Không Quen

Chương 42: Vẫn chưa có




Bất tri bất giác bên ngoài đã ngừng mưa, chân trời hơi sáng, một chút nắng sớm chiếu hiện rõ hình dáng trong căn phòng lớn như vậy.

Lật Đình nằm trên sofa luôn mở mắt nhìn lên trần nhà chậm rãi ngồi dậy vào lúc này, liếc nhìn bóng dáng trong phòng cũng trằn trọc hơn nửa đêm, trước khi tờ mờ sáng mới mông lung thiếp đi, Lật Đình đi đến cạnh bàn ăn cầm cái túi đặt trên đó lên đi vào phòng bếp, không bao lâu bưng một cái cốc to lại đi ra.

Sau khi để xuống, tia mắt nhìn thấy mấy quyển tạp chí vẫn bày ra bên cạnh, Lật Đình lẳng lặng nhìn chăm chú hồi lâu, không nhịn được thò tay lật ra một tờ ở giữa nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó quay người cầm lấy áo khoác bên cạnh choàng lên, lại nhìn một chút người đang ngủ say, giẫm lên bóng đêm vẫn chưa rút đi trước khi tờ mờ sáng, lặng lẽ rời đi.

...

Lúc quay lại cư xá Hữu Hữu trong phòng đã yên tĩnh, toàn bộ sảnh lại bừa bộn khắp nơi, chai bia đầu lọc thuốc lá chồng chất khắp nơi, mùi gay mũi một phòng vẫn chưa tản đi, quả thực hình thành so sánh tương phản mãnh liệt với Lật Đình vừa ở trong không gian sạch sẽ.

Cậu nhíu mày đi về phía một gian phòng khác, giữa đường còn bước lên một con ma men ngủ dưới mặt ghế gấp, đổi lấy một tiếng chửi mắng hỗn độn của đối phương, sau đó lại ui da vội vàng thiếp đi.

Lật Đình không dừng bước chân, đẩy cửa phòng ra thấy Điền Điển mơ màng ngồi dậy.

Điền Điển bị âm thanh quỷ kêu kia đánh thức, mắt buồn ngủ nhập nhèm trong khoảnh khắc nhìn thấy Lật Đình bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhảy lên căng thẳng nhào tới.

“Lật Tử Lật Tử, mày đi đâu cả đêm?? Tao trở về không nhìn thấy mày, dọa chết tao! Tao gọi điện thoại cho mày rất lâu sao mày không nhận hả?” Hôm qua Điền Điển tăng ca, kết quả vừa đến ký túc xá đã thấy một đám người dô lật trời, mà Lật Đình vốn phải đã nghỉ ngơi lại không thấy bóng dáng. Điền Điển lập tức nghĩ đến tiền căn hậu quả, giận đến nỗi lấy ra điệu bộ của quản đốc đuổi mấy tên kia ra ngoài.

“Không nghe thấy.” Lật Đình không trả lời những vấn đề trước đó, chỉ chọn cái cuối cùng.

Người cuồng làm việc đã quen với các loại công việc bán thời gian sẽ không nghe thấy điện thoại đổ chuông? Điền Điển khó hiểu, lại thấy trong tay Lật Đình xách theo cái túi đựng quần áo, càng kinh ngạc: “Mày ngủ ở bên ngoài?” Còn tắm rửa?!

Điền Điền luôn luôn lơ mơ trong các chuyện na ná nhưng lại có sự nhạy cảm lạ thường, nhìn chằm chằm Lật Đình, tầm mắt chạy vột vòng khắp người cậu, phát hiện Lật Đình mặc quần áo cũ trước kia là đồ ngủ, trong túi còn đựng một vài quần áo bẩn khác và… dép lê?

Theo như y biết về Lật Đình, cho dù Lật Đình đi lang thang ở bên ngoài suốt đêm cũng sẽ không dễ dàng tốn kém chạy đi đặt phòng để ngủ tắm rửa gì đó, nhà khách cũng sẽ không. Thứ nhất là keo kiệt, thứ hai là Lật Đình là người rất không có cảm giác an toàn, lòng phòng bị với người với việc vô cùng nặng, cho nên trên phương diện ăn mặc cậu rất tùy tiện, nhưng ngủ thì không được, Lật Đình nhận hoàn cảnh, nhận người ở chung, cũng nhận giường. Sau khi phá vỡ lầu sắp hỏng, bọn họ chuyển đến đây Lật Đình cũng lăn lộn khó ngủ mấy đêm, cho đến gần đây mới tốt được một chút, huống chi lúc trước bản thân sống chung với cậu mất bao nhiêu thời gian mới làm cho Lật Đình quen với sự tồn tại của y. Mà Lật Đình thế này vậy mà một mình chạy ra ngoài đi tá túc một đêm? Chuyện này sao có thể khiến Điền Điển, tò mò to đến mức cũng sắp phun ra khỏi miệng.

Nó có người quen ở gần đây sao? Nếu thật sự có, người có thể làm cho Lật Đình buông lỏng cảnh giác là ai?!

Điền Điển ở đó hoài nghi, Lật Đình cũng hơi ngờ vực, cậu còn nhạy cảm hơn Điền Điển.

Mình một đêm không về, tại sao Điền Đại Khải lại sợ đến gần chết? Trước kia mình trực ca đêm không về cũng là bình thường.

“Có ai đang tìm tao?”

Điền Điển giật mình: “Hả? Mày nói gì?”

Lật Đình nhìn y: “Thái Dương à? Hắn xuất viện rồi? Hay là hắn tìm mày trước?”

Điền Điển phủ nhận: “Không có không có, hắn không tìm tao, là tao nghe nói… hắn vẫn tức mày, cho nên mày phải cẩn thận một chút.”

Lật Đình không cho là đúng.

Điền Điển nhìn cậu, lại đột nhiên hỏi: “Lật Tử, sẽ không phải mày có người yêu chứ?” Mặc dù suy đoán này có vẻ rất hoang đường, nhưng với thân phận chuyên gia yêu đương Điền Điển luôn cảm thấy bất thường.

Lật Đình cũng không quay đầu lậi: “Không có.”

Điền Điển lại xác nhận lần nữa: “Thật, sao?!”

Lật Đình nghĩ ngợi, xoay người, tăng thêm một chữ.

“Vẫn chưa có.”

Điền Điển mờ mịt, cái này khác nhau chỗ nào?!

** ** ** **

Giấc ngủ này của Phương Hòe Ninh mơ mơ màng màng, vẫn đang mơ giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ hắn biến thành thuyền trưởng quạ đen, lái phi thuyền xuyên qua vũ trụ, bay lên bay lên một hành tinh gặp được một con mèo hoang to lớn, trong cơn mưa to rào rào mèo hoang co quắp trong một bụi cỏ nhỏ ngoắc cái đuôi vô cùng đáng thương, trong đôi mắt to toàn là xin xỏ người ta. Tim thuyền trưởng lập tức bị đánh trúng, làm trống tất cả mọi thứ trên tàu mời mèo to vào ở. Trên tàu không có giường, hắn cũng chỉ có thể dựa sát vào mèo to ngủ chung, mà mèo to mắc mưa chẳng biết tại sao lông toàn thân bỗng nhiên trở nên khô mát, vừa lại gần mùi thơm ngọt ngào kia tức thời tràn đầy không gian trên tàu.

Ngay khi tàu trưởng kìm lòng không đậu đưa mặt gần sát ôm cổ mèo to, bỗng nhiên bọt nước bắn tung, tàu trưởng thấy hoa mắt, mèo to đã không thấy, cùng lúc đó trong ngực hắn được thay thế bởi một thiếu niên ngoài hành tinh. Tóc thiếu niên thấm ướt, toàn thân nổi lên bọt nước trắng giống như vừa được vớt lên từ trong nước nóng, mở đôi mắt to long lanh nước vô tội nhìn hắn. Tàu trưởng lập tức sớm nắng chiều mưa toàn thân bị điện giật, lúc nghe thiếu niên ngoài hành tinh dùng giọng nói mềm mại hỏi mình (chỉ Phương Hòe Ninh) có thể giúp cậu đánh đuổi quái thú xâm lược hành tinh của mình (chỉ thiếu niên ngoài hành tinh) hay không. Tàu trưởng hoàn toàn hứa không qua não mà chấp nhận.

Tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, bảo bối của tôi!

Tàu trưởng nói ra khỏi miệng khiến người ta không ngừng nổi da gà, sau đó một tay ôm chặt thiếu niên, tay kia bóp lấy cằm cậu bỗng cúi đầu về phía đôi môi màu anh đào kia!

Thiếu niên không tránh né, tàu trưởng thì không hề lùi bước, lần này hai cánh môi thành công chạm vào nhau. Tàu trưởng quạ đen chỉ cảm thấy cảm xúc dưới môi ấm áp mềm mại thế kia, trơn nhẵn dẻo dai quả thực muốn nuốt vào một miếng, mà ngay tại lúc đó một mùi thơm nức khác càng bùng phá ra hơn, nháy mắt hoàn toàn bao phủ tàu trưởng.

Tàu trưởng mở to mắt, lại phát hiện trước mắt nào có thiếu niên gì, trước mặt chỉ có một cái bát to khổng lồ đầy ắp mì xào, mà môi của hắn, thậm chí cả khuôn mặt đều vùi trong chén, chống lên trứng gà tràn đầy dăm bông, dính đầy đầu.

Thảo nào thơm như vậy mềm như thế…

Phương Hòe Ninh kinh hãi tỉnh lại, lần này thật sự mở mắt ra.

Gần đây hắn ngày càng có thể phát hiện tư duy quá cởi mở và tệ nạn sinh động của mình, chương trình xử lý đang không ngừng xuất hiện những đoạn mã lung tung, giống như lây nhiễm virus hưng phấn.

Xem ra phải tìm thời gian dọn sạch bộ nhớ não lộn xộn.

Ngồi trên giường cố sức lau mặt một cái, lúc này Phương Hòe Ninh mới nhìn thời gian, phát hiện vậy mà sắp mười giờ rồi.

Đột nhiên nhớ ra trong phòng còn có người, Phương Hòe Ninh vội vàng nhảy xuống giường đi ra ngoài, đã thấy chăn nệm được gấp rất gọn gàng trên sofa, phòng khách đã khôi phục sự vắng vẻ.

… Đi rồi sao?

Đi lúc nào?

Phương Hòe Ninh buồn nản, sững sờ cả buổi mới không tình nguyện đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc soi gương đánh răng không nhịn được hơi thấp thỏm có phải hành vi tối qua của mình bị đối phương phát hiện ra rồi? Cho nên dọa thiếu niên ngoài hành tinh đi rồi?

Hầy, định lực vẫn chưa đủ mà.

Lúc buồn bực đi ra lại nhìn thấy trên bàn ăn có một thứ… vậy mà là một bát dâu tây vừa to vừa đỏ, tươi mới mọng nước, từng quả từng quả được xếp cẩn thận thành một ngọn núi nhỏ.

Trong lòng Phương Hòe Ninh khẽ động, vội vàng đi tới nhón lấy một quả xem đi xem lại ở đầu ngón tay, hồi lâu mới cẩn thận bỏ vào miệng.

Không giống với những quả hắn liều lĩnh hái trước đó, trong cái bát này rõ ràng là những quả tốt đã được chọn lựa tỉ mỉ, nhiều nước đầy đặn, thơm ngọt đầy miệng.

Đúng rất thơm rất ngọt…

Coi như quà cảm ơn ở nhờ sao?

Đúng là mèo con biết cảm ơn.

Trái tim nhấc lên không hiểu sao lại để xuống, Phương Hòe Ninh nghĩ rằng, quét đi phiền muộn không nhìn thấy người trước đó, không nhịn được nhếch môi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào tuyệt đối sẽ không hiện ra trước mặt người khác…

...

Bởi vì ngàn năm khổ sở ngủ muộn, Phương Hòe Ninh không có thời gian chạy lung tung gần trường học chỉ có thể vội vội vàng vàng đến sở nghiên cứu trước, hôn nay lão Nghê tới, thấy hắn lững thững đến chậm không trách cứ, chỉ vỗ vỗ đầu Phương Hòe Ninh quan tâm nói: “Nhìn quầng thâm mắt này xem, có phải ngủ ít mớ nhiều không nghỉ ngơi tốt không? Có điều tinh thần cũng không tệ, còn rất vui vẻ.”

Lúc này Phương Hòe Ninh mới nhận ra khóe miệng của mình luôn cong lên, vội vàng thu lại biểu cảm đổi thành thái độ nghiêm túc thận trọng để đối mặt.

Ngô Nghị bên cạnh bước tới: “Sư đệ, tận dụng tháng này ngủ bù nhiều lên, tháng sau có lẽ sẽ bận rộn.”

Phương Hòe Ninh nghi hoặc.

Ngô Nghị giải đáp: “Dự án trước kia chúng ta vẫn xin đã được phê duyệt, cũng tìm được tài trợ, công ty còn rất rộng, có điều bên kia yêu cầu là muốn tự gặp gỡ lão Nghê, lão Nghê rất coi trọng cái này, vậy mà đồng ý, sau một thời gian có lẽ chúng ta phải đi cùng ông ấy đến thành phố U một chuyến.”

Phương Hòe Ninh nghĩ ngợi: “Sau một thời gian là lúc nào?’

Ngô Nghị nhún vai: “Vẫn chưa xác định, một tuần hai tuần ba tuần cũng có thể, có phải cậu lo giờ học của cậu không? Hay là còn có kế hoạch khác? Nếu không thể đi thì nói với tôi, tôi sẽ giúp tìm giảng viên của các cậu.”

Phương Hòe Ninh thầm nghĩ, cái bận này anh thật sự không giúp được.

Làm xong việc trong tay, Phương Hòe Ninh lại nhận được điện thoại của hội khoa học, muốn mời hắn có rảnh thì đi qua một lần, Phương Hòe Ninh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vẫn không tính là quá muộn, bèn xuống lầu định đến hội khoa học lại đến Phong Tín Tử.

Ra khỏi phòng thí nghiệm lại nhìn thấy Lật Hàm không nên xuất hiện ở đây trên hành lang.

Lật Hàm ôm một đống đồ đang cười nói chuyện với một đàn chị, nhận thấy đàn chị ngẩng đầu, cậu ta cũng nhìn lại, lập tức ngạc nhiên cười.

“Anh Phương… à. em đến thăm mọi người một lát.”

Đàn chị kia cũng nói: “Hàm Hàm thật sự rất ngoan, đi rồi còn nhớ đến sở, mang cho chúng tôi nhiều đồ ăn thế này.”

“Không có đâu, lúc em thực tập các anh chị vốn quan tâm em nhiều lắm, em nào có thể quên…”

Phương Hòe Ninh nghe bọn họ cậu tới tôi lui, cũng không muốn tham gia, chỉ gật đầu một cái đã muốn rời khỏi, lúc bước vào thang máy Lật Hàm lại theo sau.

“Anh Phương muốn đến hội khoa học hả? Đúng lúc em cũng muốn đến…”

Phương Hòe Ninh không trả lời, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy thái độ của em trai Lật Đình hơi kỳ lạ.

Lật Hàm không nghe thấy câu trả lời cũng không thèm để ý, tự ý lại nói: “Nghe nói thầy Tống Trữ Bình muốn mở tọa đàm ở trường đại học và cao đẳng, trường của bọn em là một trong số đó, không ngờ sau khi rời khỏi sở nghiên cứu của đại học A vẫn có thể học được một vài điều từ thầy ấy, thật sự là quá tốt.”

“Vậy sao…”

Phương Hòe Ninh lịch sự đáp một tiếng, vốn định chờ thang máy dừng lại cũng nhanh bước rời đi, kết quả Lật Hàm lại nói: “Trường của anh trai em vậy mà cũng có.”

Phương Hòe Ninh hơi nghiêng đầu, không nhịn được hỏi: “Lúc nào?”

Cửa thang máy đã mở, Lật Hàm đi ra ngoài cùng hắn: “Hình như là cuối tháng này, trường bọn em là đầu tháng sau, nhiều buổi tọa đàm như vậy, sinh viên của thầy Tống chắc sẽ đến giúp đỡ nhỉ?”

Phương Hòe Ninh gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Phải, cần sinh viên sắp xếp tài liệu.”

Lật Hàm cẩn thận nhìn hắn: “Đáng tiếc mấy năm gần đây thầy Nghê Úy Niên rất ít đi ra ngoài tọa đàm…”

...

Lưu Lỗi gọi điện thoại cho Lật Đình, giọng điệu hơi sốt ruột, nói thư viện đại học A nhắc nhở cậu ta hai quyển sách trên thẻ đã quá hạn chưa trả, mấy quyển này lại là bì cứng, kéo dài nữa tiền phạt sẽ gấp đôi.

Lật Đình nghe xong đến thư viện đại học A, tra một lát quả nhiên vẫn chưa trả, hơn nữa mấy quyển còn lại cũng sắp đến hạn, với tốc độ đọc của người giữ sách, Lật Đình không cảm thấy hắn sẽ chậm đến thế… đã như vậy, đó chính là cố ý.

Anh nông dân và rắn.

Không, không phải rắn, là một con cá sấu khẩu vị rất lớn.

Lật Đình gõ thẻ thư viện trong tay đi từ từ dọc theo con đường rợp bóng cây, bỗng nhiên như có cảm giác nhìn phía đối diện, xuyên qua rừng cây pha tạp đã thấy hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bên kia.

Một tên to cao đưa lưng về phía mình không nhìn thấy được biểu cảm, người lùn kia lại có thể nhìn thấy rõ, cười tươi như hoa, ngẩng đầu mắt mang theo nóng bỏng và sùng bái nhìn người trước mặt.

Mà dáng vẻ đó của cậu ta với Lật Đình mà nói cũng không lạ gì.

Cậu dừng bước chân, lại nhìn hai người biến mất tại chỗ rẽ, Lật Đình chậm rãi nhíu mày lại.

...

Mà ở nơi Lật Đình không nhìn thấy, Phương Hòe Ninh cũng đang nhíu mày lại, với kinh nghiệm được người theo đuổi từ nhỏ đến lớn của hắn, Phương Hòe Ninh dần dần nhận ra thái độ khác thường của Lật hàm, chỉ trách đối phương là em trai Lật Đình, ngay từ đầu hắn thật sự không nghĩ tới điều này, về sau nhớ lại một màn nam nam chia tay bên ngoài quán cơm vào ngày đó, mới thầm nghĩ mình sơ ý.

Thế là bước chân đồng hành càng ngày càng chậm, cuối cùng Phương Hòe Ninh không nhịn được ngắt lời thao thao bất tuyệt của đối phương, nói thẳng: “Tôi chợt nhớ còn có vài việc, không đến hội khoa học nữa.”

Nói xong cũng không nghe Lật Hàm nói tiếp, Phương Hòe Ninh xoay người rời đi.

Một bên rời đi một bên thầm than, hắn đã không muốn truy cứu nguyên nhân trong đó nữa, nhưng may mà phát hiện ra sớm, nếu không thì sẽ hỏng bét, lần sau gặp người em trai này, nhất định phải đi đường vòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.