Đường Tu đẩy cửa phòng bệnh đi vào thấy Cố Ngôn Sênh đang dùng khăn lông ấm lau mặt và cổ cho Thẩm Kham Dư đang ngủ say.
Đường Tu đi đến tính sờ trán kiểm tra nhiệt độ Thẩm Kham Dư, Cố Ngôn Sênh mắt cũng không thèm liếc giơ tay cản tay y giữa không trung.
“Gì vậy? Tôi xem em ấy còn sốt không thôi mà.” Đường Tu tính mắng anh lại sợ đánh thức Thẩm Kham Dư nên thấp giọng hung ác nhìn trừng trừng Cố Ngôn Sênh.
“Không còn sốt.”
Cố Ngôn Sênh nhẹ giọng nói: “Mới vừa dỗ ngủ, đừng làm em ấy thức giấc.”
“… Ồ.” Đường Tu không cam lòng nhìn cái khăn trên tay anh. Mày ở trên mặt người ta lau lau chùi chùi không tỉnh, tao sờ cái trán có một chút thì tỉnh kiểu gì. Sao mày không nói thẳng mẹ ra là không cho chạm vào đi, người ta không biết còn tưởng mày nuôi cá Koi quý hiếm: “Làm xong đi tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Cố Ngôn Sênh nhíu mày: “Nói ở đây không được?”
“Không được, cút ra đây.”
Cố Ngôn Sênh bất đắc dĩ đứng dậy: “Vậy cậu nói nhanh một chút.”
Hai người đi ra ban công, Đường Tu nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đã tra ra Cá Con làm phẫu thuật gì rồi, là cấy ghép gan. Cắt một phần gan hiến cho ba của em ấy.”
Ngực Cố Ngôn Sênh co lại hé miệng không nói ra được gì.
“Theo như kể lại trước khi xét nghiệm em ấy đã được chuẩn đoán cơ tim giãn, hơn nữa còn thiếu máu nghiêm trọng, huyết áp cũng rất thấp. Theo lý mà nói sẽ không được thực hiện làm phẫu thuật cấy ghép, thế nhưng em ấy và người nhà vẫn cương quyết muốn làm.”
Cố Ngôn Sênh tái xanh mặt yên lặng nghe Đường Tu nói, sau đó thốt ra vài chữ: “Người nhà em ấy, cũng đòi làm?”
“Ừ” Đường Tu cau mày trầm mặc một chút, có thể chính anh cũng cảm thấy những lời kế tiếp của mình cũng khó tin: “Tôi xem trong lịch sử của hệ thống thấy cậu ấy trước kia mua rất nhiều dịch dinh dưỡng và ống kim tiêm. Không chừng là không thể ăn được gì, sợ sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật nên mới tự mua mấy thứ này về tự tiêm… Ăn không được thì sẽ không có sức mà dịch dinh dưỡng kia cũng chẳng phải đồ tốt gì. Cho nên trong ca phẫu thuật tim của em ấy mệt mỏi không chịu được đã có lúc ngừng đập…”
Đường Tu ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sênh cắn răn nghiến lợi nói: “Cố Ngôn Sênh cậu là một con heo bất tài vô dụng. Tôi không hiểu vì sao ông trời đối xử với cậu tốt như vậy, còn để lại Cá Con với bé cá nhỏ cho cậu. Cậu có biết Cá Con kiên trì sống trong khổ sở như thế nào không? Tiệc chiêu đãi ngày hôm ấy tôi đưa Cá Con vào bệnh viện, vết mổ nứt ra còn luôn ho ra máu, đau đến mức cả người co giật vẫn một mực bảo tôi đừng lo lắng, em ấy chỉ là muốn ngủ. Tôi bảo với em ấy A Sênh đang đợi em, em ấy chẳng nói gì nữa. Đau bao nhiêu cũng cố gắng nhẫn nhịn, bác sĩ làm gì cũng ngoan ngoãn phối hợp.”
“Cậu nhìn đi, cậu nói cái gì em ấy cũng đều nghe. Cậu bảo em ấy sống em ấy liền sống. Cậu bảo em ấy về nhà, em ấy liền về nhà. Cậu bảo em ấy cút em ấy liền cút. Đại thiếu gia muốn cái gì là làm cái đấy có bao giờ nghĩ đến em ấy rất khổ cực? Cậu ỷ vào việc em ấy không nói tiếng nào luôn nghe lời cậu mà muốn gì đòi nấy sao?”
Đường Tu mỉa mai cười: “Cố thiếu gia làm người phải có đạo lý. Bắt nạt một con cá câm, cậu có cảm giác thành tựu lắm đúng không?”
Cố Ngôn Sênh đã sớm quay lưng về phía Đường Tu, hai tay vẫn luôn nắm chặt ban công, gân xanh lộ ra ngón tay cũng trắng bệch.
Anh đứng đó nghe Đường Tu nói xong cả người như hóa đá, không có âm thanh không có động tác. Lúc quay sang đối mặt với Đường Tu sắc mặt anh tái nhợt, mắt đỏ như máu.
Anh không cãi lại hay đối chất gì với Đường Tu, chỉ nghẹn ngào hỏi: “Em ấy không ăn được gì, cậu biết tại sao không?”
Cho đến bây giờ Thẩm Kham Dư đều sử dụng dịch dinh dưỡng mà tiêm vào. Mấy ngày trước lúc tỉnh lại ăn một chút cháo lát sau đã mơ mơ màng màng nôn hết ra ngoài. Sau này cứ hễ ăn cái gì là nôn ra cái đấy, nghiêm trọng hơn đến nước uống vào cũng bị sặc ra.
Đường Tu không nghĩ đến anh sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút đem một bụng bực dọc nuốt xuống chần chừ hỏi: “Không ăn được gì? Cái gì cũng không ăn được sao? Cháo, mì, trái cây đều không ăn được?”
Cố Ngôn Sênh gật gật đầu: “Ăn sẽ nôn ra ngay. Là bởi vì có thai sao?”
“Không phải đâu… Mới có thai chưa được bao lâu mà, bình thường không ai nghén sớm như vậy cả.” Đường Tu nhíu mày suy nghĩ một chút: “Tôi bóc quýt cho em ấy ăn, em ấy ăn rất ngon. Trăn Trăn cho em ấy ăn cũng hơn nửa bát mì, khẩu vị đâu có bất ổn cũng không có nôn ra.”
Cố Ngôn Sênh nghe xong nhíu nhíu mi tâm, trong mắt không còn vẻ nghi vấn thay vào đó lại âm trầm.
Anh hiểu ra rồi.
Đường Tu lột quýt cho Thẩm Kham Dư, Đường Trăn cho cậu ăn mỳ cậu đều có thể ăn, hơn nữa lại không nôn là bởi vì không có anh ở đấy.
Trước mặt anh Thẩm Kham Dư ăn không vô.
Cố Ngôn Sênh nhớ đến rất lâu trước kia anh ở trên bàn cơm thuận miếng nói một câu: “Nhìn thấy cậu tôi cảm thấy buồn nôn”. Từ đó trở đi anh không còn thấy Thẩm Kham Dư ngồi trên bàn ăn cơm. Vốn dĩ trên bàn cơm cậu sẽ làm cái này cái nọ, không đồng thời ngồi ăn. Cậu vui vẻ hăng hái đưa đĩa rau, giúp anh khuấy canh cho bớt nóng, có tôm hay cua cậu sẽ dùng dụng cụ bóc ra thật đẹp, đem thịt đặt vào một cái chén cho anh. Chờ anh ăn no, cậu sẽ ăn một ít đồ ăn còn thừa sau đó rửa chén dọn dẹp chạy đi live stream.
Sau khi anh nói câu nói ấy, Thẩm Kham Dư cũng không còn ngồi vào bàn ăn nữa. Cậu nấu cơm xong sẽ dọn ra bàn, kế đó sẽ ở một bên làm việc nhà. Chờ anh ăn xong sẽ đến dọn dẹp, sẽ cười cười hỏi anh ăn no chưa, ăn có ngon không. Anh chưa từng trả lời cậu nhưng lần nào cậu cũng hỏi suốt.
Thậm chí anh còn chưa từng thấy đồ ăn mà cậu hay ăn. Anh cũng không biết bình thường cậu ăn gì mà có nhiều sức từ sáng tới tối bận sấp mặt.
Mãi đến khi Thẩm Kham Dư rời đi, lần thứ hai anh bước vào phòng ngủ của cậu ở gầm giường phát hiện một cái thùng còn một mớ cháo ăn liền, mấy túi củ cải, y hệt như mấy món đồ ăn cậu ăn trong bệnh viện hôm nhập viện do đau eo. Anh lên mạng kiểm tra giá cả của mấy thứ thực phẩm này. Năm mươi tệ (khoảng 170 ngàn) một thùng lớn, cậu có thể ăn trong mười ngày nửa tháng.
Năm mươi tệ còn không đủ tiền mua cho anh và Điềm Điềm trái cây tươi ngon.
Cố Ngôn Sênh tình cờ cùng cậu đi siêu thị còn trách cứ cậu vung tiền quá trán, thứ gì cũng phải mua hàng nhập khẩu. Nói mãi cậu không nghe cứ than thở nói A Sênh anh không hiểu đâu, mấy cái này rất có giá trị.
Giá trị chỗ nào?
Giá trị ở chỗ là cho Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm.
Thẩm Kham Dư vốn dĩ đã có thể thưởng thức những món ăn ngon cùng cơm nóng canh ngọt, chỉ vì một câu nói thuận miệng của anh, cậu cuối cùng cũng không ăn chút gì. Ngày qua ngày bởi vì tích tụ trong lòng gây ra áp lực lớn nên Thẩm Kham Dư không có cách nào ở trước mặt anh mà ăn uống bình thường.
Thẩm Kham Dư không phải là loại người sẽ tức giận, cậu chỉ sợ Cố Ngôn Sênh vì sự tồn tại của cậu mà không ăn được gì.
Cậu chỉ là đang dùng cách của cậu, ngốc nghếch cẩn thận mà yêu anh.
Đường Tu nghe Cố Ngôn Sênh nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cảm thấy đầu đau cả răng cũng đau. Y còn muốn lấy điều thuốc ra dí vào anh, nhưng mà y không hút thuốc càng lúc càng bực mình.
Chuyện chết tiệt gì vậy.
Đường Tu một bụng chửi thề nhưng mà y lười mắng, xoa xoa mi tâm chậm rãi nói: “Mỗi lần ngườI khác đến gần, Cá Con sẽ rất kịch liệt phản kháng vì luôn nghĩ người kia muốn đánh mình. Tôi nghi ngờ đây là hội chứng PTSD.”
Cố Ngôn Sênh không biết PTSD là gì, trong lòng cũng không hiểu vì sao mà trùng xuống.
“PTSD là chấn thương tâm lý sau chướng ngại. Nguyên nhân xảy ra có thể do một sự kiện chấn động mạnh ví dụ như tận mắt thấy người khác hoặc chính mình bị thương hoặc cận kề cái chết, dẫn đến tinh thần gặp chướng ngại.” Đường Tu vừa nói vừa liên tưởng đến cái biểu hiện của Thẩm Kham Dư càng cảm thấy rất khớp: “Thông thường thì các triệu chứng gồm có phản ứng quá kích, xuất hiện ác mộng thường xuyên, lo lắng quá nhiều, thái độ cảnh giác cao, rất hay khiếp sợ…”
Cố Ngôn Sênh khó khăn nuốt xuống chua chát nơi cuống họng: “Thì ra là do tôi…?”
Đường Tu lườm một cái vỗ lên gáy anh: “Mày có nghe anh mày nói gì không? Gặp sự kiện chấn động mạnh! Bị thương! Cận kề cái chết! Mày chỉ nổi điên trong bữa cơm không đến nỗi nào được chưa?”
Cố Ngôn Sênh bị đập một cái mờ mịt nói: “Thì?”
“Cá Con có tình trạng giống với trẻ em khi mắc PTSD hơn. Nên rất có thể thời thơ ấu của em ấy đã gặp phải một sự kiến chấn động, đây mới chính là nguyên nhân.”
“Thời thơ ấu?” Cố Ngôn Sênh lập tức nhớ đến Thẩm Kham Dư từng nói lúc cậu bị bệnh bị ba ruột đạp cho một cái té từ trên ghế té xuống.
“Em ấy từng nói khi còn bé ăn đòn là chuyện hết sức bình thường.” Cố Ngôn Sênh nghiến răng nói ra câu này.
Đường Tu cười nhạo: “Vậy tại sao không biết chạy. Con trai bệnh tim ba mẹ một hai đòi hiến gan. Khi còn bé không chừng đánh vào chỗ hiểm cũng chẳng phải chuyện gì đáng nhạc nhiên.”
“Ừ.” Cố Ngôn Sênh cắn răng quay đầu nhìn Thẩm Kham Dư còn đang mê man trong phòng bệnh. Trên mặt anh không có chút biểu tình, tay nắm chặt thành đấm móng tay đâm vào lòng bàn tay.
“Cậu đừng có làm cái bộ dáng muốn ăn thịt người như thế, bản thân cậu có làm gì quá đáng không?” Đường Tu chăm chú nhìn Cố Ngôn Sênh: “Nói cho tôi nghe cậu có đánh em ấy bao giờ chưa?”
Ánh mắt Cố Ngôn Sênh lóe lên một cái cụp xuống tránh tầm mắt của Đường Tu.
Khỏi cần nói cũng biết.
Ánh mắt Đường Tu bỗng lạnh toát: “Sao lại đánh em ấy, đánh vào lúc nào?”
Cố Ngôn Sênh khàn giọng: “Lúc đi học… thường cùng em ấy đánh nhau…”
“Cùng em ấy đánh nhau? Em ấy biết đánh nhau à?”
Cố Ngôn Sênh không nói gì.
Thời thiếu niên cùng Thẩm Kham Dư “đánh nhau” thực tế Thẩm Kham Dư chưa từng đánh anh, chỉ cuộn người làm tư thế tự vệ. Thi thoảng cậu chặn anh vài lần, sau đó nở nụ cười tươi rói trên mặt bải không sao đâu, anh đánh đến khi vui lên đi. Vui rồi thì cười một chút, đừng giận em nữa có được không?
Khi đó Cố Ngôn Sênh cho rằng cậu chính là nguyên nhân làm anh tức giận cho nên mỗi khi cậu như vậy anh sẽ bốc hỏa, quyền cước cứ tung hết đánh cậu cả người ứ máu, trầy trựa mới dừng.
Chờ đến khi anh dừng tay, cậu lại theo thói quen từ dưới đất bò dậy chạy đến quán trà sữa mua loại trà mà anh yêu thích, đâm ống hút vào đưa cho anh. Còn nói dánh cũng đánh xong rồi, uống chút nước hạ nhiệt nha.
Đa phần đều là bị Cố Ngôn Sênh đem đổ.
Thẩm Kham Dư sững sờ một chút rồi gãi đầu buồn bực nói thầm: “Tại sao anh vẫn giận vậy? Ba em mỗi lần đánh em đều nguôi giận đó.”
Cố Ngôn Sênh nghe thấy điều này không hiểu gì liên mắng cậu là đồ điên.
Thẩm Kham Dư ngẩng đầu nhìn anh nhẹ nói: A Sênh đừng có nói em là đồ điên được không? Em không có điên mà.
Cố Ngôn Sênh nói cậu không điên thì cũng đừng lại gần tôi nữa.
Thẩm Kham Dư vội vàng đáp vậy cứ cho là em điên đi, trong mắt nước cùng sắp trào ra.
Thực tình Thẩm Kham Dư là bị bệnh, còn là bệnh từ nhỏ.
Là Cố Ngôn Sênh làm cho bệnh của cậu ngày càng nặng hơn, sau này khi cậu mang thai còn đánh cậu. Tuy chỉ là một cái tát nhưng đó là nơi công cộng, hơn nữa lại còn vì Tô Đồng mà đánh cậu.
Đánh xong Cố Ngôn Sênh về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Thẩm Kham Dư nhìn thấy anh về nhà lập tức vào nhà chuẩn bị đồ để nấu cơm cho anh, mới làm đến một nửa cậu thấy Cố Ngôn Sênh kéo vali đi đến cửa.
Cậu nâng cái bụng hốt hoảng chạy đến cửa cản anh. Sáu tháng bụng không quá lộ ra nhưng người cậu quá gầy cho nên cực kì khổ cực.
Cố Ngôn Sênh không quan tâm, chỉ cảm thấy bộ dạng gian nan thở dốc, sắc mặt nhợt nhạt của cậu là giả.
Bởi vì khi cậu cười lên bộ dạng trước kia với bây giờ y chang nhau, xán lạn làm người ta phát ghét.
Cậu cười nói: “A Sênh về nhà rồi, anh vào ăn một bữa cơm rồi hẵn đi.”
Cố Ngôn Sênh không hề nhìn cậu liếc mắt một cái châm chọc nói: “Có cậu ở đây thì nơi đây không gọi là nhà.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Kham Dư biến mất, mắt cậu đỏ lên y như ngày ấy tại studio khóc lóc om sòm làm ầm ĩ: “Vậy nhà là nơi như thế nào, là nơi có Tô Đồng phải không?”
Cố Ngôn Sênh không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay đầu mở cửa. Cậu lao đến kéo lấy tay anh mong anh cho cậu một câu trả lời: “A Sênh anh trả lời em đi! Em yêu anh như vậy, anh không thể đối xử với em như thế!”
Cố Ngôn Sênh lạnh lùng nhìn cậu gằn giọng nói: “Cậu như vậy rồi còn muốn làm loạn? Cái tát kia cậu còn chưa nhớ rõ à?”
Thẩm Kham Dư tái mặt yên tĩnh lại ngay, buông tay anh ra đứng tại chỗ lầm bầm: “Em thật sự rất yêu anh, anh đừng đối xử với em như thế!”
Cố Ngôn Sênh nặng nề bước đi.
Sau đó không bao lâu khi Thẩm Kham Dư mang thai chưa được tám tháng Cố Vũ Điềm ra đời nặng sáu cân (khoảng 3.6kg) to bằng cánh tay. Cậu ở trong phòng sinh sáu tiếng mới sinh được.
Nhiều lần Cố Ngôn Sênh cảm thấy hổ thẹn mà hỏi bóng gió vì sao con lại phải sinh non. Anh không có ở nhà trong thời gian đấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Kham Dư lắc đầu không chịu tiết lộ cái gì, chỉ nói con gái sinh non là lỗi của cậu, A Sênh anh không vui thì đánh em đi, xin lỗi anh.
Cố Ngôn Sênh xin lỗi cậu về cái tát, Thẩm Kham Dư lắc đầu nói A Sênh không sai là em không tốt, em đáng bị đánh.
Cố Ngôn Sênh nói lần đó anh rời đi thật sự là đi công tác, cũng không phải có ý không muốn gặp lại cậu nữa. Thẩm Kham Dư vẫn tiếp tục lắc đầu nói không sao cả, em biết anh sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Khi đó Thẩm Kham Dư không nơm nớp lo sợ giống như bây giờ, nhưng có lẽ cũng đã chịu tổn thương rất sâu.
Hiện tại vết thương chi chít khắp người.
Cố Ngôn Sênh cảm thấy rất đau, đau đến ngơ ngơ ngác ngác có chút không biết phải làm sao. Anh nghĩ nếu như anh rời đi có phải sẽ tốt cho cậu hơn một chút. Chính anh từng bước từng bước ép cậu đi bến bờ vực sâu, bây giờ còn muốn đem cậu lôi về làm của riêng, đúng là viễn vông.
Đối với suy nghĩ của anh, Đường Tu mắng anh một trận tơi bời, nhưng mắng cái gì anh cũng chẳng nghe rõ nữa vì mắng đúng quá rồi.
Đường Trăn tìm gặp Cố Ngôn Sênh nói với anh. A Sênh nếu em là con cá ở biển khơi, cả người đều là vết thương thì khi tiếp xúc với nước biển nhất định sẽ rất đau. Nhưng cũng chỉ ở trong lòng biển khơi mới từ từ hồi phục trở lại, rời bỏ biển sẽ chẳng có cách nào cứu được nữa.
Nếu là như vậy…nếu thật sự như vậy anh còn cơ hội phải không.
Anh muốn trở thành vùng biển cả đời chỉ nuôi một loài cá mà thôi.