“Nếu tôi không nhìn nhầm thì đôi giày ngài đang đi là giày chuyên dụng của cảnh sát. Tôi đã từng thấy Nghiêm Niệm Niệm với Nghiêm Thanh Dữ đi chúng.”
“Tiếp theo là khớp tay của ngài. Nó có vết chai rất dày…”
“Cô nhóc có mắt quan sát đấy.”
Người đàn ông trung niên ngắt lời cô, tháo khẩu trang xuống: “Tôi là cảnh sát, đồng thời cũng là cha của Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm – Nghiêm Vệ Quốc.”
35.
Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Lâm Lâm, cô hỏi: “Vậy ngài có biết Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm đi đâu rồi không? Tôi…”
“Đừng vội, đừng vội. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện.”
Nghiêm Vệ Quốc đeo khẩu trang vào: “Ở đây không an toàn lắm.”
Lâm Lâm tỏ vẻ đã hiểu, muốn đưa Nghiêm Vệ Quốc về phòng khách sạn mà Nghiêm Thanh Dữ thuê cho cô.
Nghiêm Vệ Quốc kéo tay cô lại: “Khách sạn cô đang ở không an toàn. Đi theo tôi.”
Lâm Lâm sửng sốt một giây rồi giật mình tức khắc, trông vẻ thì có lẽ cô đã hiểu ra điều gì. Cô nhanh chóng đuổi theo Nghiêm Vệ Quốc đã đi tuốt ở đằng trước.
Nghiêm Vệ Quốc đi lòng vòng rất lâu, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi mãi mới ra ý bảo cô lên một chiếc xe không mấy nổi bật.
Khoảnh khắc mà cửa xe đóng lại, Nghiêm Vệ Quốc đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình hiện tại của Thanh Dữ và Niệm Niệm không được ổn cho lắm. Không biết cô Lâm có thể giúp cảnh sát chúng tôi chút việc không?
Cảm xúc của Lâm Lâm trở nên rối bời ngay tức khắc. Cô vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đang ở đâu?”
“Cô có thể giúp tôi không?” Nghiêm Vệ Quốc không trả lời câu hỏi của cô mà lặp lai câu hỏi của mình một lần nữa.
Lâm Lâm thở dài, bất đắc dĩ đáp lại: “Ngài đã tới tận đây tìm tôi rồi, tôi có thể từ chối ư?”
“Nếu cô muốn từ chối thì tôi cũng sẽ không bắt ép.”
“Được rồi, tôi đồng ý.”
Lâm Lâm không do dự mà đáp lời ông.
Cuối cùng Nghiêm Vệ Quốc cũng thôi không dùng ánh mắt dò xét mà nhìn cô nữa. Ông trở nên dịu dàng hơn rất nhiều nhưng cũng không kém phần uy nghiêm: “Vụ án của thôn Triệu gia cô đã biết rồi nên tôi không nhắc lại nữa.”
“Điều tôi muốn nói là đoạn tiếp sau của vụ án này. Hiệu trưởng Triệu bị bắt giữ, có người trả tiền cho Tần Hoài, muốn gã làm luật sư biện hộ cho hiệu trưởng, khiến cho Thanh Dữ bị đình chỉ tạm thời.”
“Nguyên nhân là do Thanh Dữ đã tra được một vụ án khác thông qua hiệu trưởng Triệu. Những cô gái bị lừa bán kia…”
Nghiêm Vệ Quốc dừng lại một chút, trên mặt là vẻ không đành lòng: “Ngoại trừ những người bị bán tới nơi thâm sơn cùng cốc thì số còn lại đều bị bán cho đám nhà giàu ở Hải Thành làm trò vui giế/t thời gian…”
Lâm Lâm không thể tin được, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Sao ông ta có thể…”
Cô không khỏi nghĩ đến lúc bị hiệu trưởng bắt đi. Trong căn mật thất tối tăm kia có đủ loại đồ tra tấn.
Chỉ trong chốc lát, sau lưng Lâm Lâm đã toát ra mồ hôi lạnh: “Cho nên, bọn họ mời Tần Hoài làm luật sư biện hộ cho hiệu trưởng là vì muốn Nghiêm Thanh Dữ không điều tra vụ án này nữa?”
Nghiêm Vệ Quốc gật đầu.
Lâm Lâm: “Ngài muốn tôi giúp gì?”
Nghiêm Vệ Quốc: “Vẫn là câu nói kia, nếu cô không muốn thì giờ có thể từ chối.”
“Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao?” Lâm Lâm cảm thấy rất mệt mỏi.
Có lẽ kể từ lần đầu tiên quyết định giúp đỡ Nghiêm Thanh Dữ, cô đã bị cuốn vào vũng lầy này, dấn thân vào con đường không thể quay đầu.
Nghiêm Vệ Quốc thở dài: “Cô là một cô gái tốt. Đáng tiếc thằng nhóc trời đánh kia…”
Lâm Lâm ngoảnh mặt đi, im lặng không nói gì.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính vậy.”
Nghiêm Vệ Quốc quay lại chủ đề ban đầu: “Một tuần tước, Thanh Dữ và Niệm Niệm theo lệnh của cấp trên, đi chấp hành nhiệm vụ. Chúng nó cần bí mật xâm nhập vào đường dây buôn bán của hiệu trưởng rồi quét sạch cả ổ buôn bán người trái phép ở Hải Thành.”
“Nhưng không ngờ ngày thứ hai sau khi xuất phát thì Cục cảnh sát đã bị mất liên lạc với chúng nó. Tôi nghi ngờ bọn nó đã bị lộ rồi.”
Nói rồi, Nghiêm Vệ Quốc nhìn chằm chằm Lâm Lâm: “Tôi cần cô giả làm một người bị lừa bán, xâm nhập vào đường dây phạm tội khổng lồ này và cung cấp thông tin cho chúng tôi.”