Editor: Ling
---
Vì thế, trong xe bắt đầu buổi talk show dài hơn mười phút.
“Tổng giám với bạn gái ai là người nấu cơm vậy?”
“Cô ấy nấu cơm, tôi rửa bát.”
“Có bao giờ cãi nhau không?”
"Thỉnh thoảng, tôi nhận thua tương đối nhiều."
"Quen nhau bao lâu rồi?"
"Thanh mai trúc mã."
Đoạn Đình cũng ồn ào theo, đứng lên ngồi xuống cạnh tôi nói: "Chị Khê! Chị cũng phải cố gắng lên nhé!"
"Tôi có người yêu rồi." Tôi nói.
Lần này trong xe hoàn toàn ngã ngửa.
Sếp kích động đến mức mặt già đỏ bừng, "Ai chà chà! Phát bao lì xì! Hai cô cậu mỗi người một cái! Đúng là song hỷ lâm môn mà! Ha ha ha!"
Đoạn Đình kiên trì hỏi, "Bộ dáng như thế nào vậy?"
"Người bình thường, một mũi hai mắt, tính cách chó má, phiền phức."
Đoạn Đình dè dặt nhìn Đàm Duyên Di, nói: "Cái này… Sao cứ như tả kẻ thù vậy…"
Đoạn đường không xa, chuyện trò còn chưa thỏa mãn, đã đến nơi.
Không có nhiều khách du lịch đến hồ Đông Tuyết, bao quanh hồ là một khu rừng và một dãy biệt thự.
Tôi bước xuống xe, gió đêm thổi qua lạnh lẽo, không khỏi rùng mình.
Đàm Duyên Di nhân lúc mọi người không chú ý, mặc áo khoác cho tôi, nói: “Hết giận chưa? Bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi.”
Đoạn Đình nhìn thấy chúng tôi, hoang mang hoảng hốt chạy vào chắn ở giữa, “Hai vị đại ca! Team building! Hòa hợp kiếm tiền! Hòa hợp kiếm tiền!”
Bị ngắt lời, Đàm Duyên Di không nhịn được tặc lưỡi, hai tay đút vào túi quần, ung dung đi về phía biệt thự.
"Anh Đàm sẽ không tức giận chứ?"
Tôi khịt mũi, bỏ lại Đoạn Đình đáng thương, cũng rời đi.
Tối nay sẽ tổ chức tiệc nướng bên ngoài biệt hự, mọi người không chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mà còn chuẩn bị cả trò chơi giải trí.
Tất nhiên không thể thiếu trò Sự thật hay Thách thức.
Trong đó tần suất tôi và Đàm Duyên Di bị chỉ điểm là cao nhất.
Bọn họ đều muốn moi chút tin tức từ miệng tôi và hắn, chúng tôi uống không ít rượu, nhưng sự thật lại chẳng lộ ra được bao nhiêu.
Cuối cùng, Đàm Duyên Di chọn thách thức.
Không khí chợt đông cứng lại.
Rốt cuộc một vị đại ca mặt lạnh đã có người yêu, cũng không có ai dám đắc tội.
Sếp cười ha hả chỉ vào tôi, "Hai người bọn họ không hợp nhau, để cho bọn họ đi nhặt củi đi! Nắm tay nhau trở về!"
"Sếp! Người ta đều là hoa có chủ rồi!" Mấy nhân viên oán giận.
Sếp vỗ trán một cái, " Ừ nhỉ… Uống hồ đồ… Vậy đổi cái khác…"
"Không cần đổi." Đàm Duyên Di cười đứng lên, "Tôi dám, Tiền phó tổng giám có dám hay không?"
Đúng là chỗ nào cũng có thể thành chiến trường.
Đoạn Đình thấp giọng nói: "Sao đột nhiên lại nồng nặc mùi thuốc súng thế này? Chị Khê xông lên! Không đánh bại kẻ địch không rời khỏi chiến trường!"
"Có gì mà không dám?" Tôi đứng dậy theo, trước sự chứng kiến của mọi người, tôi và Đàm Duyên Di hung tợn nắm tay nhau.
"Mọi người nhìn hai người bọn họ kìa, ha ha ha, bọn họ mà có tình cảm cái quỷ gì chứ!" Ông chủ vỗ bàn nói, "Nếu như bọn họ kết hôn, tôi giao công ty cho bọn họ luôn!"
"Sếp! Em kết hôn với anh Đàm, sếp giao công ty cho em đi!"
"Đi đi đi đi, bớt lảm nhảm!"
Đàm Duyên Di và tôi tay trong tay đi về phía khu rừng, vừa mới đi khỏi tầm mắt của mọi người, hắn đột nhiên ấn tôi vào tường, cúi đầu hôn.
Trán hắn chống tôi, thấp giọng nói, “Vợ ơi, bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi!”
“Anh nằm mơ đi!”
“Vậy thì tiếp tục hôn, hôn đến khi nào em đồng ý thì thôi!”
Cách đó không xa là tiếng cười nói của nhóm nhân viên, chỉ cần có người rẽ qua, là có thể nhìn thấy Đàm Duyên Di chặn tôi trong góc, hôn không rời.
"Còn có người đấy! Anh điên à!"
Đàm Duyên Di hô hấp dồn dập, tay từ từ tuột xuống, "Vợ à, đồ công sở play vẫn chưa thử lần nào đâu… Anh muốn…"
"Anh vô liêm sỉ!" Tôi bịt miệng hắn lại, để tránh hắn nói ra càng nhiều lời nhảm nhỉ, “Hiện tại mới có mấy giờ?"
"12 giờ 49 phút."
". . ."
Nửa tiếng sau, tôi và Đàm Duyên Di ôm một bó cành cây quay lại.
Mắt hắn rầu rĩ, một bộ dáng buồn bực không vui.
Tôi ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, "Tiếp tục đi."
Đoạn Đình hét lên, "Chị Khê thắng à?"
"Coi như thế đi."