Không Nói Nổi

Chương 17




Bữa cơm này Cố Ngôn Sênh không tập trung ăn nổi.

Vốn anh tưởng đã không còn loại tình cảm kia với Tô Đồng nữa, nhưng khi nhận thiệp kết hôn từ Tô Đồng nỗi muộn phiền trong lòng anh lại chạy ùa ra, nhìn thấy rượu mà điên cuồng muốn uống. Không nhớ rõ là uống nhiều hay ít, nói chung là sau khi tỉnh rượu anh chẳng nhớ được gì.

Thẩm Kham Dư giúp anh dọn dẹp toàn bộ, anh không rõ lúc mình say khướt có làm chuyện gì quá đáng với cậu không, nhìn cậu trông có chút khác thường cho nên anh cũng không biết đối mặt với cậu thế nào.

Mà vừa nghĩ tới dáng vẻ ban nãy của cậu, ngực anh nhói lên khó mà giải thích. Sau khi đưa Cố Vũ Điềm mới ăn no sang nhà xóm chơi cùng với những đứa trẻ khác, anh mới miễn cưỡng ăn vài miếng cơm rồi đi về cửa phòng ngủ của Thẩm Kham Dư. Định bụng vào hỏi cậu có sao không lại trông thấy cậu đắp kín chăn nằm cuộn tròn trên giường.

Trời nóng nực như vậy sao còn phải đắp chăn?

Cố Ngôn Sênh đẩy cửa ra: “Thẩm Kham Dư.”

Không có trả lời.

Cố Ngôn Sênh đi vào nhìn thấy Thẩm Kham Dư một mét tám cuộn người thành một cục, ôm chặt cái gối trước ngực, mặt chôn trong gối chỉ lộ ra nhúm tóc rối bù, màu tóc vàng khô ráp.

Anh nghe thấy tiếng hít thở của cậu cực kì nặng nề còn kèm theo tiếng khò khè nơi lồng ngực, anh sợ cậu sẽ ngạt thở chết liền lay cậu một cái.

Lay đến nửa ngày, cậu mới tằng hắng tốn sức mà ngẩng đầu lên.

Có lẽ vẻ mặt hồng hào ban nãy chỉ là ảo giác của Cố Ngôn Sênh, trước mặt anh bây giờ mặt cậu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, ánh mắt ảm đạm mơ hồ không tiêu cự, nhưng vẫn nhất nhất hướng về phía của anh, lộ ra một nụ cười ngây ngốc: “A Sênh…anh muốn gì vậy?”

Âm thanh của cậu đã khàn đến mức không thể nghe được, Cố Ngôn Sênh như có một tấm giấy nhám chà xát lên đầu quả tim của mình, không đau đớn nhưng rất khó chịu.

“Cậu không thoải mái chỗ nào?” Cố Ngôn Sênh nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Kham Dư không trả lời câu hỏi của anh vẫn cứ mở đôi mắt đục ngầu nhìn cậu, tiếp tục hỏi: “A Sênh… anh muốn gì vậy? Muốn ăn trái cây sao?”

Cố Ngôn Sênh cau mày: “Thẩm Kham Dư, cậu không nghe tôi nói gì à?

Thẩm Kham Dư thần trí mơ hồi đưa tay về phía trước như đang thăm dò.

Cậu không dám vươn tay quá xa sợ nếu thật sự đụng trúng anh, anh sẽ chán ghét đẩy cậu cho nên chỉ dám chạm vào không khí lạnh như băng.

Cậu thu tay về rũ hàng mi ướt mà lẩm bẩm: “Anh không có ở đây…”

“Tôi ở đây.”

“A Sênh, em rất nhớ anh…”

Cố Ngôn Sênh nhíu mày lại gần cậu một chút, hơi cao giọng một chút: “Thẩm Kham Dư, tôi ở đây.”

“A Sênh… em nhớ anh…em muốn nhìn thấy anh… em nhớ anh…”

Cố Ngôn Sênh bỗng nghẹn ứ.

Anh bây giờ đang ở trước mặt cậu, mấy phút trước cậu còn vừa đối mặt anh mà nói chuyện vậy mà vẫn nói nhớ anh.

Cố Ngôn Sênh cảm thấy cực kì khó chịu.

Âm thanh Thẩm Kham Dư yếu ớt dần bắt đầu ho khụ khụ không dứt, từ ho khan nhè nhẹ đến ho liên tục dữ dội, một tiếng ho là một tiếng xé lòng.

Cố Ngôn Sênh theo bản năng mà vỗ lưng nhuận khí cho cậu lại thấy cả người cậu nóng ran, anh chạm vào trán của cậu nóng như bàn ủi.

Thẩm Kham Dư ho nhiều đến mức không thở nổi, run rẩy lục lọi dưới gối lấy ra một hộp thuốc, đổ ra mấy viên cố gắng nuốt xuống.

Sau đó cậu cố gắng mà chống cơ thể với lấy chiếc khăn ướt đang treo trên đầu giường, kéo xuống mà đắp lên trán mình.

Cố Ngôn Sênh kinh ngạc nhìn cậu, cả người anh cứng đờ, hai tay đặt trên mép giường siết chặt lấy drap trải giường.

Trông cậu khó chịu như vậy mà anh lại chẳng giúp được gì, chỉ biết ngồi yên nhìn cậu tự mình làm mọi chuyện khó khăn mà lại thành thục như thế.

Nếu không phải thường xuyên làm như vậy, cậu sẽ không thể nào mà ngay cả khi không có ý thức lại tự mình quen thuộc mà làm.

Thẩm Kham Dư chui vào lại trong chăn như là sợ lạnh. Ôm chặt lấy cái gối, ngoại trừ hô hấp vẫn khò khè nặng nề, cậu chẳng phát ra thêm một tiếng động nào nữa. Thậm chí ngay cả ho cũng là mím chặt môi mà đè nén.

Cố Ngôn Sênh cũng không phải là chưa từng bị sốt, cũng chẳng phải chưa từng thấy người khác bị sốt. Lúc sốt cao đầu đau như sắp nứt ra, khó thở, khắp cả người lúc nóng lúc lạnh, sẽ có những cơn đau khó giải thích. Tô Đồng cũng có thể chịu đựng được, nhưng khi cơn sốt cao đến sẽ bất giác thút thít, than thở.

Chỉ có Thẩm Kham Dư là yên lặng cuộn tròn nằm yên đấy, ngoại trừ tiếng thở khó khăn ra thì đau cũng sẽ không gọi oa oa gọi người.

Cố Ngôn Sênh sợ cậu ngạt khi cứ chôn mình trong gối nên anh thử nhẹ nhàng rút gối ra, dịu dàng khuyên bảo nói: “Thẩm Kham Dư, bỏ ra đi. Chúng ta đi bệnh viện, đi bệnh viện sẽ không khó chịu như vậy nữa.”

Thẩm Kham Dư dùng hết sức lực ghì chặt lấy cái gối, hai tay bấu víu cái vỏ mỏng manh như sắp bị cào nát.

Cố Ngôn Sênh nhìn thấy bàn tay xanh tím, đầy vết  trầy trụa do bị giẫm phải của cậu như chẳng có chút sức lực, so với tay phải còn run rẩy hơn rất nhiều, móng tay ngắn củn như sắp tróc ra, anh hoảng hốt chẳng dám kéo gối nữa, dành vỗ nhẹ lưng của cậu là động viên: “Chúng ta đi bệnh viện thôi, cậu nóng lắm rồi, không thể để như vậy được đâu.”

Thẩm Kham Dư mơ hồ nghe đến chuyện “đi bệnh viện” cậu không biết đây là ảo giác hay là đang có người thật sự nói chuyện cùnng với cậu, cậu không tự chủ mà nhớ đến nhiều chuyện trước đây.

Cậu nhớ đến khi còn bé cậu phát sốt cũng không dám nói cho ba mẹ, kết quả lây cho anh hai. Ba cậu đánh cậu một trận, mẹ cậu hỏi tại sao bị bệnh mà không đi bệnh viện, hay là cậu muốn chại chết anh cậu.

Cậu nhớ đến lúc cậu sinh Điềm Điềm, một thời gian dài trôi qua sức khỏe cậu không tốt dẫn đến cậu bị sốt nhẹ, nửa đêm ho khan không ngừng, A Sênh bảo cậu bị bệnh thì mau đi bệnh viện đi, đừng ho sù sụ làm con không ngủ được.

Chẳng qua cậu thấy đi bệnh viện chi phí đắt quá, uống thuốc một chút là ổn rồi, cậu không muốn đi bệnh viện.

Thế nhưng sẽ gây họa cho người nhà. Nếu không đi bệnh viện cậu cũng không nên ở nhà được.

Phải đi ra ngoài, đi ra ngoài thôi.

Cơm tối nấu xong rồi, cậu không thể ở nhà mãi được, cậu phải ra ngoài thôi, tìm chỗ nào ngồi một chút, chờ xem nếu có trái cây ngon thì mua một ít.

Những điều này tràn ngập trong đầu cậu, Thẩm Kham Dư từ từ hồi phục thần trí, cũng hồi phục chút sức lực, cậu thả cái gối trong ngực ra, từ từ ngồi dậy.

Rời khỏi chăn cậu cảm thấy lạnh quá liền lục trong vali bên cạnh lấy ra thêm mấy cái áo, cái quần mặc vào, nhưng kéo mãi dây kéo cũng không được.

Cậu có cảm giác như có ai nắm lấy tay mình như muốn kéo cậu đi đâu đó. Cậu loáng thoáng hình như còn nghe được tiếng của Cố Ngôn Sênh, nhưng mãi cũng không nghe anh đang nói cái gì.

Là A Sênh sao?

Anh muốn đánh cậu sao?

Anh hẳn là muốn làm vậy rồi, là cậu hại anh và Tô Đồng không thể ở bên nhau, làm bể đồ của anh. Phát sốt rồi còn làm cơm cho anh và Điềm Điềm ăn, lại còn ở gần bọn họ như vậy.

Nhưng mà, bây giờ không được đâu.

Cậu thoáng nghiêng đầu qua chỗ khác, tìm kiếm xem Cố Ngôn Sênh đang ở đâu cười nói: “A Sênh em biết sai rồi… Anh đợi em một chút, em về rồi anh hẵn đánh em được không? Bây giờ em sẽ đi ra ngoài, nếu không sẽ… lây cho hai cha con anh.”

“Anh đừng… dựa gần em như thế… sẽ bị lây đó.”

“Em lấy mấy bộ quần áo được không… lấy xong em đi liền, anh đợi em một chút.”

Cố Ngôn Sênh không muốn nghe mấy lời linh tinh của cậu, trong lòng bực bội nhìn cậu chả mở nổi cái vali, còn đứng đó mà nói mê sảng cái gì.

Thẩm Kham Dư lao lực nói xong liền ho khụ khụ đến thở không nổi, ngồi xổm cũng không ngồi nổi, cả người như muốn té xuống. Cố Ngôn Sênh nhanh tay lẹ mắt mà ôm lấy cậu lại trông thấy bên ngoài không biết khi nào đã bắt đầu mưa to.

Anh sợ bây giờ mà để Thẩm Kham Dư ra ngoài kiểu gìcũng sẽ lại phát sốt nên bỏ ý định đưa cậu đi bệnh viện, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Đầu bên kia người nhận ngáp một hơi: “Gì đấy tiểu thiếu gia, trễ vậy rồi còn tìm tôi làm gì?”

“Đường Tu, cậu…”

Đường Tu khó chịu mà chặn lời anh: “Gọi ai là Đường Tu đấy, gọi anh cái coi.”

“… Này anh.” Cố Ngôn Sênh nghẹn nửa giây mới thuận miệng kêu.

“Ừ, tìm anh trai có chuyện gì?”

“Cậu có thể đến nhà của tôi một chút được không, nhà tôi có người phát sốt?”

“…Này tiểu thiếu gia, tôi mới vừa tăng ca làm một ca phẫu thuật lớn. Sốt chỉ là chuyện nhỏ, cậu không thể tự giải quyết được à?”

“Tôi tính đưa cậu ta vào bệnh viện, nhưng bên ngoài mưa rất lớn, nếu tôi mang cậu ta đi e là lại bị sốt cao mất.” Người trong ngực bắt đầu có chút cự quậy, Cố Ngôn Sênh dùng một tay đem cậu siết chặt vào lòng, giọng điệu cũng vội vàng: “Tôi cũng không muốn phiền cậu, nhưng tình hình đang rất không ổn.”

Đường Tu sửng sốt một chút, nhất thời cũng vội theo: “Tình hình thế nào?  Có nhất thiết phải đi bệnh viện không? Tự uống thuốc hay chườm đá cũng không có tác dụng à?”

“Tôi thấy chẳng có tác dụng gì, cậu ta không nghe lời.” Cố Ngôn Sênh ngừng lại một chút bởi vì không còn tay, anh cúi người dùng trán của mình chạm vào trán của Thẩm Kham Dư: “Cậu ta nóng lắm, cực kì nóng.”

“Được được được, cậu đừng hoảng, tôi lấy đồ rồi sẽ qua ngay.” Bên kia truyền sang tiếng lạch cạch của Đường Tu đang soạn đồ đạc: “Là con gái cậu à? Nói đơn giản tình trạng con bé cho tôi nghe xem.”

“… Là Thẩm Kham Dư.”

Đường Tu khựng một chút, nghi ngờ hỏi lại: “Cá Con sao?”

** chữ 舆 (Dư) và鱼(Cá) đều đọc là “yu”

“Ừ, cậu ta nóng cực kì lại luôn ho khan, còn nói linh ta linh tinh. Hơn nữa hình như cậu ta cũng không nghe rõ, cũng không thấy rõ.”

“Mẹ nó, tính nóng thành cá khô luôn à.”

Cố Ngôn Sênh thở dài: “Cậu nhanh lên đi.”

“Được được được tới ngay, đừng hối. Nghiêm trọng đến mấy thì cũng chỉ là sốt cao, không phải vấn đề quá lớn.” Đường Tu trấn an Cố Ngôn Sênh xong, âm thanh đột nhiên kì quái nhiều chuyện: “A, có người giọng đang phát run nhá.”

Cố Ngôn Sênh cau mày nói: “Đừng có giỡn nữa, qua đây nhanh lên!”

Đường Tu còn mặt dày: “Wào, nóng dữ bây? Không phải cậu không thích Cá Con à? Hay là lâu ngày sinh tình? Bị sốt một cái mà đau lòng như vậy? Còn không mau làm cái gì đi tiểu thiếu gia?”

Cố Ngôn Sênh không nghe nổi nữa cúp ngang điện thoại.

Đường Tu người này, làm bác sĩ rồi lại còn nghịch ngợm như thế.

Ba mẹ Đường Tu là Đường Nghiên Chi và Tân Nguyện cùng với chú của Cố Ngôn Sênh là bạn tốt nhiều năm. So với Đường Tu thì Cố Ngôn Sênh lúc bốn năm tuổi bị bắt làm em trai, được yêu thương chăm sóc. Tuy rằng lúc Cố Ngôn Sênh lên lớp 5 tiểu học, Đường Tu bị đưa ra nước ngoài, hai năm gần đây mới trở về bệnh viện nhân dân làm bác sĩ chữa trị. Trong thời gain đó, hai người không liên lạc nhiều nhưng tình cảm vẫn không hề phai nhạt.

Vào giờ phút này Cố Ngôn Sênh cảm thấy thật may khi có Đường Tu, nếu không anh thật sự không biết phải làm sao với Thẩm Kham Dư bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.