Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 60




42

Ôn Thiếu Phàm nắm tay cô bước vào thánh đường trong tiếng vỗ tay của mọi người anh nhìn cô cười ấp áp! cô không hiểu nụ cười đó là gì là ràng buộc, trách nhiệm hay một lý do khác, lễ đường chỉ có người thân còn người ngoài tuyệt đối không được vào, ở lễ đường có cả Tiểu Uyển và Thiên Phong, họ cũng kết hôn với nhau họ là một cặp mà ai cũng mơ ước, môn đăng hộ đố ai ai cũng vui vẻ chúc mừng, còn với cô! cô xuất thân bình thường cho nên cô với anh khác nhau một trời một vực, hôm nay Nhược Nhược xinh đẹp trong bộ váy cưới lung linh nhưng sao cô không cười nỗi, tâm trạng cô là cả một bầu không khí nặng trĩu, ngày hạnh phúc cô vẫn chẳng cười nổi khi mà bên dưới có mẹ anh gia đình anh cùng Đường Lan Hân bố mẹ cô cũng có mặt riêng Tự Thiên Đy thì từ hôm đó đã không còn xuất hiện, đây là một đám cưới nhỏ không hề rình rang theo kiểu mà Ôn gia chuẩn bị tất cả là ý cuả anh, anh không muốn cái xa hoa làm mất đi sự thuần khiết của cô, anh muốn một đám cưới đơn giản nhưng thấy cô cười hạnh phúc

Tiểu Uyển và Thiên Phong đã làm lễ xong, giờ đến cô và anh, cha sứ nhìn anh và cô, trong giây phút thiêng liêng quan trọng của cuộc đời cha nói

_Anh Ôn Thiếu Phàm anh có đồng ý lấy cô Nhược Nhược làm vợ, làm theo kinh thánh cùng chung sống với cô ấy đến trọn đời, trước mặt tất cả mọi người kết thành vợ chồng, cùng yêu thương chăm sóc an ủi tôn trọng, dù đau đớn hay bệnh tật giàu có hay nghèo khổ thì vẫn chung thủy với cô ấy cho đến khi cái chết chia lìa hai người không?

_Con đồng ý

Anh nhìn cô âu yếm nói, ánh mắt ấm áp, kể từ hôm nay Nhược Song Ngư cô sẽ chỉ thuộc về một mình Ôn Thiên Yết anh, mãi mãi, năm tháng vô tình anh chỉ muốn giữ cô mãi trong lòng

_Cô Nhược Nhược, cô có đồng ý lấy anh Ôn Thiếu Phàm làm chồng, làm theo kinh thánh cùng chung sống với anh ấy đến trọn đời trước mặt tất cả mọi người kết thành vợ chồng, cùng yêu thương chăm sóc an ủi tôn trọng dù đau đớn hay bệnh tật giàu có hay nghèo khổ thì vẫn chung thúy với anh ấy cho đến khi cái chết chia lìa hai người?

Cha sứ nhìn cô hỏi, cô cúi mặt không dám nhìn anh, cô khóc im lặng không trả lời, anh mất kiên nhẫn nâng mặt cô lên làm cô bừng tĩnh

_Con! đồng ý

Cuối cùng thì cô cũng phải trả lời

là đồng ý, cô ý thức được những gì cô đang nói, từ hôm nay cô trở thành vợ anh, cô không còn là nhân viên của anh nữa

_Cuối cùng thì tôi cũng xử lý cái quán bar đó xong rồi! hazz

Trương Nam thở phào nhẹ nhỏm chạy đến lễ đường dự lễ cưới, sau thời gian bị đình chỉ vì dám tiếp tay cho Thiên Phong bỏ thuốc anh thì bây giờ Trương Nam mới được quay lại làm trợ lý cho anh, đã vậy mới xuất hiện đã phải đi giải quyết cái quán bar cùng cái bọn nhiều chuyện hôm qua

_Tiếc quá, hết cảnh hay rồi qua khúc làm lễ thiêng liêng rồi, mà anh xử lý xong chưa? nhớ rút kinh nghiệm chơi ngu chuyện kỳ trước

Tồn Thư hất tóc khoanh hai tay trước ngực hỏi, cô đang nuối tiếc nhìn đại thiếu gia lịch lãm của mình giờ đã là của người khác

_Cô im cái miệng lại đi, đừng có mơ mộng về Ôn chủ tịch nữa ha? chậu đã có hoa, nhưng nếu cô muốn tôi sẽ suy nghĩ lại

Trương Nam ôm eo Tồn Thư chọc ghẹo, làm cô cáu gắt và khó chịu

_Tránh ra để tôi xem cảnh hay

Tồn Thư vừa dứt lời thì cảnh hay diễn ra, là một cảnh đau lòng trước lễ đường

_Nhược Nhược

Ôn đại phu nhân gọi tên cô ngay sau đó là cả một đĩa muối gạo hất mạnh vào người cô làm cô sững người, muối gạo vương vãi trên người anh là anh ôm cô che chở cho cô

_Phàm!!!

Mẹ anh hốt hoảng gọi tên anh, cả lễ đường im lặng không khí vui tươi lập tức bị phá hỏng, không gian xung quanh trở nên ngột ngạc, thay vào đó là sự ngột ngạc, một ngày cô sẽ phải đối mặt với các cung bậc cảm xúc cho cái tình yêu bị ngăn cách này, cô biết nghĩ mà xé lòng!

_Mẹ thôi đi, đủ rồi

Ôn Thiếu Phàm khó chịu nhìn mẹ, cô cũng chẳng vui vẻ gì, ngày cưới mà cô bị hất muối gạo vào mặt, đã vậy người đỡ cho cô lại là anh, Nhược Nhược sợ lắm, cô nhìn mẹ mẹ cô mà điên lên thì chỗ này sẽ náo loạn.

Cô nới tay thoát ra khỏi bàn tay đang giữ cô, cô đi ra ngoài đợi anh rất nhỏ nhẹ, cówswsq hít thở cố nén cảm xúc, cô cũng thèm lắm cảm giác có một lễ cưới yên bình được mẹ ưng thuận, cô nhìn Uyển Uyển và Thiên Phong mà khao khát, giá như cô cũng được chúc phúc như họ, cô rụt rè và lạc lõng ngay trong ngày cưới


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.