Không Ngừng Rung Động

Chương 4




Editor: Ling

---

Vài phút sau, cửa bị đẩy ra.

Thần hình cao lớn của Đàm Duyên Di đứng ở cửa, ánh mắt quét một vòng quanh phòng sau đó rơi xuống hai bàn tay của tôi và Khấu Văn Quyền đang nắm lấy nhau, nhướng mày, chào hỏi bằng giọng điệu không mấy thân thiện:

"Khấu tổng, tôi là cấp trên của cô ấy, cô ấy cũng cùng ngài bắt tay rồi, tôi đây không bắt thì không biết phải ăn nói sao.”

Nụ cười của Khấu Văn Quyền đông cứng lại, nhưng rất nhanh hắn ta lại bình tĩnh che giấu đi,

"Chà, thật hiếm thấy cấp trên tự mình ra trận."

Đàm Duyên Di nghiêng đầu mắng tôi: "Không có mắt gì cả, tổng giám tới rồi còn không mau nhường chỗ, mau kiếm chỗ nào mát mẻ mà đợi đi.”

Lúc tôi đứng dậy, đầu óc mơ màng trầm trầm, trạng thái không được tốt lắm, Đoạn Đình vội đỡ lấy tôi,

“Chị Khê, em đỡ chị đi ra ngoài tỉnh rượu nhé.”

“Không cần, tôi ngồi bên cạnh, tôi phải chính mắt nhìn hợp đồng này ký thành công.”

“Anh Đàm tới rồi, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Phía bên kia Khấu Văn Quyền và Đàm Duyên Di đang trò chuyện rất hào hứng, Khấu Văn Quyền uống đến vui vẻ, ôm lấy Đàm Duyên Di nói:

“Tiền tiểu thư nhà các cậu ấy, uống rất tốt, còn biết cách nói chuyện, đầu óc nhanh nhẹn, nói một hiểu mười, cậu mà không tới thì tôi cũng ký.”

Đàm Duyên Di cười, "Khấu tổng cũng nói rồi đấy, là nhà chúng tôi, tất nhiên phải che chở rồi, phải không?"

Khấu Văn Quyền nghe xong, nhìn một lúc, giống như hiểu ra cái gì, ha ha cười to,

“Tôi còn thắc mắc Đàm tổng giám vội vàng sốt sắng chạy tới vì cái gì, ai da, hiểu lầm hiểu lầm… Tôi không làm chuyện ép mua ép bán, điều kiện của công ty các cậu rất tốt, cứ như vậy là được.”

Trả giá đi!

Tôi gắt gao siết chặt tay, Đoạn Đình vội vàng chặn tôi lại: “Chị Khê, chị Khê! Đừng xúc động!”

Điều kiện thương lượng tốt rồi lại bị đạp đổ, tôi cầm ly rượu, vừa định đứng dậy, Đàm Duyên Di và Khấu Văn Quyền thì thầm với nhau mấy câu sau đó cười nói: “Được, tôi đồng ý.”

“Đàm Duyên Di!”

Đàm Duyên Di nháy mắt với Đoạn Đình, Đoạn Đình che miệng tôi lại kéo ra bên ngoài.

“Cậu thả tôi ra! Tôi giằng co với công ty bọn họ bao nhiêu lâu! Chỉ vì mấy câu nói của anh ta mà thua hết cả bàn cờ! Làm sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này cơ chứ!”

“Chị Khê! Xin bớt giận xin bớt giận!”

"Đàm Duyên Di anh ta… "

Phanh, cửa từ bên trong mở ra, Đàm Duyên Di lạnh mặt đi ra, vác tôi lên nói: “Đoạn Đình, gọi taxi đi!”

"Dạ! Vâng!"

Đầu óc tôi đã choáng váng, lại còn bị hắn vác như vậy, lần đầu tiên mất bình tĩnh mà hét lên: “Đàm Duyên Di! Cậu dám chặn đường tiền tài của tôi!”

Hắn nhét tôi vào trong xe, đè lại đôi chân cố gắng thoát ra khỏi xe của tôi sau đó ngồi vào, đóng sầm cửa lại.

“Chặn đường tiền tài gì của cậu! Cái loại tiền dơ bẩn đó mà cậu cũng muốn kiếm à!”

Tôi tức điên lên, nắm cà vạt của hắn, kéo qua, trừng mắt nhìn hắn, “Tôi không gọi cậu tới để phá đám!”

Đàm Duyên Di giận cười, "Vậy cậu gọi tôi tới làm gì? Chờ anh ta để bàn tay bẩn thỉu lên đùi của cậu, tôi đứng bên cạnh hô cố lên à?”

"Cẩu tặc!" Ta chửi xong, không có tiền đồ mà khóc, "Tôi thương lượng một bản hợp đồng không dễ dàng gì…”

Đàm Duyên Di cười cười, "Xin lỗi, làm phiền lái chậm một chút, uống hơi nhiều rượu."

“Bạn gái say à?” Tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, “Mau dỗ đi, phải rồi, cho cậu cái túi nilon này.”

Tôi dựa cả người vào Đàm Duyên Di, hắn nắm cổ tay của tôi, “Tiền Kê, cậu làm gì đấy! Phi lễ chớ sờ nha!”

Mặt tôi đau khổ, “Muốn nôn! Tôi không thể nôn trong xe được.”

Mặt Đàm Duyên Di biến sắc, “Thế thì cậu cũng không thể nôn lên người tôi được! Dừng xe! Mau dừng xe!”

Tôi ngồi xổm ở lề đường, nôn hết cả gan cả ruột ra.

Vì mất thăng bằng mà ngã quỵ xuống đường đá, đầu gối quẹt qua đất làm rách da.

Đàm Duyên Di đen mặt, ngồi xổm bên cạnh, đưa tôi khăn giấy và nước suối.

"Không uống được cậu còn cậy mạnh làm gì?”

Tôi phun ra một ngụm nước, gương mặt của Đàm Duyên Di ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, tôi hiếm khi nghiêm túc nói với hắn:

"Tôi muốn cho bọn họ biết, phụ nữ cũng làm được, hợp đồng mà người khác không lấy được, tôi có thể lấy, chuyện người khác không giải quyết được, tôi có thể giải quyết. Xinh đẹp là ưu thế của tôi, chứ không phải là bản lĩnh của tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.