Không Thể Chia Xa

Chương 10: Đứa bé là con của tôi




Edit: Fancinel31.

Beta: Hoa Tuyết

Lúc nhìn thấy Trì Cố Uyên, Kiều Vãn đã cố gắng hết sức biểu hiện như bình thường, nhưng thật không ngờ Trì Cố Uyên lại có thể nhận ra cô đang tức giận.

Cô đúng là đang tức giận.

Không ai có thể bình tĩnh được khi bị bỡn cợt cả, nhất là khi cô bị đối xử như vậy, mà đám người trong cuộc đó vẫn không thèm đề tâm, coi sự chật vật của người khác làm thú vui cho mình.

Con người hiện tại của bọn họ đã vậy, mà nghe cách Lý Hựu nói thì có vẻ hồi trung học bọn họ cũng đã làm vậy với cô. Kiều Vãn cảm thấy không thể hít thở nổi. Đây là lần đầu tiên cô biết ơn vì mình đã mất trí nhớ, cho nên mới có thể quên được những ký ức kinh tởm đó.

Ở giữa sảnh tiệc có nhiều bạn học như vậy mà không một ai lên tiếng bênh vực cô, tất cả đều nhắm vào cô. Lúc ra khỏi cửa gặp được Trì Cố Uyên, Trì Cố Uyên lại không nhiều lời mà đưa cô đi xả giận ngay lập tức.

Lúc hai người nắm lấy tay nhau, thì sự tức giận và bực tức trong lòng Kiều Vãn đã vơi đi hơn một nửa.

“Thôi vậy.” Kiều Vãn buông tay Trì Cố Uyên ra, dừng lại, nói: “Tôi không muốn gặp lại bọn họ nữa, buồn nôn lắm.”

Cô tin rằng Trì Cố Uyên có thể giúp cô xả giận, nhưng trong lòng Kiều Vãn hiện giờ đã thoải mái rồi. Chó cắn bạn một cái, bạn cũng không thể cắn trả nó lại được, tức giận với cái loại súc sinh đó làm gì. Cho dù vết cắn đó thực sự rất đau.

Nói xong, Kiều Vãn đứng bất động ở đó, lông mi rũ xuống, ánh sáng trong mắt mờ mịt.

“Em không cần phải nhìn bọn họ, em có thể đứng ở ngoài này chờ tôi.” Trì Cố Uyên nói.

Kiều Vãn ngẩng đầu lên nhìn Trì Cố Uyên.

Anh nói như vậy rõ ràng là muốn giúp cô đến cùng. Cô nói cô bị bắt nạt, anh nhất định muốn giúp cô xả trôi cục tức này. Cô nói rằng cô không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, anh bảo cô đứng ở ngoài chờ anh.

Bấy giờ Kiều Vãn mới nhận ra. Cô và Trì Cố Uyên coi như chỉ là có duyên gặp gỡ mấy lần, thậm chí hai người còn không tính là người quen, ấy vậy mà anh luôn giúp đỡ cô.

“Cảm ơn nhé.” Kiều Vãn lên tiếng cám ơn trước, sau đó hỏi Trì Cố Uyên: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

Trì Cố Uyên nhướng mi.

Kiều Vãn nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh. Trì Cố Uyên im lặng một lúc, sau đó đáp: “Tôi có một người bạn, trước đây cũng từng bị bắt nạt ở trường. Cho nên hễ gặp phải trường hợp như vậy, tôi luôn muốn giúp đỡ hết sức có thể.”

Thì ra là vậy.

Nếu là bởi vì lý do này thì còn được.

Thấy bộ dạng nhất định phải giúp đỡ cô bằng được, Kiều Vãn rất cảm kích, cho nên cô không thể để một mình anh vào đó đối phó với một đám quái vật kia được. Nghĩ đến đây, Kiều Vãn nói: “Tôi vào đó với anh.”

Nói đoạn, cả hai cùng nhau đi vào phòng tiệc. Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

Sau khi Kiều Vãn đi rồi thì phòng tiệc lại sôi động trở lại. Mọi người đều cười nói sôi nổi, chuyện xảy ra vừa rồi dường như chẳng ảnh hưởng chút nào đến bọn họ cả.

Kiểu tiệc cocktail tự phục vụ này thường có quản đốc đứng ở cửa, Kiều Vãn và Trì Cố Uyên bước vào sảnh, Trì Cố Uyên nói gì đó với quản đốc, sau khi anh ta nghe xong thì vội vàng rời khỏi đây.

Mà lúc này, đám bạn học đang tụ tập ở trong sảnh tiệc cũng phát hiện ra Kiều Vãn và Trì Cố Uyên.

Một người đàn ông như Trì Cố Uyên, cho dù anh ở đâu thì đều là tâm điểm của sự chú ý. Tần Duyệt và một số bạn học nữ đánh giá Trì Cố Uyên, sau đó ánh mắt của họ rơi trên người Kiều Vãn đứng bên cạnh, rồi cả đám cùng nhau đi tới.

“Kiều Vãn, vừa nãy không phải cậu đã tự ý rời khỏi đây sao, giờ còn quay lại làm gì?” Trình Lỵ Lỵ đứng bên cạnh Tần Duyệt, nhìn thoáng qua  Trì Cố Uyên, rồi hỏi Kiều Vãn.

Kiều Vãn chẳng buồn đếm xỉa gì đến cô ta, thấy vậy Tần Duyệt cầm ly sâm banh cười nói: “Nhìn bộ dạng của cậu ta là biết đưa bạn trai tới cứu viện rồi.”

“Người như cậu ta mà có bạn trai được á? Hay là đem tiền đi thuê đấy.” Tần Duyệt nói xong thì Lý Hựu cười khinh bỉ, anh ta quan sát Trì Cố Uyên một lượt: “Nhưng chiếc bạn trai này có vẻ chất lượng phết, xem ra tốn cũng kha khá tiền nhỉ?”

Lý Hựu dứt lời thì đám bạn học đứng quanh đó hóng drama đều phá lên cười.

“Ha ha ha, đúng vậy, thuê một ngày bao nhiêu tiền thế, tớ cũng muốn thuê một “chiếc”

“Có phụ nữ không đấy? Tớ cũng muốn thuê một người về làm vợ.”

“Ha ha ha. Nếu như có kiểu vợ như vậy thì cớ gì Tưởng Duệ cứ phải xoắn xuýt bên cạnh Kiều Vãn làm gì.”

“Hahaha!”

“…”

Bọn họ lại bắt đầu rồi đấy.

Kiều Vãn bị bọn họ giễu cợt còn chưa đủ, bây giờ còn liên lụy sang cả Trì Cố Uyên, cô định xông lên bật lại thì đã bị Trì Cố Uyên ôm eo.

Cánh tay của Trì Cố Uyên đặt lên trên bụng cô, sức lực vừa đủ nhẹ nhàng. Anh nhìn cô, nói: “Không cần phải phí nước bọt với họ.”

Kiều Vãn bị Trì Cố Uyên ôm như vậy, cũng hiểu được mình không cần thiết phải lằng nhằng với đám người kia nữa.

Hai người cứ thế ôm eo nhau ở trước mặt bàn dân thiên hạ, nhìn không giả dối chút nào. Tiếng cười của mọi người cũng giảm xuống, họ chỉ đứng đực ở đó, không đánh trả, không nói và cũng không biết phải làm gì.

Mà người người càng như vậy thì đám bạn càng hoang mang.

Thú thật thì mặc dù nhìn sơ Kiều Vãn là khá tầm thường, nhưng người đàn ông bên cạnh cô không khó để nhận ra là một người không hề tầm thường chút nào. Anh có ngoại hình cực kỳ điển trai, tính chất trầm ổn, cách ăn  nói không hề tầm thường, mặc áo sơ mi đen và quần tây đơn giản. Cổ tay áo mới cởi vài nít, chiếc khuy măng sét cài trên cổ tay áo đang mở ra, nhìn là biết ngay giá trị rất xa xỉ.

Mọi người bắt đầu dần dần hoang mang, thế nhưng có Tần Duyệt ở đây, bọn họ cũng không quá hoảng loạn cho lắm. Không chỉ Kiều Vãn có bạn trai giàu có mà bạn trai của Tần Duyệt cũng rất giàu, nếu như có xung đột thì không có gì phải sợ nhỉ.

Trong khi ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía Kiều Vãn và Trì Cố Uyên, thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, thì cánh cửa phòng họp lớp bị đẩy ra, có vài người bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, khí chất cũng không hề tầm thường, đúng như mọi người đoán, ánh mắt Tần Duyệt hiện lên vẻ vui mừng: “Anh yêu à!”

Hôm nay Tần Duyệt tiếp đãi các bạn cùng lớp ở khu nghỉ dưỡng, bạn trai của cô ta là Loan Tử Dương đã cung cấp đủ các loại dịch vụ, nhưng khi cô ta yêu cầu anh ta tham gia buổi họp lớp cùng với mình thì Loan Tử Dương nói rằng quá phiền phức cho nên không muốn đến. Bây giờ cô ta đang gặp phiền phức, anh ta lại đến, đương nhiên là Tần Duyệt rất vui vẻ thỏa mãn rồi.

Cô ta mỉm cười, nhanh chóng đi đến bên cạnh Loan Tử Dương, định khoác tay anh ta mách lẻo chuyện Kiều Vãn và Trì Cố Uyên. Nhưng Loan Tử Dương lại làm lơ cánh tay đang duỗi ra của cô ta, đi thẳng tới chỗ Trì Cố Uyên, cúi đầu kính cẩn chào một tiếng.

“Anh Trì.”

Một tiếng gọi “Anh Trì” làm cả hội trường lập tức hoảng loạn.

Bọn họ có nhận thấy Trì Cố Uyên không phải là một nhân vật tầm thường, còn tưởng rằng bạn trai của Tần Duyệt có thể đấu lại với anh ta, nhưng không ngờ bạn trai của Tần Duyệt lại kính trọng anh đến vậy. Bạn trai của Tần Duyệt đã là phú nhị đại rồi, vậy thì người này chắc hẳn phải cao quý biết nhường nào.

Bọn họ vừa đắc tội với một nhân vật tầm cỡ rồi.

Sau khi Loan Tử Dương đi tới, Trì Cố Uyên nói: “Tôi muốn sử dụng phòng này.”

“Bây giờ luôn sao?” Loan Tử Dương hỏi.

“Ừ.”

“Tôi sẽ cử người đến dọn dẹp chỗ này ngay lập tức.”

Trì Cố Uyên chỉ nói vài ba câu, Loan Tử Dương đã bắt đầu hành động. Anh ta phân công người trong khu nghỉ dưỡng của mình bắt tay thu dọn ngay, thanh lý đồ ăn thức uống trong phòng, bao gồm cả người.

Lúc đầu là bọn họ đuổi Kiều Vãn đi, bây giờ đến lượt anh ta đuổi bọn họ đi vì Kiều Vãn.

Trong khi Loan Tử Dương đang hành động theo phân phó của Trì Cố Uyên, thì đám bạn học trong hội trường bắt đầu lộ rõ bản mặt thật sự của mình một cách chóng mặt. Mấy kẻ hay bắt nạt kẻ yếu thường là cái loại thùng rỗng kêu to, sau khi biết mình gặp bất lợi thì chắc chắn sẽ mau chóng cúi gục đầu.

Các nhân viên  đuổi mọi người nhanh đi ra ngoài, còn đám bạn học mặt mày vô cùng lúng túng xấu hổ, đúng lúc này, trong nhóm bạn học cũng có một người đại diện đứng ra. Người đại diện cho bọn họ là lớp trưởng lớp cấp ba, trông có vẻ chững chạc và từng trải lắm. Anh ta nhìn Kiều Vãn, khuyên nhủ.

“Kiều Vãn, mọi người đều là bạn học với nhau, bọn tớ chỉ đùa giỡn cho vui một chút thôi mà. Không cần phải cứng nhắc như vậy mà đúng không.”

Kiều Vãn không nói gì, Trì Cố Uyên nhìn lớp trưởng, nói: “Cô ấy không vui. Vừa rồi ở ngoài kia cô ấy tức lắm.”

Nghĩ lại những gì vừa xảy ra ban nãy, gương mặt lớp trưởng thoáng hiện lên vẻ lúng túng. Anh ta nhìn Trì Cố Uyên, dè dặt nói: “Vừa nãy trong bữa tiệc xảy ra một chút hiểu lầm ấy mà, nhưng quả thực chúng tôi đang nói đùa với Kiều Vãn thôi. Đúng không mọi người?”

Lớp trưởng nói xong thì cả lớp gật đầu lia lịa.

“Chi bằng thế này đi, chúng tôi xin lỗi Kiều Vãn nhé. Mọi chuyện vừa rồi coi như bỏ qua có được không?” Lớp trưởng đứng ra hết sức hòa giải cho êm đẹp.

Thấy lớp trưởng nói vậy, Kiều Vãn bèn gật đầu đồng ý: “Cũng được.”

Không ngờ Kiều Vãn lại đồng ý tha thứ dễ dàng như vậy, lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Haizzzz, tốt quá rồi.” Nói xong, anh ta quay lại và nói với các bạn: “Các cậu ơi, chúng ta cùng nhau xin lỗi Kiều Vãn về những gì đã xảy ra vừa rồi nhé. Kiều Vãn bảo rằng nếu như chúng ta xin lỗi thì cậu ấy sẽ không giận nữa.”

Lớp trưởng nói xong thì quay đầu lại cười nói với Kiều Vãn: “Thế này đi, tớ là người nhận phạt đầu tiên. Thân là lớp trưởng, lúc xảy ra sự việc vừa rồi tớ đã không ngăn cản ngay lập tức. Đó là lỗi của tớ, xin lỗi cậu, tớ tự phạt mình một ly.”

Dứt lời, lớp trưởng ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Sau khi lớp trưởng xin lỗi thì những người khác cũng dễ xin lỗi hơn, mọi người đều cầm ly rượu đến bên cạnh Kiều Vãn, lần lượt nói lời xin lỗi với cô. Để tỏ thành ý, bọn họ đều uống cạn ly rượu.

Kiều Vãn đứng yên, lắng nghe lời xin lỗi của bọn họ, ánh mắt mang theo ý cười.

Sau khi mọi người xin lỗi xong xuôi, lớp trưởng hỏi Kiều Vãn: “Được rồi, cậu có thể ngăn họ lại được không, bạn trai của cậu cũng đã đến rồi, cả lớp chúng ta cùng chơi với nhau nhé.”

Kiều Vãn: “Thế nhưng mà tớ vẫn thích chơi một mình với bạn trai tớ hơn.”

Kiều Vãn vừa dứt lời thì Trì Cố Uyên cúi đầu xuống nhìn xuống cô.

“Không phải chứ.” Lớp trưởng thay đổi sắc mặt, nói: “Không phải cậu vừa nói đã chấp nhận lời xin lỗi của bọn tớ rồi sao?”

Kiều Vãn cười rộ lên: “Vừa nãy tớ nói đùa ấy mà ~”

“Cậu!” Lớp trưởng nổi đóa lên.

Kiều Vãn nhún vai: “Thế nào, chỉ mình các cậu được phép bỡn cợt người khác mà không cho tôi bỡn cợt lại các cậu sao?”

Tay lớp trưởng giận đến không nói được câu nào.

Không ngờ Kiều Vãn thế mà lại mới chơi họ lại một vố. Mọi người đều chân thành xin lỗi, cô cũng nói sẽ chấp nhận, vậy mà cuối cùng lại nói rằng đây chỉ là một trò đùa.

Đây không phải bỡn cợt quá trớn rồi sao?

Phụ nữ ấy à, họ vĩnh viễn đều sẽ chi li tính toán thiệt hơn như vậy đấy, đàn ông thì rộng lượng hơn phụ nữ nhiều. Lớp trưởng không muốn nói chuyện với Kiều Vãn nữa, anh ta quay lại nói với Trì Cố Uyên: “Anh Trì, anh xem …”

Trì Cố Uyên: “Cút!”

Lớp trưởng: “…”

Kiều Vãn đứng bên cạnh Trì Cố Uyên bật cười “ha ha”.

Bọn họ bị Kiều Vãn đem ra làm trò đùa, đương nhiên tất cả đều hơi nóng nảy nhưng không ai dám nói gì. Vừa nãy Lý Hựu nghĩ rằng thôi thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhân tiện lúc mọi người nâng ly xin lỗi Kiều Vãn thì anh ta cũng lấy rượu bồi tội. Không ngờ Kiều Vãn mặn không ăn ngọt cũng không, cạn tàu ráo máng luôn với bọn họ.

Dù sao thì Kiều Vãn cũng chẳng bỏ qua cho bọn họ, thế cho nên anh ta không muốn nhịn nữa.

“Kiều Vãn cô đừng có quá đáng nhé.” Ánh mắt Lý Hựu âm u: “Dựa vào một người đàn ông để leo lên đầu chúng tôi thì có gì hay ho, cẩn thận trèo cao ngã đau đấy.”

Nói xong, Lý Hựu nhìn Trì Cố Uyên nói: “Anh có biết cô ta có một đứa con trai không. Một người phụ nữ như vậy mà xứng với anh à?”

Lý Hựu mới đầu còn muốn tiến thêm một bước với Kiều Vãn, đó là bởi vì thu nhập của giáo viên dạy dương cầm cao, còn tính cách của Kiều Vãn thì mềm yếu, rất dễ bảo. Nhưng sau khi nghe tin cô có con trai, Lý Hựu đã mất hết hứng thú. Trong xã hội này, phụ nữ dắt theo con riêng là cái thứ kém giá trị nhất, không biết người đàn ông này thích cô ta là vì cái gì nữa.

“Đứa bé là con của tôi.” Trì Cố Uyên nói.

Lý Hựu: “…”

Trì Cố Uyên nói xong, không chỉ Lý Hựu mà cả Kiều Vãn cũng quay lại nhìn Trì Cố Uyên. Trì Cố Uyên nhìn Lý Hựu hỏi: “Cậu thích Kiều Vãn à?”

Mới đầu Lý Hựu còn hơi sửng sốt, nghe Trì Cố Uyên nói vậy thì anh ta giãy nảy lên, nói năng như bị bỏng lưỡi: “Tôi thích cô ta á? Anh nói nhảm nhí cái gì đấy. Cô ta theo đuổi tôi ba năm mà tôi còn chưa từng đồng ý nữa là…”

“Bây giờ cậu không có cơ hội để đồng ý nữa đâu.” Trì Cố Uyên nói: “Bởi vì loại người như cậu không xứng với cô ấy”.

Trì Cố Uyên nhìn Lý Hựu, sắc mặt anh cực kỳ bình tĩnh: “Như tôi vậy mới có cơ hội.”

Lý Hựu: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.