Không Nói Nổi

Chương 41




Khi Cố Ngôn Sênh chạy đến bệnh viện Thẩm Kham Dư vẫn chưa được ra khỏi phòng phẫu thuật.

Khương Mặc tựa trên bức tường, Tống Lê ngồi ở hàng ghế bên cạnh y, trong tay siết chặt túi hồ sơ, hồn vía bà như đang ở trên mây. Nhìn thấy Cố Ngôn Sênh xuất hiện, bà đứng phắt dậy, cố gắng giải thích: “A Sênh, không phải mẹ cố ý. Là bọn họ nói đâm nước ối không phải là chuyện hiếm, cho nên mẹ mới…”

Cố Ngôn Sênh nhíu chặt mày nhìn đèn phòng phẫu thuật còn đỏ rực: “Đâm nước ối? Tại sao lại phải kiểm tra nước ối?”

Khương Mặc mỉa mai nói: “Chẳng phải mày cảm thấy Kham Dư mang thai không phải là con của mày sao? Mẹ mày giúp mày kiểm tra rồi đấy.”

Cố Ngôn Sênh nắm chặt thành đấm, nhắm mắt lại: “… Đứa nhỏ không phải là của cậu à.”

Nụ cười trên mặt của Khương Mặc cứng ngắc, giây sau liền dùng hết lực đẩy Tống Lê ra đấm Cố Ngôn Sênh một cú.

Y tá đi ngang qua lớn tiếng quát dừng, Khương Mặc mới liều mạng khắc chế mới không tiếp tục đánh. Y nắm lấy cỏ áo Cố Ngôn Sênh nghiến răng nói: “Mẹ mày… chuyện khốn nạn như thế mà mày cũng mở miệng nói cho được, mày điên rồi sao?”

Cố Ngôn Sênh tiện tay lau đi vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói: “Tôi không có chạm qua em ấy.”

Khương Mặc tức đến mức tái xanh cả mặt, y đẩy Cố Ngôn Sênh ra giật lấy kết quả xét nghiệm vứt lên người Cố Ngôn Sênh: “Mày xem kiệt tác của mẹ mày đi rồi hẵn mở mồm.”

Mặt Tống Lê trắng bệnh, đầu đổ đầy mồ hôi không dám nói câu nào.

Cố Ngôn Sênh mở ra, giấy trắng mức đen viết rõ. Hồ Lô Nhỏ 99.9999% là con ruột của anh. Bên góc phải có có một cái mộc đỏ xác nhận cực kì uy tín, tờ giấy này là bằng chứng chắc như núi.

Hồ Lô Nhỏ là con của anh.

Thẩm Kham Dư đã nói với anh rất nhiều lần rằng không có ai chạm qua cậu, nói Hồ Lô Nhỏ thật sự là con của anh. Anh luôn miệng nói tin tưởng cậu nhưng trong lòng lại nghĩ “không phải con anh, anh cũng sẽ nuôi.”

Anh còn tưởng mình là một người khoan dung độ lượng, thâm tình đến mức nào. Nói không chừng Hồ Lô Nhỏ thật sự là do anh say rượu mất khống chế mà hình thành.

Khương Mặc mò túi quần mình lấy ra một điều thuốc chợt nhớ đây là bệnh viện liền bực bội mà nhét trở lại: “Mày nên vui khi đứa nhỏ này là con của mày, còn nếu không phải tao đã sớm giết mày rồi.”

Cố Ngôn Sênh cầm kết quả xét nghiệm trong tay gồng nổi cả gân xanh. Mặt anh chẳng có chút huyết sắc cũng không có biểu hiện gì, môi dưới lại yên lặng bị anh dày vò tứa máu.

Anh cất tờ kết quả đi, tay chùi vết máu đang chảy. Âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ mà nói với Tống Lê: “Mẹ, mẹ về trước đi.”

Tống Lê run rẩy há miệng: “A Sênh…”

“Về đi!” Cố Ngôn Sênh tăng giọng.

Tống Lê tự biết bây giờ không còn mặt mũi nào nói gì nữa, cầm đồ đạc lên gần như là chạy trối chết.

Khương Mặc nhìn bóng lưng của Tống Lê mà tráo phúng cười: “Sao có thể được chứ, lúc này còn để mẹ thoát thân chạy trước, mày sợ tao thuận tiện giết mẹ mày luôn à?”

“Chuyện này không liên quan đến bà ấy.” Cố Ngôn Sênh nhìn đèn phòng phẫu thuật, sắc mặt như quỷ ám, âm thanh khàn đến mức như dính ở cổ họng: “Nếu như không phải vì tôi chưa nói rõ với bà, bà ấy sẽ không làm những chuyện này.”

Khương Mặc mở to mắt nhìn, biểu tình thả lỏng một chút: “Được, coi như mày còn biết nói được tiếng người.”

Cố Ngôn Sênh cười tự giễu, đôi môi bắt đầu thấm huyết. Anh tiện tay lau đi, nói: “Không phải không biết nói… mà là xưa nay chưa từng nói tiếng người.”

Anh dựa vào tường, nhắm mắt lại thống khổ thờ dài, âm thanh có chút nghẹn ngào lẩm bẩm: “Nói tôi là người, đề cao tôi quá rồi.”

Khương Mặc nhìn cái bộ dáng nếu cho Cố Ngôn Sênh một con dao anh sẽ lấy nó đâm chính mình, im lặng một hồi quyết định nói chuyện đàng hoàng: “Sao mày lại nghĩ đó là con của tao?”

Tự nhiên bị ụp cái nồi, y thật sự không hiểu ra sao. Đầu tiên y chưa từng có cái ý nghĩa xằng bậy gì với Thẩm Kham Dư, cho dù là có đi chẳng nữa, y cũng sẽ không làn vấy bẩn cậu bởi vì y biết rõ cậu thương Cố Ngôn Sênh đến mức nào.

Cố Ngôn Sênh trầm mặc mới chậm rãi nói cho y đầu đuôi.

Biểu tình Khương Mặc như táp phải ruồi, y quay mặt sang nơi khác để lấy lại bình tĩnh, kiềm chế lại chính mình, thấp giọng nói: “Tao chưa từng yêu cậu ấy…Thực sự thì đối với tao, cậu ấy giống như một đứa em trai vậy.”

Cố Ngôn Sênh không lên tiếng.

“Nói là em trai bởi vì tao thấy… cậu ấy rất cần được bảo vệ. Cậu ấy không biết tự bảo vệ chính mình, đặc biệt là sau khi gặp phải mày.” Khương Mặc suy nghĩ một chút: “Tao ví dụ cho mày nghe,… Mày còn nhớ năm 11 mày bị viêm túi mật đau không nhúc nhích được là cậu ấy cõng mày đi bệnh viện không?”

“Tôi nhớ.” Cố Ngôn Sênh nhớ tối lần đấy Thẩm Kham Dư cõng anh khóc bù lu bù loa nói A Sênh anh ráng chịu một chút, tiêm thuốc sẽ không đau nữa. Đến bệnh viện gặp bác sĩ càng khóc to hơn, bác sĩ phải giải thích rất nhiều viêm túi mật là vấn đề nhỏ, nhưng một chữ cậu cũng nghe không lọt, cứ ở một bên lau nước mắt nói: “Anh ấy đau lắm rồi, bác sĩ cứu anh ấy đi.”

“Sau khi mày ổn định rồi, cậu ấy liền tìm tao đến đưa mày về kí túc xá, mày cũng không quên đâu hả?”

“Ừ” Cố Ngôn Sênh nhớ hôm đó trời đổ tuyết mùa đông, Thẩm Kham Dư đứng ở cửa bệnh viện nhìn theo anh và Khương Mặc rời đi. Đôi mắt cậu đỏ ngầu như con thỏ, giọng mũi nồng đậm nói A Sênh sau này phải ăn thật ngon. Anh không được bỏ bữa sáng, nếu không thì để em sau này đều mang cho anh, anh đừng bị bệnh nữa, em không muốn thấy anh đau.

“Mày biết vì sao cậu ấy không đưa mày về không? Bời vì cậu ấy đau chân.” Khương Mặc thở dài: “Cậu ấy mang đôi giày vải rách kia mà chạy như bay đưa mày đi bệnh viện, sợ không kịp trị liệu cho mày nên không có dừng lại mang giày cho đàng hoàng, chân trần như thế mà đưa mày vào bệnh viện.”

Cố Ngôn Sênh khàn cổ nói: “Viêm túi mật là bệnh thường thôi, cũng chỉ có em ấy mới sợ đến như vậy.”

Nói chính xác hơn, là vì anh bị viêm túi mật nên cậu mới sợ như vậy. Còn với anh chỉ là bệnh nhẹ, không đáng nói.

Sau khi kết hôn và sinh ra Điềm Điềm, sức khỏe của Thẩm Kham Dư luôn không tốt, quanh năm suốt tháng đều bị bệnh. Về lâu dài ở trong nhà cậu chuẩn bị rất nhiều thuốc có loại ngọt, có loại đắng, có thuốc Đông y, có cả thuốc tây, cái nào hiệu quả nhưng không được lạm dụng cậu đều phán ra rất rõ ràng. Những loại thuốc này, cậu ít nhất đã thử một hai lần, khi biết rõ hiệu quả trị liệu cậu sẽ không dùng đến nữa mà để dành riêng cho Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm. Cố Ngôn Sênh lục trong phòng cậu cũng chỉ có hai loại: Thuốc giảm đau và siro giảm ho.

Không chỉ có một lần, mỗi lần cậu bị cảm ho khan đều không khỏe lên được, ở nhà thì sợ ồn nên mới đi ra ngoài lang thang. Điềm Điềm đòi ăn cái này ăn cái kia, cậu sẽ nhanh chóng mà quay về, uống một hơi nửa bình siro ho, mang khẩu trang và bao tay làm đồ ăn cho bé, làm xong liền vội vã mà đi.

Cũng không chỉ một lần cậu đem thuốc giảm đau nhét vào miệng trong lúc ăn cơm, Cố Ngôn Sênh hỏi cậu ăn gì đấy, cậu sẽ giấu mà nói là thuốc vitamin, anh còn nửa châm chọc nửa nghiêm túc nói: Cậu biết chăm sóc bản thân quá nhỉ.

Cậu chỉ là cười khúc khích không nói gì.

Cố Ngôn Sênh lúc đấy cảm thấy cậu không có gì để nói, giờ nghĩ lại….có lẽ cậu đau đến mức không nói nổi.

Mấy ngày trước anh soạn lại mớ chăn đệm mà Thẩm Kham Dư dùng mấy năm nay, phát hiện trên đấy có rất nhiều vết máu nhàn nhạt chưa tẩy sạch, chỗ này một chút chỗ kia một chút, như cùng hoa văn trên đệm hòa vào với nhau.

Ngay tức khắc liền hiểu vì sao Thẩm Kham Dư nói với anh có thể giặt quần áo dính máu cực kì sạch sẽ. Có phải cậu đã trốn trong ổ chăn đau đến mức nôn ra máu, giấy cũng không kịp rút ra. Hồi phục sức rồi cũng không lo nghỉ ngơi, vội vàng đem chăn đệm đi giặt sạch.

Sức lực cậu có đều đã dùng hết lên tâm huyết chăm sóc Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm. Nhưng thời điểm cậu đau nằm trên giường không động đậy, bên cạnh lại không có một ai. Cậu chỉ có thể mỗi ngày tự mình chống cực đến hừng đông, lúc đó mặc cho có đau hay không đều sẽ đi làm đồ ăn sáng cho hai cha con. Còn hoảng loạn đến nhìn bọn họ, hy vọng bọn họ có thể ăn một chút.

Nhưng hầu hết thời gian, bọn họ cuối cùng cũng không có động vào.

Mỗi lần cậu đứng trong phòng khách, phía sau là bữa ăn sáng bị quên lãng. Cậu vẫn cười híp mắt vẫy tay dặn bọn họ nhớ về sớm nha…. Khi đó cậu thật sự khổ sở bao nhiêu.

Cậu chỉ là muốn làm một chút đồ ăn cho họ trước khi ra ngoài, không muốn hai cha con bị đói bụng.

Chỉ là một….ước vọng thấp kém nhỏ bé…

“Tao cảm thấy Kham Dư rất tốt… Mày không thích cậu ấy là vì Tô Đồng, tao biết, nhưng vì sao đến mẹ mày cũng vậy?” Khương Mặc nghĩ không ra.

“Những chuyện mà em ấy làm, mẹ tôi đều biết.” Cố Ngôn Sênh cố gắng định thần, đáy mắt như có một lớp sương mù che đi: “Bà ấy thích Tô Đồng… cho nên khi biết em ấy nhốt Tô Đồng trong thùng gỗ mà hành hạ, bà liền…không tha thứ được.”

Giây lát hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, Cố Ngôn Sênh như không nghe thấy Khương Mặc hô hấp bèn quay lại nhìn, trôngthấy sắc mặt y trắng bệch, mắt trống rỗng, tim loạn cả nhịp.

“Chuyên đó, Kham Dư không kể với mày sao?” Khương Mặc nhíu chặt lông mày, âm thanh khổ sở: “Cậu ấy nói đã giải thích với mày rồi mà.”

Cố Ngôn Sênh nhìn vẻ mặt của y, tim có chút trùng xuống: “Giải thích cái gì?”

“….Thì ra mày chả biết cái gì.” Khương Mặc bình tâm lại, trầm giọng nói: “Đó không phải là cậu ấy làm, là tao làm.”

Cố Ngôn Sênh bật dậy con ngươi đen khịt nhìn chằm chằm Khương Mặc, há miệng nhưng chẳng thốt ra lời nào.

Khương Mặc cắn chặt hàm răng: “Là tao. Là tao không thể nhịn mày với Tô Đồng được nữa. Hai đứa mày biết rõ mày và Kham Dư đã kết hôn tại sao còn hợp tác mở studio, tại sao cứ ngày này qua tháng nọ dây dưa không rõ!”

Cố Ngôn Sênh bật lại: “Bọn tôi chỉ là vì công việc, không có ý khác.”

“Mày nói câu đó, tao còn không tin, cậu ấy tin nổi không?” Khương Mặc cười nhạo: “Kết hôn xong mày không thèm quan tâm, cầm tiền của cậu ấy đi làm này làm nọ, mày còn mặt mũi không? Lúc cậu ấy mang thai, hai đứa mày bận rộn khí thế ngất trời, có bao giờ mày quan tâm cậu ấy một chút,, lúc cậu ấy đi lại khó khăn mày có dìu được bước nào không? Mày có cần tao nói cho mày biết cậu ấy có bao nhiêu lần xém chút là mất mạng? Dạ dày xuất huyết, viêm cơ tim, sốt cao không hạ, cần tao nói hết cho mày nghe không?”

“Trước ngày mày đi tham dự tiệc sinh nhật của Tô Đồng, cậu ấy đã bị xuất huyết dạ dày. Ăn không ngon, nằm trên giường bệnh liên tục động ngón tay chả còn tí sức nào. Tính toán thời gian mày sẽ về nhà, cậu ấy nói phải về nhà nấu cơm cho mày. Sợ sắc mặt mình quá kém người xem sẽ bị xui xẻo mà đi mua mỹ phẩm rẻ tiền bôi lung tung lên mặt. Mày vừa về tới nhà liền bảo phải đi sinh nhật ngay, mày có bao giờ nghĩ rằng cậu ấy cũng sẽ đau lòng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.