Thẩm Diệc Chu đang đứng bên quầy làm bài tập, đề toán kia còn chưa giải ra thì chợt nghe thấy tiếng chuông gió được treo trên cửa kín vang lên mấy hồi. Anh mặt không đổi nhìn xuống tay, 22:40
"Cậu sắp không vào được ký túc xá đó."
Âm thanh bước đi lắc lư sau lưng là tiếng chà sàn như thể không nhấc nổi gót chân, anh không cần ngước lên cũng biết đó là ai.
Quả nhiên giây tiếp theo giọng Ngu Cẩm Văn cất lên, cậu đặt mông ngồi lên chiếc ghế cao nhỏ trước mặt anh.
"Không vào được thì không vào! Cũng chẳng phải lần đầu bị ông bảo vệ kia mắng, không sao hết." Cậu thoáng cái nhào người tới bài tập của Thẩm Diệc Chu, ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: "Chừng nào cậu tan làm?"
Bây giờ mắt Thẩm Diệc Chu mới nhìn cậu, nhìn thấy gương mặt được trưng ra tương đối "lừng lẫy" kia chỉ hơi ngẩn người một chút, trong giây lát liền khôi phục lại bình thường, dường như đã quá quen với bộ dạng thường xuyên có vết thương trên người cậu.
"Mười hai giờ." Thẩm Diệc Chu vốn không muốn trả lời nhưng Ngu Cẩm Văn đang đè lên bài của anh, hơn nữa nếu không trả lời anh sẽ có chiều hướng thấy có lỗi, anh dừng lại chút rồi nói: "Đêm nay tôi về nhà."
Ngu Cẩm Văn "Ồ~" một tiếng thật dài miệng bẹp bẹp nằm bò lên bàn, thân hình người này so với nam sinh cùng lứa có phần gầy gò với nhỏ bé hơn, cũng nhờ cái đầu lộ ra khỏi áo lông mập mạp mà nhìn cũng be bé.
Nhưng mấy đứa con trai cùng tuổi hoặc thậm chí là lớn hơn đều biết cậu không dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài, đây đích thực là một kẻ tàn nhẫn mặc cho bản thân có phải cắn răng uống máu thì cũng phải trả đũa được người kia.
Thẩm Diệc Chu đứng mím môi một lúc nhìn cậu không có ý định nhúc nhích, vì thế nên đưa tay túm lấy một góc bài tập của mình, nói: "Cậu đè lên bài của tôi."
Ngu Cẩm Văn giả chết không động đậy.
Nhìn thấy vành tai cậu giật giật, Thẩm Diệc Chu buông tay ung dung xoay người đi tới tủ lạnh lấy ra một lọ thủy tinh, không chút do dự dán lên cái cổ bị lộ ra của cậu.
Tức khắc Ngu Cẩm Văn giật bắn người, bị nước lạnh dọa cho la hét xoay mòng rồi vội lấy mũ lông của áo trùm lên sau đó đứng ở nơi cách xa một thước trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Diệc Chu làm như không có chuyện gì xảy ra cầm lọ nước bỏ về chỗ cũ, chống khuỷu tay lên quầy tiếp tục chuyên tâm xem đề.
Ngu Cẩm Văn vừa lãnh hội được giá trị vũ lực của anh, đứng tại chỗ tức giận nửa ngày vẫn không thấy người kia có chút phản ứng gì cũng không dám hó hé nên bắt đầu nhàm chán đi loanh quanh, lắc túi khoai tây chiên rồi nhào nặn miếng ni lông, không cam lòng muốn chứng minh sự tồn tại của mình, dại khờ ở bên cạnh thăm dò tìm đường chết.
"Bộp."
Thẩm Diệc Chu buông bút, bút máy đặt lên mặt kính phát ra âm thanh trong trẻo, trong nháy mắt tất cả tiếng sột soạt kia đều biến mất, anh nhìn vào camera kế bên quầy thu ngân thấy người nọ không biết đang cầm vật gì đứng thẳng bất động tại chỗ trong ô vuông nhỏ, mấy sợi tóc trên đầu dựng lên như báo động.
Thẩm Diệc Chu có hơi mắc cười, mu bàn tay nhẹ nhàng để ở bên môi khụ một tiếng, không kêu tên nói họ, chỉ bảo: "Cậu lại đây."
Người kia trên màn hình không nhúc nhích.
"Tôi đếm tới ba." Thẩm Diệc Chu ung dung dựa lên quầy, "Một.."
Còn chưa đếm tới hai màn hình đã trống rỗng còn người bên trong thì đang đứng trước quầy.
"Bây giờ sắp mười một giờ rồi, cậu về trường tìm quản lý mở cửa cho cậu đi." Thẩm Diệc Chu nhướng mi nhìn cậu, càng nhìn càng thấy biểu cảm không phục trên gương mặt đó buồn cười không chịu được.
"Tui không về đâu, ông đây hôm nay không muốn về!"
Người thì lùn mà gan thì lại to hơn người khác.
Đường ống hệ thống sưởi trong cửa hàng bị hỏng, cửa kính không ngăn được khí lạnh bên ngoài ùa vào trong. Ngu Cẩm Văn sợ lạnh, mặc dù ở trong áo lông nhưng mũi vẫn ửng hồng, trên gò má lại không biết do nắm đấm hay thứ gì lướt qua làm trầy da, gương mặt trắng bệt cứ thế mà có một vết thương.
Thẩm Diệc Chu nhìn chỗ cậu bị thương nửa ngày không lên tiếng, đánh nhau hoặc chế nhạo,anh có tới một trăm cách khác nhau để đuổi cậu đi nhưng có lẽ hôm nay nhìn cậu có chút...đáng thương?
"Được thôi, cậu không cần về trường, ra ngoài tìm khách sạn ở đi đừng có ở đây làm vướng víu công việc của tôi."
Mắt Ngu Cẩm Văn sáng lên, hỏi: "Cậu đi khách sạn với tui hở?"
"Tại sao tôi phải ở khách sạn với cậu?" Thẩm Diệc Chu nhìn cậu một cách kỳ lạ, dưới tay còn đang bận việc của mình thuận miệng nói: "Lát nữa tôi phải về nhà."
"Không đúng, cậu về nhà? Tui đã đồng ý cho cậu về nhà chưa???" Ngu Cẩm Văn chui vào trong quầy, nâng cằm la lên: "Ông đây trèo tường để ra đó..."
"Thứ nhất, tôi về nhà thì cần gì thông qua ý kiến của cậu." Thẩm Diệc Chu cắt ngang lời cậu nói, cầm đồ quét mã đẩy ngực cậu ra ngoài, nói: "Thứ hai, đừng có xưng "ông đây" trước mặt tôi."
Thấy anh trầm mặt, Ngu Cẩm Văn nhếch môi không thèm nói lại, lỗ mũi thiếu điều muốn phun ra lửa tới nơi.
Tính tình cậu từ nhỏ đã nóng nảy lớn lên thì toàn là cậu bắt nạt người ta, có lúc nào thấp hèn như vậy đâu? Cmn Thẩm Diệc Chu, chỉ là cao hơn cậu một tí, học giỏi hơn một tí, biết đánh đấm hơn mộ tí thôi sao? Ông đây không phục!
"Uống sữa không?"
"Uống."
Thân thể hay đi phá hoại nên não chưa chỉ huy gì đã tự hành động rồi. Lúc Ngu Cẩm Văn ý thức được thì trong tay đã có thêm một hộp sữa ấm.
"Nửa tiếng nữa là tôi tan làm, khuyên cậu có chuyện gì thì nói lẹ đi, đừng có phiền tôi dọn dẹp." Thẩm Diệc Chu nhìn cậu đứng ngốc ở đó hút sữa, cuối cùng không nhịn được nói.
"Ặc! cũng không có gì...Ờ thì! có chút việc.." Ngu Cẩm Văn đã quên bén đi chuyện khó chịu khi nãy, cậu cứ cắn ống hút rồi liếc mắt xem xét anh, đầu ngón tay chợt dùng sức tới trắng bệch, mặt đầy vẻ rối rắm.
Thẩm Diệc Chu cũng không hối cậu, anh tự mình dọn quầy sau đó sắp xếp lại tiền lẻ trong máy thu ngân, xoay tới xoay lui coi cậu như người vô hình.
"Lâu rồi chúng ta chưa 'ấy ấy'!"
Ngu Cẩm Văn nôn nóng la lên, mặt cậu giờ đã có cùng màu với vết thương kia, la xong cậu cũng không quan tâm không để ý gì nữa, giương ánh mắt như trái nho nhìn anh.
"Tự 'tuốt' chả có ý nghĩa gì hết, vẫn là cũng cậu vui hơn."
Khăn lau Thẩm Diệc Chu đang cầm bỗng rớt xuống đất, anh dừng lại chút mới xoay người nhặt lên, lúc đứng dậy không nhìn ra được vẻ mặt gì chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng nói: "Không làm."
"Tại sao không làm!?" Ngu Cẩm Văn bất ngờ nói: "Rõ là thoải mái như vậy, trên TV bảo trong tuổi dậy thì giải tỏa kịp thời không là sau này không 'lên' được nữa đâu."
Thẩm Diệc Chu nhìn cậu một cái không thèm nói chuyện, đứng dậy xếp lại đồ trên kệ hàng.
Ngu Cẩm Văn ồn ào như con chim sẻ ở sau lưng bám đít Thẩm Diệc Chu, nói: "Hai ngày trước tui còn đi bán tấm hình kia để mua mấy bộ mới, nó giới thiệu ngắn gọn lắm vừa nhìn đã biết siêu hay rồi. Tui giúp cậu xem xét qua rồi, lát tới khách sạn tui mở cho cậu coi."
"Mua luôn cái đống khi nãy cậu quậy luôn đi." Thẩm Diệc Chu vừa ghi chép hàng tồn kho vừa nói với người đằng sau.
"Ok ok ok, tui mua hết." Ngu Cẩm Văn không thèm để ý thuận miệng nói, vẫn đang hào hứng về mấy tấm ảnh bảo bối kia của mình, "Oa~ nhìn đi nhìn lại tui vẫn thấy Âu Mỹ là được nhất, dáng của mấy người nam đó đỉnh thật sự. Nhật Bản thì không được lắm, ngực diễn viên nữ lớn quá tui chả có dục vọng gì hết."
Thẩm Diệc Chu đi đến cuối thì xoay người nhìn hàng hóa bên kia, hỏi: "Vậy sao cậu không xem ảnh gay luôn đi?"
Mũi của Ngu Cẩm Văn thiếu chút nữa là đập vào ngực anh rồi, mùi hương của Thẩm Diệc Chu đầy mặt cậu ngẩng đầu ngơ ngác nói: "S...Sao mà giống được chớ? Tui là thẳng mà.."
Thẩm Diệc Chu không lên tiếng chỉ suy nghĩ chút xòn nhìn cậu một cái rồi nghiêng người lách qua, Ngu Cẩm Văn đứng ngốc tại chỗ lát sau mới đuổi theo, la to: "Vốn là giỡn với cậu xíu thôi, cậu đừng tưởng là thật nha! Dù tui biết sức hấp dẫn của tui không đỡ nổi nhưng mà tui vẫn thích mấy em gái đó."
Ngu Cẩm Văn theo anh tới tận phòng thay đồ cái miệng kia vẫn chưa dừng lại, từ việc phát triển tình hữu nghị với người bán ảnh được giảm giá mười lăm phần trăm cho tới việc chiều nay trốn học để đánh nhau với mấy người trường dạy nghệ bên cạnh khóc khóc kêu ba gọi mẹ. Mặc dù chỉ có thể tin năm mười phần trăm nhưng Thẩm Diệc Chu cũng không làm gián đoạn lời cậu lải nhải, anh đảm đương việc im lặng lắng nghe mình cậu nói là đủ rồi.
Mãi cho đến khi có bàn tay sờ soạn lưng quần đồng phục của anh.
Thẩm Diệc Chu nâng mắt lạnh lùng nhìn cậu nhưng không lên tiếng ngăn cản chỉ cúi đầu xem điện thoại, Ngu Cẩm Văn cảm thấy như được cổ vũ, khóe mắt bởi vì hưng phấn mà nhiễm lên màu hồng, nóng vội muốn đưa tay luồn vào trong.
"Bộp!"
Thẩm Diệc Chu dùng lực không nhẹ đánh vào tay cậu, trơ mắt nhìn mu bàn tay nọ ửng đỏ một mảng.
Ngu Cẩm Văn định một hơi chửi đất nước thì nhớ đến lời cảnh cáo của Thẩm Diệc Chu đành lời tới nửa miệng nuốt về nhưng vẫn thấy khó chịu nói: "Cậu bị điên à?"
"Tay cậu lạnh, ra ngoài tới tủ giữ nhiệt làm ấm đi." Thẩm Diệc Chu ấn vào màn hình khóa, ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng nghỉ, nói: "Sưởi ấm đi rồi ra cửa chính khóa lại."
"Hả?" Ngu Cẩm Văn nghe lời di chuyển chân, tới cửa mới phản ứng lại, "Ý gì đây? Khóa cửa chính? Tối nay cậu muốn ngủ ở đây hả?"
"Năm phút nữa không quay lại thì tự ra ngoài kiếm khách sạn ở." Thẩm Diệc Chu nâng tay, lộ ra mặt đồng hồ nằm giữa cổ tay.
Cửa phòng nghỉ lung lay hai lần sau đó không thấy bóng người đâu.
Thẩm Diệc Chu ngồi trầm tĩnh một hồi mới bấm lại vào trang tin nhắn, phía trên là tin Thẩm Vệ gửi mười phút trước: 【 Viện dưỡng lão đón ông con đi rồi, ta đi uống rượu con tự về hâm nóng lại đồ để ăn đi, mẹ có đưa con tiền ta lấy để ở đầu giường con rồi 】
"Tui về rồi đâyy!!!"
Âm thanh Ngu Cẩm Văn gào to làm gương mặt không chút cảm xúc của anh biến mất, Thẩm Diệc Chu nhìn đồng hồ còn chưa tới ba phút.
"Tay tui ấm sắp thành nóng luôn nè." Ngu Cẩm Văn cởi áo khoác lông chui lên cái giường nhỏ được xếp trong phòng nghỉ, vất vả vươn tay vỗ vỗ chăn nói: "Tới đây nhanh lên, chen chúc với nhau mới ấm áp."
"Cậu lạnh lắm sao?"
Thẩm Diệc Chu co một chân, chân khác mạnh mẽ chống trên đất, anh đưa tay thăm do về phía Ngu Cẩm Văn, từ trên trên cao nhìn xuống cậu.
Ngu Cẩm Vặn bị nắm 'cái kia' một xíu cũng không dám động đậy, đầu ngón chân trong ổ chăn cũng căng thẳng nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt bỗng tăng vọt, trực giác cho cậu biết Thẩm Diệc Chu không vui nhưng cậu lại lờ mờ khao khát Thẩm Diệc Chu đang không vui kia làm cậu vui sướng.
"Tui cũng giúp cậu." Cậu chủ động chìa tay nhưng bị người kia đè xuống.
Tiếp đó muốn nói gì cũng không nói được.
Ngu Cẩm Văn vừa mới sung sướng xong đã bị nhẫn tâm đẩy xuống giường, tay chân mềm nhũn lăn trên đất một vòng.
"Ngủ không được." Thẩm Diệc Chu vô tâm rút tay thoải mái nằm trên giường.
"Tui ngủ không chiếm nhiều chỗ đâu chỉ cần xíu xiu thôi mà." Ngu Cẩm Văn không nỡ tức giận với người anh em vừa mới giúp nhau kia nên bèn xấu hổ nén giận ngồi xổm bắt đầu mặc cả trả giá.
Thẩm Diệc Chu bất động lù lù giống như ngồi thiền.
Ngu Cẩm Văn nghiến răng nghiến lợi giơ ra một quyền trước mặt anh, sau lại tủi thân đẩy cái ghế sô pha tới rồi co ro trên đó.
"Thẩm Diệc Chu ơi~" Cậu nhỏ giọng kêu tiếp, "Thẩm Diệc Chu à~"
"Chưa chết, nói đi." Đến mắt Thẩm Diệc Chu cũng không thèm mở chỉ có mồm mép chuyển động.
"Ngày mai lão đại bên trường số ba đấu đá với tui, cậu tới giúp tui được không." Ngu Cẩm Văn nghĩ chút xong nói: "Tui cam đoan là không ai đi mách giáo viên đâu."
Hình như Thẩm Diệc Chu ngủ mất rồi.
"Thẩm Diệc Chu, Thẩm Diệc Chu,...Thẩm Diệc Chu! Á!"
Thẩm Diệc Chu duỗi tay bịt miệng cậu, không kiên nhẫn nói: "Từ giờ trở đi cậu im miệng cho tôi."
Ngu Cẩm Văn cầm lấy tay anh, nhanh chóng nhỏ giọng hỏi: "Thế là cậu đồng ý rồi đúng không?"
Sau đó cầm lấy tay anh đặt lại trên miệng mình, giọng buồn bã nói: "Tui im miệng rồi nè."
Trong lòng bàn tay anh toàn là hơi thở của cậu, rút tay về không thèm để ý xoay người về phía tường nói: "Chỉ cần ngày mai cậu đừng xuất hiện, đừng làm phiền tôi."
Hết Chương 1
________________________________
Editor: thiệt thì tớ cũng không hiểu sao truyện nó lại theo hướng này=)) cũng hơi bất ngờ nhưng cũng vui vui. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <333