Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 97: Bát canh và muỗng canh cũng không cho anh




**********

“Toàn bộ? Đều được duyệt rồi?” Diệp Văn Ninh rất kinh hãi, "Nghi Tâm, cậu không đùa đấy chứ? Thực sự đều được duyệt rồi à?” “Đương nhiên! Anh tớ cũng xem rồi, cũng nói rất tốt đấy! Vãn Ninh, tớ nói rồi mà, cậu rất có năng lực! Tớ bây giờ vẫn chưa quên được biểu cảm kinh ngạc của các giám đốc thiết kế, bọn họ nói cậu chỉnh sửa vừa khéo luôn! khiến mấy mẫu thiết đã bị bỏ đi này như được hồi sinh lại! Còn tán thưởng không ngót nữa!" “Thật thế à? Vậy tốt quá rồi!” “Tớ nói cậu rất giỏi rồi mà, Vãn Ninh! Tiền hoa hồng của mười mấy mẫu thiết kế lần này, cậu lấy được chắc rồi đó!” Cô cũng vui mừng thay bạn thân, dầu sao trang phục mà Hạ Thị tung ra trước nay đều đứng đầu trong giới thời trang! Cũng là quán quân về lượng tiêu thụ, lần này ra mắt trang phục mới, khung cảnh hoành tráng như thế nào, bây giờ cô cũng đã tượng tượng ra rồi!

Nếu như không ngoài dự tính, cộng tất cả phần trăm của mười mấy mẫu thiết kế lại, giữ đúng theo nhận định, Vãn Ninh có thể nhận được gần năm trăm ngàn tệ Hạ Nghi Tâm lập tức mở lời lần nữa: “Đúng rồi, tớ đã xem mẫu thiết kế cậu gửi sáng nay, bản thiết kế chiếc áo khoác kia quả là đẹp quá mức tưởng tượng! Lát nữa tớ sẽ in ra rồi cho mấy vị giám đốc kia xem!” “Cám ơn cậu, Nghi Tâm, đã giúp tớ nhiều như vậy.” Diệp Vãn Ninh biết bạn thân vẫn luôn giúp mình. “Bạn tốt thì không cần khách sáo như thế, cậu chỉ cần bảo vệ bản thân cho tốt, đừng bị ả họ Lạc kia và gã tồi Lục

Thừa Tiêu ức hiếp là được!”

Diệp Vãn Ninh cười nhẹ, “Không đâu, Nghi Tâm, cậu yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ mình. Dạo gần đây cô cũng không hề nói câu nào với Lục Thừa Tiêu, cũng không tranh chấp gì với Lạc Vận Nhi, cô không biết những ngày tháng thế này còn duy trì được bao lâu, nhưng đối với cô mà nói, trầm mặc đã đổi lấy được sự thanh tịnh, cũng xem như thoải mái tự tại “Cậu nhất định phải chăm sóc bản thân, cũng sắp đến ngày lâm bồn rồi, không được qua loa sơ suất đầu!” “Ừ, tớ sẽ cẩn thận, cậu đừng lo cho tớ quá, Nghi Tâm, tớ nghe Trình Tân nói chuyện của cậu và Kỷ Trình Hạo rồi, anh ấy đang khua chiêng gõ trống nói muốn theo đuổi cậu “Haiz, nhắc đến chuyện này tớ lại bực bội, bố mẹ tớ cũng quá nóng ruột, tớ sao có thể không có ai lấy cơ chứ! Cậu nói đúng không, Vãn Ninh!” Nghĩ đến chuyện này, Hạ Nghi Tâm lại cảm thấy chán nản, “ồ đúng rồi, Kỷ Trình Tân? Cậu quen em trai của anh ta à?" “Ừ ừ, có quen nhau, Trình Tân rất tốt.” Diệp Vãn Ninh nói cảm giác của mình về Kỷ Trình Tân cho Hạ Nghi Tâm, “Cậu ấy rất hài hước cũng rất dịu dàng, tóm lại tính cách của cậu ấy khác một trời một vực với Kỷ Trình Hạo" “Dù sao Kỷ Trình Hạo cũng là loại không ra gì! Vừa mặt dày vừa vô liêm sỉ. Loại đàn ông tồi tệ như anh ta, bắt buộc phải cách xa tớ!” “Nhưng nghe nói bác trai bác gái rất hài lòng về anh ấy, Nghi Tâm, cậu cũng nên cho anh ấy một cơ hội.” Đây đều là lúc cô và Kỷ Trình Tân trò chuyện với nhau, cậu ấy đã nói cho cô.

Hạ Nghi Tâm phẫn nộ cất lời: “Đừng nói đến cơ hội gì nữa, nếu như cơ hội là canh, vậy bát canh và muỗng canh tớ cũng không cho anh ta!”

Diệp Vãn Ninh lập tức cười phì, “Được, được... ngay cả bát và muỗng cũng không cho anh ta!” “Đúng thế, hừ hừ!” Hạ Nghi Tầm nhìn bó hoa hồng xanh lam đang đặt trước mặt mình, bất đắc dĩ trợn ngược mắt, hừ hừ hai tiếng: “Vãn Ninh, không nói với cậu nữa, tớ phải đi in mẫu thiết kế của cậu rồi bảo người đưa đến cho mấy vị giám đốc thiết kế, sau đó tới phải quay về giải quyết tên đàn ông mặt dày đã tặng hoa kia đây!” “Ừ, cậu bớt giận nhé, mẫu thiết kế của tớ là vô tội, hoa của cậu cũng là vô tội mà!” Diệp Vãn Ninh cười tạm biệt với bạn thân xong, mới cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.