Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 59: Ý tưởng thiết kế lần




Diệp Vãn Ninh cần chặt môi, cô nhìn bà nội, trong ánh mắt dường như muốn nói gì đó... Bà nội không nên giúp cô nói dối như vậy, hơn nữa còn tự mình mang một bản thiết kế tinh xảo đến đây, đáng tiếc bản thiết kế này không phải của cô, nên cô không thể nhận!

Ngây ra cái gì? Bà nhìn con, thật sự mang bầu bị ngốc rồi à, xem ra tên nhóc nghịch ngợm nhà họ Lục chúng ta đã làm khổ mẹ nó không ít rồi!

Bà Lục thu lại biểu cảm lúc đầu nhìn Diệp Vãn Ninh, vô cũng hòa nhã vỗ vai cô, dùng chút lực nhẹ, hy vọng cô có thể hiểu dụng ý bà đến đây lần này.

Đi chuẩn bị chút đi, tiếp theo đến lượt Văn Ninh lên sân khấu.

Vâng, được ạ, tôi đi chuẩn bị liền, bà chủ. Nhân viên lập tức gật đầu, không dám làm trái ý bà

Luc.

Con cảm ơn, bà nội.

Cảm ơn gì chứ.... mang hộ con bản thiết kế đến, đây cũng là chuyện đương nhiên mà, nếu bà không qua đây e là không nhìn thấy được cảnh chó cần người này rồi!

Dứt lời, đôi mắt sáng rực thể hiện sự mong đợi đối với

Diệp Văn Ninh: Mau đi đi.

Dù cho bản thiết kế này không phải của cô, bà Lục cũng tin rằng bản thiết kế của cô bị người khác đánh tráo, bà từng điều tra riêng về Diệp Vãn Ninh, cô trên phương diện thiết kế thực sự có năng lực, bà biết rõ điều đó!

Cháu cảm ơn, bà nội.

Diệp Vãn Ninh nhìn bản thiết kế, cô quyết định tùy cơ ứng biến, trước kia ở trường cũng từ gặp phải tình huống cần tùy cơ ứng biến, hy vọng cô có thể thuận lợi vượt qua lần này.

Lục Thừa Tiêu tất nhiên chú ý đến chuyện xảy ra bên này, nhưng anh từ đầu đến cuối không tỏ thái độ gì, mà ngược lại chăm chú nhìn theo nhà thiết kế vừa từ sân khấu đi xuống kia.

Đưa tài liệu của cô ấy cho tôi.

Vâng.

Kano đương nhiên biết tại sao cậu chủ bồng nhiên muốn xem tài liệu của thí sinh dự thi kia, bởi lẽ cô ta cực kỳ giống một người! Nếu nói là giống, chẳng thà nói là y như đúc!

Kano lập tức đưa tài liệu của Lạc Vận Nhi giao cho anh. Lạc Vận Nhi... La Vân Nhi..... thú vị, thật thú vị.

Lục Thừa Tiêu nhếch khóe môi lên, anh mất đi La Vân Nhi, ông trời trả lại cho anh một Lạc Vận Nhi sao? Hạ Trạch nhìn hành động của bạn thân, lập tức lên tiếng:

Cậu không phải...... có hứng thú với người phụ nữ khi nãy chứ? Cậu là người đã có vợ rồi đó!

Có thì không được à?

Anh chưa từng quan tâm đến Diệp Văn Ninh, cưới cô cũng chỉ là để đối phó với bà nội, vì suy nghĩ cho danh tiếng của tập đoàn, cho đứa con trong bụng cô một lời giải thích, nếu không phải vì những nguyên nhân này, cả đời này anh ta cũng sẽ không lấy người đàn bà “giết người” đã hại người phụ nữ của anh làm vợ!

Anh Hạ, điều này cậu không hiểu đâu.

Kỷ Trình Tân buông tay, nhún vai bất lực, không kiềm được bật cười:

Người vợ xinh đẹp ở nhà căn bản không giữ nổi trái tim của cậu chủ Lục.

Hơn nữa người phụ nữ vừa ở trên sân khấu kia quả thực vô cùng giống với La Vân Nhi.

Hạ Trạch hơi gật đầu, coi như đã hiểu.

Thực ra anh biết rất rõ Lục Thừa Tiêu không có chút tình cảm nào với Diệp Vãn Ninh, cuộc hôn nhân vội vã như thể, không có đám cưới, không có tuần trăng mật, không có người chứng kiến, chỉ đơn giản đóng một cái dấu, mua chiếc nhẫn kim cương coi như đã kết hôn rồi!

Xin lỗi, vì sự gián đoạn khi nãy đã gây phiền phức cho mọi người.

Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng khiến người nghe cảm thấy cực kì thoải mái, bà Lục ngồi ở khu vực khách quý, ngước mắt xem màn trình bày ý tưởng thiết kế lần này trên sân khấu.

Tại đây, tôi xin lỗi mọi người.

Diệp Vấn Ninh từ đầu đến cuối không nhìn Lục Thừa Tiêu lấy một cái, cô chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào màn hình lớn rực rỡ, tùy cơ ứng biến giải thích ý tưởng thiết kế lần này, chốc chốc lại mỉm cười, dù cho cơ thể đang mang bầu, vẫn xinh đẹp không gì sánh bằng, mấy doanh nhân máu mặt phía dưới khán đài đều ngây ra, liên tục lắc đầu tiếc nuối, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, kiều diễm như vậy, hút hồn như vậy tại sao lại bị Lục Thừa Tiêu nhanh chân giành trước?

Ý tưởng của thiết kế lần này là phút chốc, vĩnh hằng. Khi nhắc đến phúc chốc, mọi người đều nghĩ đến điều gì? Điều tôi nghĩ đến đầu tiên chính là hoa quỳnh sớm nở chóng tàn, thứ đẹp để không lâu bền, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi nó đã để lại sự đẹp để trường tồn mãi mãi, khoảng khắc chớp nhoáng thấy nó nở hoa, tôi nghĩ tất cả mọi người đều sẽ ghi nhớ sâu sắc trong lòng thời điểm tuyệt đẹp ấy, vậy nên bộ trang sức đã lấy quy luật của hoa quỳnh làm chủ đạo...

Nếu khi bạn đeo bộ trang sức này đi gặp người mình yêu, cho dù tình cảm của anh ấy đối với bạn tựa như hoa quỳnh sớm nở chóng tàn này, tôi nghĩ.... điều này cũng sẽ để lại ký ức đẹp đẽ mãi mãi tồn tại trong bạn, nếu bạn đeo bộ trang sức này đi gặp người bạn quyết định năm tay nhau đi đến cuối đời, khoảng khắc anh ấy quyết định yêu thương bạn chỉ là trong phút chốc, nhưng nằm tay bạn lại là chuyện mãi mãi! Everlasting love! Diễn thuyết về ý tưởng của tôi đến đây là kết thúc, xin cảm ơn.

Sự thể hiện của Diệp Vãn Ninh vừa tròn 5 phút đúng với quy định đặt ra, khi nghe được lời truyền tải về ý tưởng và bài diễn thuyết của cô, dưới khán đài tiếng vỗ tay vang dậy như tiếng sấm...

Kỷ Trình Tân và Hạ Trạch cũng gật đầu tán thành, người không dành cho cô sự tán thưởng, chỉ có Lục Thừa Tiêu, bởi vì anh từ đầu đến cuối không chút biểu cảm lạnh lùng nhìn vẻ đẹp kiều diễm của cô.

Nói thực sự quá hay! Everlasting lovel Điều cần có chính là cảm giác này

Kỷ Trình Tân gật đầu liên tục

Bộ trang sức này nếu đưa lên thị trường, tôi đoán chắc chắn sẽ nhận được lượng mua lớn! Tôi sẽ đặt một bộ trước, sau này tặng cho vợ tôi! Nói với cô ấy, tình yêu của tôi đối với cô ấy sẽ mãi mãi không đổi thay

Đúng là rất hay.

Hạ Trạch cũng không ngừng gật đầu:

Hoa quỳnh sớm nở chóng tàn, tôi đã có cách giải thích mới cho câu này.

Lục Thừa Tiêu không lên tiếng:

Xem quyết định của ban giám khảo.

Cuộc thi luôn công bằng nghiêm minh, nhưng bộ trang sức của ba người thành tích cao nhất thiết kế chắc chắn sẽ được đưa lên thị trường, bây giờ xem ra, mức độ được sự đón nhận của đóa Hoa Quỳnh này không kém hơn Ngôi Sao Cực Bắc vừa rồi của Lạc Vân Nhi

Thực ra cô rất hồi hộp, thời khắc tấm màn kéo lên, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng khi cô nghĩ đến sự khinh thường lạnh lùng và nhắm mắt làm ngơ của anh khi nấy, cô liền biết... ngoài bà nội ra, cô luôn chỉ có một mình, sẽ không có ai cổ vũ cho cô, càng không có ai sẽ giúp cô, có chỉ có thể dựa vào bản thân mình, dùng thời gian 5 phút đó, nói với Lạc Vận Nhi, cho dù tác phẩm của mình có rơi vào tay Lạc Vận Nhi, cô cũng sẽ dùng một cách đặc biệt nói với cô ta, cô chắc chắn không phải kẻ thua cuộc

Bây giờ.... cô làm được rồi!

Tất cả những điều này, đều phải cảm ơn bà lão ngồi ở khu vực khách quý đang gật đầu mỉm cười với cô kia, sự yêu thương và tốt bụng của bà, giống như một dòng suối trong lành cho người lạc đường trên sa mạc vậy! Bề ngoài là cho nước, thực chất là cho hy vọng

Diệp Vãn Ninh đi đến trước mặt bà Lục, nói nhỏ bên tại

Bà nội... cảm ơn bà.

Con bé ngốc, nói cảm ơn cái gì? Giúp con cũng chính là giúp tập đoàn Đế Thịnh.

Bà Lục nở nụ cười, đưa tay vỗ vào tay Diệp Vãn Ninh: Kết quả của cuộc thi chắc ngày mai mới có, mấy thằng nhóc ở ban giám khảo chắc sẽ khá đau đầu đây! Về với bà trước đi, bà có việc muốn hỏi con.

Vâng.

Diệp Vãn Ninh gật đầu, cô luôn không quan tâm đến xếp hạng của cuộc thi, theo bước bà Lục, Diệp Vấn Ninh lặng lẽ rời đi từ cửa sau, ngồi lên chiếc xe cao cấp.

Bà nội, bà hỏi đi

Vừa đặt chân vào biệt thự, Diệp Vãn Ninh liền mở miệng lên tiếng:

Con biết bà muốn hỏi con điều gì...

Con bé này, rất thông minh cũng rất giỏi giang, về mặt thiết kế càng có tài, duy chỉ thiếu một chút tính toán

Bà Lục bất lực lắc đầu, thương xót Diệp Văn Ninh, bà biết vừa nãy ở cuộc thi, sự ngượng ngùng và bất lực khi đứng trên sân khấu trước mặt hàng nghìn người càng giận hơn là Lục Thừa Tiêu lại có thể không làm gì cả! Người đứng trên sân khấu bị chế giễu cười nhạo là vợ anh, vậy mà anh có thể công khai nhắm mắt làm ngơ được

Bà nội, bà chịu tin con?

Dựa vào một tiếng bà nội này của con, bà đương nhiên sẵn sàng tin con vô điều kiện, mau nói cho bà rất cuộc xảy ra chuyện gì?

Bà Lục cảm thấy rất ngạc nhiên đối với sự việc ngày hôm nay, bà đang xem trực tiếp phát hiện có điều không ổn, mới lập tức bảo tài xế đưa mình đến hội trường cuộc thi, may mà đến kịp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.