Chương 9: Lấy cô chính là để già
Nhìn khóe miệng ngập tràn ý cười mỉa mai của anh, lòng cô nhói đau, khẽ mỉm cười: -Anh muốn tôi cảm ơn anh sao?
Cái vị trí này cô vốn không hề lưu luyến, cũng chẳng hề ước ao, nhưng mà giờ đây, chỉ có vị trí này mới có thể giữ gìn Nhà họ Diệp!
- Lẽ nào cô không nên cảm ơn tôi sao?
Bàn tay anh ngạo mạn nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
- Diệp Vẫn Ninh, cô hãy nhớ kí cho tôi, nêu như cô dám căm sừng tôi, cứ thử mà xem!
- Tôi không giống người làm chồng như anh, có nhiêu hồng nhan tri kỷ đến vậy.
- Miệng lưỡi sắc bén, đây mới chính là bản chất của cô phải không?
Đúng như vậy, anh nói rất đúng, cô sẽ không ngụy trang, càng không giả vờ thành một con sói đội lốt cừu, bên ngoài ngoan ngoãn để mặc người khác ức hiếp, thực ra lại quỷ quyệt, độc á!
c Diệp Vấn Ninh nhìn chằm chằm vào anh, không nói một lời nào, cô không nên mất bình tĩnh như vậy, nếu như chọc giận anh, hậu quả thật sự khó lường!
Ngữ khí bình tính không có một chút gì là chống cự, đôi mắt sắc bèn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ của cô, căm ghét lên tiếng: -Có một điều cô hãy nhớ rõ cho tôi, nếu như cô dám cắm sừng tôi, chỉ trong vòng vài giờ, toàn bộ Diệp Thị sẽ bị đổi chủ, đến lúc đó không còn là tập đoàn Diệp Thị nữa đâu!
- Tôi nhớ rồi, anh yên tâm.
Toàn bộ Diệp Thị đều trong tay anh ta, Diệp Vấn Ninh cắn răng gật đầu. Nhìn dung mạo xinh đẹp ngọt ngào của cô, Lục Thừa Tiêu cúi đầu ghì chặt môi cô, ép cô phải hôn mình… Đợi khi anh buông tha cho đôi môi ngọt ngào của cô, Diệp Vẫn Ninh hít một hơi thật sâu, lớn tiếng hỏi anh: -Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Vềê nhà của chúng ta.
Vài chữ này lại làm dấy lên sự mỉa mai như lúc đầu, nhìn nụ cười khinh bỉ trên khóe miệng anh, Diệp Vẫn Ninh không nói một lời. Cho đến khi chiếc xe chạy trên con đường núi, một ngôi biệt thự nằm độc lập xa hoa, lộng lẫy hiện tra trước mắt cô. Biệt thự của Diệp ra cũng thuộc hạng cao cấp, nhưng mười căn biệt thự của Nhà họ Diệp đi nữa cũng không sánh bằng nơi này.
- Lục Thừa Tiêu, đồ của tôi…
- Gọi thẳng tên tôi một lần nữa, cô thử xem.
Trong chiếc xe sang trọng, anh tháo kính râm xuống, nghiêng người sang một bên, lông mày nheo lại nhìn Diệp Vấn Ninh đang ngôi trên ghế phụ.
- Vậy tôi nên gọi anh thế nào?
Tổng giám đốc Lục? Cậu Lục? Anh Lục?
Tóm lại không thể gọi anh là “này” đượ!
c -Giữa cô và người đàn ông cô yêu trước đây xưng hô thế nào?
Còn cần tôi phải dạy cô sao?
Người đàn ông trước đây sao?
Cô không có bất kì bạn trai nào trước đó cải! Cô làm sao biết xưng hô thân mật thế nào? Anh ta nên hiểu rằng anh ta chính là người đàn ông đầu tiên của cô, tại sao phải dùng những lời lẽ này làm khó cô?
Trái tim Diệp Vãn Ninh lạnh ngắt, _ không nói lời nào cũng không ngẩng đầu, hai bàn tay nhỏ bé cứ thế siết chặt vào nhau.
- Thừa Tiêu.
Có lẽ chỉ khi thấy cô đau khổ và bất lực, anh mới nhất thời có lòng tốt tha cho cô chăng?
- Ừm.
Diệp Vấn Ninh cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống chân mình.
– Còn về đồ đạc của cô, mẹ cô sớm đã gói ghém gọn gàng cho người mang tới đây rồi.
Đi theo bước chân Lục Thừa Tiêu, Diệp Vẫn Ninh đi vào trong biệt thự trang hoàng lộng lẫy như cung điện hiện đại nhưng không mất đi sự tao nhã này. Mấy người hâu đừng ngoài cửa cung kính cúi chào: “Cô chủ”
Hành động của bọn họ khiến cô trong phút chốc không biết nên nói gì, chỉ biết đi theo Lục Thừa Tiêu bước vào phòng khách.
- Thím Lý, giao cho thím đấy.
- Vâng.
Sau khi Lục Thừa Tiêu dặn dò, liên bước nhanh đi lên thư phòng trên lâu, công việc của ngày hôm nay bị trì hoãn rất nhiêu, anh phải xử lý các công việc của tập đoàn từ xa thông qua máy tính.
Đợi sau khi Lục Thừa Tiêu lên thư phòng trên tầng hai rồi, thím Lý nhìn về phía Diệp Vấn Ninh một cách thân thiện: – Cô chủ, tôi xin phép giới thiệu.
Diệp Vẫn Ninh ghi nhớ Lục Thừa Tiêu vừa xưng hô như thế nào với thím Lý, lập tức lễ phép gập đầu.
- Làm phiềm thím rồi, thím Lý.
- Cô chủ, cô không cần khách khí như vậy đâu, đây là Tiểu Mẫn, đây là Tiểu Cần, bọn họ đều là người giúp việc ở đây, những người mà cô chủ nhìn thấy dọc đường vào đây đều là người làm của biệt thự, nhưng buổi tối họ sẽ về nhà, chỉ có tôi, Tiểu Mẫn và Tiểu Cần ở lại đây thôi.
– phòng sách của cậu chủ không được phép tùy tiện vào, còn nữa nơi đây là phía sau núi, cô đã nhìn thấy rừng trúc chưa?
Thím Lý đưa Diệp Vẫn Ninh lên sân thượng trên tâng ba nơi có tâm nhìn rõ hơn, đưa mắt nhìn ra xa, Diệp Vẫn Ninh suýt nữa thì bị phong cảnh nơi đây làm choáng ngợp.
Nhìn theo những nơi mà tay thím Lý chỉ, Diệp Vẫn Ninh gật đầu lia lịa: -Có phải chỗ rừng trúc rậm rạp kia không ạ?
- Đúng vậy, nơi đó bị cấm, người tuyệt đối không được đi vào.
Cấm địa sao? Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nghe thím Lý dặn dò như vậy, Diệp Vấn Ninh biết nhất định có lý do của nó. Cô gật đầu đã hiểu: -Được, cháu biết rồi.
Thím Lý mỉm cười, kính cẩn nói: -Không còn việc gì nữa rồi, cô chủ có thể ra ngoài đi dạo, tôi còn ‘ có việc phải đi.
- Cảm ơn thím, thím Lý.
- Không cần khách sáo như vậy đâu Cô chủ.
Thím Lý lễ phép quay người rời đi. Thím Lý đi rồi, Diệp Vấn Ninh tập trung nhìn vào nơi rừng trúc kia, nó rất đẹp…hơn nữa còn được trồng cẩn thận…không biết vì sao lại trở thành nơi bị cấm nữa? Nhớ đến biểu hiện của thím Lý khi nói đến rừng trúc, Diệp Vẫn Ninh biết nơi đó không thể đi vào, nếu đã là nơi cấm địa, chắc chắn là do ý muốn của Lục Thừa Tiêu, nhưng cô cũng không thể đi nước cờ nguy hiểm này được.
Lục Thừa Tiêu về đến thư _ phòng không hề xử lý công việc, mà chuyện trước tiên là lấy ra bức ảnh trong ngăn kéo đầu tiên ở phía bên tay phải.