17.
Chắc là nam phụ không chịu nổi nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên, hắn ngồi ăn cơm cùng ta.
Hắn rất nghiêm túc trong việc đốc thúc ta giảm cân.
Tuy rằng ta nhìn thấy hắn mệt mỏi như thế, ta rất sướng, sảng khoái đến từng lỗ chân lông luôn.
Nhưng mà thực tế là chuyện ăn uống bị hạn chế khiến tâm trạng ta rất tệ.
Ta chiến đấu sống mái mãi mới bảo vệ được một chén cơm, đấy là ta còn dùng đủ mọi cách để tranh luận với nam phụ nữa đó.
Nam phụ nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.
Ta nghĩ là hắn đang rất bối rối. Bối rối như thế nào á? Một tên này thường không thích biểu lộ cảm xúc, vậy mà ta lại đọc được trong ánh mắt hắn:
"Trước kia người không thèm ăn thế này!"
"Dặn dò phòng bếp, từ bây giờ sẽ cấm đưa điểm tâm đến Thanh Phong Uyển."
"Nửa tháng tiếp theo không được có đồ ăn mặn."
"Số lượng đồ ăn cũng phải giảm xuống."
Má, ta... Cơ thể này của ta đang trong giai đoạn vị thành niên, rất cần năng lượng để phát triển. Ngươi làm thế này cũng quá đáng quá rồi đó. Như thế này mà còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được nữa!
"Vương gia..."
"Không."
"Nhưng mà ta đói lắm."
"Không được."
"Hu hu hu, ta đang tuổi ăn tuổi lớn, làm sao ta có thể ăn không đủ no được. Ngài không sợ nếu như người ta biết ngài ngược đãi ta thì sẽ bị người khác chê cười sao?"
Ta bắt đầu diễn xuất, Xuân Hoa che mắt lại không dám nhìn.
Những người khác cũng lắc đầu không dám thở mạnh.
Vẻ mặt của nam phụ như gặp ma vậy.
Cũng bình thường thôi. Cái lần đầu tiên mà ta khóc lóc với cha béo, ông ấy cũng đơ người không chấp nhận được như này mà.
Tại không có cách nào khác thôi. Đánh thì ta đánh không lại... Luận về mưu mô thủ đoạn, nhớ đến kiếp trước, ta rùng mình không dám nghĩ tiếp.
Ta sụt sịt, lén lút đánh giá sắc mặt của nam phụ.
Vẻ mặt của nam phụ không thể diễn tả được, ta càng lảm nhảm, sắc mặt của hắn càng đen hơn.
Cuối cùng, hắn thật sự không chịu nổi nữa, phất tay áo đứng dậy, "hừ" một tiếng rồi rời đi.
Bởi vì, lần này ta đã thành công khiến nam phụ chán ghét mình, ta đã có được ba ngày an nhàn.
Suốt 3 ba ngày này, ta vô cùng vui vẻ, cảm thấy trận chiến mở màn của mình đã thắng lợi hoàn toàn rồi.
Nhưng mà tới ngày thứ tư...
Nam phụ ngồi vào bàn và bắt đầu công khai chê trách ta.
"Bổn Vương không thích nữ nhân quá mập mạp."
"Hiện giờ, nàng như thế này, bổn vương rất khó viên phòng với nàng."
"Ngay cả lúc nàng đi ra ngoài, cũng không có người nào dám nhìn nàng thêm một cái đâu."
"Nếu cứ thế này thì bổn vương sẽ không bao giờ đến đây nữa."
Câu đầu tiên là nói thẳng ra là ngươi phải biết rằng ngươi rất béo.
Câu thứ hai là giải thích nguyên nhân. Ngươi béo như vậy, ta không muốn ngủ với ngươi.
Câu sau đó là cảnh báo. Với bộ dạng này của ngươi thì lúc ra ngoài, người khác sẽ không thèm nhìn ngươi.
Câu cuối cùng là lời cảnh cáo. Nếu ngươi nhắc mãi mà không sửa thì sau này ta sẽ không tới đây nữa, để mặc cho ngươi tự sinh tự diệt.
"Nhưng mà ta đang lớn mà." Ta cúi đầu giả vờ đáng thương.
Lặng lẽ liếc nhìn nam phụ...
Chà, trên cổ hắn đã bắt đầu nổi gân xanh rồi.
Ô, hay lắm, trên trán cũng có luôn.
Haha, thành công khiến hắn khó chịu rồi!
Đột nhiên, nam phụ đến gần ta!
Đôi mắt của hắn có màu nâu trà, bên trong có một tia sáng nhàn nhạt.
"Nàng thật sự là Ngu Mộng Thu sao?"
Nếu không thì sao? Ta giả vờ nhìn hắn sợ hãi. Có bản lĩnh thì kêu tên thật của ta đi, thằng nhóc con!
Ta nhìn thấy đôi mắt hắn nheo lại và nụ cười của hắn càng trở nên rùng rợn.
"Thay đổi rồi. Ha ha. Thật thú vị!"
Hắn nhanh chóng rời đi, không dừng lại một chút nào.
Hắn mang hết nô bộc trong viện đi, chỉ để lại ta và Xuân Hoa.
Hắn còn ra lệnh trong vòng 3 ngày này, phòng bếp không được đưa cơm cho ta.
Thấy ta vô dụng rồi thì vứt bỏ, rất phù hợp với tác phong trước giờ của hắn.
Nếu không phải ta gả đến Vương phủ còn chưa được ba tháng, chắc là hắn cũng không muốn để ta sống nữa.
Vì thế...
Tháng thứ hai gả cho nam phụ, ta thành công lợi dụng sự ghét bỏ của hắn để tránh xa cốt chuyện cũ.
Không có gì là không thể chống lại. Vốn dĩ, ta còn muốn thương lượng cùng hắn một chút, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì thôi. So với việc đối đầu với hắn thì nên chọn biện pháp nào ít tốn kém nhất.
Từ đó trở đi, hắn thích làm gì thì làm đi. Sân khấu bây giờ là của hắn và nam nữ chính, ta cũng không thèm làm khán giả nữa.
Chờ khi hắn ốc không còn không mang nổi mình ốc.
Đó cũng là lúc ta rời đi.
18.
Kể từ ngày đó, nam phụ không còn tới đây nữa.
Khi ta gặp hắn thì đã sang tháng tám.
Bởi vì, từ khi ta vào cửa nhưng không muốn lấy lòng nam chủ nhân, chỉ lo ăn lo uống, ta đã thành công dạt ra ngoài xã hội, theo cách nói ở đây thì chính là bị thất sủng.
Vì để được ăn một bữa ngon, ta phải hối lộ phòng bếp, cuộc sống cũng không thoải mái lắm.
Nhưng cũng khá ổn. Chỉ cần ta vô giá trị thì kẻ khác sẽ không thể lợi dụng ta được!
Ta ở Nam Phong uyển xa xôi, rốt cuộc cũng đã tìm ra một tài năng trời phú rồi.
Phòng bếp không cung cấp cơm canh cho ta. Ta dùng ngón chân cũng biết đây là nam phụ gây ra. Nếu không, dù gì ta cũng là một Trắc phi, bọn họ dám không cho ta cơm ăn chắc.
Nhắc mới nhớ, các nữ nhân khác của nam phụ cũng tới thăm ta. Dù sao thì ta cũng được coi là Trắc phi đầu tiên của Vương phủ, nhưng chỉ được vài ba lần rồi thôi.
Lúc mấy nàng đi, ta thấy sắc mặt bọn họ rất thoải mái.
Ta dùng đủ mọi cách để truyền tín hiệu đến mấy tiểu tỷ tỷ này:
Trắc phi rất hay đói bụng.
Sau khi ăn no thì phơi nắng ngoài sân, không thèm đi ra ngoài.
Loại người chỉ muốn ăn bám, không thèm tranh sủng thì có gì phải sợ? Cho nên đối thủ của bọn họ vẫn là những người trước kia.
Hãy kiên trì như thế này, an binh bất động, sẽ có ngày được kim thiền thoát xác*.
*Ve sầu vàng lột xác, đây là kế thứ 21 trong 36 kế, có nghĩa là ngụy trang để che mắt đối phương, tìm cơ hội để đào tẩu.
Gặp lại nam phụ.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn ta một cái rồi không thèm nhìn ta thêm lần nào nữa.
Tay ngoan ngoãn ngồi trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi đến nơi, nam phụ xuống xe trước.
Hắn vẫn cần giả vờ trước mặt người khác, cho nên, hắn đưa tay về phía ta...
...
Có trời mới biết, suýt chút nữa ta đã không kìm được mà vỗ vào móng vuốt của hắn một cái.
Nhịn. Ta phải nhịn!
Ta vô cùng hợp tác diễn kịch với hắn. Một đôi hôn thê ngọt ngào mới cưới.
Nam phụ có được tiếng thơm mà hắn muốn, còn ta chỉ nhận được vài lời khách sáo, tượng trưng.
Trở lại Ngu phủ, so với lần trước, tâm trạng của ta đã thay đổi rất nhiều.
Nếu như lần trước là sự bất lực và chán nản thì lần này tâm trạng của ta cũng không tốt hơn là mấy.
Khi nhìn thấy nữ chính... À, cô ấy còn đẹp hơn trước nữa!
Ừ, tâm trạng vẫn tốt như thế.
Nhìn thấy sự sủng ái chẳng ánh mắt nam chính... A a a! Tại sao người đó không phải là ta!
Tâm trạng lập tức không ổn.
Cuối cùng, sau khi nam chính tiết lộ tin nữ chính đã có thai.
Trái tim ta rất đau đớn.
Nói chính xác hơn, đó là cảm nhận của Ngu Mộng Thu.
Không biết có phải nữ chính đã nói gì với nam chính không mà nam chính đã nhìn ta mấy lần.
Nam phụ giơ tay kéo ta qua, ta nhìn hắn, hắn cười nửa miệng nhìn nam chính.
Chậc chậc.
Thật đáng sợ.
Trong thoáng chốc, khi cả hai người bọn họ đều nhìn ta, ta còn tưởng ta là nữ chính nữa đó.
Nữ chính thật sự rất bình tĩnh, thì thầm trò chuyện với đại phu nhân. Gương mặt rạng rỡ niềm vui, lần đầu tiên làm mẹ, thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng khi ta nghĩ đến cô nương này mới chỉ có 15, 16 tuổi... Trong lòng ta chỉ có cảm giác phạm tội thôi.
Hai chàng rể im lặng đối đầu với nhau, lão cha béo nhanh chóng cắt ngang cuộc thi im lặng giữa hai chàng rể, cười haha kéo bọn họ ra ngoài.
Trong đám người còn có một tiểu shota*. Hắn thấy ta đang nhìn hắn, lễ phép hành lễ với ta.
*Một thuật ngữ manga nói về một nhân vật nam có thân hình chưa đến tuổi dậy thì.
A, nhớ rồi.
Đây là đích trưởng tử của lão cha béo, đệ đệ ruột của nữ chính, Ngu Thiên Thanh. Tiểu tử này được cha ta cho ăn học đàng hoàng, gây không ít phiền toái cho nam phụ. Cuối cùng, nam phụ mượn tay Ngu Mộng Thu, mưu hèn kế bẩn, đánh đứa trẻ này đến chết.
Khi chết, hình như nó mới chỉ 18 tuổi.
Tội lỗi!
Ta chỉ trích phê phán các hành vi trước kia của Ngu Mộng Thu.
[Ta chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi...]
Ừ, nhưng cô cũng được coi là một tòng phạm của hắn