Editor: Giang còi
Betor: mèomỡ
Mới vừa rồi Lục Chân Nghi đã sử dụng dị năng đến cực hạn, bây giờ tình trạng không tốt lắm, đầu óc choáng váng, cực kì yếu ớt.
Cô nói: “Đội trưởng Viên, dị năng của tôi đã cạn kiệt, giờ có tiếp tục đi làm nhiệm vụ cũng không hỗ trợ gì được, xin phép được theo xe trở về doanh.”
Viên Lục Duy mỉm cười nói: “Xe quay lại doanh chỉ có một chiếc, người bị thương đã ngồi kín rồi, không còn chỗ cho cô, huống hồ người cạn kiệt dị năng cũng không ít, chẳng lẽ tất cả đều phải trở về sao? Những người dị năng cạn kiệt chỉ cần nghỉ ngơi, không cần trị liệu, cho nên không bằng cô đi cùng xe với tôi, tôi sẽ bảo vệ cô, nhiệm vụ kế tiếp rất đơn giản, làm xong ngay lập tức có thể trở về nghỉ ngơi.”
Lục Chân Nghi bất đắc dĩ, nghĩ lại trên xe hắn ta tính cả tài xế cũng có bốn người, chắc hắn ta cũng không dám giữa ban ngày ban mặt giở trò gì, đành phải đồng ý.
Kết quả trên xe đã có một người ngồi nên Viên Lục Duy ngồi bên trái băng ghế sau, cô ngồi ở giữa.
Lục Chân Nghi nhíu mày.
Một bộ đội đặc chủng trên xe cũng nói đùa: “Cô Lục, cô cứ ngồi giữa đi, chẳng lẽ lại để người to lớn cồng kềnh như tôi ngồi ở giữa?”
Lục Chân Nghi đành phải ngồi.
Xe jeep tuy rằng không nhỏ, hai bên là hai người đàn ông to cao trẻ trung, Lục Chân Nghi bị kẹp ở giữa hiển nhiên cũng không cảm thấy thoải mái được.
Mặc dù đang là mùa đông mặc quần áo dày nhiều lớp, nhưng trong xe mùi đàn ông vẫn rất rõ rệt, khi xe xóc nảy khó tránh khỏi thân thể đụng chạm, cơ thể Lục Chân Nghi có chút cứng nhắc.
Viên Lục Duy nhìn cô như vậy, liền cười cười: “Cô Lục cứ thả lỏng đi, cũng đâu có ai ăn thịt cô… Cô bảo thủ như vậy sao?” Câu cuối cùng nói rất nhỏ, âm cuối mang theo chút trêu đùa.
Lục Chân Nghi cũng không thèm nhìn, chỉ coi như không nghe thấy.
Viên Lục Duy biết sinh hoạt cá nhân của mình có chút phóng túng, nhưng nói thật, trong giới, hắn cũng không được tính là quá phóng túng, tuy rằng hắn thường xuyên đồng thời giữ quan hệ cùng mấy người phụ nữ, thỉnh thoảng hứng lên còn thích chơi 3P.
Chung quy, chung tình chỉ là tiêu chuẩn của đàn ông bình thường thôi, còn những người giống như hắn, có gia thế, có năng lực, có khuôn mặt, có dáng người, có tiền tài, làm sao có thể bằng lòng với việc chỉ có duy nhất một người phụ nữ được?
Trừ phi người phụ nữ này ưu tú đến mức hắn có thể vì cô mà từ bỏ cả vườn hoa, nhưng Viên Lục Duy cho rằng, người phụ nữ như vậy còn chưa ra đời đâu.
Hắn thấy tần suất thay đổi phụ nữ của mình cũng không cao, hơn nữa cũng không chỉ coi trọng tình dục và kích thích.
Về phương diện khẩu vị, hắn cũng rất tự giác, ít nhất chưa bao giờ chạm vào gái bán.
Hắn thích sưu tập những mẫu phụ nữ khác nhau, đương nhiên, mỗi một thời kỳ sẽ có sở thích khác nhau.
Ban đầu hắn cũng chỉ thích tiếp viên hàng không, diễn viên, người mẫu, sau này cảm thấy quá thương nghiệp hóa không thú vị, cho nên chỉ giữ lại một hai người ngoan ngoãn biết điều. Sau này hắn cũng giống rất nhiều đàn ông khác, lại cảm thấy hứng thú với sinh viên, cảm thấy thuần khiết, tươi mới, nhưng chơi nhiều cũng thấy chẳng có gì đặc biệt, còn không hiểu chuyện như người mẫu, thậm chí còn muốn có thai để được hắn cưới, thủ đoạn cũng không ít, hắn liền phiền chán.
Lý Lạc Ngọc là người phụ nữ đầu tiên đã có chồng mà hắn chạm vào.
Vốn hắn không có hứng thú với những người phụ nữ gần ba mươi tuổi, có lẽ là vì tận thế xảy ra làm tâm trạng của hắn không ổn định cho lắm nên mới có thể có hứng thú với người chị dâu họ đến gặp hắn để nương tựa. Cũng có thể là bởi vì Lý Lạc Ngọc là chị dâu họ của hắn, cho nên có chút cảm giác cấm kị, hoặc dáng vẻ không nơi nương tựa của cô ta khi đến tìm hắn đã chạm trúng điểm yếu của hắn.
Đối với hắn mà nói Lý Lạc Ngọc đại biểu cho người phụ nữ không thể chạm vào, cho nên nếu có thể chạm vào dĩ nhiên rất kích thích.
Sự hứng thú của hắn đối với Lý Lạc Ngọc luôn luôn mang theo chút cảm giác ngược đãi.
Nhưng không bao lâu hắn cũng chán, hắn cảm thấy cô ta có chút giả vờ giả vịt, điều đó làm hắn cảm thấy ngán, cho nên hắn liền chuyển mục tiêu sang Lục Chân Nghi.
Lục Chân Nghi cũng là phụ nữ đã kết hôn,tự tin, ưu tú, thành thục, biết mình muốn cái gì, biết cách từ chối người khác. Cũng là dạng phụ nữ không nên chạm vào.
Hơn nữa có điểm khác Lý Lạc Ngọc là, cô không giả vờ giả vịt, còn có chút trầm lặng.
Lý Lạc Ngọc tuy rằng luôn khóc sướt mướt, nhưng khi bị chinh phục ở trên giường, muốn cô ta nói gì cô ta đều nói, muốn tư thế gì cô ta đều chiều.
Loại phụ nữ như vậy, cho dù bên ngoài tỏ thái độ khó chịu thế nào thì rốt cuộc vẫn đang đợi đàn ông đến chinh phục mà thôi.
Bên trong rất yếu đuối.
Nhưng Lục Chân Nghi bên trong lại không yếu đuối. Viên Lục Duy chỉ cần nghĩ tới lúc cô bị ép buộc sẽ phản kháng thế nào là cả người liền nóng lên.
Khó khăn càng cao, khiêu chiến càng lớn thì càng thú vị.
Nhất định cô sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy.
Huống chi cô lại còn là vợ Tần Thẩm.
Viên Lục Duy vô cùng không thích Tần Thẩm, vừa nhìn thấy liền biết xuất thân thấp hèn, dựa vào cái gì có thể may mắn có được dị năng mạnh như thế. Hắn tạm thời vẫn không thể động đến anh ta, nhưng nếu như có thể chơi vợ của anh ta trước thì cũng sẽ rất thú vị nhỉ? Đợi đến một ngày có thể đạp anh ta thuận tiện âu yếm đùa cợt vợ anh ta trước mặt anh ta, nói đơn giản thì giống như ăn beefsteak lại có thêm 1 ly rượu ngon thì còn gì bằng?
Vì thế hắn càng tích cực hơn.
Nhìn thấy Lục Chân Nghi không để ý tới hắn, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười đầy hòa khí: “Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút, mới vừa rồi là dị năng tinh thần của cô?”
Lục Chân Nghi không thể không trả lời. “Ừ.” một tiếng.
Mắt Viên Lục Duy sáng lên, trong lòng lại khó chịu, dựa vào cái gì những cái tốt toàn bị tên Tần Thẩm kia chiếm được. Dị năng tinh thần là loại dị năng đặc biệt nhất, hơn nữa dị năng của cô có vẻ còn rất mạnh.
Tuy hắn cũng đã thử qua một ả dị năng hệ hỏa và một hệ thủy, nhưng lúc này cũng cảm thấy vô vị.
“Vậy lần tấn công đó cô đã dùng hết toàn lực của mình à? Khi nào thì dị năng của cô có thể khôi phục lại để sử dụng? Trừ việc đó ra, còn có ứng dụng ở phương diện nào khác không?”
Lục Chân Nghi vốn đang đau đầu, giờ lại càng cảm thấy hắn ầm ĩ vô cùng, nhíu mày nói: “Ngày mai mới có thể khôi phục… Đội trưởng Viên, có thể để cho tôi nghỉ ngơi được không?”
Viên Lục Duy rất có tự tin với sức hấp dẫn của mình, trước mắt hắn ta vẫn quyết định muốn dùng sức hấp dẫn của mình để theo đuổi chinh phục Lục Chân Nghi. Hắn rất có niềm tin rằng tên Tần Thẩm kia là dạng đàn ông không biết dịu dàng, cho dù ngoại hình không tệ cũng không thể so với mình.
Bản thân hắn học thức không kém, khí chất ưu nhã, am hiểu thu phục lòng người, biết rõ lạt mềm buộc chặt, lại hiểu phụ nữ… Làm sao có thể thua Tần Thẩm? Điều hắn ta cần vượt qua được chỉ là quan niệm đạo đức truyền thống vô vị của Lục Chân Nghi mà thôi.
Cho nên, hắn lập tức khẽ cười, dịu dàng nói: “Được, không quấy rầy cô, cô cứ nghỉ ngơi một lúc đi.” Nói xong đưa qua một chiếc khăn tay, dùng âm lượng vừa đủ trầm thấp dịu dàng mang theo chút đau lòng nói: “Lau mồ hôi đi, tóc cô ướt hết rồi, sẽ khó chịu lắm.”
Vốn định tự mình chủ động lau giúp cô, nhưng lại nghĩ, Lục Chân Nghi không giống những cô gái trẻ tuổi, trước mắt đối với hành vi của hắn còn khá bài xích, lịch sự một chút thì hơn, nên không chủ động lau.
Lục Chân Nghi không nhận, cô đã cảm thấy phiền muốn chết, lạnh lùng nói: “Cám ơn, không cần. Chồng tôi sẽ không thích tôi dùng khăn tay của người đàn ông khác.”
Viên Lục Duy suýt chút nữa không nhịn được, nhưng cuối cùng hắn vẫn yên lặng nhận khăn về, không nói gì thêm.
Không khí trong xe cực kì xấu hổ.
Lục Chân Nghi cực kỳ khó chịu, đùi Viên Lục Duy còn dính sát đùi cô, tuy rằng đúng là trong xe chật chội, cô cũng không có chỗ tránh, nhưng sao hắn không thể giống anh chàng ngồi bên phải kia, thu người khép chân vào biểu lộ một chút thành ý rằng mình không cố ý muốn sàm sỡ người khác?
Viên Lục Duy thật sự tức giận, sự nhẫn nại của hắn đối với phụ nữ có hạn, hắn nghĩ, nếu Lục Chân Nghi còn không thức thời, hắn cũng lười phải để ý đến cô, đợi dịp thuận tiện thì cưỡng đoạt cho nhanh? Hay vẫn cố nhẫn nhịn để đạt được thu hoạch thơm ngon hơn?
Nhìn một bên mặt của cô đang nhắm mắt ngửa ra tựa vào ghế xe, sắc mặt tái nhợt, một phần tóc đen theo mồ hôi dính vào gò má, môi lại hơi hồng, nhìn qua có vẻ gợi cảm khác biệt.
Tim hắn đập thình thịch, đã rất lâu không đập nhanh như vậy.
Đôi môi kia không biết sẽ có vị gì nhỉ? Có thể vì mồ hôi mà hơi mằn mặn hay không?
Lục Chân Nghi chập chờn ngủ, phát hiện Viên Lục Duy chỉ là nhân cơ hội lấy lòng, hơi lợi dụng cơ hội một chút, cô an tâm, ngủ là biện pháp tốt nhất để khôi phục dị năng tinh thần.
Tận dụng thời gian, khôi phục nhanh chóng.
Đợi đến khi xe dừng thì cô cũng tỉnh. Viên Lục Duy mỉm cười nhìn cô: “Khôi phục được bao nhiêu? Nhiều không?”
Lục Chân liếc hắn một chút, “Một chút thôi.”
“Cô có thăng cấp dị năng lần nào không?”
Lục Chân Nghi lắc đầu.
Cô nghe Tần Thẩm nói qua chuyện thăng cấp dị năng, Tần Thẩm hẳn là thăng cấp hai lần, mỗi lần đều có thể tăng mạnh dị năng. Thẩm Hoành Hoan cũng thăng cấp một lần. Cô còn chưa có loại cảm giác này.
Trước mặt là một trung tâm thí nghiệm nông nghiệp, diện tích rất lớn, có lều ấm kết cấu bằng hợp kim nhôm và thủy tinh, nơi này đã bị một căn cứ phía Tây gần hơn lấy hết rau dưa hoa quả, cho nên bên trong lều ấm không còn lại gì. Hôm nay bọn họ tới đây là vì trong doanh Xương Bình có một giáo sư đến từ nơi này, ông cung cấp địa điểm để hạt giống và mật mã vào cửa.
Nơi này cách ngọn núi trong nội thành rất gần, nói là chân núi cũng không phải nói quá, gần trong gang tấc, có thể nhìn thấy từ sườn núi trở xuống là một vùng xanh đậm
Vì đang là mùa đông nên xung quanh không có màu xanh, trời đông lạnh giá rét, nhìn rất quái dị.
Viên Lục Duy nhìn cô ngó nghiêng, mỉm cười nói: “Đó không phải là thảm thực vật, là một loại đá màu xanh đậm, nhìn hơi giống ngọc bích, rất đẹp. Cô biết tại sao không? Hiện giờ có người đưa ra luận điệu nói đây là ngọn núi trong Sơn Hải Kinh, bởi vì quái vật, và hình thái địa lý đều rất giống với miêu tả trong Sơn Hải Kinh. Ban đầu mọi người cảm thấy thật vớ vẩn, nhưng bây giờ nhìn lại quả thật càng ngày càng giống.”
Lục Chân Nghi cũng không cảm thấy kì lạ, hiện giờ rất nhiều người đều bắt đầu chấp nhận giả thuyết này.
“Thế giới này thật kỳ diệu phải không?” Viên Lục Duy cảm khái nói: “Nếu đây là Sơn Hải Kinh thật thì ngọn núi này chính là núi Tuân Trạng trong Đông Sơn Kinh. ‘Kỳ thượng hữu ngọc, kỳ hạ đa thanh bích‘, [Bên trên ngọn núi có nhiều ngọc thạch, bên dưới ngọn núi có rất nhiều đá xanh và ngọc bích] còn có người đề nghị sau khi giải quyết xong vấn đề trồng trọt thì lên núi xem thật sự có tài nguyên khoáng sản vàng ngọc châu báu gì hay không.”
Lục Chân Nghi cười cười: “Vàng ngọc hiện giờ cũng có để làm gì đâu, còn không bằng một cái máy phát điện một thùng xăng, chẳng lẽ có thể dùng ngọc làm gạch xây nhà sao?”
Viên Lục Duy cũng cười, ánh mắt nhìn Lục Chân Nghi lộ ra chút tán thưởng.
Có điều nếu cô không thích hắn, hắn quyết định không nên tùy tiện khen cô.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào, khi tìm được hạt giống thì Viên Lục lại lặng lẽ lui ra.
Người đầu tiên phát hiện là Lục Chân Nghi, dọc đường Viên Lục Duy đều đi bên cạnh cô, giờ phút này lại không thấy đâu nữa, mơ hồ nhìn thấy vách tường bên phải đằng sau có bóng người.
Hai bộ đội đặc chủng đi cùng xe cũng không thấy đâu.
Có vấn đề!
Lục Chân Nghi nhanh chóng đặt câu hỏi phán đoán.
Cô có quá ít thông tin, căn cứ để có thể phán đoán vô cùng ít ỏi.
Là bởi vì phía trước sẽ có nguy hiểm sao?
Nhưng kết mọi người chết hết thì có lợi gì cho Viên Lục Duy?
Như vậy, khả năng lớn nhất chính là hắn có việc phải âm thầm lén lút làm một mình?
Trực giác mách bảo Lục Chân Nghi chuyện này nhất định không bình thường.
Tò mò hại chết con mèo.
Nhưng nếu rất quan trọng, nói không chừng cô có thể nắm bắt cơ hội giúp Tần Thẩm đối phó Viên Lục Duy… Nếu không đi không chừng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của chính bọn họ…
Lục Chân Nghi do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định lặng lẽ bám đuôi đằng sau.
Cô bước thật nhẹ, lén lút rẽ vào lối bên phải đằng sau.
Rẽ qua góc tường, không thấy người. Cô áp sát tường, nhẹ nhàng đi. Để tránh bị phát hiện đột ngột, cô tuy rằng bước nhẹ, nhưng không rón rén, như vậy nếu bị phát hiện còn có thể nói mình chỉ vô tình đi đến đây.
Cô thật hối hận không mang chim đầu rìu đi theo, nếu không có thể cho chim đầu rìu trợ giúp điều tra, bây giờ cô và chim đầu rìu có thể kết nối tinh thần, có khả năng thu được một ít thông tin.
Tim đập loạn xạ, cô cố gắng khống chế.
Đi hết dọc bức tường này, cô lặng lẽ ngó ra nhìn, không có bất cứ ai…
Rẽ qua, phía trước là cửa vào tầng hầm, ô thủy tinh trên khung gỗ màu vàng cổ xưa trên đã vỡ, bên trong tối đen như mực, nhìn thật âm u.
Lục Chân Nghi do dự.
Chắc chắn Viên Lục Duy bọn họ đã vào nơi này.
Mình có cần đi vào không?
Hiện giờ cô chỉ có thể vận dụng một chút dị năng tinh thần, tuy thân thể được rèn luyện nhưng cũng chỉ mạnh hơn một chút so với người bình thường. Có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cứ như vậy mà vào có lẽ không phải lựa chọn sáng suốt.
Nhưng nếu bỏ cuộc lại có chút không cam lòng.