Editor: Giang còi
Betor: mèomỡ
Ban đêm khi nằm trên chiếc giường sắt kẽo kẹt, Lục Chân Nghi nhìn gương mặt vẫn đẹp trai nhưng khóe môi mím lại mỏi mệt, trên cằm lún phún râu của Tần Thẩm, khẽ nói: “Cám ơn anh, Tần Thẩm.”
Tần Thẩm đang định nhắm mắt lại ngủ, nghe vậy mở mắt ra, nhìn cô.
Lục Chân Nghi nhanh chóng nói nhỏ: “Gặp được anh em thật may mắn.” Sau đó liền im lặng.
Tần Thẩm chăm chú nhìn cô, không nói gì cũng không mỉm cười, trong ánh mắt có cảm xúc phức tạp nào đó đang rục rịch. Cuối cùng anh thở dài, vuốt tóc cô, vươn tay ôm cô vào ngực, hôn lên trán cô, nói: “Ngủ đi.”
Không biết gì có lẽ sẽ tốt hơn.
Ngày hôm sau Lục Chân Nghi giống như hôm qua cần thử nghiệm với gà, chó, Tòng Tòng và Thử Thử.
Lần này là thử nghiệm tấn công và khống chế.
Bắt đầu vẫn là gà, cô thử dùng cường độ sức mạnh tinh thần bình thường để tấn công, con gà này sức mạnh tinh thần quá yếu , chỉ một chiêu tấn công tinh thần đã đo ván. Cả hạch tinh thần cũng biến mất.
Lục Chân Nghi trợn tròn mắt, gà ngã khụy trong lồng sắt, người xung quanh giật nảy mình.
Trợ thủ vội vàng mang con gà ra, dùng dụng cụ chuyên môn mà Lục Chân Nghi không biết là gì kiểm tra một lượt, tuyên bố: “Chết não.”
Ánh mắt mọi người xung quanh đều tỏa sáng.
“Tiếp tục thí nghiệm!” Nhà khoa học già nói, vẻ mặt phấn chấn.
Lục Chân Nghi bé chú chỏ nhó đặt sang một bên: “Trực tiếp thử với động vật biến dị đi, động vật thông thường cũng không khác lắm đâu.”
Nhân viên nghiên cứu đồng ý.
Lục Chân Nghi nhắm mắt làm thử.
Tinh thần của động biến dị vật mạnh hơn nhiều so với động vật phổ thông, xấp xỉ người bình thường, nhưng hỗn loạn thô bạo không trật tự. Lục Chân Nghi hôm qua đã vượt qua vỏ ngoài tinh thần của chúng, hiện giờ tất nhiên sẽ dễ dàng hơn.
Nhà khoa học già yêu cầu cô thử dùng cường độ tấn công khác nhau.
Lúc đầu dùng cường độ nhẹ, giống như lúc cô tấn công cô gái trẻ kia.
Vừa chạm đến liền thu lại.
Tinh thần của cô gần như không bị ảnh hưởng gì.
Con Thử Thử kia xù lông, cảm nhận được mình đã bị tấn công và hơi đau.
Sau đó là cường độ bình thường, vừa rồi dùng cường độ này tiêu diệt hạch tinh thần của gà thì Lục Chân Nghi không cảm thấy có gì bất thường, giờ phút này lại cảm thấy không khỏe.
Có thể là do tinh thần động vật biến dị đã bị ô nhiễm?
Thử Thử ở trong lồng đập loạn xạ, dùng đầu đâm vào lồng sắt, hiển nhiên là đang rất đau đớn.
“Tăng cường độ đến mức cao nhất!” Nhà khoa học già nói lớn.
Lục Chân Nghi cắn răng, tăng cường độ tinh thần của mình phát ra.
Cảm giác được hạch tinh thần màu xám đen kịch liệt phản kháng và đáp trả, sắc mặt cô trắng bệch, cơn buồn nôn trào lên.
Khoảng 2, 3 giây sau, Thử Thử rốt cuộc đã bị cô giết chết.
Nhưng cô lại cảm thấy khó chịu như đã trải qua vài giờ đồng hồ, trán rịn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, vất vả lắm mới nhịn không nôn ra.
Không còn đủ sức tiến hành một lần nữa.
Xem ra sức chiến đấu hiện giờ của cô còn rất yếu.
Nhưng các nhân viên nghiên cứu khoa học vẫn tương đối hài lòng. So với quả cầu nước và quả cầu lửa nhỏ thì vẫn coi như có tác dụng hơn, không xếp vào loại tấn công yếu nhất.
Huấn luyện viên Đào cũng không bị chuyển đi, Lục Chân Nghi có chút thương cảm với hoàn cảnh của cô ấy, khuyên Tần Thẩm không nên ghi thù, đã trong tình cảnh này rồi chẳng lẽ con người còn đấu đá nội bộ nữa.
Huống hồ chỉ là việc nhỏ nhặt mà thôi.
Mặc dù vậy huấn luyện viên Đào vẫn bị cấp trên phê bình, hơn nữa nghe nói còn phải viết bản kiểm điểm.
Qua ba ngày sau, Lục Chân Nghi bắt đầu phải rời doanh trại ra ngoài làm nhiệm vụ.
Đội Dị Thường và đội Siêu Thường có sự khác biệt rất lớn.
Cường độ và cách thức huấn luyện của đội Siêu Thường khắc nghiệt hơn so với đội Dị Thường rất nhiều, dựa trên phương pháp huấn luyện bộ đội đặc chủng, hơn nữa số lượng nhiệm vụ được giao cũng nhiều hơn. Còn ở Đội Dị Thường phân chia cấp bậc dựa trên sức chiến đấu và lực sát thương khác nhau.
Cấp 0 gần như hoàn toàn không có sức chiến đấu, những người dị năng cấp này không cần ra ngoài làm nhiệm vụ, nói ví dụ như cậu bé Đổng Tu. Kỳ thật dị năng hệ mộc của cậu vẫn có sức chiến đấu nhất định, chẳng hạn như lúc chiến đấu có thể dùng dây leo trói chặt kẻ thù, nhưng bởi vì cậu bé chưa trưởng thành, cho nên không được ra ngoài nhiệm vụ.
Cấp 1 là có sức sát thương nhỏ, ví dụ như Ngô Tĩnh San, chỉ có thể ném ra quả cầu lửa rồi thôi. Dị năng hệ thủy của Thẩm Hoành Hoan tuy đã mạnh hơn, nhưng bởi vì dị năng hệ thủy có lực sát không lớn, cho nên cũng bị xếp vào cấp 1
Lục Chân Nghi tạm thời cũng bị xếp vào cấp 1.
Cơ hội cho các dị năng cấp 1 ra ngoài làm nhiệm vụ không nhiều lắm, bình thường đều là nhiệm vụ dạng bồi dưỡng, đến những khu vực không quá nguy hiểm, để quân nhân bảo vệ bọn họ đi ra ngoài hoàn thành một ít nhiệm vụ có độ khó thấp, mục đích chủ yếu là làm quen, phối hợp, khắc phục tâm lý sợ hãi khi đối mặt với quái vật biến dị, tạo nền móng cho sau này.
Những người có dị năng cấp 1 là nhiều nhất, trước mắt có hơn bốn mươi người.
Những người có dị năng thuộc cấp 2 có thể tấn công liên tiếp, một lần có thể giết mấy chục quái thú thông thường. Sức tấn công của dị năng không hề kém súng đạn, tác dụng có thể ngang bằng với những tay súng bắn tỉa hoặc thậm chí mạnh hơn.
Bắt đầu từ cấp 2 có thể nhận một vài nhiệm vụ nguy hiểm.
Cấp 3 chính là có dị năng sát thương vô cùng mạnh như Tần Thẩm. Trước mắt chỉ có Tần Thẩm, Viên Lục Duy là những người hiếm hoi có thể làm những nhiệm vụ khó mà cả bộ đội đặc chủng cũng không làm được.
Nhiệm vụ lần này là cùng nhau đến phòng nghiên cứu ở một ngôi trường nông nghiệp dưới “Chân núi” tìm hạt giống.
Trước mắt có thể thấy vụ mùa đầu xuân năm sau có lẽ không được lạc quan cho lắm.
Chưa nói đến nguy cơ bị quái vật tấn công lúc trồng trọt, chỉ đất đai thôi cũng phải lo hạn hán, lũ lụt.
Không ít quái vật xuất hiện sẽ mang theo hạn hán dài ngày hoặc lũ lụt. Xương Bình này hiện giờ là vùng đất khô hạn, hơn nữa theo nhân viên nghiên cứu khoa học thử nghiệm, loại đất đai cằn cỗi này có tưới bao nhiêu nước cũng ngấm đi hết không giữ lại được. Nghe nói hiện giờ cấp trên có ý định khi mùa xuân đến sẽ khai khẩn một khu vực đất không quá khô hạn, xây tường bao quanh để bảo vệ an toàn, đến đầu mùa xuân mọi người có thể trồng trọt.
Tuy rằng có không ít loại quái thú có thể lấy làm thức ăn nhưng lương thực vẫn là yếu tố quan trọng nhất. Số lương thực dự trữ của đất nước khi xảy ra đại nạn đã tổn thất không ít, dự trữ của quân đội cũng có hạn. Tuy rằng sau đại nạn, mấy doanh trại quân đội đều tới các kho lúa ở vùng xung quanh để lấy lương thực, nhưng chỉ tính riêng quân doanh Xương Bình quân và dân đã khoảng bảy tám mươi vạn người, tiêu hao rất nhiều, lương thực và vật tư mang về ăn dè sẻn cũng chỉ đủ tầm 2 năm.
Huống chi số người tị nạn gia nhập quân doanh đang không ngừng tăng.
Rau củ hoa quả không cần nói, gần như chỉ có cải trắng, khoai tây, cà rốt, mấy loại mùa đông có thể cất vào hầm chứa rau quả cùng một ít táo và cam. Hiện giờ trong doanh cứu trợ người bình thường đều ăn không đủ no, chỉ có thể nhận một suất ăn vừa đủ để không đói chết; tình nguyện viên đi công tác bên ngoài và công nhân xây dựng có thể được cấp một phần thịt quái thú; quân nhân mỗi ngày ngoài thịt quái thú còn được phát thêm ít cải trắng khoai tây, trái cây thì chỉ có những người có chức có quyền mới có.
Doanh trại đang tích cực xây dựng, ngoại trừ phòng ngự và tìm kiếm vật tư thì cũng đang tìm nhân viên kỹ thuật xây lò gạch và nhà máy xi măng, cung cấp cho các công trình đang xây dựng. Nhà máy quân sự cũng đã được đưa vào kế hoạch, nhưng nguyên vật liệu và trang thiết bị quá khó tìm… Nghe nói còn đang xem xét đến mùa xuân trường học sẽ khai giảng nhận học sinh vào lớp, số trẻ vị thành niên cũng không ít, theo báo cáo thống kê có năm, sáu vạn, mà trẻ em dưới 15 tuổi cũng cỡ hai, ba vạn. Bỏ qua số lượng trẻ chưa đến tuổi tới trường thì số trẻ nằm trong diện giáo dục bắt buộc tiểu học và trung học có gần hai vạn đứa nhỏ.
Lục Chân Nghi còn biết quân khu định xây cả cô nhi viện, trong cô nhi viện có bảy tám trăm đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ. Cô nhi viện được đặc cách, được chia thịt và rau củ trái cây. Còn trẻ em trong doanh cứu nạn ngoại trừ phần của cha mẹ thì cũng được thêm chút rau và thịt.
Cho nên, những người bình thường có con lại sống khá hơn một chút, chỉ có điều những thứ được cấp thêm cũng không nhiều.
Nơi mà Lục Chân Nghi và mọi người sắp đến đã có lính trinh sát tới điều tra, quái vật ở gần đó cũng không nhiều, nhiệm vụ lần này tương đối an toàn.
Không phải tất cả dị năng cấp 1 của đội Dị Thường đều đi, mà chỉ có chưa đến một nửa, ước chừng khoảng hai mươi người, ngoài ra có thêm sáu mươi quân nhân võ trang đầy đủ.
Lục Chân Nghi, Ngô Tĩnh San, Thẩm Hoành Hoan đều tham gia, cả cô gái trẻ gọi cô là bà cô cũng ở trong đội ngũ.
Tần Thẩm có chút lo lắng cho Lục Chân Nghi, muốn xin dẫn đội đi làm nhiệm vụ lần này, nhưng bị Lục Chân Nghi ngăn lại.
Về sau cô còn phải làm những nhiệm vụ khác nữa, không thể nhiệm vụ nào cũng để Tần Thẩm đi theo được.
Mười giờ sáng tập hợp trước cửa quân doanh, Lục Chân Nghi cùng Ngô Tĩnh San đi cùng nhau.
Hiện giờ doanh đã rất lớn, các cô từ ký túc xá đi bộ đến cổng doanh mất hơn hai mươi phút. Trong danh sách vật phẩm đổi được từ điểm cống hiến có xe đạp và xe điện, nhưng ắc quy xe điện rất đắt, Lục Chân Nghi nghĩ, nếu về sau cứ thế này thì không bằng mua một cái xe đạp còn hơn.
Lúc các cô đi ngang qua doanh cứu nạn thì người trên đường cũng không nhiều, có người nói chuyện phiếm, đa số mọi người quần áo rách rưới mặt vàng vọt xanh xao, nhưng còn chưa tới tình trạng tuyệt vọng hoặc chết lặng.
Đi ngang qua công trường thì gặp thầy giáo Tống đang ở đó. Các cô dừng lại chào hỏi vài câu.
Thầy giáo Tống càng gầy càng đen hơn, tuy quần áo vừa bẩn vừa rách, nhưng tinh thần lại khá hơn.
“Các cô đều có dị năng?” Thầy giáo Tống giật mình, vẻ mặt hâm mộ: “Thật là quá may mắn.”
Giọng anh ta hơi to, người xung quanh đều nhìn qua, ánh mắt nóng rực, có kinh ngạc có hâm mộ có sùng bái có ghen tị.
Thầy giáo Tống nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngô, cô nói thật cho tôi nghe với, người có dị năng có phải là một trong những hạng mục được chính phủ nghiên cứu không? Có phải là người bình thường được cải tạo lại không? Nếu như vậy tôi cũng không ngại làm vật thí nghiệm…”
Ngô Tĩnh San cười khổ, cũng nói nhỏ: “Thật sự không phải đâu… Nếu thật thì sao lại có nhiều loại dị năng lung tung như vậy chứ?”
Thầy giáo Tống thở dài: “Tôi cũng biết là không phải mà, tại rất nhiều người đều nói một vài người trong doanh cứu nạn tự dưng ngủ một đêm sáng ra là có dị năng… Nhưng cũng có những lời đồn là chính phủ thí nghiệm tạo ra người mang dị năng…”
Ngô Tĩnh San lại hỏi tình hình anh ta gần đây thế nào, thầy giáo Tống cười khổ: “Làm lao công, sống qua ngày.”
Ngô Tĩnh San nói: “Nghe nói đến mùa xuân trường học sẽ mở cửa, thầy giáo Tống có lẽ có thể làm giáo viên tiếng Anh.”
Lục Chân Nghi yên lặng nghĩ.
Sau này chương trình học trong trường chỉ sợ sẽ không còn môn tiếng Anh.
Các cô đang định nói tạm biệt, đột nhiên nghe giọng một cụ già nói: “Hai cô gái trẻ, có thể giúp tôi một tay được không?”
Hai người bọn họ quay lại nhìn, chỉ thấy một cụ già ít nhất phải hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, mặc áo công nhân rách nát giống như thầy giáo Tống đứng cách các cô một khoảng không xa lắm.
Ông lão gầy yếu, đeo mắt kính, vẻ mặt rất quật cường, giọng điệu rất lịch sự, âm sắc rõ ràng.
Đối với cụ già như vậy, các cô đành phải nói: “Chào bác.” Vốn định nói ông, nhưng khí chất của ông lão không hề giống công nhân.
Cụ già nói: “Nếu các cô ra ngoài làm nhiệm vụ xin các cô làm ơn lưu ý giúp tôi xem có ba người này hay không?”
Ông đưa tay lấy ra một tấm ảnh, trên ảnh chụp là một nam một nữ cùng một bé gái khoảng 5,6 tuổi. Người đàn ông mặc đồ vest, người phụ nữ mặc váy, có thể thấy điều kiện gia đình không tệ, ba người đều cười rất vui vẻ.
Ông cụ lại lấy ra một cái túi nilon, bên trong là sáu cái bánh quy, có bánh quy có nhân, cũng có bánh quy sô đa.
“Đây là thù lao.” Ông nói.
Lục Chân Nghi và Ngô Tĩnh San đưa mắt nhìn nhau.
Thầy Tống không đành lòng, nói: “Các cô nếu tiện đường thì để ý giúp lão Đồng một chút.”
Thật ra, lão Đồng là giáo viên môn tiếng Trung của một trường đại học, năm nay đã 65 tuổi, trong ảnh chụp là vợ chồng con trai và cháu gái của ông. Lão Đồng cùng vợ con ở gần trường học, mà cả nhà đứa con trai ở làng Olympic.
Khi xảy ra động đất lão Đồng thoát ra được, vợ ông ở cách đó không xa đã bị đè chết.
Ông được quân đội và tình nguyện viên cứu ra trong lúc hỗn loạn, nhà người con trai ở làng Olympic thật ra cách có hơn mười phút đi xe nhưng bây giờ giống như cách trăm sông nghìn núi, không hề có tin tức.
Ông một thân một mình thui thủi trong doanh cứu nạn. nguyện vọng duy nhất đó là có thể biết được tin tức về gia đình đứa con trai. Tuổi ông đã cao không thể tham gia công tác tình nguyện viên, ông liền xin gia nhập đội ngũ công nhân xây dựng, vốn ông cũng không đủ điều kiện, nhưng người phụ trách thương hại ông cho nên vẫn đồng ý cho ông vào.
Mỗi ngày đi làm ông đều đem một nửa khẩu phần ăn nhất là loại có thể dự trữ được như lương khô, khi dự trữ được kha khá liền lấy ra làm thù lao, cầu xin những tình nguyện viên hoặc quân nhân có thể ra ngoài làm nhiệm vụ giúp để ý tin tức gia đình đứa con trai.
Ông là công nhân cao tuổi nhất, cũng là người yếu ớt nhất, nhưng ông luôn hoàn thành lượng công việc được giao.
“Chúng cháu nhớ rồi, nhất định sẽ để ý giúp ông.” Lục Chân Nghi nghiêm túc nói, lại đẩy gói bánh quy to về, “Thù lao chờ chúng cháu tìm được người rồi nói sau.”
Ông cụ có chút lo lắng, chân run run, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Cám ơn cháu gái.”
Lục Chân Nghi và Ngô Tĩnh San chào tạm biệt, đi đến gần cửa không nhìn thấy công trường nữa, Ngô Tĩnh San đột nhiên dừng lại, chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: “… Thế giới này, tại sao lại như vậy… Mình rất lo lắng cho ba mẹ mình…” Cô ấy ngồi xổm xuống, khóc đến thở không ra hơi.
Lục Chân Nghi nghĩ tới cha mẹ mình cũng không biết sống chết ra sao, đứng ngơ ngác, mắt đỏ lên.