Không làm thế thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 65




Chờ đến khi Nguyễn Tri Vi tỉnh táo hoàn toàn, biết mình suốt dọc đường đi luôn tựa đầu vào vai Thẩm Yến ngủ thì xấu hổ không thôi, thầm nghĩ lần sau chắc chắn mình sẽ không như vậy nữa.

Cơ mà vào lần tiếp theo, cô lại vẫn chứng nào tật nấy.

Cũng không còn cách nào khác, làm diễn viên vốn thời gian ngủ không nhiều, hôm nào mà quay cảnh đêm nhiều thì cũng chỉ tranh thủ ngủ được cỡ bốn tiếng là căng. Nói thời gian ngồi xe là thời gian ngủ bù của diễn viên quả không ngoa tí nào, ngủ được là tốt lắm rồi, kể cả cô có không muốn ngủ thì bản thân cũng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập tới.

Thẩm Yến thì ngay sau hôm đó đã cấp tốc dọn đến ở sát vách Nguyễn Tri Vi, chẳng hiểu anh thuyết phục kiểu gì mà chủ nhà bên đó lại cấp tốc dọn nhà đi ngay trong đêm như vậy.

Không những thế, Thẩm Yến còn qua hỏi thăm lịch trình của Nguyễn Tri Vi ở chỗ Trương Văn Văn. Với sự sắp xếp làm việc cường độ cao như này, nếu Nguyễn Tri Vi phải ra khỏi nhà lúc bốn giờ sáng để đi quay phim thì chắc chắn tầm ba rưỡi anh sẽ xuất hiện trước cửa chờ cô.

Bình thường trên công ty, thời gian họp hành như nào đều phải sắp xếp thuận theo ý anh. Thẩm Yến không phải tuýp người có thể dậy sớm nhưng vì Nguyễn Tri Vi anh sẵn sàng làm quen. Anh luôn luôn xuất hiện những lúc cô phải đến đoàn làm phim, đi tham gia hoạt động, có mưa gió bão bùng cỡ nào anh cũng chưa từng đến trễ.

Và cũng chẳng có gì bất ngờ khi lần nào lên xe Nguyễn Tri Vi cũng ngủ. Bình thường ngủ giấc ngủ của cô không sâu lắm, mà không hiểu sao có Thẩm Yến bên cạnh, cô lại giấc yên tâm tiến vào mộng đẹp.

Thẩm Yến luôn giữ trạng thái tỉnh táo, suốt dọc đường đi không ngủ tí nào, chờ tới khi cô tỉnh dậy sẽ nói một câu: “Đến rồi.”

Nhưng một tuần sau Thẩm Yến lại thất hứa, sáng sớm hôm ấy anh không đứng trước cửa nhà đợi Nguyễn Tri Vi nữa, bởi anh nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát.

Bọn họ đã bắt được người đàn ông mặc đồ đen tập kích hai người ở bãi đỗ xe hôm ấy.

Thẩm Yến vội vàng chạy tới cục, lúc tới nơi đã thấy người đàn ông đó ngồi sẵn trong phòng thẩm vấn. 

Người đàn ông đó bị tóm rạng sáng nay tại phòng trọ. 

Gã trông gầy trơ xương, lưng hơi khòm, tuổi tác mới gần 30, trên mặt có vết nám, tóc cạo đầu đinh, nhìn bề ngoài trông khá lôi thôi. Gã đang bị còng bằng còng bạc số 8, buộc tiếp nhận thẩm vấn. 

Thẩm Yến đứng đó nghe một lúc cũng tường tận chân tướng.

Người đàn ông này tên Lý Mộc, là một tay buôn nhỏ ham chơi lêu lổng sống ở ngoại ô Bắc Thành. Gã là fan của Dương Ngải Văn, mà gọi như thế cũng chưa chuẩn xác bởi gã không phải kiểu fan hay đu idol như vẫn thường thấy. 

Ban đầu, Dương Ngải Văn chỉ là một người nổi tiếng trên mạng thông thường, dựa vào nhan sắc hút được không ít fan nam. Cô ta thi thoảng lại làm vài động tác gợi cảm thu hút sự chú ý của cư dân mạng, lợi dụng mánh khoé đó kiếm được không ít tiền, và Lý Mộc chính là người lúc nào cũng nằm ở top 1 người donate cho cô ta. 

Dương Ngải Văn thậm chí còn từng gặp Lý Mộc ngoài đời, nói là muốn làm chút chuyện để cảm ơn gã. Cái gì nên làm, cái gì không nên làm cô ta đều làm hết, nhờ vậy mà có được sự trung thành tuyệt đối của Lý Mộc. 

Sau này, Dương Ngải Văn may mắn có cơ hội ôm chân kim chủ, thành công lách mình tiến vào giới giải trí, mấy lịch sử đen tối đó của cô ta đều được kim chủ đứng sau tìm cách đè hết xuống. Lý Mộc tự biết mình không thể huỷ hoại con đường trở thành siêu sao của cô ta, nhưng gã vẫn giữ liên lạc với Dương Ngải Văn, theo dõi hành trình của cô ta. 

Hồi Tô Ngự và Dương Ngải Văn bị trói couple với nhau, gã rất đố kỵ với Tô Ngự vì cậu ta đã có được người con gái gã yêu. Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau gã lại thấy tin Tô Ngự tỏ tình với Nguyễn Tri Vi ở lễ trao giải. 

Dương Ngải Văn khi ấy chẳng khác nào như vừa được cắm nguyên “chiếc sừng” lên đầu, rơi vào tình cảnh hết sức ngượng ngùng và đáng thương. Lúc ấy Dương Ngải Văn lên mạng thường xuyên có những ám chỉ tỏ vẻ Nguyễn Tri Vi cướp người yêu của mình, Nguyễn Tri Vi là một con ả thảo mai cực kỳ tâm cơ, chỉ có cô ta là đơn thuần đáng thương.

Khoảng thời gian trước, Dương Ngải Văn “sơ sẩy” để lộ việc mình đang phải dùng thuốc ngủ trên weibo, cho thấy rõ tâm trạng mình hiện giờ không tốt lắm.

Chính vì thế, Lý Mộc đâm ra hận Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi, muốn thay Dương Ngải Văn trả thù hai người họ. Tô Ngự dù sao cũng là đàn ông, gã ra tay không tiện nên chuyển hướng sang nhằm vào Nguyễn Tri Vi. Gã thầm nhủ minh tinh như cô ta chắc hay gặp mấy việc như này lắm, gã lẩn trốn trong đám người đó hẳn cảnh sát sẽ không bắt được.

Lý Mộc cố ý tìm bạn bè hỏi thăm chỗ mua axit sunfuric nhiều nhất có thể, bởi trong một lần nói chuyện với Dương Ngải Văn, cô ta đã bảo: “Nguyễn Tri Vi đẹp lắm, chả trách đàn ông ai cũng thích cô ấy, em không so được”. Điều ấy làm nảy sinh ý muốn huỷ dung Nguyễn Tri Vi của gã. 

Trong lòng gã, Dương Ngải Văn là đẹp nhất.

Gã phải lăn lộn hỏi thăm khắp nơi mãi mới tìm được tung tích của Nguyễn Tri Vi mà đợi mãi không tìm được cơ hội để ra tay, sau cuối cùng chỉ còn cách chờ tới khi chỉ còn cô và Thẩm Yến ở chung một chỗ mới tìm kẽ hở để thực hiện. Thật ra có Thẩm Yến ở đó, gã cũng hơi dè chừng, nhưng tới giờ phút này thì không chờ được nữa. 

Gã ỷ vào việc bản thân có vũ khí nên mạnh dạn chọn ra tay nhưng cuối cùng lại không đạt được kết quả như mong đợi, ngược lại còn phải chạy trối chết. Sau đấy, gã trốn biệt trong căn phòng trọ ở ngoại ô, chờ cơ hội thứ hai xuất hiện.

Nhưng cuối cùng, cái gã đợi được không phải cơ hội, mà là sự hỏi thăm của cảnh sát.

Cảnh sát ngồi ép cung mà cũng cạn lời không biết phải nói sao, gã này trình độ văn hoá không cao, nhận thức về pháp luật rất mơ hồ, cho rằng bản thân dù có phạm tội cũng không bị cảnh sát tóm được.

Họ dễ dàng bị những cô hot girl mạng hấp dẫn lực chú ý là bởi vì trong cuộc sống thực tế bên ngoài họ chưa từng gặp những người tương tự, vậy nên lúc lên mạng họ tình nguyện tiêu tiền cho những người ấy, dùng nó làm điều kiện để đổi lấy cách thức liên lạc. Được chạm vào hot girl mạng lại chả khác nào chiếm được của hời, thậm chí còn sẵn sàng liều mạng.

Thẩm Yến nghe xong chỉ thấy tên này vô cùng ngu ngốc.

Một đứa con gái lẳng lơ như Dương Ngải Văn lại làm cho Lý Mộc khăng khăng sống chết vì mình như này, không biết nên khen cô ta có thủ đoạn hay chê gã ngu ngốc nữa. Mà quan trọng ở đây là, Lý Mộc ủ mưu làm hại người phụ nữ của anh.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh trong bãi đỗ xe lần trước thôi, ánh mắt Thẩm Yến trở nên lạnh băng, hồi ức đó như một cơn ác mộng anh không muốn thấy lại.

“Anh Thẩm, chờ đã…” Cảnh sát lên tiếng cản lại.

Thẩm Yến không chút bận tâm tới lời nói của cảnh sát, tiến lên phía trước nắm cổ áo Lý Mộc xốc lên, quát: “Vậy mày có từng nghĩ tới, người mày muốn ám hại, cũng là người vô cùng quan trọng trong lòng người khác, không nỡ thấy cô ấy bị tổn thương không hả?”

Lý Mộc nhìn người đàn ông đằng đằng sát khí trước mặt, không nhịn được rùng mình.

Chỉ cần là người đứng xung quanh đó thì đều cảm nhận được khí thế khủng khiếp ấy. Thậm chí, Lý Mộc còn hoài nghi, nếu không phải giết người là phạm pháp, Thẩm Yến còn muốn cầm súng bắn chết gã ngay lập tức.

Cảnh sát thấy tình hình không ổn bên khuyên can Thẩm Yến: “Anh Thẩm, anh không được xúc động, việc xử phạt đã có pháp luật lo.”

“Đúng thế, mong anh giữ tỉnh táo…” 

“Vậy hãy sớm cho anh ta chịu sự trừng phạt của pháp luật đi.” Nghe cảnh sát khuyên vậy, Thẩm Yến chỉ đành nhìn chằm chằm gã, gằn từng chữ một.

Phải nhanh lên, nếu không, anh không đợi kịp đến lúc gã nhận trừng phạt đâu.

“Được được, chúng tôi sẽ sớm xử lý.

Vào khoảnh khắc bước chân ra khỏi cục cảnh sát, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng Thẩm Yến cũng rơi xuống.

Mấy hôm nay trông anh lúc nào cũng điềm tĩnh, tinh thần thả lỏng, không hoảng loạn nóng ruột vì bất cứ điều gì, đã thế còn có thể bầu bạn cạnh Nguyễn Tri Vi, nhưng trên thực tế tâm trạng anh rất suy sụp. 

Không hôm nào anh được ngủ ngon giấc. Mỗi ngày anh chỉ ngủ khoảng 2 tiếng cho có, ngay cả lúc Nguyễn Tri Vi ngủ trên xe bảo mẫu, anh cũng duy trì trạng thái tỉnh táo, không dám thả lỏng đi vào giấc ngủ.

Chỉ cần một ngày Lý Mộc còn chưa sa lưới, Thẩm Yến sẽ khó yên giấc ngủ ngon. Cái anh sợ không phải mình chết mà là khi nguy hiểm ập tới, bản thân không kịp bảo vệ Nguyễn Tri Vi.

Thế nhưng, anh không thể thể hiện sự lo lắng của mình ra bên ngoài. Anh cứ làm ra vẻ bồn chồn như thế thì Nguyễn Tri Vi phải làm sao đây? 

Nguyễn Tri Vi có thể yên giấc ngủ ngon là vì anh mang tới cảm giác an toàn, còn nỗi bồn chồn lo lắng này cứ để anh gánh thay cô đi. 

Cũng may, đến giờ mọi chuyện đã rõ ràng hết thảy.

Thẩm Yến mời luật sư đâm đơn khởi kiện. Để Lý Mộc phải chịu mức án cao nhất có thể đối mặt, Thẩm Yến cũng cho người “thăm hỏi” phía toà án, kết quả rất nhanh đã được đưa ra, Lý Mộc bị khép vào tội cố ý giết người, mức độ nghiêm trọng, phán định tù chung thân. 

Nửa đời sau, Lý Mộc sẽ phải sống trong tù. 

Có thể tội Lý Mộc chưa đến mức phải chịu hình phạt nặng như thế nhưng Thẩm Yến không mong sau này Nguyễn Tri Vi còn gặp nguy hiểm. Cứ để gã chết rục trong tù đi, đây là cái giá gã phải trả khi động tới người không nên động. 

Sau khi cục cảnh sát ra thông báo, đội cảnh sát mạng cũng nhanh chóng lên tin nhắc nhở cư dân mạng phải giữ vững lý trí khi theo đuổi thần tượng, đừng chì chiết người ta và cũng không nên có những hành động làm tổn thương đến thể xác. Vì tính tuyệt mật nên tên của Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến và Dương Ngải Văn không được công bố, họ chỉ đưa ra đáp án mơ hồ rằng người bị hại là người nổi tiếng, người giật dây bày trò ra trò đó cũng vậy. 

Ai nấy đều bàn tán xôn xao trên Weibo và Miêu khu, gần như ai cũng bị chỉ mặt điểm danh, có cái đoán ngờ ngợ đúng, có cái thì lệch hoàn toàn. Chuyện đó chỉ một thời gian sau cũng dần mất độ thảo luận. 

Sau khoảng thời gian đó, antifan của Nguyễn Tri Vi cũng yên tĩnh hơn hẳn, ký ức của cư dân mạng là ngắn nhất, fan cp bắt đầu chuyển hướng sang đu phim khác, lại bám víu lấy một couple khác. Bây giờ mỗi lần mở weibo ra Nguyễn Tri Vi đều tự tin mình không còn nhận nhiều lời mắng nhiếc như trước nữa, càng nhiều hơn trong đó là sự khích lệ và động viên của fan. 

Chuyện tới đây coi như đã đặt dấu chấm hết.

Nguyễn Tri Vi cứ nghĩ từ giờ chắc Thẩm Yến sẽ không đứng cửa đợi mình từ sớm như trước nữa, vì cô nhớ rất rõ anh cực ghét dậy sớm, một khi phải dậy sớm là thể nào cũng ngái ngủ.

Thật ra mấy ngày gần đây, Nguyễn Tri Vi không biết cảm xúc trong mình đang ra sao nữa, kể từ lần ở bãi đỗ xe hôm đó, lúc anh đứng ra chắn axit sunfuric cho cô, rồi cả việc anh từng suýt chết vì mình, tim cô lại từng bước mở dần cho Thẩm Yến bước vào.

Có thế cô mới biết, thì ra Thẩm Yến yêu mình rất sâu đậm, vậy cô còn đóng cửa trái tim thế nào được nữa. 

Nhưng cô lại không muốn dễ dàng tha thứ cho Thẩm Yến, cô muốn anh phải theo đuổi mình thêm một thời gian nữa, chỉ có thứ khó có được sau này mới biết quý trọng thôi.

Ấy vậy mà sáng hôm sau lúc mở cửa ra, Nguyễn Tri Vi bất ngờ khi thấy Thẩm Yến đang đứng ngoài hành lang với vệ sĩ.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Yến có vẻ như chưa tỉnh ngủ đã phải vội vã rời giường. Anh đứng tựa vào tường day huyệt thái dương, dáng vẻ uể oải, đôi mắt hai mí vì thế mà hiện nếp uốn sâu hơn. 

Anh vừa xem di động vừa chuyển tay qua bóp sống mũi để duy trì tỉnh táo. 

Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Yến bởi mấy ngày trước trông tinh thần anh vẫn còn phấn chấn lắm kia mà. 

Thấy cô đi ra, Thẩm Yến vô thức đứng thẳng người dậy. Anh và cô nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lần lữa mãi không biết phải nói gì.

Nguy hiểm không còn, Lý Mộc đã phải chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra, mấy đứa antifan ngu muội cũng chẳng còn nhiều nữa, nếu giờ anh lấy lý do “lo lắng cho em, muốn đưa em tới đoàn làm phim” quả thật có hơi giả.

Thật ra, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô thôi. Khoảnh khắc được ngồi trong xe bảo mẫu với Nguyễn Tri Vi là những giây phút hạnh phúc nhất trong ngày của Thẩm Yến.

Nguyễn Tri Vi như đoán được suy nghĩ của Thẩm Yến, nhếch môi, khẽ nói: “Sau này chẳng biết còn bao nhiêu nguy hiểm rình rập, phải làm phiền anh đưa tôi đi làm thêm một thời gian nữa rồi.” 

Nói xong câu đó, cô không nhịn được cười khẽ.

Còn Thẩm Yến nghe lời ngầm ám chỉ của cô xong, cười tươi bảo:

“Được, anh cam tâm tình nguyện.”

Sau khi bắt được Lý Mộc, cuối cùng Thẩm Yến cũng có một giấc ngủ ngon. Mấy hôm trước ngủ ít quá, hôm nay anh buồn ngủ không chịu được, có ngủ cỡ nào cũng không tỉnh nổi.

Sáng sớm chưa tỉnh ngủ đã phải dậy là việc vô cùng đau khổ. Mặc dù vậy, Thẩm Yến vẫn muốn tiễn Nguyễn Tri Vi đi làm. 

Bởi vì chỉ khi được ở bên Nguyễn Tri Vi, thời gian của anh mới có giá trị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.