**********
"Không sai, tôi quả thực muốn giao dịch với anh!” Lạc Vận Nhi lập tức hung tợn nói tiếp: “Lục Thừa Tiêu vốn dĩ thuộc về tôi, Diệp Vãn Ninh cô ta chẳng qua đã cướp hết mọi thứ thuộc về tôi, bây giờ tôi chỉ là đòi về lại mà thôi! Có gì không được chứ?"
Cổ Vũ Xuyên hiểu rõ khẽ gật đầu. “Nói cho cùng, chúng ta chỉ đang là giành lấy những thứ mà mình muốn." Lạc Vận Nhi thu lại biểu cảm dữ tợn, lộ ra nụ cười, “Có điều... anh đã thích cô ta đến thế, vậy mà còn lăn lộn với ả đàn bà khác? Đây là lòng chung thủy của bọn đàn ông các anh hả?" “Tôi là đàn ông, đương nhiên phải giải quyết nhu cầu sinh lý. Nhưng tôi yêu Văn Ninh, đây là điều mãi mãi không thay đổi, cho dù cô ấy trở thành vợ của ai, tôi vẫn thích cô ấy!” Cổ Vũ Xuyên nói năng hùng hồn. “Anh thích Diệp Vấn Ninh, mà tôi lại yêu Lục Thừa Tiêu, vậy chúng ta ai cũng giành được thứ mà mình muốn, anh chỉ cần làm theo lời tôi là được. Không chỉ những bức hình này sẽ không bị lọt ra ngoài, anh còn có thể chiếm được người đẹp Diệp Văn Ninh, anh thấy cuộc giao dịch này thể nào?" “Làm theo lời cô, thì tôi thực sự có được Văn Ninh? Cổ Vũ Xuyên vẫn còn cảm thấy bản tin bản nghị. “Đương nhiên là được.” Lạc Vận Nhi vô cùng tin tưởng năng lực của mình, cô ta không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích! “Anh chỉ cần làm việc theo sự phân phó của tôi, không có chút sai sót nào, tôi đảm bảo anh có thể giành được thứ anh muốn! "Được, tôi tin tưởng cô!” Bây giờ anh ta cũng không còn đường lui, nếu như không tin cô ta, cô ta sẽ tha cho anh một cách dễ dàng sao? Cổ Vũ Xuyên anh tốt xấu gì cũng là người thừa kế của tập đoàn Tinh Xuyên, anh vẫn còn đủ năng lực suy xét chút chuyện này! “Rất tốt, đây là số điện thoại của tôi, tôi đã có số điện thoại của anh rồi. Nếu như cần anh phải làm gì, tôi sẽ gọi trước cho anh, anh tốt nhất là phải mở điện thoại 24 tiếng, hiểu không?” “Tôi biết rồi.” Cổ Vũ Xuyên gật đầu đồng ý, “Vậy ảnh của tôi...?” Anh ta không quên những tấm hình chất lượng cao của mình vẫn đang ở trong tay cô ta. “Anh yên tâm đi, những tấm hình này ở trong tay tôi rất an toàn, nhưng ngược lại, nếu anh dám phản bội tôi, làm tôi không hài lòng, những tấm hình này sẽ lập tức được tràn ngập trên mặt báo đấy, tôi nghĩ... người thừa kế tập đoàn Tinh Xuyên như anh, không hy vọng người nhà và cả tập đoàn sẽ phải vứt hết mặt mũi xuống đất đấy chứ?” Lạc Vận Nhi mỉm cười mở miệng lần nữa, “Đương nhiên, tôi sẽ để người thứ ba cất giữ những tấm hình này, nếu như tôi có mệnh hệ gì, những tấm hình này cũng sẽ được phóng to trưng bày ở khắp mọi nơi!
Cổ Vũ Xuyên chỉ đành tự nhận mình xui xẻo, gặp phải ả đàn bà kinh khủng này, thật lầm mưu kết Mỗi bước đi của cô ta đều được suy tính rất chu toàn, xem ra đã sớm tính toán trước rồi! “Hôm nay quấy rầy nhã hứng của anh rồi." Lạc Vận Nhi đứng dậy khỏi sofa, mỉm cười với Cổ Vũ Xuyên, “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Cô ta tao nhã khẽ gật đầu với Cổ Vũ Xuyên, rồi chìa bàn tay nhỏ trắng ngần của mình.
Cổ Vũ Xuyên lại rất kinh ngạc, sau đó bắt tay với cô ta. “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi rồi.” Lạc Vận Nhi quay người rời đi. “Tôi còn chưa biết tên cô.” “Anh không cần phải biết nhiều, anh chỉ cần hiểu rõ một điểm, tôi... là người duy nhất có thể giúp anh chiếm được Diệp Vãn Ninh, thế là đủ rồi!” Chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót xa dần, hai gã đàn ông vạm vỡ lập tức đóng cửa phòng lại.
Trong căn phòng tổng thống tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Cổ Vũ Xuyên... “Ả đàn bà này rốt cuộc là ai?” Cổ Vũ Xuyên không kìm được suy nghĩ, cầm lấy tờ giấy được vứt ở trên giường lên, bên trên có số điện thoại của cô ta, anh ta mở miệng lần nữa: “Cho dù là ai, chỉ cần có thể giúp mình chiếm được Vãn Ninh, vậy thì mình sẽ hợp tác với cô ta! Hơn nữa những tấm hình của mình vẫn còn ở trong tay cô ta! Nhìn dáng vẻ nắm đẳng chuôi của cô ta, chắc là đã sớm lên kế hoạch rồi? Thực là ả đàn bà đáng sợ.
Cổ Vũ Xuyên lưu số điện thoại của cô ta vào máy mình, sau đó dựa lên thành giường suy nghĩ về thân phận của cô ta...
Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Vấn Ninh, anh ta không kìm được cong khỏe môi, “Rất nhanh, em sẽ thuộc về anh...
Lạc Vận Nhi không quay về lại biệt thự, mà đi đến một quán cà phê ở ngoại thành, quán cà phê ban đêm chỉ lác đác vài người khách, lúc cô ta bước vào quán, liền nhìn thấy mấy gã thân tín của Lang Hiệu đang đứng đó. “Cô La, anh Lang đã đợi sẵn ở đây rồi.
Lạc Vận Nhi trả lời: “Ừ, đưa tôi đi gặp anh Lang.” “Vâng.” Một trong những người thân tín làm động tác 'mời, sau đó đưa Lạc Vận Nhi đi vào chỗ được che khuất bởi tấm bình phong.
Lạc Vận Nhi nhìn Lang Hiếu khẽ gật đầu chào hỏi, “Anh
Lang." “Đến rồi à?” Lang Hiệu ra hiệu cô ta ngồi xuống, “Ngồi xuống rồi nói.” “Vâng.” Lạc Vận Nhi nhìn Lang Hiếu, ngồi xuống xong, cô ta mới mở miệng lần nữa: “Anh Lang, em đã lục soát chỗ ở của Lục Thừa Tiêu, nhưng không tìm thấy tập thiết kế và đồ liên quan đến công nghệ chế tạo “Cả hai cái đều không có?” Nếu không phải vì muốn tìm tập thiết kế và công nghệ chế tạo, Lang Hiệu sớm đã ra lệnh cho Lạc Vận Nhi trong ngoài phối hợp trừ khử luôn Lục Thừa Tiêu! Nhưng người biết được hai thứ đồ này ở đâu, chỉ có mình Lục Thừa Tiêu! Hơn nữa Lục Thừa Tiêu cũng không phải là loại có thể tùy tiện dễ dàng trừ khử được! Khó khăn lắm mới sắp xếp được Lạc Vận Nhi ở lại bên cạnh Lục Thừa Tiêu, ông ta không thể làm bất cứ chuyện mạo hiểm nào, bởi vì như thế sẽ vô cùng bất lợi cho ông ta. “Vâng, không có chút dấu vết nào của hai thứ đồ này” Lạc Vận Nhi báo cáo đúng sự thật, sau đó nói ra suy đoán của mình: “Có điều em đoán hai thứ đồ này chắc hẳn được anh ta giấu ở chỗ kín đảo nào đó “Em phải nghĩ cách tiếp cận hẳn, khiến hắn để lộ ra nơi để hai thứ đồ này cho em, hiểu rõ chưa?" Lang Hiểu biết, loại chuyện này tuyệt đối không thể gấp gáp, càng sớm lộ ra sơ hở, thì càng bất lợi với bọn hắn. “Vâng, anh Lang, em sẽ cố gắng hết mình." Lạc Vận Nhi đảm bảo, sau đó giống như là nhớ ra chuyện gì quan trọng, "Đúng rồi, anh Lang, em muốn nhờ anh giúp em làm một thử “Anh đã cho người làm xong rồi." Lang Hiếu chuyền một cái túi trong suốt được gói kín lại đến trước mặt Lạc Vận Nhi, “Đồ em cần đều ở đây cả.
Lạc Vận Nhi kiểm tra đồ trong túi, không thiếu loại nào, lập tức nói với Lang Hiệu: "Cám ơn anh Lang." “Có điều, em phải nằm chắc về lượng dùng, đừng để đến lúc đó lại tự làm mình bị thương.” Lang Hiệu căn dặn Lạc Vận Nhi, ông ta còn cần Lạc Vận Nhi làm việc cho mình đấy!