Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 5




Thành phố K, nơi cực kỳ lộng lẫy và xa hoa, ở đô thị rộng lớn này có tập đoàn cực lớn Ôn Thần, gồm hơn 200 công ty lớn nhỏ thuộc chi nhánh.

Hôm nay ở nhà hàng năm sao AAA có buổi tiệc sinh nhật, nói thẳng ra tiệc sinh nhật ở đô thị này là bình thường nhưng cái khác thường là tiệc này có sự tham gia của chủ tịch tập đoàn Ôn Thiếu Phàm, con người tuyệt vời, nổi tiếng đẹp trai, giàu có, năm nay anh 32 là người có cung cách trầm lặng nhưng anh mang trong mình một trái tim ấp áp, chỉ là anh không muốn tiếp xúc với loại tạp nham, ý chỉ những con người thấp bé ở chung cư cũ kỷ, hay người vùng khác chuyển đến ấy, lúc cần ấm áp nhất định sẽ ấm, lúc cần lạnh lùng nhất định sẽ lạnh lùng, con người này quả thật có cái đầu cực thông minh

_Thật ra tôi không có thiếp mời, thế thì không vào trong được phải không? haha

Nhược Nhược bụm miệng cười, Nhược Nhược có vóc dáng bé nhỏ, chỉ tầm 1m50, nặng 40kg khá nhỏ nhắn, nhưng được cái trắng và rất xinh, cực hậu đậu, thật ra hôm nay cô có thiếp mời dự sinh nhật nhưng cô xé mất rồi cô không muốn dự lý do là!.

Nhược Nhược quay đi, cô hình như đang tránh né cái gì đó

_ Tiểu Nhược!!!

Có người gọi cô, đó là chủ nhân buổi tiệc, Tự Thiên Đy, cô bạn thân của cô từ thời cấp hai, Tự Thiên Đy rất xinh, cô cao đến 1m70 cô thông minh và sắc sảo

_A hôhô, Tự Thiên Đy

Nhược Nhược đứng lại, cô thật sự muốn co giò chạy mà không được, chẳng là Thiên Đy chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật cả, lần đầu cô tổ chức sinh nhật cực lớn mà bạn thân nhất lại không muốn dự

_Đi đâu, mau vào trong

Tự Thiên Đy đùng đùng nổi giận cô kéo mạnh tay Nhược Nhược vào trong

_Đừng.

.

đừng, làm thế sẽ gặp Ôn Thiếu Phàm, đừng đừng!

Nhược Nhược vùng vẩy, nhưng cô chỉ là cô gái mét rưỡi làm sao chống lại Thiên Đy, ức quá lại đường cùng cô đành cắn vào tay Tự Thiên Đy một cái để bỏ chạy

_Tự Thiên Đy, xin lỗi nha! hic!

Nhìn Nhược Nhược chạy đi mà Tự Thiên Đy chua xót, cô đứng lẩm bẩm một mình

_Tiểu Nhược, cậu là đồ ngốc, chuyện qua rồi mà, dù tớ và anh trai cậu đã chia tay thì tớ cũng không hề hối tiếc vì đã từ chối đại thiếu gia của Ôn gia

Tự Thiên Đy nói cười một mình rồi cô quay trở vào, khi cô quay vào trong cô không biết là Ôn Thiếu Phàm, cái người là đại thiếu gia mà cô vừa nhắc đó đang đứng sau lưng cô!.

***

_Tự Thiên Đy, xin lỗi nha, ai bảo cậu có cùng ngày sinh với Ôn Thiếu Phàm làm gì? tớ xấu hổ lắm nếu chúng ta đừng có chơi thân với nhau quá, nếu cậu đừng nghe lời tớ quá, nếu cậu đừng hỏi tớ nên chọn ai giữa anh tớ và đại thiếu gia đó! thì giờ tớ đã không thế này rồi

Nhược Nhược lang thang trên phố, cô vào một công viên, cô chọn cái băng đá vắng người ngồi, cô mua một lon soda, cô vừa uống vừa nhìn lon soda nói chuyện, Nhược Nhược rất trầm tư rồi cô tiếp tục độc thoại

_Ngày đó, nếu tớ biết anh tớ xấu tính đến thế thì tớ đã giúp đỡ Phàm chủ tịch đến bên cậu rồi! hừ hừ! giờ cậu bên một người khác rồi, Ôn đại thiếu gia đó vẫn rất mếm mộ cậu! tớ xấu xa quá huhu! nếu không giờ cậu đã là Ôn thiếu phu nhân rồi

_Đại thiếu gia, có cần tôi!

Trương Nam cúi người trước cái người bận vest đen đang ngồi trong chiếc BMW màu đỏ, ánh mắt Ôn Thiếu Phàm lạnh lùng nhìn cô gái đang nói nhảm với volum cực lớn, nhớ là cô uống soda chứ đâu phải rượu!

_Nếu không bắt Nhược tiểu thư im miệng có thể cả công viên này ai cũng sẽ biết chuyện đại thiếu gia theo đuổi Tự Thiên Đy không thành công

Trương Nam cúi thấp người hơn, anh ta nói giọng càng ngày càng nhỏ, anh ta sợ Ôn thiếu nổi giận, nhưng anh không nói gì mà chỉ nhất ga chạy đi

_Ôi! trời ơi đại thiếu gia

_Ôi! Ôn chủ tịch

_Hãy tha cho cái mồm của tôi, thật thật ra là do đại thiếu! gia không thích Tự tiểu thư chứ không phải theo đuổi không thành! hic!

Trương Nam khổ sở đuổi theo chiếc xe đang lao nhanh, lần sau thì đừng ăn nói bậy bạ, đúng ! là do Ôn Thiếu Phàm chẳng muốn chứ nếu anh muốn thì có mười Tự Thiên Đy cũng không dám từ chối

_Kéttt!

Tiếng thắng xe gấp gáp, cuối cùng Trương Nam cũng đuổi theo kịp lúc, đúng là trợ lý riêng của chủ tịch có khác

_Từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy Nhược Nhược trong thành phố này

Trương Nam cầm lái, anh ta không dám hé răng nói bậy bạ gì nữa, anh ta nhìn vào kính nhỏ, cái kính phản chiếu gương mặt thanh tú của đại thiếu gia nhà họ ôn đang không vui, cái lớp băng dày trên mặt anh cạo ra cũng được mấy ký, anh ra lệnh tống cô ra khỏi thành phố trong vòng 1 nốt nhạc, rồi ngày mai cô sẽ bị quyền thế của anh ép buộc mà rời khỏi nợ đây, nếu cô biết cô sẽ không để yên nhưng tấm thán nhỏ bé của cô làm sao chống lại anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.