Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 54




39_Xin chào, tôi lấy chìa khóa giúp Tiểu Phương, Tiểu Phương đang bận, ủa mà đang ở cùng tôi mà sao Tiểu Phương dọn đến nhà anh? anh cho Tiểu Phương ở nhờ vậy có thể cho tôi ở nhờ được không? hai đứa tôi làm sao xa nhau được, ở đây cũng tốt mà?

Nhược Nhược ngồi trước nhà nói chuyện với Lượng Tuyên, còn Tiểu Phương thì đang bận thu dọn quần áo, dù cô nói thế nào thì Tiểu Phương vẫn quyết dọn đi mà hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng nói

_Tôi nghe Tiểu Phương nói cô sắp kết hôn mà? ở nhờ làm gì?

Lượng Tuyên nhìn cô nghi hoặc, anh ta rời ghế đối diện, đến ngồi cạnh cô hỏi cho rõ

_Ơ tôi! là chuyện riêng anh hỏi làm gì? mau đưa chìa khóa cho tôi, tôi ở nhờ có tốn kém gì đâu?

Nhược Nhược gân cổ lên cãi, Lượng Tuyên cóc vào đầu cô, nhìn vào gương mặt hốc hác, hai con mắt thâm quần thì giấu tâm sự vào đâu được chứ?

_Trả lời đi, không thì tôi cốc cô mấy cái nữa đó!

_A! bỏ tôi ra! tránh ra

Nhìn từ xa thì cứ như Nhược Nhược cùng Lượng Tuyên đang vui đùa, mà cái hình ảnh ấy đang đập vào mắt Ôn Thiếu Phàm, không ngờ thấy được cảnh này, anh đang buồn bực, tâm trạng bất ổn thấy cô đang vui đùa cùng người khác anh càng điên hơn, tơ đỏ nổi quanh hai mắt, cái tên trước mặt sẽ bị xé ra mất, anh nghĩ cô đang cố chọc anh, cô không biết sợ anh chứ gì?

_Đừng mà!

Nhược Nhược thấy anh rồi, cô biết anh sẽ đá chân lung tung, đúng là anh đá chân vào cái bàn trứơc cửa nhà cô làm nó bị hất tung, cũng may trong trong hẻm giờ này vắng người, cô đã thét lên ngăn cản nhưng không còn kịp

_Tiểu Nhược chìa khóa đây, tôi đi trước

Lượng Tuyên lo co giò chạy, còn anh vừa nghe cái tên đó gọi cô là Tiểu Nhược, nghe thân mật quá lại còn đưa chìa khóa gì gì đó cho cô làm anh chỉ muốn san bắng tất cả, anh chỉ muốn khảm cô vào người để không ai được đến gần cô nữa, cô chỉ có thể là của một mình anh

_Tôi bỏ qua cho em một lần, không có nghĩa là em lấn tới vô lễ với tôi, nên biết ngoan ngoãn một chút!

Khuôn mặt đen tối của anh đang đe dọa, còn cô hình như chưa hiểu lắm thì phải, ngày nào cô cũng đem cái nóng ở sa mạc sahara về đây, sự nóng giận của anh cũng ngang ngửa nơi sa mạc đó, ai cũng ngao ngán riêng mình cô thì rất thích moi móc cái sự điên tiết của anh

_Vô lễ là sao? hôm qua tôi nói hết rồi mà? Ôn chủ tịch cố tình không hiểu hả? hay là chẳng xem lời nói tôi ra gì? tôi không sợ đâu, tôi mệt lắm rồi có giỏi đem tôi ra giết luôn đi cho hả dạ

_Đừng có quên em là của tôi, hay muốn tôi hành động cho em nhớ?

Ôn Thiếu Phàm gầm gừ, anh vẫn đợi cô nhưng nếu đợi quá lâu anh sẽ mất kiên nhẫn, hậu quả ra sao cô cũng tự biết

_Đồ khó ưa, còn ăn nói sổ sàng

Cô chỉ muốn giẫm chết tên ôn thần trước mặt, sao mà đáng ghét quá, suốt ngày cô cứ như con rối của anh

Lâm Phương Phương đau khổ kéo vali ra khỏi nhà, cô chào tạm biệt Tiểu Nhược mà lòng chẳng vui chút nào.

Phương Phương nhìn hai cái vé đi chơi trên tay, được đi chơi mà chẳng vui vẻ gì hết

_Tiểu Phương, nhớ là cực kỳ tiết kiệm nha, nhớ là cái gì đổi được tiền thì cứ đổi, chẳng hạn như mấy cái thẻ vip ở du lịch ấy

Nhược Nhược nhắc nhở, Tiểu Phương làu bàu khó hiểu, có cơ hội xài tiền mà sao cô kiết quá, chẳng qua là Ôn Thiếu Phàm uy hiếp rồi tống Lâm Phương Phương đi nghĩ mát, anh muốn ở nhà với Nhược Nhược, anh không muốn cường quyền bá đạo với cô, chỉ là muốn đến nhà của cô xem cô hằng ngày làm gì.

Nói là không cường quyền với cô, chứ anh mà muốn dọn đến thì ai mà cản được

_Tạm biệt

Cô len lén lườm anh một cái, tất nhiên là anh không thấy rồi, anh ở đây cô làm sao mà thoải mái, còn cái nhà ổ chuột của cô nữa, anh chịu nỗi mấy ngày chứ?

_Đùng!!!

Nhược Nhược bịt tai, anh có cái tật xấu là rất lỗ mãng, còn tùy tiện đạp cửa nhà cô nữa, nó sức ra luôn số phận y như cánh cửa ở bệnh viện.

_Hừ! hèn gì ở biệt thự chỉ toàn cửa tự động

_Còn không mau vào nhà?

Cô gầm gừ, cứ như là nhà anh không bằng, cô biết tháng ngày anh ở đây cô sẽ còn phiền phức, thế mà anh vẫn chưa chịu vào

_Ôn chủ tịch nhà tôi rất nghèo, còn thiếu thốn nữa, làm ơn đừng phá phách đây không phải tập đoàn lớn đâu

Nhược Nhược mặc kệ anh, cô bỏ vào nhà trước, không ngờ anh kéo cô lại không cho đi anh thật khó hiểu

_Tôi trả nhà rồi

Ôn Thiếu Phàm thản nhiên rút điếu thuốc ra hút, cứ như chuyện bình thường, còn cô cô trố mắt mồm mở ra cực đại, cô thở dốc cái quái gì đang xảy ra với cô vậy? cô bực lắm mà chẳng nói nổi, thế là lịch sử lập lại cái hôm đi chơi, anh tự ý trả nhà để ép cô tự động về biệt thự, vừa không tốn sức lại chẳng tốn công

_Ôn chủ tịch! tôi!

Cô chưa kịp mở miệng thì anh đã lên xe bỏ đi, anh cười chỉ cần là theo ý anh thì anh tươi lắm, anh cũng chẳng cần biết cảm nhận của cô, với anh rồi cô sẽ phải ngoan ngoãn mà nghe lời còn với cô, cô chưa hề nghĩ gì về việc chung nhà với anh, nó còn là nỗi ám ảnh lớn, nhưng để nói cho anh hiểu thì còn là cả một vấn đề


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.