Editor: Ling
---
Tôi chăm chú nhìn gương mặt đẹp trai của hắn một lúc, sau đó quay đầu bước đi.
Đàm Duyên Di kéo tôi lại, “Tiền Khê, không phải cậu muốn ngủ với tôi sao? Cậu nói được thì phải làm được chứ!”
"Tôi mệt!"
“Cậu ngủ xong đã rồi hẵng mệt! Cậu nhìn tôi đây này!”
…
Sáng sớm hôm sau, tôi nằm trong chăn, phát hiện Đàm Duyên Di trần như nhộng.
Trên người chằng chịt vết xước, cứ như bị mèo cào vậy.
Mà tôi, cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, đau lưng mỏi eo.
Hắn đã sớm tỉnh, nghiêng đầu nhìn tôi, cười tủm tỉm nói: “Chào buổi sáng, bạn gái.”
Tôi sững sờ một lát, bốp, tát vào mặt hắn một cái.
Cầm thú.
Từ hôm đó trở đi, chuyện tình ngầm của Đàm Duyên Di và tôi bắt đầu, nhưng đã đấu với nhau hơn hai mươi năm, tính xấu không đễ dàng thay đổi.
Bút máy của Đàm Duyên Di gạch một dấu X thật to ở trên giấy, “Tiền phó tổng giám, kế hoạch này của cậu, tôi không thể thông qua được.”
“Tại sao?” Tôi ôn nhu như nước nhìn hắn.
Đàm Duyên Di ho nhẹ một tiếng, hắn luôn luôn miễn dịch với giọng điệu đó vậy mà lần này ánh mắt lại tránh đi, lạnh lùng nói:
“Quá lý tưởng hóa, sản phẩm không phù hợp với thị trường, đề nghị cậu chịu khó đi nghiên cứu nhiều hơn.”
“Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi.”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thực sự không nhìn ra được.” Đàm Duyên Di từ chối nhượng bộ.
Tôi nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy cậu đang lợi dụng việc công báo thù riêng.”
Đàm Duyên Di cười một tiếng, nụ cười xán lạn chói mắt,
“Đối với cậu mà nói, tôi chỉ có vì việc riêng mà lách luật, không có chuyện lợi dụng việc công báo thù riêng. Nếu đổi thành người khác cầm kế hoạch này đi vào, tôi đã mắng chửi người rồi.”
"Tôi chỉ muốn mời cậu khách quan công bằng mà xem xét kế hoạch này, không cần để tình cảm riêng tư xen lẫn vào.”
Đàm Duyên Di dừng một chút, nói: "Tôi sẽ viết ý kiến đánh giá cho cậu."
"Được, cảm ơn."
Vừa ra khỏi phòng làm việc, tôi đã nhận được tin nhắn của Đàm Duyên Di: “Em yêu, trưa nay muốn ăn gì?”
Tôi tức giận trả lời: “Uống gió Tây Bắc.”
Phía bên kia không phản hồi, buổi chiều, Đàm Duyên Di viết cho tôi một email dài dằng dặc, viết đầy đề xuất sửa đổi.
Buổi chiều quá bận rộn, công việc vì vậy mà bị đẩy đến buổi tối, tôi đeo kính, ngồi ở nhà sửa.
Đàm Duyên Di lại gần, gãi gãi cằm tôi, "Người đẹp, vẫn còn bận à?"
Tôi đẩy hắn ra, "Ừ, sửa kế hoạch."
Công tư phân minh, là quy tắc nhất quán của tôi.
Đàm Duyên Di đưa cho tôi ly sữa bò nóng, “Thành tích tháng này đã đứng đầu rồi, Tiền phó tổng giám, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ok, xong ngay đây.”
Đàm Duyên Di nhìn có vẻ không đáng tin, nhưng thực sự có bản lĩnh, tôi ngoài miệng chửi hắn, nhưng trong công việc, nên nghe vẫn phải nghe.
Đến 9 giờ, Đàm Duyên Di rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bắt đầu động tay động chân mới tôi.
“Em thơm quá, hôm nay dùng nước hoa gì vậy? Ở phòng làm việc anh đã muốn hôn em rồi.”
“Không dùng, chắc là mùi dầu gội.”
Đàm Duyên Di nhỏ giọng gọi: “Bà xã… đến giờ đi ngủ rồi.”
Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn: “Anh trai, em cảm thấy anh đang cản trở công việc của em.”
Một giây sau, Đàm Duyên Di giống như uống phải thuốc kích thích, bế tôi lên đi vào trong phòng.
“Này! Tên cầm thú nhà anh…”
“Bộ dáng đeo kính gọi anh của em, thật gợi cảm.” Hắn lột sạch tôi bằng hai ba động tác, “Ở công ty không được phép gọi anh như vậy, biết không?”
“Ồ… gọi như vậy, anh sẽ ngoan ngoãn phục tùng sao?”
Đàm Duyên Di hôn lên miệng tôi, nhẹ nhàng nỉ non: “Ngoan ngoãn phục tùng, kế hoạch viết thay em, tất cả công trạng đều thuộc về em.”
“Quả là rễ tình đâm sâu… Vị trí tổng giám thì sao?”
Đàm Duyên Di cười, “Hay là anh dứt khoát chiếm lấy giang sơn này dâng lên cho em có được không, đúng là lòng tham không đáy.”
Giữa lúc tình yêu đang nồng cháy, có người bấm chuống cửa.
Đàm Duyên Di giả vờ không nghe thấy, “Bảo bối, tiếp tục đi.”
"Đàm Duyên Di! Đàm Duyên Di! Anh mở cửa ra!"
Mặt Đàm Duyên Di tối sầm, vừa nghe là biết Giai Nhân.
Tôi chậm rãi mặc áo tắm vào, ngồi dậy, buộc tóc gọn gàng, “Đi đi.”
Đàm Duyên Di hít sâu một hơi, đột nhiên xông ra.
Sau đó ngoài cửa lại cãi vã, cánh cửa bị đập kêu bùm bụp vang dội.
“Chúng ta quay lại đi!”
“Anh đã nói rất nhiều lần rồi! Tính cách của chúng ta không hợp, sau này đừng đến đây nữa!”