Không Sơn Điểu Ngữ

Chương 4: Cầm cơ Lộng Ngọc




Sáng sớm hôm sau, Cơ Vô Dạ một mình triệu kiến Mặc Nha và Bạch Phụng.

Lão ngẩng cao đầu trước đại sảnh, nói với hai người đứng phía dưới: "Ta có một nhiệm vụ cần giao cho các ngươi hoàn thành."

Mặc Nha và Bạch Phụng nhìn nhau, cùng ôm quyền gật đầu: "Xin tướng quân phân phó."

Cơ Vô Dạ bước tới trước mặt hai người, liếc trái nhìn phải, sau đó quay ra nhìn Tước Các phía ngoài cửa sổ, nói: "Ta nghĩ các ngươi cũng đã biết, Tước Các của ta đã có một chú chim nhỏ khiến người ta yêu thích tới ngụ."

Ánh mắt Bạch Phụng loé lên, nhớ lại tối qua gặp được người con gái đó ở Tước Các, lông mày khẽ cau lại: nàng ấy chính là chú chim nhỏ mà Cơ Vô Dạ nói tới. Kì thực, tất cả mọi người trong phủ tướng quân đều biết, chỉ cần là nữ nhân bị Cơ Vô Dạ nhìn trúng, lão sẽ không từ thủ đoạn để có được trong tay, mà một khi cô gái đó bị giam vào Tước Các, là đồng nghĩa với việc mất đi tự do...Nhưng Bạch Phụng nhớ lại dáng vẻ an tĩnh ngồi ngay ngắn của nàng, nhớ lại tư thế tay không gảy đàn của nàng, chẳng biết vì đâu mà trong lòng lại trào lên một cảm giác sốt ruột không thể nói rõ.

So với Bạch Phụng, Mặc Nha lại vô cùng bình tĩnh, bất luận nữ nhân trong Tước Các là ai, đối với hắn mà nói, đều không có gì khác biệt.

"Đã biết rồi, thưa tướng quân." Mặc Nha đáp.

"Rất tốt." Cơ Vô Dạ quay đầu nhìn Mặc Nha, "Vậy nhiệm vụ canh chừng Tước Các lần này giao cho hai người các ngươi phụ trách. Các ngươi hẳn hiểu rõ nhiệm vụ lần này quan trọng cỡ nào chứ?"

Mặc Nha hơi hạ mày xuống(*): "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ."

(*)hạ mày: nguyên văn là "đê mi", tức là lông mày cau xuống, ám chỉ bộ dáng phục tùng thuận theo.

Mặc Nha ngoài mặt cung cung kính kính, chưa từng mảy may nghi ngờ mệnh lệnh của Cơ Vô Dạ, nhưng trong lòng lại tỏ tường hơn gương sáng, nữ nhân trong Tước Các là Cơ Vô Dạ sai Hồng Hiêu đưa về, nhưng lão lại chẳng hề giao nhiệm vụ thủ vệ cho Hồng Hiêu, mà lại giao cho người chưa từng tiếp xúc với nữ nhân đó như mình và Bạch Phụng phụ trách. Phân phó nhiệm vụ thế này thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thật ra lại là điểm thông minh của lão. Lão sẽ không cho thủ hạ của mình có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với thứ mình thấy hứng thú, bởi vì lão không thể chắc chắn cơ hội như vậy sẽ nuôi dưỡng ra mối hoạ tiềm ẩn lớn tới nhường nào, chẳng hạn như mỗi lần lão giao nhiệm vụ ám sát như nhau, ngươi sẽ không bao giờ biết được khi nào thì lão sẽ sai ngươi đi giết ai. Sát thủ của tổ chức Dạ Mộ trước nay đều nhận lệnh ngay lập tức, nhanh chóng thi hành. Trên thực tế, mục đích của việc lão làm như vậy là để khống chế thủ hạ dễ dàng hơn, bởi lẽ đối với thành viên của Dạ Mộ mà nói, phương pháp này cực kì hữu hiệu. Không biết tình hình nhiệm vụ ám sát của đồng đội, mỗi cá nhân đều sẽ gắng sức hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, cố gắng kiến bản thân thân vượt trội hơn những người khác, cố gắng trung thành với một mình Cơ Vô Dạ. Mà đó, chính là hiệu quả mà Cơ Vô Dạ mong muốn.

Nhìn dáng vẻ Mặc Nha cung kính phục tùng, Cơ Vô Dạ hài lòng cười bảo: "Hiểu rõ là tốt, chú chim nhỏ được đưa đến đây, bổn tướng quân muốn tạm thời giam lại, để nàng có thể từ từ hưởng thụ một thời gian."

"Tước Các ưu nhã dễ chịu, nàng ấy nhất định sẽ thích." Khoé môi Mặc Nha mỉm cười.

Cơ Vô Dạ ngửa đầu cười lớn nói: "Nói hay lắm! Nhưng mà, có chuyện phải nhắc nhở các ngươi trước, hôm nay ta sẽ ra ngoài thành một chuyến, giúp Hàn Vương làm một chuyện hệ trọng, vài ngày sau sẽ về. Trong thời gian này, nếu Tước Các xảy ra chuyện gì, chỉ có các ngươi mới được hỏi bổn tướng quân!"

"Thuộc hạ hiểu rõ, xin tướng quân yên tâm!" Mặc Nha nghiêm túc đáp lời.

Cơ Vô Dạ gật gật đầu, nhìn sang Bạch Phụng, y chẳng nói gì, cúi đầu rất thấp, ánh mắt giống như nhìn đi nơi khác. Mặc Nha đẩy y một cái, y mới vội vàng gật đầu thưa vâng.

Cơ Vô Dạ biết Bạch Phụng trước nay luôn trầm mặc ít nói, nên cũng không để trong lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng, sải bước đi ra khỏi cửa.

Phủ tướng quân là dinh thự của đại tướng quân đứng đầu Hàn quốc, được canh phòng nghiêm ngặt, thủ vệ trong phủ đều là võ tướng do Cơ Vô Dạ cẩn thận tuyển chọn. Cơ Vô Dạ ở Hàn quốc oai danh lẫy lừng, thậm chí Hàn Vương cũng phải nể sợ lão ba phần, hiển nhiên sẽ không có kẻ nào dám tự tiện xông vào trong phủ của lão. Bây giờ lão hạ lệnh trông chừng Tước Các, chẳng qua là muốn phô bày uy phong với người khác, để họ biết rằng con chim nhỏ có một không hai này đang ở trong tay lão, hơn nữa ai cũng đừng mong mang đi.

Mặc Nha cử gấp đôi số lính canh bình thường đi tuần tra xung quanh Tước Các, bản thân và Bạch Phụng cũng đi thị sát quanh khu vực Tước Các, hai người họ khinh công phi phàm, khi thì đi lại tuần tra cùng thủ vệ trên đất, lúc lại bay lên những toà lầu cao quanh Tước Các phóng mắt ra xa, một khi có người ngoài tiến vào phủ tướng quân, bọn họ đều có thể nhìn thấy ngay lập tức. Ngoài ra, bảy người hầu được sắp xếp phục vụ trong Tước Các mỗi lần ra vào đều phải được kiểm tra cẩn thận, đồ ăn vật dụng mang theo đều phải nghiệm qua từng cái một, nếu có vấn đề gì, những người hầu này sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Mặc Nha và Bạch Phụng đi tuần tra xung quanh Tước Các từ các hướng khác nhau, từ ban ngày đến ban đêm, mỗi giờ đều đổi gác, có thể nói là kín gió, một ngày qua quanh Tước Các cũng bình yên vô sự.

Ngày thứ hai, tiết trời nắng ráo, Bạch Phụng bay lên đỉnh cao nhất của toà phụ Tước Các, nhìn xuống toàn cảnh phủ tướng quân, toà chính cao lớn của Tước Các ở ngay phía sau y, y có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh vù vù của gió thổi tấm rèm trên tầng lầu bay bay, y quay lại ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử người mặc xiêm y vàng an tĩnh ngồi bên cửa sổ, khẽ nhắm mắt, những ngón tay thon dài vẫn chuyển động trong không khí trên trác án.

Ngày thứ ba, nàng ấy vẫn ngồi đó, tay không gảy đàn.

Rất nhiều ngày sau, mọi chuyện vẫn vậy.

Quả thật, ngoại trừ đêm đó cùng Mặc Nha lén nhìn nàng từ ngoài cửa sổ, Bạch Phụng cũng không biết đã thấy nàng tay không gảy đàn bao nhiêu lần rồi. Ban đầu Bạch Phụng còn tưởng là do bản thân đa nghi, cho rằng hành động của nàng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng kể từ khi bắt đầu tuần tra Tước Các, bất kể vào lúc nào, bất kể từ hướng nào, chỉ cần y ngước đầu nhìn về phía tầng trên cùng của Tước Các, đều có thể thấy nàng ở đó mà tay không gảy đàn. Bạch Phụng vừa nghi hoặc lại vừa hiếu kì, tại sao lần nào nhìn thấy nàng ấy, đều là đang gảy đàn?

Nghĩ đến đây, Bạch Phụng bất giác bay lên tầng trên cùng của Tước Các, đứng ngoài cửa sổ phía sau nàng, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của nàng, chăm chú dõi theo ngón tay nàng đang chuyển động trong không khí. Ngón tay nàng trắng nõn thon dài, mỗi lần gảy đều rất có lực, giống như thật sự có một cây đàn ở đó, Bạch Phụng không nhịn được mà tự hỏi trong lòng: "Nàng ấy rốt cuộc đang chơi khúc nhạc nào?"

Đương khi y đang tập trung suy nghĩ, không trung đột nhiên truyền tới một tiếng chim hót rất êm tai, Bạch Phụng dời mắt qua xem, chỉ thấy một con chim non cả người phủ đầy lông trắng đậu xuống trác án trước mặt nàng, kêu ríu rít với nàng. Bạch Phụng thấy trên chân phải của nó buộc một dải tua mảnh, không khỏi kinh ngạc, con chim trắng nhỏ đó, chính là con mà lần trước y và Mặc Nha đã cứu thoát khỏi móng vuốt của chim ưng!

Người con gái nghe thấy tiếng chim kêu, bèn dừng ngón tay đang chuyển động lại, khẽ mở mắt ra, trông thấy con chim trắng đó đang uốn mình nhảy nhót rất linh hoạt, khuôn mặt mộc mạc liền nở nụ cười. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu đầy lông mượt mà của nó, dịu dàng cười nói: "Chú chim nhỏ, là ngươi à!"

Chim trắng nhỏ gật gù đáp lại một tiếng, vỗ cánh nhảy vào lòng bàn tay nàng, chớp chớp mắt và thích thú kêu lên.

Người con gái dịu dàng chải lông cho nó, rồi vuốt ve chiếc lông đuôi dài dài, Bạch Phụng đứng bên ngoài cửa sổ im lặng nhìn, nhớ lại việc cứu chim nhỏ hôm ấy, y vốn cho rằng chú chim non này là con mồi chim ưng tìm thấy trong núi, bây giờ xem ra, nó với người con gái này quen thuộc thân thiết như vậy, giống như đã biết nhau từ trước.

Người con gái nâng tay lên, chú chim trắng nhỏ nhảy phắt lên ngón tay của nàng, nàng hơi nhíu mày, trông thấy trên chân phải của nó có buộc một dải tua, khuôn mặt chợt hiện lên vẻ lo lắng:

"Ngươi bị thương rồi?" Chim trắng nhỏ giống như có thể nghe hiểu lời nàng nói, ngoan ngoãn gật đầu. Trong mắt người con gái ánh lên một tia thương xót, đau lòng chạm vào nó, một lát sau lại dịu dàng cười nói: "Nhưng mà, bây giờ hình như ngươi không sao rồi, may là có người tốt đã giúp ngươi băng bó vết thương... Người tốt bụng như vậy thật hiếm thấy."

Người con gái vừa nói xong, chim trắng nhỏ đột nhiên hưng phấn nhảy lên, hướng về phía sau lưng nàng kêu lên mấy tiếng, vỗ cánh bay tới, người con gái thấy vô cùng khó hiểu, ngạc nhiên: "Chú chim nhỏ, mới nhanh vậy mà đã muốn đi rồi sao?"

Bạch Phụng nhận ra con chim nhỏ đã phát hiện ra y, chưa kịp nghĩ thêm gì khác, lập tức phi người nhảy xuống khỏi Tước Các. Người con gái ngơ ngác nhìn về phía sau, con chim nhỏ đã bay ra khỏi khung cửa sổ đang mở, ngoài cửa trời xanh mây trắng, không thấy một thứ gì.

Mặc Nha sau khi tuần tra con hẻm phía sau Tước Các định quay người trở về, nhưng vừa quay đầu thì đã thấy Hồng Hiêu tựa vào một gốc cây trong góc, chống nạnh nhìn hắn, con chim săn hồn thì đậu lên cành cây trên đỉnh đầu gã.

Chẳng cần nghĩ cũng biết là gã cố tình xuất hiện ở đây. Mặc Nha không rảnh quan tâm, tiếp tục đi thẳng.

"Canh chừng Tước Các, nhiệm vụ như vậy không phải sẽ rất nhàm chán sao?" Khi Mặc Nha đi qua Hồng Hiêu, gã mở miệng cười nói.

Bước chân của Mặc Nha dừng lại, quay đầu lại nhìn gã: "Nhiệm vụ này là do tướng quân hạ lệnh, chẳng lẽ ngươi muốn nói tướng quân rất nhàm chán?"

Hồng Hiêu vội xua xua tay, cố ý bày ra vẻ sợ hãi nói: "Không không không! Ta làm sao dám nói tướng quân như thế, có cho ta mượn mười lá gan ta cũng không dám! Ý ta là...một sát thủ có năng lực như ngươi, lại chỉ được giao nhiệm vụ thủ vệ, thực sự có hơi uổng phí tài năng lớn rồi!"

Mặc Nha nghe vậy thì cười lạnh, khoanh hai tay trước ngực: "Vậy sao? Nhưng sao ta lại nhớ là, không lâu trước đây ngươi có nói năng lực thực hiện nhiệm vụ của ta không bằng ngươi?"

Trong đôi mắt tà mị của Hồng Hiêu lóe lên một tia sắc bén, dường như rất cao hứng khi nghe lời Mặc Nha nói, tiến lên phía trước hai bước: "Ý của ta không phải thế, năng lực của ngươi mạnh ra sao, mọi người trong tổ chức sát thủ Dạ Mộ đều biết rõ. Còn về việc ngươi hoàn thành nhiệm vụ như nào, ta nghĩ vấn đề không nằm ở ngươi..." Hồng Hiêu nheo hai mắt lại, đôi môi đỏ tươi như máu nhếch lên thành một nụ cười khinh thường, "Mà là ở Bạch Phụng."

Trong mắt Mặc Nha chợt ánh lên vẻ không vui, hắn trừng mắt nhìn Hồng Hiêu một cái, lạnh lùng nói: "Bạch Phụng là thuộc hạ của ta, vấn đề của y hiển nhiên chính là vấn đề của ta. Xem ra là ta không biết dạy bảo thuộc hạ cho lắm."

"Không. Đương nhiên không phải!" Hồng Hiêu ngẩng đầu phản bác, thanh âm đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều: "Nếu như năm đó huynh chọn ta làm trợ thủ cho huynh, thì sự tình sẽ không như ngày hôm nay, ta sẽ còn làm tốt hơn y!"

Mặc Nha hơi nghiêng đầu, liếc gã một cái: "Có vẻ ngươi không hiểu rõ về ta cho lắm."

"Sao cơ?"

"Quyết định mà ta đưa ra, bất luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, ta đều sẽ không hối hận." Nói xong Mặc Nha liền quay người bước đi.

Giọng điệu kiên quyết của Mặc Nha khiến cho Hồng Hiêu cực kì bất bình, gã siết chặt nắm tay, kìm nén lửa giận trong lòng mà hét lên với Mặc Nha: "Chẳng lẽ huynh vẫn không hiểu? Tiểu tử đó rồi cũng sẽ có ngày liên lụy đến huynh, kéo huynh xuống vực!"

Mặc Nha ngưng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn gã, lông vũ trên vai bị gió thổi bay bay, màu đen giống như màn đêm đó khiến cho lòng người trào lên một nỗi u ám không thể nói rõ.

"Hình như ngươi quản quá nhiều rồi. Tổ chức sát thủ Dạ Mộ có một quy tắc ngươi hẳn phải rất rõ, mỗi thủ lĩnh chỉ cần hoàn thành bổn phận của mình, nếu như không có mệnh lệnh của tướng quân, tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện của người khác."

Dường như Hồng Hiêu lại chẳng hề để tâm tới ánh mắt chứa đầy thù địch của Mặc Nha, lắc đầu cười bảo: "Xem ra huynh đã hiểu lầm ta rồi, ta không hề muốn xen vào chuyện của các người, ta chỉ là nhắc nhở huynh, tiểu tử Bạch Phụng này không đáng tin cậy, không đáng tín nhiệm. Huynh hẳn phải hiểu rõ hơn ta, y không có thiên phú làm sát thủ, cũng không tự giác làm thủ vệ cho phủ tướng quân."

"Ồ?"

"Ta phát hiện, mấy hôm nay tên tiểu tử kia luôn nhìn chằm chằm vào Tước Các, có vẻ là nhìn nữ nhân trên đấy, ha ha, cô gái tên Lộng Ngọc đó, mặc dù chỉ là con gái xuất thân từ một gia đình nhỏ, nhưng xinh đẹp như tiên nữ, cầm nghệ tuyệt vời, tướng quân có vẻ còn hứng thú với nàng ta hơn bất kì ai trước đây kìa! Tiểu tử Bạch Phụng kia...hẳn sẽ không có suy nghĩ không an phận nào đấy chứ?" Trong giọng nói của Hồng Hiêu có mang theo một chút ý xấu châm biếm.

Ánh mắt của Mặc Nha hơi ngưng lại, như thể nhận ra điều gì, nhưng không hề để lộ ra vẻ hoài nghi lo lắng nào, ngược lại còn hờ hững nhếch miệng: "Thế à, vậy thì ta phải cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi rất nhiều." Nói đoạn, Mặc Nha liền bỏ đi.

Hồng Hiêu nhìn bóng dáng hắn biến mất ở ngã rẽ, nụ cười trên mặt chợt tắt, thái độ bảo vệ Bạch Phụng như này của Mặc Nha thật sự làm gã phát cáu, không kiềm được siết chặt nắm tay, dùng hết sức mà đấm vào tường.

Gần tối, Mặc Nha trở về phủ tướng quân.

Hắn đi đến Tước Các, ngẩng đầu thấy Bạch Phụng vẫn đang ngồi trên con kim tước ở tòa lầu phụ, quả nhiên y vẫn chăm chú nhìn nữ nhân ở tầng trên cùng, nhìn đến say sưa, thậm chí mình đến gần rồi mà vẫn chưa nhận ra. Sắc mặt Mặc Nha hơi tối lại, mặc dù lời nói của Hồng Hiêu mang đầy ý mỉa mai, nhưng cũng là một lời cảnh cáo. Mặc Nha thân cận với Bạch Phụng nhất, đương nhiên biết mấy ngày nay y cực kì quan tâm đến cô gái trong Tước Các, chỉ là hắn cảm thấy sự quan tâm như thế so với sự thương hại bình thường của Bạch Phụng dành cho người khác cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng bây giờ xem ra, kiểu thương hại này lại vô cùng nguy hiểm, hắn cần phải nhắc nhở y.

Mặc Nha phi người bay lên con kim tước, đáp xuống bên cạnh Bạch Phụng, giả bộ nghi hoặc hỏi: "Tiểu tử, ngươi lạ thật đấy, nhìn gì mà say sưa thế?"

Bạch Phụng ngẩn ra một chốc, sau đó thu lại ánh mắt đang hướng về phía xa, lắc đầu đáp: "Không có gì."

"Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy ngươi đang nhìn Tước Các nhỉ?"

Bạch Phụng liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói một lời.

Mặc Nha nhướng mày cười bảo: "Ta đã hỏi thăm được tên của mỹ nữ rồi, có muốn biết không?"

Đồng tử của Bạch Phụng hơi dãn ra, sau đó lại hơi nheo lại, quay đầu đi: "Không hứng thú."

Vừa nói xong, ngón tay y đã không thành thực mà co lại, hơi vân vê tà khinh sam(*) bị gió thổi bay dưới chân, do dự một hồi, mắt lại vô thức nhìn về phía Mặc Nha.

(*)khinh sam: ở đây để chỉ tà áo xẻ ra, giống như tà áo dài của Việt Nam.

Mặc Nha một tay chống nạnh, một tay vuốt cằm nói: "Thật sự không hứng thú? Biểu hiện của ngươi lại không phải như thế."

Bạch Phụng im lặng không nói, quay đầu nhìn về Tước Các.

Mặc Nha rất hiểu Bạch Phụng, một khi những gì y nghĩ trong lòng bị người khác nói ra, y tất sẽ đáp lại bằng sự im lặng. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn Tước Các, nói: "Những cô gái bị giam cầm trước đây đều cả ngày khóc lóc tỉ tê, nàng ta lại khác, nữ nhân này quả thực rất đặc biệt, mặc dù xuất thân bình thường, nhưng lại có khí chất khác hẳn nữ nhân thế tục. Thôi được, có lòng tốt nói cho ngươi biết, tên nàng ấy là Lộng Ngọc.

"Lộng Ngọc..." Bạch Phụng trông dáng vẻ nàng tay không gảy đàn, màu mắt thăm thẳm, âm thầm ghi nhớ cái tên này vào trong lòng.

"Ngươi không định hỏi xem nàng đến từ đâu à?"

Bạch Phụng quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên nói: "Lai lịch của nàng chỉ có tướng quân và Hồng Hiêu biết, tướng quân đương nhiên sẽ không nói ra, chẳng lẽ những lời này của ngươi là thăm dò từ Hồng Hiêu? Ta không quên quy tắc của Dạ Mộ, không phải nhiệm vụ của mình, thì không được hỏi thêm nửa câu."

Mặc Nha bất đắc dĩ nhún vai, làm ra vẻ mặt hết sức đau lòng, nói: "Tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết phải trái, ta có lòng tốt nói cho ngươi biết, vậy mà ngươi lại lạnh nhạt như thế!" Nói xong ôm ngực thở dài hai tiếng.

Thật ra, những gì Mặc Nha nói với Bạch Phụng không phải đều từ Hồng Hiêu, chỉ là những gì Hồng Hiêu đã nhắc nhở hắn hôm qua, lại khiến hắn có chút hứng thú với thân phận của cô gái này. Một nữ tử con nhà bình dân, vì sao lại nổi bật hơn người như vậy? Thế nên hắn liền lợi dụng thời gian đổi gác, tự mình đi điều tra một phen. Nhưng ngoại trừ mỹ mạo xuất chúng, cầm nghệ siêu quần ra, thì không có thêm manh mối nào hữu dụng.

Nhưng những điều này bây giờ không quan trọng, bởi vì hắn cũng chỉ là thủ hạ của Cơ Vô Dạ, chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình là được, không cần quá để tâm tới những chuyện khác, hơn nữa hiện giờ, những gì Bạch Phụng nói lại vừa hay đúng với tâm ý của hắn.

Nụ cười trên mặt Mặc Nha nhạt đi, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm khắc: "Ngươi nói không sai, không phải nhiệm vụ của mình thì không được hỏi nhiều. Thế nên ngươi cũng phải hiểu rõ, đã là đồ của tướng quân, thì không một ai được phép động tới, cho dù chỉ là một chút suy nghĩ cũng không được manh nha."

Bạch Phụng trong lòng đột nhiên run lên, nghe ra được ngữ khí cảnh cáo, giọng hơi lạnh đi: "Có ý gì?"

Mặc Nha không trả lời, lạnh lùng nhìn lên tầng cao nhất của Tước Các: "Nữ tử tên Lộng Ngọc này, sinh ra trong một gia đình nhỏ không hề hiển quý, nề nếp khuôn phép, bổn bổn phận phận(*). Điểm khác biệt duy nhất là, nàng ta có được tư sắc khuynh quốc khuynh thành, với tài đàn khiến người ta trầm trồ. Ta nghĩ đây cũng là lí do tướng quân nhìn trúng nàng."

(*)bổn bổn phận phận: ý nói giữ gìn phép tắc.

Bạch Phụng chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời có chỗ nào đó thắt lại, sắc mặt mới cùng Mặc Nha bông đùa nói giỡn ban nãy bỗng bị thay thế bằng vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị, đứng dậy nói: "Sao ngươi lại nói với ta chuyện này?"

Mặc Nha nhìn thẳng vào y, đôi mắt bị ánh chiều tà phản chiếu ánh lên một tia sẫm đỏ: "Vì sao lại nói với ngươi, lẽ nào ngươi không biết sao? Chính ngươi cũng đã nói, chúng ta là chim ưng của tướng quân, nếu đã thế, ngươi cần phải hiểu rõ bản thân nên làm gì và không nên làm gì."

Mặc Nha là cấp trên của Bạch Phụng, nhiều năm qua luôn theo sát dẫn dắt y từng bước, Bạch Phụng mặc dù cô độc lạnh lùng lại kiêu ngạo, trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng ít nhiều vẫn giữ lời nói của mình ở trong lòng. Bây giờ y nhìn Mặc Nha, nhìn thấy tia sáng lạnh lùng đầy quở trách và cảnh cáo, liền biết hắn đang ám chỉ mình không nên quá để ý tới Lộng Ngọc, bằng không thì hậu quả sẽ không thể lường được. Nhưng lần này, đối mặt với cuộc nói chuyện như vậy cùng Mặc Nha, với đạo lí như thế, y tựa hồ đã chán nản mệt mỏi rồi.

"Sao ngươi cứ thích treo mấy lời lẽ cũ rích này trên miệng thế? Hừ, ngươi đúng là hay lải nhải!" Bạch Phụng mất kiên nhẫn quay mặt đi, phi người nhảy xuống.

"Còn chưa đến giờ đổi gác, ngươi muốn đi đâu?"

Bạch Phụng không đáp.

Hoàng hôn treo trên đỉnh núi, khiến cây cối trong phủ tướng quân đổ một hàng bóng râm khổng lồ. Mặc Nha nhìn theo y từng bước một đi vào trong bóng tối, bóng người màu trắng dần dần bị bóng đêm nuốt chửng, trong lòng lờ mờ dấy lên một cảm giác bất an, không nén được thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có hiểu rằng, có một số nơi rất nguy hiểm, ngươi tuyệt đối không thể vượt qua hay không..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.