Editor: Ling
---
Hắn lớn hơn tôi ba tháng, từ nhỏ cùng tôi lớn lên ở một cái đại viện.
Lúc chú của hắn cho hắn đặt tên, đơn giản lại thô lỗ: Đàm Duyên Di – Nói Về Tiền Thì Dễ (*).
(*) Tên nam chính là 谭铅颐 phát âm giống với 谈钱易 (Tán Qiān Yí) là một thành ngữ có nghĩa là “nói về tiền thì dễ”.
Ba mẹ của tôi muốn đặt cho tôi một cái tên có văn hóa một chút, gọi là Tiền Khê,
Kết quả cái tên này lại trở thành nỗi đau lớn nhất trong sự nghiệp của tôi – Tiền Hiếm (*).
(*) Tên nữ chính là 钱溪 phát âm giống với 钱稀 (Qián Xī) có nghĩa là “tiền hiếm” hay “tiền khó kiếm”.
Mỗi lần Đàm Duyên Di bị tôi chọc tức, hắn liền mỉm cười, hòa ái gọi tên của tôi:
“Tiền Khê, tôi là chủ nhà của cậu đấy.”
Tôi xoa xoa tay, “Đúng vậy, không chỉ là chủ nhà, ngài còn là cấp trên trực tiếp của tôi, tôi sẽ tôn kính ngài.”
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên.
Là mẹ tôi gọi đến.
“Ngày mai ra ngoài xem mắt, ngày nào còn không kiếm được bạn trai thì đừng có mà trở về.”
Giọng mẹ tôi rất lớn, Đàm Duyên Di ngồi đối diện cười ra tiếng.
Mẹ tôi ngừng một lát, “Ai đang cười? Đàn ông?”
Đàm Duyên Di cất giọng: “Dì, là cháu, Tiểu Di.”
Mẹ tôi như nhìn thấy ánh sáng, “Mau! Đưa điện thoại cho thằng bé, để mẹ nói chuyện với nó!”
“Thôi mà mẹ…”
“Đừng để mẹ phải nhắc lại lần thứ hai.”
Tôi nhắm mắt, đưa điện thoại cho Đàm Duyên Di.
Thật là phiền, hắn ở trong lòng ba mẹ tôi, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể.
Đàm Duyên Di nghe điện thoại, vừa cười nhìn tôi, vừa nói chuyện:
“Dì, vâng, cô ấy tạm thời ở nhà cháu, xem mắt ạ… Cháu sẽ giám sát cô ấy, một ngày ba lần đúng không? Được, cháu nhớ kỹ rồi, không hoàn thành nhiệm vụ nhất định sẽ báo cáo với dì, dì cứ yên tâm.”
Sau đó, mẹ tôi cúp điện thoại.
“Một ngày ba lần, cậu tự đi mà đi.”
Đàm Duyên Di nắm được nhược điểm của tôi, không nhanh không chậm nói:
“Có thể nha, 500 một ngày, tính theo tháng thì 9000, hợp tác lâu dài.”
“Đàm tổng giám, ngài nghèo phát điên rồi sao?”
Đàm Duyên Di đứng dậy, bê mâm đi về hướng phòng bếp, “Cậu nấu ăn, tôi rửa bát, tôi không lợi dụng cậu.”
Tôi ở lại nhà hắn, chọn căn phòng hướng ánh sáng mặt trời, cùng tên họ Đàm nào đó chỉ cách một bức tường.
Vừa thu xếp ổn thỏa xong, Đàm Duyên Di liền gọi điện cho tôi.
“Tiền Khê, bỏ tôi ra khỏi danh sách đen.”
Tôi cúp điện thoại.
Hắn lại gọi đến, “Tôn trọng cấp trên của cậu một chút đi.”
Tôi ôn nhu trả lời: “Ngủ ngon, Đàm tổng giám.”
Cúp điện thoại, hắn rốt cuộc yên tĩnh, Đoạn Đình, cấp dưới của tôi nhắn tin tới:
“Chị Khê, dự án kia, có cướp nữa không? Anh Đàm thăng chức Tổng giám, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên đó.”
“Cướp, ông chủ đã nói rồi, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình, không cấm cạnh tranh nội bộ.”
“Chậc chậc, chị Khê, chị nhìn bề ngoài hiền lành dịu dàng nhưng thực ra lúc làm việc thực nhẫn tâm, ngày mai Anh Đàm biết được, chẳng phải sẽ tức điên sao?”
Sáng thứ hai, Đàm Duyên Di chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh, mỉm cười nham hiểm, “Cậu cướp dự án của tôi?”
“Có qua có lại thôi.” Lần trước hắn làm như vậy, tôi suýt chút nữa thì đập nát phòng làm việc của hắn.
Đàm Duyên Di cười nhạt, “Cậu có biết đối phương là loại người nào không? Cậu có thể uống rượu tốt hơn hắn ta? Với sức của cậu, bản thân mấy cân mấy lượng tự mình không biết sao?”
“Sao vậy? Ngài đau lòng?”
“Phải, đau lòng.” Đàm Duyên Di cà lơ phất phơ cười nhìn tôi, “Chẳng may mất đi một cấp dưới, lại không có ai làm việc cho tôi.”
Tôi nhìn đồng hồ, “Sắp trễ rồi, tránh đường.”
Đàm Duyên Di ở phía sau nhắc nhở, “Ba lần xem mắt, buổi trưa một buổi tối hai, đừng quên đấy.”
Đàm Duyên Di nhậm chức, mở cuộc họp dài một tiếng, xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, rất phù hợp với tác phong sấm rền gió cuốn của hắn.
Đến trưa, tôi mờ mịt nhìn Đàm Duyên Di ngồi bên cạnh đối tượng xem mắt của mình, cùng anh ta thân thiết xưng anh gọi em.
Đối tượng xem mắt hỏi tôi: “Tiền tiểu thư, cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đàm Duyên Di nói: “Tuổi còn trẻ, dịu dàng ân cần, chim nhỏ nép vào người, không bao giờ động tay động chân.”
Hắn nói rất đúng, tôi có thói quen nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, thông thường khi có thù oán gì đều là t.học d.ao sau lưng.
Đối tượng xem mắt như nhặt được báu vật, “Ồ! Tính cách tốt! Ngoại hình tốt!”
“Còn biết kiếm tiến.” Đàm Duyên Di bổ sung, “Dính người.”