Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 58: Cô Lục muốn rút khỏi




Lúc này, một nhân viên đi về phía cô, cúi đầu nói bên tại cô:

Cô Diệp, đã kiểm tra xác nhận được rồi, đó là bản thiết kế sáng nay cô tận tay đưa cho nhân viên, không hề nhầm... cái này, không hề có sự nhầm lẫn.

Diệp Vãn Ninh gật đầu, không chút ngạc nhiên với lời nói của nhân viên, tác phẩm của cô sớm đã bị đánh tráo rồi, tác phẩm của cô hiện tại đang được trình bày và diễn thuyết...

Vậy cô... còn muốn tiếp tục không? Chúng tôi có thể sắp xếp cho cô lên lại lần nữa.

Có nhất thiết phải vậy không?

Cho dù không biết phép tắc, khí chất đặc biệt trên người cô khiến nhân viên hơi ngây ra.

Điều này....

Đối với chuyện bản thiết kế bị lấy trộm, cô đã chấp nhận sự thật này rồi, cho dù tác phẩm bị lấy cấp bản quyền thì có sao? Có vẫn có thể thiết kế lại lần thứ hai lần thứ ba... nhưng còn người đàn ông kia, sự lạnh nhạt của anh đối với cô từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi,

Ô, cô Lục chuẩn bị đi sao?

Mấy cô gái yểu điệu thấy Diệp Vẫn Ninh đang chuẩn bị đứng dậy, lập tức lên tiếng đứng chặn đường cô: Bản thiết kế của cô vẫn chưa giải thích ý tưởng mà, đi như vậy, hình như không được thỏa đáng lắm nhỉ?

Diệp Vãn Ninh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang chế giêu mình một cái, rồi lập tức bước về phía cửa.

Ai ngờ mấy cô gái đó vẫn lải nhải, những lời châm chọc Diệp Vẫn Ninh tiếp tục được phun ra từ miệng bọn họ...

Cô Lục tạm thời rút lui khỏi cuộc thi sao?

Một quý bà nhìn nhân viên đứng bên cạnh Diệp Vấn

Ninh. Nhân viên thấy những người phụ nữ này, anh không thể đắc tội! Chỉ đành gật đầu, đáp:

Vâng, thưa cô, nếu không có việc gì khác, vui lòng đợi kết quả cuộc thi và bữa tiệc tổ chức sau đó!

Sao lại không có việc khác? Việc của tôi còn nhiều lam!

Người phụ nữ ăn mặc trang phục sang trọng đứng dậy, cô ta ung dung cao quý bước từng bước lại gần Diệp Văn Ninh.

Tôi đang chuẩn bị xem tác phẩm thiết kế của cô Lục

Nếu cô rút lui, thì thật đáng tiếc!

Ánh mắt của Diệp Văn Ninh nhìn về phía Lục Thừa Tiêu từ đầu đến cuối không nói một lời, cô không biết rất cuộc bản thân mong chờ điều gì... người đàn ông này, sẽ không giúp cô đâu.

Trong mắt anh ta, cô chính là “hung thủ giết người" Cô hy vọng gì nữa.... Hy vọng anh ta đứng dậy giúp mình giải quyết rắc rối à? Anh ta sẽ không anh ta sẽ không làm vậy... Tất nhiên phải xem tác phẩm của con bé.

Đúng lúc này, ở cửa chính thiết kế sang trọng, một bà lão niềm nở nhanh chóng bước vào, điều này trở thành một điểm nhấn nổi bật trong cuộc thi lần này, bởi vì bà chủ Lục đã đến!

Bà nội...

Chiếc miệng nhỏ của Diệp Vãn Ninh mấp máy, không ngờ người giúp cô giải vây lại là bà nội.

Vãn Ninh, con bé này, thật là sơ suất, nếu không phải bà nội phát hiện ra, có phải con định rút khỏi cuộc thi không?

Bà nội...?

Diệp Vãn Ninh không hiểu nhìn bà nội đang đứng trước mặt mình, thấy trong nụ cười hòa nhã với cô mang chút sắc thái lạ.

Con bé này, sáng sớm đi vội vội vàng vàng, lại mang bản thiết kế nguệch ngoạc của bà nội đi, tác phẩm của con ở đây, may mà lúc người giúp việc thu dọn phát hiện ra bị nhầm, nếu không.... con thực sự bị mấy người phụ nữ miệng lưỡi độc địa này nuốt chửng rồi.

Bà Lục không chú kiêng nể nhìn đảm phụ nữ ung dung cao quý kia, trên mặt vẫn nở nụ cười hòa nhã, dùng sáu chữ miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm để miêu tả bà Lục lúc này, không ngoa chút nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.