Không Thể Chia Xa

Chương 7: Không quá chú ý đến chuyện sinh hoạt cá nhân




Edit: FQ

Beta: Hoa Tuyết.

Chín giờ rưỡi sáng, Kiều Vãn đi tới trung tâm Thất Âm.

Trung tâm dạy đàn cao cấp như này phỏng vấn rất nề nếp, sau khi Kiều Vãn tới, cô nhận số thứ tự phỏng vấn, sau đó ngồi chờ ở phòng nghỉ.

Đợt này trung tâm Thất Âm chỉ nhận một giáo viên dạy đàn thôi, nhưng người đến phỏng vấn thì đầy một phòng chờ. Cô tìm một chỗ để ngồi xuống, vừa ngồi xuống, có một người đến bên cạnh cô, Kiều Vãn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đó là Âu Huệ.

Nhìn thấy cô ta, vẻ mặt của Kiều Vãn nhàn nhạt, còn Âu Huệ thì mặt mày căng thẳng, bầu không khí giữa hai người có chút cứng ngắc, Âu Huệ mở miệng trước.

“Cậu cũng tới phỏng vấn à?”

Hôm nay cô ta cũng tới đây phỏng vấn, vốn dĩ tới trung tâm Bác Lãng chỉ là để rèn luyện bản thân, giờ luyện được tương đối rồi thì đến trung tâm tốt hơn để làm việc.

Cô ta mặc bộ váy màu trắng, tóc lại cài nơ con bướm, trông trẻ trung lại xinh đẹp.

Kiều Vãn nhìn cô ta, nói: “Đúng vậy, bị sa thải cũng nên tìm một công việc để nuôi sống gia đình chứ.”

Giọng điệu của Kiều Vãn bình thản, Âu Huệ không tìm ra được ẩn ý của cô qua câu nói đó. Cô ta mấp máy môi, nói: “Hôm đó tới vẫn luôn ở cạnh dì ấy, về sau mới biết cậu bị sa thải rồi. Tớ vẫn chưa tạm biệt cậu được.”

Sau khi nói xong, cô ta lại nói: “Thực ra lúc cậu đi rồi, tớ có khuyên dì Dương.”

Kiều Vãn nhìn cô ta: “Khuyên bà ta làm gì?”

“Khuyên dì ấy đừng bảo chị Đới sa thải cậu…” Âu Huệ nói.

Cô ta còn chưa dứt câu, Kiều Vãn đã ngắt lời, cười nói: “Tất cả những chuyện này là do cô gây ra, cô sẽ không ở trước mặt tôi giả vờ làm người tốt chứ?”

Sau khi cô nói xong, mặt cô ta tái nhợt.

Kiều Vãn không ngờ lại gặp Âu Huệ ở đây, vốn cô còn nghĩ nếu gặp cô ta, có lẽ cô ta sẽ phải trốn tránh cô chứ. Nhưng không ngờ cô ta chẳng những không trốn mà còn chủ động tới tìm cô, lấy lý do sức sẹo để giải thích qua loa chuyện đó. Cô ta làm như vậy để làm gì? Là cảm thấy cô đẻ một đứa xong ngốc ba năm à?

Hôm đó lúc bà Dương tới nhà hàng Eder, cô đã hiểu hết. Mà cô bị trung tâm sa thải, nguồn nổ cũng là bởi bà Dương tới nhà hàng Eder. Sao bà Dương biết cô ở đó? Là Âu Huệ nói cho bà ta biết. Vì sao cô ta lại nói cho bà ta chuyện này? Bởi vì cô ta không muốn Dương Bách và Kiều Vãn ở bên nhau.

“Cô thích Dương Bách thì cô có thể nói thẳng cho tôi biết mà.” Kiều Vãn nói, “Tôi cũng không phải phụ nữ đói bụng ăn quàng, nếu như cô nói cho tôi biết, chắc chắn tôi sẽ không hẹn hò với đàn ông mà bạn tôi thích.”

Kiều Vãn và Âu Huệ làm bạn bè mấy tháng, cho nên ít nhiều cũng có tình bạn với cô ta.

Cô ta nghe lời cô nói thì chỉ im lặng cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng: “Cô coi tôi là bạn bè, vậy sao không nhìn ra tôi thích Dương Bách?”

Kiều Vãn nghe xong, khó hiểu: “Dương Bách cũng không biết cô thích anh ta, huống chi là tôi?”

Âu Huệ là một cô gái nội tâm, có thích cũng lặng lẽ giấu trong lòng, chỉnh bởi vì vậy mà Dương Bách không nhận ra. Yêu đơn phương nhiều năm như vậy, cô ta đau khổ, cũng rất đáng thương, nhưng Kiều Vãn hoàn toàn vô tội mà.

Sau khi cô nói xong, cô ta liền cúi gục đầu, không biết có phải cô ta đang khóc không. Cô đứng dậy, nói: “Thực ra bây giờ chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa, chúc cô phỏng vấn thuận lợi.”

Nói xong, cô đi lướt qua Âu Huệ.

Sau khi Kiều Vãn rời đi, Âu Huệ nâng mắt nhìn bóng lưng cô, khẽ mím môi. Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

Buổi phỏng vấn của trung tâm Thất Âm kéo dài từ sáng tới chiều, buổi chiều sau khi phỏng vấn xong, Âu Huệ rời trung tâm về nhà.

Nhà của cô ta ở khu biệt thự của thành cổ thành phố A, đây là khu người giàu bản địa tập trung. Ở xung quanh đa số là người có tiền, nhà Âu Huệ cũng không nghèo. Nhưng mấy năm trước ba cô ta phải bù lỗ trong kinh doanh, vốn liếng tổn hại nặng, cũng không giàu được như trước kia.

Sau khi về đến nhà, cô ta vào phòng cầm cái hộp nhỏ rồi đi sang nhà Dương Bách ở bên cạnh. Nhà Dương Bách và nhà cô ta là hàng xóm, hai nhà đều là biệt thự, nhưng nhà Dương Bách lắp đặt thiết bị tráng lệ hơn nhà cô ta rất nhiều.

Lúc đến nhà Dương Bách, bà Dương đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách, thấy Âu Huệ tới, bà Dương cười nói.

“Tiểu Huệ tới rồi?”

“Lần trước mẹ con đi chùa Linh Phật xin được cái vòng chu sa, bảo con mang cho dì mà con quên mất.” Âu Huệ đi tới, nói xong nhìn bình hoa bà Dương cắm: “Đẹp quá.”

“Mẹ con khách sáo quá rồi.” Bà Dương được khen mà cười cười, sau đó nhận cái hộp cô ta mang đến rồi để sang bên cạnh, tiếp tục hý hoáy cắm hoa: “Nghe mẹ con bảo hôm nay con tới Thất Âm để phỏng vấn hả? Kết quả thế nào rồi?”

“Cũng được ạ.” Âu Huệ nói, “Nhưng có nhiều người tham gia phỏng vấn quá, không chắc chắn sẽ đậu ạ.”

Bà Dương cười rộ lên, nói: “Con không cần lo lắng quá, dì quen quản lý của Thất Âm, đến lúc đó nói chuyện với ông ta mấy câu là được. Tiểu Huệ nhà ta rất lợi hại, dì tin trung tâm họ nhất định sẽ tuyển con.”

Cô ta nghe xong, cảm kích cười cười: “Con cảm ơn dì.”

“Cảm ơn gì chứ, xa cách quá.” Bà Dương nói, “Dì biết con từ nhỏ tới lớn, có khác nào con gái dì, dì đương nhiên là thương con rồi.”

Cô ta cười cười, ngồi ở bên cạnh, nghĩ đến chuyện lúc phỏng vấn, bèn nói với bà Dương: “Nếu không phải có dì hỗ trợ, nhất định là con không qua được rồi. Lần này có rất nhiều người lợi hại, có cả cô giáo Kiều ở đó nữa.”

Âu Huệ vừa nói xong, bà Dương dừng động tác, nhìn cô ta: “Ai?”

“Cô giáo Kiều.” Âu Huệ nói, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Kiều Vãn, chính là người từng làm cùng trung tâm với con…”

“Dì biết cô ta.” Bà Dương đặt bông hoa hồng trên tay xuống bàn. Bầu không khí thoải mái khi nói chuyện vừa rồi đã biến mất, sắc mặt bà Dương không tốt. Bà ta lau bọt nước trên tay, cười lạnh một tiếng: “Cái trung tâm nay thật là, ngay cả người như vậy cũng gọi đi phỏng vấn.”

“Thực ra năng lực nghiệp vụ của cô giáo Kiều là tốt nhất…” Cô ta nói.

“Cho dù nghiệp vụ có tốt hơn nữa mà nhân cách không tốt thì cũng không thể nhận.” Bà Dương nói.

Nói xong, bà Dương đứng dậy: “Dì đi gọi điện thoại.”

Dứt lời, bà ta đi ra khỏi phòng khách.

Bà Dương tới thư phòng lấy điện thoại của mình, bấm số của trung tâm Thất Âm. Nhà họ Dương kinh doanh đàn dương cầm, có giao thiệp với tất cả các trung tâm dạy đàn ở thành phố A này. Tuy Thất Âm lợi hại, chưa chắc sẽ giống Đới Giai Linh, bà nói gì họ nghe nấy, nhưng đôi bên là bạn bè hợp tác làm ăn nên vẫn phải cho bà chút mặt mũi.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, bà Dương chào hỏi với quản lý vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi muốn nói với anh một chút về người tên Kiều Vãn, có lẽ hôm nay cô ta tới chỗ anh phỏng vấn rồi.”

Bà Dương nói xong, quản lý hỏi lại: “Ngài nói Kiều Vãn à? Cô ấy làm sao vậy?”

Nghe ngữ điệu của quản lý, bà Dương hỏi: “Anh biết cô ta?”

“Đúng vậy. Cô ấy đã được trung tâm bọn tôi nhận rồi.”

Nghe đến đó, bà Dương nhíu mày trầm mặc nói: “Tôi không khuyến khích các anh thuê cô ta, các anh biết không, cuộc sống riêng tư của cô ta rất hỗn loạn, thuê cô ta tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của trung tâm các anh.”

“Trung tâm chúng tôi chỉ nhìn vào năng lực chuyên môn, không quá quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của mỗi người.”

Câu này chính là lý do thoái thác, bà Dương nghe xong, nói thẳng: “Như vậy đi, anh nể mặt tôi mà không nhận cô ta được không?”

Vị quản lý ở bên kia im lặng một lúc.

Bà Dương nói: “Tôi có thể chiết khấu thêm tiền đàn.”

Cái này đối với quản lý của trung tâm dạy đàn mà nói là liên quan đến lợi ích rồi, thường thì người ta sẽ đồng ý. Ai lại vì một giáo viên nhỏ nhoi mà bỏ qua lợi ích lớn như vậy chứ.

Nhưng sau khi quản lý nghe hết, cũng dứt khoát nói rõ với bà Dương.

“Bà Dương, tôi không rõ bà và cô giáo Kiều có xích mích gì, tôi nói với bà vậy, chuyện của cô giáo Kiều không phải là do tôi quyết định, tôi cũng không quyết định được. Nhưng tôi có thể quyết định chuyện của cô giáo Âu như bà đã nói, còn những chuyện khác, tôi thật sự hông thể làm được.”

Ý của quản lý đã rất rõ ràng, anh ta có thể quyết định được chuyện của Âu Huệ, nhưng không quyết định được chuyện của Kiều Vãn.

Điều này chứng tỏ người chống lưng của Kiều Vãn còn mạnh hơn cả bà Dương.

Buổi sáng, sau khi phỏng vấn tại Thất Âm xong, buổi chiều Kiều Vãn đã nhận được điện thoại của Thất Âm. Cô bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói của nhân viên hành chính trung tâm Thất Âm vọng tới.

“Xin chào cô, xin hỏi là cô Kiều Vãn đang nghe máy ạ?”

Kiều Vãn: “Đúng vậy.”

“Tôi đang gọi cho cô từ trung tâm dạy đàn Thất Âm, hôm nay cô có tới trung tâm tôi phỏng vấn. Tôi gọi điện để thông báo cô đã trúng tuyển vào trung tâm. Mời cô đến trung tâm vào lúc chín giờ sáng ngày chủ nhật để nhận việc.”

Kiều Vãn: “!!!”

Sau khi nhân viên hành chính thông báo xong, đầu bên kia điện thoại im lặng như không có tín hiệu, cô ấy bèn xác nhận một câu: “Cô Kiều, xin hỏi cô có đang nghe máy không?”

Kiều Vãn phục hồi tinh thần từ trong vui mừng, không ngừng nói: “Tôi đây, cảm ơn cô.”

Nghe được sự mừng rỡ trong giọng nói của Kiều Vãn, nhân viên hành chính cũng cười nói một câu: “Chúc mừng cô.”

“Cảm ơn.” Kiều Vãn cười một tiếng.

“Vậy nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây. Chúc cô một ngày tốt lành.”

“Chờ chút.” Kiều Vãn gọi cô ấy.

“Xin hỏi còn chuyện gì ạ?”

Nhân viên hành chính hỏi xong, Kiều Vãn lại do dự, suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi nhân viên hành chính: “Hôm nay lúc tôi đi phỏng vấn có gặp được rất nhiều cô giáo ưu tú hơn tôi. Tôi muốn hỏi một chút, sao tôi lại trúng tuyển vậy?”

Được Thất Âm tuyển tất nhiên là vui rồi, nhưng từ lúc nhận được thông báo trúng tuyển, Kiều Vãn cảm thấy khó hiểu. Dù cô có đủ thực lực và kinh nghiệm làm việc, nhưng vì cô là “tay ngang”, gần như không có bằng cấp hay giải thưởng gì về piano. Các trung tâm dạy đàn lớn đều rất chú trọng phương diện này, bởi vì như vậy mới xứng với danh tiếng của trung tâm. Hôm nay tuy cô đi phỏng vấn, nhưng cũng đã dự đoán 100% là không được nhận rồi, không ngờ lại trúng tuyển.

“Cái này…” Nhân viên hành chính hình như biết nhưng lại do dự không nói.

Nghe được sự do dự trong giọng nói của người ta, Kiều Vãn nở nụ cười nhẹ: “Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, nếu không tiện thì thôi, cảm ơn cô nhiều.”

“Cô không phải là người chúng tôi chọn.” Cô ấy nói, “Cô là do ông chủ của bọn tôi quyết định nhận. Ông chủ có người bạn, chỉ đích danh cô cho nên mới nhận cô.”

Cho nên bạn của ông chủ trung tâm bảo trung tâm nhận cô.

“Bạn của ông chủ tên là gì vậy?”

“Dương Bách.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.