Không Mua Được Ánh Trăng

Chương 5




21

Buổi chiều, lúc Lưu Hi Nguyệt rời đi, mẹ tôi tặng cô ấy một bao lì xì rất to.

Chu Nghiên Bạch đưa cô ấy về, đến tối khuya vẫn chưa thấy quay lại.

Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Tai tôi không ngừng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Đến lúc nghe thấy tiếng bước chân, tôi còn tưởng rằng Chu Nghiên Bạch đã trở lại.

Nhưng giây tiếp theo lại truyền đến tiếng của mẹ tôi.

“Dao Dao, con ngủ rồi hả?”

Bỏ qua nỗi mất mát trong lòng, tôi đáp: “Chưa ạ!”

Sau đó tôi bật đèn ngủ lên.

Mẹ đi vào, ngồi bên mép giường, nắm tay tôi.

“Trước đây mẹ cũng không biết, con và anh con học cùng trường, lại còn cùng lớp nữa.”

Tôi im lặng, bà ấy lại cẩn thận hỏi tôi: “Nghiên Bạch là người con thích hồi đại học đó, đúng không?”

“Vâng.” Việc đã đến nước này, tôi cũng không cần phủ nhận nữa.

Nhưng sau khi tôi thừa nhận, mẹ tôi bỗng dưng trào nước mắt.

“Nha đầu ngốc, sao con không nói sớm với mẹ.”

Tôi lau những giọt nước mắt trên mặt mẹ, hốc mắt cũng dần trở nên ươn ướt, “Mẹ, bây giờ anh ấy là anh trai con.”

“Anh kế không phải anh ruột, không sao hết.”

“Tất cả đều là quá khứ rồi, mẹ, bây giờ anh ấy đã có bạn gái. Hơn nữa……”

Cuối cùng tôi vẫn phải nói ra sự thật mà đến bản thân tôi trước đây cũng không rõ, nhưng bây giờ tôi cần phải đối diện với nó, “Hơn nữa anh ấy ưu tú như vậy, nên có một cô gái xứng với anh ấy.”

Mẹ tôi càng khóc to hơn nữa, nhưng bà ấy chưa bao giờ nói lời ân hận.

Chờ lúc mẹ tôi rời đi, tôi lấy ra lọ thuốc ngủ trên đầu giường.

Uống mấy viên.

Cuối cùng tôi cũng có thể ngủ ngon, cuối cùng…… cũng không cần phải bận tâm đ ến người bên cạnh nữa.

22

Về việc chung thân đại sự của con cái, chú Chu cực kì tích cực.

Ông ấy nhanh chóng tìm cho tôi một đối tượng xem mắt.

“Con trai bạn chú, tên là Đỗ Minh Tuyệt, là bạn hồi nhỏ của anh con đó. Thằng bé nhìn cũng rất được, nhân phẩm cũng tốt.”

“Cảm ơn chú ạ.”

Tôi thêm Wechat của Đỗ Minh Tuyệt, hẹn nhau cuối tuần gặp mặt.

Trước khi đi, mẹ bắt tôi mặc chiếc váy liền áo màu trắng bà mua hôm trước.

Tôi đến nhà hàng được vài phút thì Đỗ Minh Tuyệt cũng đến.

Đúng với lời chú Chu nói, diện mạo thanh tuấn, có vẻ là người dễ gần.

Chỉ là……

“Thẩm tiểu thư, xin hỏi trước đây cô từng có mối rình nào chưa?”

“Chưa từng có.”

“Hả?” Anh lộ vẻ kinh ngạc, “Cô xinh đẹp như thế, vậy mà lại chưa từng yêu ai sao?”

“Vâng.” Tôi gật đầu, “Trước kia từng theo đuổi một người tận ba năm, nhưng cuối cùng vẫn không được.”

“Theo đuổi hẳn ba năm, chắc là rất khắc cốt ghi tâm đúng không? Có định quay lại với nhau không?”

Anh tiếp tục hỏi chuyện quá khứ của tôi, dù tôi có ngốc đến mấy, cũng nhận ra có gì đó không đúng.

“Nếu anh để ý đến quá khứ của tôi và Chu Nghiên Bạch, chúng ta có thể không xem mắt nữa, hôm nay coi như là bạn bè mời nhau bữa cơm.”

Cũng là tôi không suy xét chu đáo.

Đỗ Minh Tuyệt và Chu Nghiên Bạch là bạn hồi nhỏ, quả thật sẽ có chút xấu hổ.

Nghe vậy, Đỗ Minh Tuyệt sờ mũi, “Chẳng qua tôi tò mò thôi, không có ý gì khác, cô đừng để ý. Nhưng mà Thẩm tiểu thư thẳng thắn như vậy, tôi rất thích.”

Anh ngồi thẳng lưng, bây giờ mới có dáng vẻ của một buổi xem mắt.

“Cô chọn trước đi.” Anh đặt thực đơn trước mặt tôi.

Tôi và Đỗ Minh Tuyệt vừa chọn xong đồ ăn, tiếng Lưu Hi Nguyệt bỗng nhiên truyền đến.

“Ấy trùng hợp quá đó Thư Dao, không ngờ gặp được cậu ở đây.”

Tôi quay đầu, liền thấy cô ấy kéo tay Chu Nghiên Bạch đi về phía chúng tôi

23

“Ngồi chung bàn có tiện không?” Cô ấy hỏi tôi.

Tôi trực tiếp từ chối: “Không tiện.”

Cô ấy chỉ cười rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, “Không tiện gì chứ, chẳng qua chỉ là một bữa cơm thôi mà!”

Phục vụ thấy tình thế như vậy, cũng mang thêm một chiếc ghế tới cho Chu Nghiên Bạch.

Cứ như vậy, chúng tôi bốn người một bàn.

Không khí vô cùng xấu hổ.

Người duy nhất không thấy xấu hổ là Lưu Hi Nguyệt.

Đồ ăn được dọn lên hết, cô bóp giọng làm nũng với Chu Nghiên Bạch: “Anh Nghiên bạch, em muốn ăn cái kia.”

Cô ấy chỉ vào một đ ĩa sườn xào chua ngọt ngay trước mặt mình.

Chu Nghiên Bạch dừng một chút, gắp cho cô một miếng.

Nhìn cảnh tượng này, tôi có chút hoảng hốt.

Chu Nghiên Bạch thật sự quá chói mắt, cho nên cho dù khi đó bị anh từ chối bao nhiêu lần, tôi cứ mặt dày công khai chủ quyền bao nhiêu lần, vẫn sẽ có nữ sinh ngã xuống trước mặt anh, cố ý nhào vào lòng anh.

Có người nhờ anh mở nắp chai, anh nói một người trưởng thành, đến nắp chai cũng không mở được, sợ là không có cơ hội.

Có người cố ý trượt chân, muốn ngã vào người anh, anh lui về sau một bước, anh nói ngay chân bị bong gân không phải chân bên này.

Cũng có nữ sinh làm nũng với anh, anh nói muốn thành con người, đầu tiên là phải ăn nói cho đàng hoàng.

Nhưng thì ra, dù là người có danh hiệu cao thủ thẩm định kỹ nữ như Chu Nghiên Bạch, ở trước mặt người mình thích, cũng vẫn sẽ cam tâm tình nguyện yêu chiều đối phương như một đứa trẻ.

Lúc tôi còn đang thất thần, Đỗ Minh Tuyệt cũng gắp cho tôi một miếng.

“Cảm ơn.”

Nếu thứ đó không phải hương thung xào trứng bác thì tốt rồi

Hương thung quả thật rất khó ăn.

Miễn cưỡng nuốt một miếng hương thung xào trứng bác, tôi có chút buồn bực.

Nhưng mà rất nhanh tôi đã lấy lại được vui vẻ.

Lưu Hi Nguyệt không cam lòng yếu thế, cũng gắp đồ ăn cho Chu Nghiên Bạch.

Gắp một miếng rau diếp cá.

Nhìn thấy người không bao giờ lộ ra vẻ hỉ nộ ái ố như Chu Nghiên Bạch bây giờ lại cau mày cố nuốt miếng diệp cá xuống bụng, trong lòng tôi chắc chắn là thấy rất vui rồi

24

Hình như Lưu Hi Nguyệt và Đỗ Minh Tuyệt không hợp nhau.

Đối chọi rất gay gắt.

Hai người không ngừng gắp đồ ăn cho tôi và Chu Nghiên Bạch, chỉ một lát sau, bát chúng tôi đều đã đầy ắp đồ ăn.

Không nhịn được, Lưu Hi Nguyệt liền cầm khăn giấy lau miệng cho Chu Nghiên Bạch.

Đỗ Minh Tuyệt cũng làm theo.

Lưu Hi Nguyệt lại sửa cổ áo cho Chu Nghiên Bạch.

Lửa giận trong mắt Đỗ Minh Tuyệt cháy bừng bừng.

“Lưu Hi Nguyệt, em bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa!”

Anh chu miệng lên, làm bộ muốn hôn tôi.

Tôi hoảng sợ lui về phía sau.

Chu Nghiên Bạch theo bản năng muốn đỡ trước mặt tôi.

Lưu Hi Nguyệt đập bàn đúng lên, “Đỗ Minh Tuyệt, anh hôn thử xem!”

“Là em tới gần Chu Nghiên Bạch trước!” Đỗ Minh Tuyệt nghênh cổ.

“Không phải vì em muốn diễn thật một chút thôi sao?”

“Dù sao em làm mấy trò như vậy, anh chịu không nổi.”

Vẫn là Lưu Hi Nguyệt hòa hoãn trước, “Thôi được, không giận nữa, nào, hôn một cái.”

Cô ấy tới gần Đỗ Minh Tuyệt.

Đỗ Minh Tuyệt hôn cô ấy một cái.

Nhìn cảnh này, tôi khờ mắt.

“Khụ khụ……” Chu Nghiên Bạch ho nhẹ một tiếng, mới để bọn họ lấy lại tinh thần.

Ý thức được mọi chuyện bại lộ hết rồi, đầu tiên là Lưu Hi Nguyệt thấy không được tự nhiên, rồi sau đó hất hất mái tóc.

Cô ấy chống nạnh nhìn tôi và Chu Nghiên Bạch.

“Chu Nghiên Bạch, dù cậu có mua cho mình thêm mấy cái túi hàng hiệu nữa, mình cũng không thèm diễn nữa đâu. Vì giúp cậu mà suýt nữa tôi đã oánh nhau với bạn trai luôn rồi, không đáng chút nào.”

“Đúng rồi đúng rồi.” Đỗ Minh Tuyệt gật đầu như đảo tỏi.

Lưu Hi Nguyệt lại nói: “Mình hỏi hai người này, các cậu có thể đừng làm khó nhau nữa được không? Rõ ràng đều thích nhau, một người không muốn đối diện với quá khứ, một người còn mời mình diễn kịch cùng, muốn làm người kia ghen.”

“Đều là người trưởng thành rồi, thích là thích, suy nghĩ nhiều quá làm gì?”

“Nhà Đỗ Minh Tuyệt còn tốt hơn nhà mình nữa! Mình cảm thấy bọn mình rất xứng đôi.”

Câu trước là cô ấy nói mấy lời vô ích với Chu Nghiên Bạch, câu sau rõ ràng là nói với tôi.

Nói xong những gì cần nói, Lưu Hi Nguyệt và Đỗ Minh Tuyệt ngọt ngào rời đi.

Để lại tôi và Chu Nghiên Bạch chỉ biết nhìn nhau.

Đúng như lời Lưu Hi Nguyệt, tôi thật sự rất khó xử.

Rõ ràng chỉ định trở thành anh em với Chu Nghiên Bạch, nhưng đến lúc biết anh chỉ diễn kịch với Lưu Hi Nguyệt, tôi vẫn không khống chế được sự vui mừng.

25

Im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Chu Nghiên Bạch mím môi, cuối cùng mở miệng hỏi tôi: “Ăn no chưa?”

“Chưa.” Tôi lắc đầu.

Thật ra tôi không đói bụng, nhưng tôi biết kiếm tiền không dễ, tôi không muốn lãng phí.

Anh: “…… Ăn đi!”

Tôi cầm đũa, yên lặng ăn cơm.

Ngoại trừ hương xuân xào trứng gà cùng rau dấp cá không nhúc nhích, những món khác tôi đều nhét hết vào bụng.

Chờ đến lúc bụng căng phình lên, tôi mới buông đũa.

“Đi thôi!” Chu Nghiên Bạch đứng dậy đi ra ngoài.

Do dự một lát, tôi quyết định đi theo anh.

Tôi cho rằng anh muốn đưa tôi về nhà, không ngờ anh lại trực tiếp đưa tôi về trường cũ.

Vẫn là ngôi trường trong trí nhớ của tôi.

Trong sự hoảng hốt, dường như tôi thấy được khoảng thời gian thời niên thiếu, tôi còn đi bên cạnh Chu Nghiên Bạch, không ngừng ríu rít nói chuyện với anh.

“Chu Nghiên Bạch, sao tôi có cảm giác cậu gầy đi vậy nhỉ, hôm nay phải cho cậu ăn thêm một cái đùi gà nữa.”

“Cậu xem hôm nay tôi có gì khác không? Tôi cắt tóc mái rồi đó.”

“Tôi bị ngã đau quá, cậu ôm tôi một cái được không?”

“Chu Nghiên Bạch, cậu có thể làm bạn trai tôi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.