Không Thành Đôi Cũng Không Được

Chương 7: Khi Yêu Ai Mà Chẳng Ngu Ngốc




Lúc ra khỏi cổng, thoáng thấy bóng dáng một cô gái đi vào nhà Bá Nhật, tò mò lùi lại vài bước ngó vào trong thám thính.

Trông hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, cười nói thân thiết.

Kiểu như thanh mai trúc mã thuở nhỏ.

Có vẻ đứng bên ngoài nghe lén người khác nói chuyện là một trải nghiệm thú vị.

Bà tôi từng nói, tò mò suy nghĩ nhiều quá sẽ khiến da mặt nhăn nhó, già nua trước tuổi.

Thế là tôi quyết định từ bỏ trải nghiệm này, để sau này gặp mặt hỏi trực tiếp, ngủ cùng tôi mà còn dám mơ mộng đến người con gái khác.

Quả thật là không tốt mà.

Bá Nhật gửi tin nhắn than thở, mẹ cậu ta luôn miệng khen ngợi tôi và chê bai cậu ta.

Vấn đề này suy nghĩ một chút thì kịp thời nhận ra tôi đã trở thành "con nhà người ta" trông mắt mẹ của Bá Nhật. Dẫu biết điều này là không tốt với Bá Nhật nhưng dù sao đi nữa cũng nên có chút điểm với mẹ vợ rồi về sau an ủi vợ cũng không muộn.

Mở cửa ra, ba tôi trừng mắt nhìn tôi, thái độ của ông trông rất tức giận nhưng tôi biết từ khi ông bà mất đi ba chưa từng trách phạt tới.

Ba tôi nghiêm giọng hỏi: "Tối qua con đi đâu?"

"Đi chơi với bạn, về muộn nên con ngủ lại nhà bạn." Tôi bài ra bộ mặt đáng thương với ông.

Tôi đặt cà mên lên bàn rồi quay sang hỏi ba đã ăn sáng chưa. Nói mới để ý, hôm nay mẹ không có ở nhà, bữa sáng chắc phải ăn bên ngoài rồi.

Ba chỉ vào cà mên: "Gì đây?"

"Cháo, mẹ của bạn còn nấu." Nói xong tôi bài ra, mang cho ông một bát, "Cô mang cho con một ít, cháo cô ấy nấu rất ngon, ba thử xem."

Lúc giúp ba xem lại những hợp đồng đã ký gần đây của công ty Gia khánh bất ngờ gọi đến, giọng cậu ta vô cùng căng thẳng.

Tôi mở loa tiếp tục xem hợp đồng, cậu ta nói một tràng lộn xộn không đâu vào đâu cho đến khi tôi nghe thấy hai từ Bá Nhật mời tập trung cầm điện thoại lên hỏi lại.

"Hân và bạn của Bá Nhật đang đánh nhau, tao sợ một chút Thủy quay lại sẽ có chuyện lớn, mày đến liền đi."

"Hiện tại bọn mày đang ở đâu?" Tôi đứng lên mở cửa chạy ra khỏi công ty.

Khi đến nơi thì chả thấy ai đâu, còn tức giận vì Gia khánh dám lừa mình, liên tục gọi cho cậu ta, kết quả cũng không nghe lấy một cuộc.

Thật sự cũng có chút không yên tâm, nếu đó là sự thật thì vấn đề này tôi phải giải quyết kiểu gì đây? Hy vọng đó chỉ là trò đùa.

Gia Khánh gửi cho tôi một tin nhắn, bảo tôi yên tâm vì cậu ta đã giải quyết trước khi Thủy quay lại, nói tôi đừng lo lắng quá.

Thở phào một cái, cảm giác như này khiến tôi vô cùng nhẹ nhõm.

Nói như thế nào đi nữa trong tôi vẫn đâu đó xuất hiện một nỗi khúc mắc. Vốn chẳng là gì to tát, không phải họ vì sao đánh nhau mà vì cô gái đó là ai của Bá Nhật.

Đứng ở đây suy nghĩ cũng không giúp tôi có câu trả lời, chi bằng tự mình đến hỏi.

Nhưng trước mắt phải mở lời như nào, không thể nói toẹt ra trước mặt cậu ta, có thể cậu sẽ không trả lời tôi, nặng hơn nữa là từ tôi luôn chứ đùa.

Tôi trằn trọc với luồng suy nghĩ của mình, mọi cách đều không thể, nhưng nếu không hỏi thì không thể yên cái tấm thân này được.

À! Bá Nhật và hai người họ cũng là lần thứ hai gặp nhau thì có vấn đề gì mà dẫn đến đánh nhau cơ chứ?

Xong tôi quyết định đến hỏi Bá Nhật cho bằng được.

Vào đông nhiệt độ giảm xuống, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn bao giờ hết đặc biệt là vào buổi tối. Cơn gió lạnh thổi qua người khiến tôi run lên mấy cái.

Bệ hạ bé nhỏ của tôi để tôi đợi hơi lâu, tình cảnh này giống như một vị phi tần đang bị thất sủng ở cung cấm lạnh lẽo.

Có biết khi ổ khoá được mở ra, ánh sáng từ bên trong khe cửa len lỏi chạy thẳng ra ngoài, người nhìn thấy vô cùng hạnh phúc mà nở một nụ cười chào đón.

Bá Nhật chậm rãi bước ra, ánh sáng theo gương mặt dần hiện rõ trước mắt tôi, nụ cười của tôi dần tươi lên hơn nữa.

Bá Nhật nhìn tôi không chút biểu cảm mà hỏi: "Sao đến đây?"

Tôi ờ với ừ trong khi còn đang dằn vặt với những câu hỏi, phải chọn lựa câu dễ nghe nhất mà không bị cậu ta đuổi về.

Vài giây sau, hít vào một hơi thật sâu: "Hôm qua có chuyện gì thế?"

Bá Nhật thay đổi sắc mặt nhìn tôi hỏi với chất giọng đầy bất ngờ: "Sao cậu biết?" Từ bất ngờ cậu ta thay đổi thành quở trách, "Có phải cậu đến đây là để trách tôi không?"

"Không phải!" Tôi lúng túng không biết nên nói như thế nào.

Thật ra tôi đến đây là vì cô gái kia, rất muốn biết cậu với người ta là gì của nhau, song lại không thể nào nhắc đến.

Nếu thật sự hai người là người yêu của nhau thì tôi biết phải như thế nào đây? Thất sủng thật sao?

"Nếu không có gì nữa thì tôi vào ngủ trước đây, cậu về đi." Bá Nhật ngáp ngắn ngáp dài quay người đi vào trong.

Tôi vội nắm tay cậu lại: "Tôi là vì lo cho cậu."

Bị câu nói vớ vẩn của tôi làm cho giật mình: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi, tôi…"

"Tôi thì làm sao, lo cho tôi làm gì?"

"Không biết nữa, nói chung là vì lo cho cậu tôi mới đến đây." Tôi lúng túng đảo qua đảo lại mấy lần trước mặt cậu ta.

Dường như tôi mất não thật rồi, đúng điên luôn, sao có thể nói toẹt ra như thế chứ? Bá Nhật có vì thế mà cười tôi điên khùng không?

Mặc cho tôi đảo qua đảo lại thì người trước mặt vẫn đứng im như hến, vừa nhận được một cú sốc bất ngờ không sao lường trước.

Vài giây sau cậu ta mới lên tiếng: "Được sao, không sao cả, cậu lo cho tôi, khuya rồi, tôi biết rồi." Các từ ngữ loạn hết cả lên, không theo một trình tự nhất định nào.

Nói xong Bá Nhật biết mình cũng dần ăn nói hồ đồ như tôi nên đã bỏ vào trong, tôi lại vội vã níu tay cậu ta lại: "Đừng bỏ tôi ở đây một mình, lạnh lắm đó Bá Nhật." Tôi xoa xoa hai tay vào nhau.

"Kệ cậu!"

"Nè, cậu mà bỏ tôi ngoài này một mình, tôi la lên đó."

Bá Nhật hất tay tôi ra: "Tôi làm gì cậu?"

Tôi nhìn cậu ta cười ngốc.

Bá Nhật nổi nóng chỉ tay vào tôi: "Cậu muốn gì nói nhanh lên đi."

Đợi tôi hồi lâu không nhận được câu trả lời, cậu vội quay vào trong một lần nữa, trái với những lần trước, lần này tôi không níu tay cậu lại nữa mà trực tiếp theo cậu vào trong.

Da mặt của tôi không biết từ khi nào mà dày thêm một lớp nữa, nếu là trước đây tôi đã bỏ về từ lần đầu tiên mẹ nó rồi.

"Làm gì đó?" Cậu hỏi tôi với gương mặt đầy biểu cảm của mình.

Tôi nín thinh không trả lời một câu chỉ nhìn chăm chăm vào cậu.

Bá Nhật nghiến răng nghiến lợi nổi nóng với tôi: "Hữu Thiên, có gì nói mẹ ra đi, con mẹ nó, cậu làm tôi khó chịu."

Tôi bài ra bộ mặt đáng thương của mình để được ngủ lại với cậu ta.

"Thái độ của cậu hiện giờ là gì đây? Tôi làm gì cậu? Cậu nhìn tôi với gương mặt đó làm gì?" Bá Nhật hỏi một tràng.

"Cái cô gái đi nhà sách cùng cậu, hai người là gì của nhau?" Tôi nhìn cậu ngại ngùng hỏi.

Thiệt tình tôi bây giờ không hợp với tôi chút nào, thường ngày mạnh mẽ không sợ đất cũng chả sợ trời, thế mà đứng trước mặt Bá Nhật chỉ hỏi ra mấy câu lại có thể khiến tôi trở nên ngu ngốc đi mấy phần.

"Có phải bạn gái cậu không?" Tôi nghiêm giọng hỏi.

"Không phải." Bá nhật khó hiểu nhìn tôi.

"Thế cậu có thể làm bạn trai của tôi không?" Nghe câu trả lời của cậu khiến tôi vô cùng vui mừng, dường như những khúc mắc trước kia đều tan biến hết.

Đó có được xem là một câu tỏ tình không nhỉ? Hay là một yêu cầu, suy cho cùng là muốn người ta trở thành người yêu của mình.

Ý nghĩa giống nhau, tôi có thể ngừng ngốc nghếch đi được không.

"Hả ~." Bá Nhật bất ngờ.

Cậu ta từ chối tôi hoặc ngày hôm nay trở thành người yêu của tôi.

Thường trong các bộ phim tình cảm, sau khi nói xong lời tỏ tình sẽ có một vài phút lắng đọng, tiếp đó đôi môi cả hai sẽ dần dần tiến đến gần nhau và trao nhau nụ hôn ngọt ngào.

Tôi có nên bắt đầu hành động không nhỉ?

Hết thảy những điều đó là tôi đang tưởng tượng ra, trên thực tế Bá Nhật đứng nhìn tôi không cử động, chắc câu hỏi từ tôi khiến cho cậu ta khó mà chấp nhận được trong nhất thời.

Bá Nhật có thể không thích con trai, đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị từ chối.

Cảm giác thất tình có thể dìm tôi xuống một thời gian, sau đó thì sao?

Cũng có thể tôi sẽ không đau buồn tột độ, thay vào đó là sẽ tập tụ vui chơi sáng đêm.

Có lẽ tôi đã suy nghĩ hơi xa thực tế.

Tuy đã khuya, trời rất tối nhưng tôi có thể thấy rõ gương mặt đang ửng đỏ trước mắt mình.

Hai mắt nhìn nhau, tôi cảm nhận được sự giao động đôi bên.

Tôi bắt lấy tay Bá Nhật: "Cậu có đồng ý không?"

Đối phương không trả lời tôi, nhưng hành động của cậu khiến tôi vui mừng lao đến ôm chầm lấy cậu. Cái gật đầu của cậu thổi bay những suy nghĩ ngu ngốc của tôi trước đó.

Cái gì mà thất tình, cái gì mà sầu muộn rồi đến Bá Nhật sẽ từ chối mình, hết thảy đều là ngu ngốc.

Thật sự tôi rất vui.

"Thả tôi xuống Hữu Thiên, cậu thả tôi xuống." Bá Nhật ra lệnh.

Tôi miệng cười không ngừng, nhiêu đó cũng đủ biết tôi vui sướng đến nhường nào rồi.

Cái giường ngủ hôm nay chật chội hơn hôm đầu tôi ngủ lại, hôm nay không hiểu vì sao mà không được thoải mái cho lắm, vốn dĩ từ đầu giường đã khó ngủ, lại thêm hôm nay có người yêu, nó làm cả hai trằn trọc cả đêm không sao ngủ được.

"Bá Nhật, tôi nói thật."

"Chuyện gì?"

"Tôi yêu cậu."

"Thì sao?"

"Tôi có thể ôm cậu ngủ được không?"

"Không biết, người yêu của cậu, muốn làm gì thì làm."

Thế là tôi nằm lại gần hơn trực tiếp ôm cậu vào lòng mình, mặc cho sắc dục đang dâng trào.

Dù sao cũng không thể làm Bá Nhật sợ, tôi không muốn trở thành bạn trai một đêm duy nhất đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.