Không Phải Em Không Yêu

Chương 6




Editor: Rùa Lười

Đơn Cảnh Xuyên phát hiện ra từ khi quen biết Cố Linh Nhan, năng lực nhẫn nại của anh đã đạt đến một trình độ kinh người.

Ngày xưa lúc còn trong bộ đội, mặc dù mọi nhiệm vụ anh đều là người hoàn thành đầu tiên, nhưng cũng đã từng bị người hướng dẫn phê bình, nói anh không đủ kiên nhẫn, làm việc quá quyết đoán, đối với binh lính dưới tay cũng hơi khắc nghiệt một chút.

Nếu cứ như ngày xưa, anh làm sao có thể chịu được một người mỗi ngày đều lặp đi lặp lại chửi bậy trước mặt anh, chỉ vào mũi anh mà mắng, hơn nữa lại còn là một cô nhóc vừa mới trưởng thành.

Lúc này, Cố Linh Nhan nằm trên giường không nhúc nhích, giống như là đang ngủ thiếp đo, cũng chẳng mở miệng ra nói câu nào với anh. Anh nhìn chiếc đồng hồ trên tường một chút, chịu đựng cả người toàn mồ hôi, đứng dậy giúp cô rót một chén nước nóng để lát nữa lúc cô hạ sốt sẽ uống.

Vừa mới đi vào phòng bếp thì ở cửa phòng truyền đến tiếng "két két", cửa mở ra, mày anh nhíu lại, anh nghe thấy một tiếng hét sắc bén: "Cố Linh Nhan cái đồ tiểu súc sinh này, đôi giày này, là chuyện gì hả? Hả? Cô tìm được một người đàn ông hoang dã từ đâu về đấy hả?!"

Cơ thể Đơn Cảnh Xuyên không nhúc nhích, chỉ nghe thấy một tiếng hét còn dữ dội hơn phát ra từ trong phòng ngủ: "Mắc mớ gì tới bà, đi chơi bạc của bà đi, đi chơi mtj chược của bà đi, tôi có đem mười người đàn ông về cũng chẳng liên quan cái cọng lông gì đến bà nhá!"

Một câu lại nối tiếp một câu, lời nói càng lúc càng khó nghe vang lên bên tai, chân mày anh nhíu lại càng sâu, lúc từ trong phòng bếp đi ra đã nhìn thấy dáng người Cố Linh Nhan nhỏ bé đứng ở trước cửa phòng, sắc mặc không đổi, chửi mắng cùng với người phụ nữa trung niên hơn bốn mươi tuổi, một câu rồi lại một câu.

Nhìn thấy anh chạy ra, người phụ nữ trung niên mập mạp nhíu mày, sắc bén nói: "Ồ, tìm được người đàn ông cũng tuấn tú đấy, Cố Linh Nhan, cô có tiền đồ đấy."

Sau khi Cố Linh Nhan nhìn thấy Đơn Cảnh Xuyên, ánh mắt chợt lóe lên, cắn cắn mồi, cái chìa khóa cầm trong tay lại càng siết chặt hơn, cô bước tới cầm lấy cánh tay Đơn Cảnh Xuyên, nhìn chằm chằm anh: "Anh đi đâu, tôi đi cùng anh."

Sau khi nghe thấy lời cô nói, Đơn Cảnh Xuyên một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại được, đã bị cô kéo ra ngoài cửa, cô dùng một tay đẩy người phụ nữ trung niên kia ra, kéo cửa ra rồi đẩy anh ra bên ngoài.

"Cô là cái đồ chết tiệt, có giỏi thì đừng bao giờ quay lại nữa!" Cửa lớn bị đóng chặt lại, trong nháy mắt tất cả sức lực của cô như biến mất, tựa cánh tay vào tường thở hổn hển. Anh cau mày nhìn cô một lúc, trầm mặc một hồi rồi dần dần ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"Cô lên đi, tôi cõng cô đi bệnh viện."

Cố Linh Nhan lắc đầu một cái: "Anh đi về đi, đã muộn lắm rồi."

Đơn Cảnh Xuyên ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, lâu sau, lại thản nhiên nhắc lại một lần nữa: "Lên đi."

Người đàn ông cao lớn khom lưng đứng trước mặt, cô hơi thất thần nhìn quần áo đã sính sát lên người anh, bên tai nghe thấy hơi thở vững vàng của anh.

Sau khi bò lên lưng anh, tay cô nhẹ vòng qua cổ người nào đó, người cô vừa nhỏ vừa nhẹ, Đơn Cảnh Xuyên cũng không phải dùng nhiều sức lực, vừa đi vừa hỏi cô: "Bệnh viện gần đây nhất là bệnh viện nào?"

"Mười phút, cứ đi thẳng dọc theo con đường này là đến."

Anh không nói thêm gì nữa, từng bước từng bước đi về phía trước, cũng không mở miệng hỏi người phụ nữ trung niên kia là ai, cũng không hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không vứt cô ở trước cửa nhà một mình rồi đi mất.

Hai giờ sáng, cô sốt cao nằm trên lưng người đàn ông không biết bao lâu rồi, bắt anh giống như đưa cô rời khỏi cơn ác mộng, đi bộ về phía bệnh viện.

Cố Linh Nhan tức trước đến giờ chưa bao giờ có được giấy phút bình yên an tâm như bây giờ.

......

May mà bệnh viện này là bệnh viện thành phố, nửa đêm rồi mà các bác sĩ vẫn chẩn đoán rất chuyên nghiệp, một loạt thủ tục và trình tự được làm xong, Cố Linh Nhan đã nằm trên giường bệnh truyền nước.

Một hộ sĩ đi vào giúp cô điều chỉnh tốc độ nước và gối đầu, nhìn khóe miệng cô khẽ nâng lên, Cố Linh Nhan bị ánh mắt của cô ấy nhìn đến nỗi mặt cũng tự nhiên đỏ.

Mới đầu bác sĩ nói là phải tiêm thuốc hạ sốt trước, nhưng trời mới biết rằng từ bé đến giờ cô nhìn thấy kim tiêm cũng giống như gà bị vặt lông, phải trốn vội, ngày xưa lúc lấy máu xét nghiệm ở trường học còn có chuyện cô trèo lên cây trốn, đương nhiên là cô không muốn tiêm rồi. Ở trong phòng tiêm chủng bị lột nửa quần, cô cứ xoay tới xoay lui, hơn mười phút mà bác sĩ vẫn chưa tiêm được. Ai ngờ lúc này Đơn Cảnh Xuyên đi tới, sắc mặt không đổi nhìn cô lộ ra nửa cái mông: "Cúi xuống cho tôi."

Cố Linh Nhan làm sao chịu ngoan ngoãn nghe lời, còn đang định quay sang rống cho anh một trận thì bác sĩ đã kịp nắm lấy cơ hội tiêm xuống.

"Cô gái, người vừa nãy là bạn trai cô à?" Hộ sĩ giúp cô đắp kín chăn, tủm tỉm cười nhìn cô nói: "Đối xử với cô thật tốt, bận rộn chạy trước chạy sau thế mà chẳng oán giận một câu nào."

"Cô đã thấy qua người nào dữ tợn với bạn gái như vậy chưa?" Cố Linh Nhan bất đắc dĩ nói với y tá, lời trong lòng thực sự là, con mắt nào của cô nhìn ra một sinh viên đại học tươi trẻ như vậy sao lại có bạn trai vừa già vừa hung dữ thế kia cơ chứ.

Vừa dứt lời, Đơn Cảnh Xuyên đã cầm theo thuốc đi vào, ý tá thấy thế vội vàng cười cười chạy ra ngoài. Cố Linh Nhan hơi nghiêng đầu ra oai: "Ừ... Nhìn anh vì giúp tôi mà bận trước bận sau, chuyện lỡ hẹn tạm thời..."

Đơn Cảnh Xuyên ngồi lên cái ghế bên cạnh cô, nhìn bình truyền dịch đang treo: "Đừng nói chuyện, không ngủ đi thì không hạ sốt được đâu."

Cố Linh Nhan vừa định nói xấu anh, nói cái gì thì cũng không cần phải dùng thái độ hung ác dữ tợn như thế chứ để nói chứ, nhưng khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt mệt mỏi và bộ quần áo đầy mồ hôi dính sát người, khẽ mím môi, vẫn là ngoan ngoan đắp chăn thì hơn: "Anh đi về trước đi, tiền viện phí và thuốc thang tôi sẽ trả cho anh sau, ở đây tôi truyền nước xong cũng có thể tự mình đi về."

Anh trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: "Đợi cô truyền xong thì trời cũng sáng rồi, sau khi đưa cô về thì tôi sẽ trực tiếp trở về Cục."

"Ngủ đi."

Từng câu từng chữ có tình có lý, cô không tìm được chỗ nào để phản đối, một lúc lâu sau thì nhắm hai mắt lại.

Không biết là do có một hơi thở mạnh mẽ ở bên cạnh hay là thật sự quá mệt mỏi, sau câu "Ngủ đi",Cố Linh Nhan đã có một đêm mộng đẹp đến tận khi trời sáng.

***

Lúc đi đón Phó Thiên, Thiệu Tây Bội có chút vui mừng và kinh ngạc. Cũng gần ba năm không gặp rồi, ngày xưa còn là một cậu bé nhỏ mà bây giờ đã cao hơn cô rồi.

"Chị Bội Bội." Phó Thiên cười, bước đến lối ra, dáng vẻ vừa thanh tú lại vừa trầm ổn khiêm tốn: "Anh."

Phó Chính đưa tay ra nhận lấy hành lý trên tay cậu, vỗ vỗ vai rồi đi về phía trước. Phó Thiên đi bên cạnh Thiệu Tây Bội, nhẹ giọng nói: "Chị Bội Bội, thế mà tính khí anh em vẫn thối như thế!"

Cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Thiên ở bên cạnh, nhịn cười nói: "So với trước kia, nếu là lúc cậu còn nhỏ, nghịch ngợm một tí là anh ấy trực tiếp đánh luôn ấy chứ, tháy độ bây giờ tạm coi là không tệ rồi."

Phó Thiên lắc đầu một cái, đôi mắt cũng sâu như Phó Chính chớp chớp: "Vẫn là chị Bội Bội giỏi nhất."

Thiệu Tây Bội nhìn Phó Chính dáng người cao ngất ở phía trước, vừa vặn không nghe rõ anh đang nói gì, Phó Thiên cười một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Chỗ ăn cơm được chọn ở một nhà hàng Nhật Bản yên tĩnh, Phó Chính mở một chai rượu trắng, đang chuẩn bị rót một chút cho Phó Thiên thì Thiệu Tây Bội đưa tay ra ngăn cản: "Cậu ấy mới mấy tuổi chứ? Anh đã cho cậu ấy uống rượu rồi?"

"Mười sáu tuổi rồi." Động tác trên tay Phó Chính cũng không dừng lại, " Đã lớn rồi."

Phó Thiên vội vàng khoát tay với Thiệu Tây Bội: "Không sao, ở Mỹ em cũng đã uống rồi. Lúc anh còn nhỏ hơn em đã bắt đầu uống rượu để luyện tửu lượng rồi, lại nói vẫn còn thuốc giải rượu và thuốc bảo vệ dạ dày mà."

Thấy cậu đã nói như vậy, Thiệu Tây Bội cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Phó Chính còn mang theo một tia trách cứ.

Lúc này, Phó Chính đặt ly rượu xuống, thoáng đến gần cô một chút, nhẹ giọng nói: "Đừng quên lúc mười sáu tuổi cô đã ở trên giường của tôi, cô còn nói nó? Những người đàn ông họ Phó nhà chúng tôi làm gì cũng phải chiếm được cơ hội đầu tiên."

Ngại vì Phó Thiên còn đang ở trước mặt, cô nghe anh nói mấy câu đó suýt chút nữa trực tiếp nhẹt tay mình vào trong cổ họng, gương mặt mỏng mang theo nộ khi liếc nhìn anh một cái, lập tức rót trà lúa mạch trong tay xuống.

Khóe miệng anh mang theo tia cười nhàn nhạt, nhè nhẹ vỗ lưng cô, đưa tay ra gắp món cá ngừ Ca-li cô thích ăn nhất vào bát cô.

Phó Thiên ngồi đối diện hai người họ, mặt mày vui vẻ vừa ăn vừa nhìn.

Sau khi ăn trưa xong Phó Chính tự mình lái xe, muốn đưa Thiệu Tây Bội về cửa hàng thú cưng trước rồi trực tiếp đưa Phó Thiên đến Ủy ban thành phố.

Thiệu Tây Bội ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng quay đầu ra phía sau nói chuyện với Phó Thiên, Phó Chính lái xe, thỉnh thoảng cũng tán gẫu vài câu.

Lúc mười ba tuổi Phó Thiên đã bị gửi sang Mỹ một mình học tập. Mới đầu Phó phu nhân không chịu, nhưng cuối cùng Phó Chính ở phía sau một tay thúc đẩy mới được. Tuy là từ nhỏ luôn sợ người anh ruột luôn đối xử lạnh lùng này, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn luôn kính phục anh.

Lúc đưa Phó Thiên đi, một câu nói của Phó Chính, liền làm cho một người lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào để chơi WII giỏi hơn là Phó Thiên hoàn toàn thức tỉnh.

Nhà họ Phó không cần phế vật, không học thì cậu cũng đừng mong quay lại.

Lúc đó ở sân bay nghe được câu này, Phó Thiên hoàn toàn cảm động. Nhìn Phó Chính đang ngồi ở ghế lái, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Anh, cảm ơn anh!"

Thiệu Tây Bội vỗn đang bàn chuyện chủ nhật đi chơi với cậu, nghe được câu này thì sửng sốt, sau khi nghe sắc mặt Phó Chính không thay đổi, lúc lâu sau cũng chỉ khẽ gật đầu: "Không cần cảm ơn."

Phó Thiên cười, xe cũng dần dần dừng lại, cậu quay đầu lại nhìn cửa hàng thú cưng bên trái, hỏi Thiệu Tây Bội đang chuẩn bị xuống xe: "Chị Bội Bội, chị làm việc ở đây có tốt không? Có gì không vui không?"

"Yên tâm đi, mọi chuyện trong cửa hàng đều do chị quản lú, rất vui." Thiệu Tây Bội thầm nghĩ, tiệm này là do anh trai cậu một tay bao thầu hết đấy, quay ra nói với cậu: "Đợi cuối tuần em có thời gian thì đến chơi một chút là được."

Phó Thiên gật đầu đồng ý, Phó Chính đưa mắt nhìn cô xuống xe, ánh mắt mang theo tia dịu dàng khó thấy.

Thiệu Tây Bội nhảy xuống xe, khép cửa xe lại, vừa định tạm biệt họ thì phía sau có một giọng nói ấm áp truyền đến: "Bội Bội?"

Cô xoay người, Tiêu An đang ngồi trên xe mô tô, đầu đội mũ bảo hiểm, gương mặt tuấn tú mang theo nét cười rất tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.