Không Phải Fan!! Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi

Chương 9




- Để mở đầu cho phần văn nghệ của buổi bế giảng hôm nay, chúng ta hãy cũng đến với ca khúc Mong ước kỉ niệm xưa qua phần trình diễn đến từ lớp 12C1

Tiếng cô giám thị vang lên, tất cả học sinh trong trường cũng bất giác quay lên trên bục giảng vì đã được dặn sẵn là không được ngắm người ta quá nhiều nếu không sẽ bị phạt.

Tiếng nhạc dạo quen thuộc vang lên, giọng hát cũng rất hay nữa, tất cả học sinh đều chú ý lắng nghe, vài người còn hát theo.

Bên cạnh sân khấu, nó cũng đang chú ý lên sân khấu còn cô bạn bên cạnh thì vẫn đang nhìn ai đó mà không biết gì là vô duyên cả

- Chị thấy người này thế nào? – Long quay sang hỏi

- Hát cũng rất hay nhưng phong cách trình bày còn chưa được – Tú Vy nhận xét

- Đúng đúng – Phong cũng chen ngang “ Sao hay bằng người em chọn được”

Vẻ mặt cậu ta hí ha hí hửng. Hai người bên cạnh quay sang nhìn cậu chằm chằm rất lâu mà cậu ta mới nhận ra, chỉ cười ái ngại

Rồi họ lại tiếp tụp lắng nghe những tiết mục tiếp theo và chưa có một người nào làm cho chị Vy nhà mình hài lòng được

************

- Đội kịch chú ý, đi theo hàng ra đứng sau cánh gà đi, hết tiết mục này là đến phần của chúng ta

Tiếng chị Hạnh vang lên làm nó đang chú ý cũng giật thót, tim bỗng nhiên đập rõ nhanh, trong lòng nóng như lửa đốt. Bắt đầu lo lắng. Còn Nhi, cô cũng bị tiếng gọi của chị Hạnh ưu tú làm cho hoàn hồn, ánh mắt đưa vào trong, tưởng mãi chị Hạnh vô trách nhiệm từ bấy đến giờ ở dưới sân trường cũng các bạn hóa ra là đi thay trang phục. Chị mặc một chiếc váy màu tím nhạt lệch vai, ở eo là chiếc đai nhỏ mà bạc óng ánh nổi bật, váy xuồn, không bó, nhẹ nhàng, đơn giản. Nhìn hết trang phục của đội kịch, cô thấy anh Huy rất điển trai trong bộ áo đuôi tôm màu trắng có đính cúc vàng từ vài đến hai dãy khuy, trên vai đeo cái gươm dù là giả thôi nhưng trông anh cũng rất oai nhé. Những thành viên khác trong đội kịch ăn mặc, trang điểm cũng rất đẹp, trang phục ai cũng rất giản đơn, không quá cầu kì. Nhìn cả lượt, cô chốt lại một câu mà cô coi là rất đúng đắn “ Bộ của con bạn mình là công kềnh, rắc rối, và phức tạp nhất”

Còn nó thì đang đứng nghe chị Hạnh dặn lại những thứ cần thiết khi đứng trên sân khấu, nó lắng nghe chị nói mà nó cảm giác như nếu nó làm không tốt hôm nay thì nó sẽ mất đi một cơ hội lớn vậy. Tim nó vẫn đập khá nhanh, những nét lo lắng, hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt, anh Huy đứng cạnh vỗ vai nó, nó cũng mỉm cười lại.

- Hân, em đừng lo lắng quá, cứ coi như đang diễn cho chị xem là được – chị Hạnh hiểu rõ tâm trạng lúc này của nó, hồi hộp, lo lắng muốn chết đi được vì chị cũng đã trải qua rồi mà.

- Dạ, em sẽ cô gắng làm thật tốt – nó cũng đáp lại “Dù sao đây cũng là lần đầu diễn, phải làm thật tốt để chị Hạnh và mọi người không buồn về mình được”

- Ê, bà cứ mình thường mà diễn nhé, đừng quá căng thẳng, nếu có thì nhìn vào thần tượng bà á, hết căng thẳng liền à – Nhi đến vỗ vai nó cười cười

- Bà chỉ được cái trêu tôi thôi – nó đánh nhẹ vào vai con bạn

Ừ, thì lúc trước, cứ gặp chuyện gì lo lắng là nó lại lôi ảnh thần tượng ra nhìn mà, bây giờ không có ảnh mà có người thật luôn, nếu nhìn thì chắc hiệu quả cũng cao hơn nhỉ?

- Rồi, cả đội làm tốt nhé, ra sân khấu nào – chị Hạnh lên tiếng, cầm cái tờ giấy nhỏ trên tay, nắm tay nó dẫn nó ra ngoài để truyền cho nó cảm giác tự tin chứ nó vẫn còn run lắm, chị biết mà

Nó nắm tay chị, hình như cảm nhận được sự tin tưởng của chị dành cho mình, nó cũng tự tin hơn hẳn

- Bà làm tốt nhé – Nhi nói với theo và nhận được cái gật đầu chắc nịch cùng nụ cười siêu đẹp của nó, đúng là no.3 của khối 11 có khác, đẹp thiệt.

Ở đằng kia, phía trước sân khấu, trên cái bàn dài và trang trọng nhất có hai người đang nhìn nó chằm chằm:

- Cô bé đó xinh đúng không? – chị Vy lên tiếng, mắt không rời khỏi nó

Nghe thấy thế, Phong cũng quay sang nhìn nó, thì ra là cô bé đi cùng cô nhóc của mình hôm nọ

-Ừ, đẹp, Long, anh thấy cô bé đó thế nào? – cậu hỏi mà không thèm quay sang

Một lúc lâu mà vẫn không thấy anh trả lời, chị Vy và cậu em Hàn Phong quay ra thì… thấy anh đang nhìn người ta không rời mắt, dõi theo từng hành động của cô bé ấy

- Hả??? À, cũng đẹp và có cảm giác rất có tố chất – anh hơi giật mình tí rồi cũng trả lời câu hỏi của Phong

- Phong, em có biết cô bé này là ai không? – chị Vy lên tiếng hỏi, Long cũng chú ý nghe ngóng

- Trương Ngọc Gia Hân, một tiềm năng của đội kịch, rất được mọi người yêu quý, coi như cục cưng, chăm chút từng tí một mặc dù năm sau đã lên lớp 12 rồi.

- Ờ, thế phải xem tiềm năng của đội kịch thế nào chứ nhỉ? – chị nó rồi chăm chú nhìn lên sân khấu. Phong cũng vậy

“ Trương Ngọc Gia Hân, cái tên rất dễ thuộc và cũng rất dễ để … yêu” – ai đó nghĩ vậy

Giờ đây trên sân khấu, tất cả đã đứng vào vị trí của mình, chị Hạnh đi ra trong tiếng hân hoan cổ vũ của mọi người, nhấc mic lên, chị nhẹ nhàng lên tiếng

- Ở Verona diễm lệ, là nơi vở kịch của chúng tôi xảy ra,

Vì mối thù xưa bùng lên thành loạn;

Nơi những vụ đổ máu giết nhau làm nhơ nhuốc những bàn tay hiền lành.

Từ hai gia-đình tử thù này,

Đôi tình nhân vì định mệnh yêu nhau, rồi kết liễu đời mình;

Nhưng cái chết thảm thương của họ

Đã chôn theo mối thù khôn gột rửa của mẹ cha.

Vở bi kịch sắp tới này sẽ kể câu chuyện

Về mối tình bi-thảm của họ, và cơn thịnh nộ của cha mẹ,

Mà chỉ có cái chết của đôi trẻ mới chấm dứt.

Mời quí khán giả kiên nhẫn lắng nghe,

Chị dừng mic cúi chào, bước nhanh sang phía bên phải sân khấu đứng cạnh chị “ Trang lớn” toàn bộ sân trường rào rào tiếng vỗ tay, cây cối cũng đung đưa như đang chờ đợi

Ở hai bên sân khấu, 6 nam 6 nữ đang đứng thành hai hàng, đứng đầu mỗi hàng là nó và anh Huy. Nó hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt ra nhìn chị Hạnh. Chị gật đầu mỉm cuời với ý cổ vũ, nó vững tâm và nhấc nhẹ váy lên, chuẩn bị cho vai chình đầu tiên trong đời của mình

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, nó bước nhẹ lên sàn khấu, anh Huy đi đến chỗ nó, đưa tay ra, nó nắm lấy tay anh và cả hai cùng nhảy những bước đầu tiên. Lúc đầu nó còn hơi run nhưng chẳng hiểu sao giờ lại cảm thấy rất bình thường, nó bị cuốn theo tiếng nhạc và những bước nhảy.

Tiếng nhạc dừng, mọi người tản về hai bên sân khấu

- Dạ tiệc kết thúc, mọi người cùng nhau ra về, căn phòng chỉ còn mỗi nàng và vú nuôi bên cạnh, chỉ tay về từng người con trai vẫn chưa ra khỏi cửa, Jliet e lệ

Tiếng chị Hạnh vang lên sau khi tiếng nhạc tắt, nó hướng mắt về phía ria sân khấu đối diện, đưa tay ra và e lệ hỏi người đứng cạnh mình, chị My:

- Vú ơi! Nói cho con biết, chàng quí tộc kia là ai thế?

Giọng nó nhẹ nhàng, tinh tế, rất e lệ, rất khéo léo và rất hay

- Đó là con trai và là người thừa kế lão Tiberio.

Chị My – người đóng vai vú nuôi của Juliet nhanh chóng trả lời nó

- Còn anh chàng vừa bước qua cửa?

- Đó có lẽ là chàng trai trẻ Petruchio.

- Này, còn anh chàng đi theo sau, đấy, cái người không hề khiêu vũ.

- À, vú không biết.

- Vú hỏi tên chàng đi, -rồi nó nói thêm, nhẹ hơn, - nếu chàng đã có vợ, con nhất quyết sẽ chẳng bao giờ lấy chồng!

- Tên chàng là Roméo - chị My quay lại - dòng họ Montaigu, con trai độc nhất của kẻ đại thù nhà ta.

- Mối tình duy nhất của ta lại trao gửi cho kẻ duy nhất ta phải thù ghét! Ôi! Ta đã gặp chàng quá muộn mà chẳng hề quen! Ôi! Ta đã quen chàng quá muộn. Ôi! Mối tình kỳ lạ vừa chớm nở trong lòng ta! Ta phải yêu một kẻ thù phải căm ghét.

Nó diễn ngày một hay hơn, hôm nay nó như một diễn viên thực thự đứng trên sân khấu. Nó lại nhẹ nhàng đi vòng lên một bậc thang nhỏ được dựng sẵn ở trên sân khấu.

Mọi người ở dưới ai ai cũng im lặng để lắng nghe những gì nó nói, thực sự rất cuốn hút cả vẻ bên ngoài lẫn những gì nó thể hiện nãy giờ

Trên bàn, ba người kia đang nhìn chăm chú lên sân khấu. Người thì gật gù, người thì mỉm cười thích thú còn một người thì không biểu cảm, chả biết trong đầu nghĩ gì

- Dạ tiếc kết thúc, mọi người đã ra về, Juliet nàng cũng trở về phòng của mình, đứng ở trước của sổ, nàng thì thầm

Tiếng chị Trang kết thúc, ánh mắt nó hướng đến nơi xa xăm, tran chứa tình yêu vừa chớm nở, nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói đúng chất của một tiểu thư hiền lanh, cao quý, đúng chất của một cô gái nhỏ vừa biết yêu

- Than ôi! Khốn khổ thân tôi! Roméo! Sao chàng lại là Roméo? Hãy từ bỏ gia đình, hay từ bỏ tên họ đi. Hoặc là chàng hãy hứa yêu em, rồi em sẽ chẳng còn là người thuộc dòng Capulet nữa.

Ngưng một lúc, nó lại tiếp

- Chỉ có tên chàng thù hận với em thôi. Còn chàng là chàng, đâu phải là Montaigu. Nghĩa lý gì một cái tên? Đóa hoa mà ta gọi là bông hồng, dù mang tên gì, cũng vẫn ngào ngạt hương thơm. Tên chàng, Roméo ơi! Có dính dáng gì đến bản chất của chàng đâu.

- Nàng cứ thế nói nhưng nàng không hề hay biết rằng, Romeo vẫn chưa về, chàng đang ở trong vườn cây ngay trước của sổ phòng nàng và đã nghe hết được những gì nàng nói, chàng bây giờ mới lên tiếng

Anh Huy từ bấy đến giờ đứng ở phía dia sân khấu cũng từ từ bước ra

- Cứ gọi anh là tình yêu của em, thế là anh được đổi tên rồi! Anh chẳng còn muốn mình là Roméo nữa.

Giọng anh Huy vốn ấm áp và có vẻ chững chạc nên khi vào vai này, anh làm rất rất tốt và gặp không nhiều khó khăn như nó

Ngay sau câu nói đó, nó cúi mặt xuống vừa hổ thẹn, vừa lo lắng

- “Sợ gì! Anh đã vượt qua những bức tường cao ngất này bằng đôi cánh nhẹ của tình yêu. Mắt em còn chứa nhiều nguy hiểm hơn là hàng chục lưỡi gươm của họ. Hãy nhìn anh đằm thắm hơn, tức khắc thân anh sẽ được che chở trước hận thù của chúng

Anh Huy lại tiếp tục lời thoại của mình một cách chơn chu. Nó cùng anh Huy cứ tiếp tục diễn với tất cả những gì mình có, thi thoảng nó cũng có liếc nhìn thần tượng của mình mà tim nó lại đập loạn nhịp “ Đó phải chăng là tình yêu như lúc chị Hạnh nói?” nó nghĩ như thế lúc ấy rồi gạt phăng ý nghĩ đó đi bằng cách biện hộ rằng là do đây là lần đầu gặp thần tượng vừa giỏi vừa tài năng vừa đẹp ngoài đời nên mới thế và tiếp tục tập trung vào vở diễn

Trong khi đó, chị Vy quay sang nhìn hai thằng em đang chăm chú xem kịch, nhẹ huých tay cái đứa xem cho có lệ kia, nói nhỏ:

- Xem ra đội kịch sắp mất đi một tiềm năng rồi?

- Chị nói thế là chị nghĩ Long anh ấy sẽ chọn Hân sao? – Phong cũng nhỏ tiếng đáp lại

- Ừ, em nhìn kìa – đưa ánh mắt sang bên phải, Long – anh đang chú ý lắng nghe thi thoảng mỉm cười nhẹ khi phát hiện ra những lỗi sai ngớ ngẩn của nó nhưng chỉ có mỗi anh nhìn thấy.

Chẳng mấy chốc vở kịch bi thảm đã đến đoạn cuối, nó nằm trên chiếc bàn dài, từ từ mở mắt, nhìn sang bên phải mình , ánh mắt bàng hoàng và xót xa khi phát hiện Romeo đã chết, ánh mắt xót thương, nhẹ nhàng nó rút cây dao ở thắt lưng anh, nhìn anh đang nằm bất động, rồi nó từ từ di chuyển ánh mắt đến cây dao trên tay, thì thầm lên tiếng:

- Dao ơi. Mày ở đây thật là đúng lúc. Mày hãy hoen gỉ đi trong vết thương này. Hãy đem đến cho ta cái chết.

Nói rồi nó đưa con dao lên và đâm xuống, cánh tay thõng xuống và cuối cùng nó nằm gục trên thi hài của chàng Romeo

Từ từ bên ria sân khấu, chị Hạnh và chị Trang bước lên góc sân khấu

- Thế là đôi tình nhân của thành Vérone đã chết như họ đã sống.

- Hai đứa trẻ từng yêu nhau, bất chấp mọi điều, bị chia lìa nhưng mà lại đại đoàn viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.