Mãi một lúc sau Thẩm Yến mới lấy lại được giọng. Anh gọi tên cô bằng chất giọng khàn đặc: “Nguyễn Tri Vi, tại sao…”
Hiểu lầm hóa giải rồi, sao bọn họ lại không thể về bên nhau.
Nguyễn Tri Vi lý trí nói: “Nghĩ lại thì từ trước đến giờ, giữa chúng ta chuyện thế thân chỉ là nguyên do đẩy nhanh tiến độ tôi rời xa anh thôi. Cho dù không có hiểu lầm này thì sớm muộn gì hai chúng ta cũng sẽ dừng lại. Mỗi một lần anh bỏ rơi tôi, mỗi một lần anh để tôi đợi tin tức trong vô vọng, rồi cả việc anh bỏ mặc tôi một mình truyền nước trong bệnh viện… tất cả những khoảnh khắc đó đều dần giết chết tình cảm tôi dành cho anh. Có lẽ, tôi đã sớm không còn yêu anh như lúc ban đầu nữa rồi. Chia tay đã được một thời gian, tôi không có thì giờ để nghĩ đến anh, tôi thật sự không còn thương anh rồi.”
Dù là hiện tại hay lúc vừa mới trang điểm, làm tóc xong, mái tóc đen của cô vẫn lười biếng buông xõa bên hông. Váy đỏ làm nổi bật lên vòng eo tinh tế, chất váy nhung càng làm nổi bật lên khí chất của cô.
Rõ ràng gương mặt vẫn dịu dàng như thế, nhưng biểu cảm lại quá lý trí, khiến cô trông vô cùng xa lạ.
Thẩm Yến không biết là do trang phục hay do không còn tình cảm nữa mà phong thái của cô hôm nay khiến anh rất khó nắm bắt.
“Lỗi tại anh.” Thẩm Yến không dám cứng miệng như trước để bảo vệ lòng tự trọng đáng cười này nữa, giờ anh chọn nói rõ lòng mình.
Anh khàn giọng nói: “Anh biết mình trước đây đối xử với em không tốt, không biết cách quan tâm em. Anh biết sai rồi, xin em cho anh cơ hội được bù đắp.”
“Thẩm Yến.” Nguyễn Tri Vi ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói trong trẻo nhưng từng câu từng chữ chẳng khác nào mảnh thủy tinh găm vào người: “Anh có nhớ hôm chia tay tôi đã ném vỡ chiếc vòng tay kia không. Tình cảm cũng giống như vòng tay ấy vậy, đã vỡ thì không thể lành lặn như phút ban đầu, cố chấp ghép nó lại vẫn sẽ xuất hiện vết nứt. Vậy nên, chuyện chúng ta, nên dừng ở đây thôi.”
Nói xong, cô đặt tay lên cửa xe toan mở ra. Trước khi rời đi, cô không quên mỉm cười lịch sự chào Thẩm Yến: “Chung quy lại, tôi vẫn muốn cảm ơn anh vì những chuyện vừa qua, nhưng sau này anh không cần mua hot search cho tôi nữa đâu, nếu muốn tôi tự mua được. Từng là người yêu thì chia tay rồi tốt hơn hết không nên làm bạn bè, từ giờ chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Ngay lúc cô kéo cửa định mở ra, Thẩm Yến lại quay sang vươn tay chặn lại.
Thẩm Yến ngồi bên ghế lái còn cô ngồi ở ghế phó lái, động tác quay sang đột ngột của anh vô tình kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nguyễn Tri Vi có thể ngửi thấy rất rõ ràng mùi hương trên người anh. Hình như, mùi thuốc lá trên người Thẩm Yến nồng nặc hơn ngày trước rất nhiều.
Cô chỉ cần quay đầu là sẽ kéo gần hơn khoảng cách giữa đôi bên.
Anh cắn chặt hàm dưới, đôi mắt đào hoa cuộn trào cảm xúc. Lần này, Nguyễn Tri Vi trông thấy rõ ánh mắt anh cuồn cuộn tình cảm mãnh liệt, có đau đớn, có cả sự giãy dụa trong tình yêu.
Thẩm Yến nhỏ giọng thủ thỉ, tiếng nghe khàn đặc vô cùng:
“Anh có thể khôi phục lại nguyên vẹn trước vòng đó, cũng có thể làm cho vết nứt đó biến mất hoàn toàn.”
“Anh làm được. Vi Vi, anh sẽ cố gắng để em thích anh thêm lần nữa.”
…
Sự kiện thảm đỏ tối đó vừa kết thúc, Thẩm Yến lập tức lên weibo đăng bài đáp trả.
Tài khoản đăng tải là tài khoản được chứng thực tích V vàng có tên Tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Yến. Tài khoản này anh đăng ký chưa bao lâu và bài đăng mới nhất lại là: [Thẩm Yến v: Không phải thế thân. Từ đầu đến cuối tôi chỉ thích mình Nguyễn Tri Vi.]
Bài đăng của Thẩm Yến lập tức nhảy lên đầu bảng hot search.
Hot search ấy như một cú vả thẳng vào mặt Bạch Khởi, nhưng đồng thời cũng giữ đủ thể diện cho Nguyễn Tri Vi. Trước đấy Nguyễn Tri Vi được mọi người thương cảm vì rơi vào hoàn cảnh làm thế thân, nay lại biến thành được hâm mộ vì là tình yêu đích thực của một anh công tử nhà giàu.
Thoáng cái, những công kích trước đó của Bạch Khởi dành cho Nguyễn Tri Vi bỗng biến dành trò hề.
Thú vị nhất là lúc cư dân mạng ấn vào xem trang weibo của Thẩm Yến, phát hiện trước khi được chứng thực tài khoản, hoạt động của tài khoản này chỉ toàn nằm trong super topic của Nguyễn Tri Vi. Anh chia sẻ lại những bức hình xinh đẹp của cô rồi để lại bình luận rằng: “Xinh đẹp”; “Rất đẹp”; “Vô cùng xinh đẹp.”
Rất thẳng thắn, nhưng không hiểu sao vẫn cảm nhận được sự lãng mạn.
Thậm chí tất cả những tin Thẩm Yến nhấn thích chỉ toàn liên quan đến Nguyễn Tri Vi.
Đây quả thực là minh chứng tốt nhất cho câu “từ đầu đến cuối chỉ thích mình Nguyễn Tri Vi”.
Hot search thế thân của Bạch Khởi dần biến mất trên bảng xếp hạng, thay vào đó là hot search Bạch Khởi vào bệnh viện. Có người qua đường đứng trước cổng bệnh viện vô tình thấy cô ta ôm cổ tay bước ra từ xe cấp cứu, người vẫn mặc lễ phục nhưng dáng đi lại chật vật nên chụp ảnh lại.
Do trời tối nên chất lượng bức hình không tốt lắm, tuy vậy bộ đồ Bạch Khởi đang mặc lại trùng khớp với bộ váy dạ hội cô ta mặc trong buổi tiệc tối nay.
Chỉ một chốc sau mấy khu như Miêu khu hay Thanh Biện nhộn nhịp hẳn lên, muốn biết chuyện gì đã xảy ra trên thảm đỏ, Bạch Khởi đã gặp phải sự cố gì.
Có người ra vẻ thần bí nói: [Không tiện tiết lộ toàn bộ sự việc nên mị chỉ kể sơ qua thôi nha! Mị đứng ở hiện trường thấy rõ Thẩm Yến đổ rượu lên đầu Bạch Khởi, sau đó vì bảo vệ Nguyễn Tri Vi mà bẻ khớp cổ tay cô ta nên cô ta mới phải vào bệnh viện cấp cứu. Thảm đỏ đêm nay vô cùng đặc sắc, phải nói là đặc sắc nhất trong năm năm qua mị đi.]
Bên dưới có rất nhiều bình luận: [Vãi chưởng, Thẩm Yến ngầu thế? Bạch Khởi dù sao cũng là đạo diễn có tiếng mà? Mà cũng đúng thôi, nhìn anh ta không giống người phải kiêng dè bất cứ thứ gì.]
[Tự soi lại xem trước đấy Bạch Khởi đã làm gì đi. Ra vẻ như kiểu Thẩm Yến yêu mình lắm không bằng ấy, cuối cùng hóa ra là do ảo tưởng. Buồn nôn vãi.]
[Tui là fan của Nguyễn Tri Vi đây. Giờ nhìn Thẩm Yến tự dưng thấy thuận mắt là sao nhỉ? Trước đấy tui ghét Thẩm Yến cực, giờ chẳng hiểu sao lại thấy anh ấy cũng hấp dẫn ghê. Rồi sau đó sao nữa? Hai người họ quay về với nhau chưa?]
…
Ngoài ra, bạn bè thân thích của Nguyễn Tri Vi cũng rất quan tâm tới mối quan hệ của Thẩm Yến và cô.
Đêm ấy, Nguyễn Tri Vi nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Hướng Cẩm Thu, Tiếu Mông Mông, cha mẹ,… thậm chí còn cả cô bảy dì tám chẳng hiểu từ đâu chui ra gọi điện hỏi thăm. Mọi người ai xem hot search xong cũng rất quan tâm tới chuyện tình cảm của cô, muốn biết xem giờ cô còn ở bên Thẩm Yến không.
Nhưng Nguyễn Tri Vi chỉ đáp lại đúng một câu: “Không ở bên nhau nữa.”
Còn những chuyện khác, cô không giải thích thêm.
Có rất nhiều người quen và ngay cả người không quen cũng nhảy vào khuyên cô rằng mau đồng ý với Thẩm Yến đi, nói gì mà bỏ qua anh sẽ không còn ai tốt hơn, mau thừa dịp Thẩm Yến đang si mê mình mà nắm chắc cơ hội đi. Đối mặt với những lời khuyên đó, Nguyễn Tri Vi chọn đáp qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.
Chuyện tình cảm cũng như uống nước vậy, nóng lạnh chỉ có người uống biết, người ngoài không thể nhìn rõ nội tình được.
Nhưng Nguyễn Tri Vi cũng không hiểu tại sao trước kia rõ ràng mình thích Thẩm Yến như thế, thấy anh là tim đập thình thịch, còn giờ mọi thứ giống như cô đã nói vậy, cô chẳng còn bất kỳ cảm xúc nào với anh.
Thời gian và thói quen là hai thứ còn đáng sợ hơn cả hormone và adrenalin. Sau khi chia tay, cô luôn không ngừng tự nhủ với bản thân rằng mình không còn yêu Thẩm Yến nữa. Dưới những ám thị tâm lý mạnh mẽ ấy, dần dà cô quả thực hết yêu anh.
Có điều…
Nguyễn Tri Vi cụp mắt nhìn màn hình di động. Cô nhấn vào weibo Thẩm Yến, trông thấy bài anh đăng về cô.
Bình luận dưới weibo anh tăng vùn vụt trong đêm nay: “Check, điểm danh ăn dưa đây.”
“Lội ngược lại xem mới thấy quá ngọt ngào.”
“Anh Thẩm thế này có thể gọi là vì Vi Vi mà đu idol không, tự dưng thấy mắc cười ghê ha ha ha ha…”
Nguyễn Tri Vi đọc bình luận trên weibo mà lòng ngổn ngang trăm mối.
Thẩm Yến yêu cô nhất khi cô không còn thương anh nữa.
*
Lúc này tại nhà họ Thẩm đang có một trận gió tanh mưa máu.
Ngay sáng hôm sau, cha mẹ Thẩm, bà nội Thẩm và Thẩm Phồn nghênh đón hai ông bà bên nhà họ Bạch tới biệt thự nhà mình.
Bạch Khởi vẫn đang trong bệnh viện nên không tới, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt cha mẹ cô ta là biết hai người họ đến đây để hỏi tội.
Đưa tay không đánh người mặt cười, Thẩm Phồn đứng đây bỗng chốc trở thành người có vai vế thấp nhất, sau khi đón ông bà Bạch vào thì chủ động mỉm cười nhận lỗi: “Là do em trai tôi không hiểu chuyện, thành thật xin lỗi…”
Nhưng ông Bạch không có kiên nhẫn nghe mấy lời sáo rỗng của Thẩm Phồn, ông ta cắt ngang: “Thẩm Yến đâu? Cậu ta không ở đây à? Sao nào, giờ chúng tôi không xứng được gặp cậu Hai nhà họ Thẩm đúng không?”
Người nhà họ Thẩm nghe thế ai nấy đều lúng túng.
Nhưng quả thực bọn họ không ai gọi được cho Thẩm Yến.
Kể từ sau chuyện xảy ra ở thảm đỏ đêm qua, cha mẹ Thẩm liên tục gọi điện cho anh nhưng không ai bắt máy.
Bà nội Thẩm chợt lên tiếng đánh tan bầu không khí yên lặng đầy lúng túng: “Thẩm Yến tuổi còn nhỏ, tính tình xốc nổi, làm ra chuyện như vậy quả thật không thỏa đáng. Bạch Khởi dẫu gì cũng là con gái, hai nhà chúng ta không qua lại nhiều nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đáng lẽ nó phải lịch sự hơn. Nhưng…”
Giọng điệu bà nội Thẩm đột ngột thay đổi: “Chuyện liên quan tới Bạch Khởi nhà anh chị tôi cũng được nghe một chút. Hồi cấp ba, cô ta thấy Thẩm Yến là cậu Hai nhà họ Thẩm, chê nó không xứng với mình, bây giờ thành tài quay về nước lại dám nhận nó là lốp xe dự phòng của mình ư? Sao nào? Nhà họ Bạch mấy người ỷ mình là thư hương thế gia nên tài trí hơn người sao? Có phải mấy người thấy chướng mắt những gia đình kinh doanh, quanh người toàn mùi tiền như chúng tôi không?”
Dẫu gì cũng là người sống quá nửa đời người, bà nội Thẩm vừa mở miệng thị uy, ông bà Bạch đã cứng miệng không nói được gì. Sắc mặt hai người họ tái nhợt, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải.
“Thôi được rồi.” Mắt thấy hiệu quả mình muốn đã đạt được, bà nội Thẩm hòa hoãn nói: “Mỗi bên đều có khuyết điểm cũng không nhất thiết phải tranh luận đúng sai. Giờ Thẩm Yến không ở đây, hai người có tới cũng chẳng ích gì. Chờ sau có thời gian tôi sẽ bảo nó tới nhà xin lỗi Bạch Khởi, chuyện này coi như bỏ qua.”
Bà nội Thẩm đã cho bậc thang bước xuống, cha Bạch cũng thuận thế nói: “Vậy đi, chúng tôi sẽ ở nhà đợi Thẩm Yến tới.”
Nói xong, ông bà Bạch dứt khoát rời đi, chẳng buồn phí thời gian ngồi hàn huyên ở đây đôi câu.
Chờ ông bà Bạch đi rồi, Thẩm Phồn đi tới cạnh bà nội Thẩm, ẩn ý nói: “Em trai còn nhỏ tuổi, tính tình xốc nổi quá, phải học tập thêm nhiều.”
Bà nội Thẩm nghe hiểu ngay ý Thẩm Phồn nhưng không đáp lại, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói: “Cái đứa chơi thân với Thẩm Yến tên gì, Quách Kỳ đúng không? Gọi nó bảo nó đi tìm Thẩm Yến đi. Tốt xấu gì cũng phải liên lạc với người nhà chứ.”
Thẩm Phồn thấy bà nội Thẩm ngó lơ mình thì rất tức nhưng chẳng thể làm gì được, đành đáp: “Vâng.”
Thẩm Phồn nhanh chóng liên lạc được với Quách Kỳ. Anh ta nhận nhiệm vụ xong lập tức đi một lượt mấy khu nhà cao cấp có nhà của Thẩm Yến trong đó xem thử, cuối cùng thì tới hẳn biệt thự Kim Đàn ở khu khai phá.
Đến nơi đã là buổi tối.
Hóa ra Thẩm Yến ở đây.
Nếu anh ta nhớ không nhầm thì trước kia Thẩm Yến với Nguyễn Tri Vi sống ở đây. Giờ hẳn là Thẩm Yến nhìn vật nhớ người, nhung nhớ tình cảm trong quá khứ.
Quách Kỳ vừa thầm chửi rủa Thẩm Yến vừa di tay thử mật mã cửa, thử mãi đến lần thứ ba khóa mới “cạch” một tiếng mở ra.
“Cậu Thẩm của tôi ơi, tôi nói cho cậu biết, cậu không nhận điện thoại của cha mẹ thì thôi đi, sao đến cả tôi gọi cậu cũng không nghe máy là sao? Cậu có coi tôi là anh em không thế? Rồi cả chuyện tối qua trên thảm đỏ nữa, thân là người góp phần thúc đẩy sự việc trên, tôi không ngờ cậu lại khoa trương như vậy, đăng cả weibo…” Quách Kỳ vừa đi vừa không ngừng nói lời oán trách Thẩm Yến, nhưng sau khi dạo quanh nhà một vòng, anh ta vẫn không thấy Thẩm Yến đâu.
“Người đâu rồi?” Quách Kỳ lấy làm khó hiểu. Trong lúc vô thức cúi đầu nhìn quanh, anh ta thấy điện thoại di động anh để trên bàn trà, đúng lúc đó màn hình sáng lên hiện không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ.
“Vứt điện thoại một góc thế này chả trách không nghe điện thoại… Lạ thật, người đi đâu rồi…” Ngay lúc anh ta không biết phải tìm thế nào lại nghe loáng thoáng trên sân thượng có động tĩnh.
Sân thượng à? Thẩm Yến làm gì trên đó vậy?
Quách Kỳ khó hiểu đi lên sân thượng, vừa đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng trước mặt dọa cho hết hồn.
Tối nay có mưa nên từ nền đến bùn đất trên sân thượng đều ướt nhẹp. Ánh trăng trắng trên nền trời đen rọi xuống. Thẩm Yến cụp mắt đứng ở một góc sân thượng, mắt đỏ quạnh như nhuốm máu, cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc vỡ đôi trên mặt đất.
Ngón tay anh dính đầy bùn đất, thậm chí còn có cả vết máu khô, mép quần mép áo dính đầy nước mưa và đất cát, có vẻ như đã ở trên này tìm rất lâu rồi.
Thẩm Yến không nhìn về phía cửa, cứ chăm chăm nhìn chiếc vòng tay, thì thào: “Vi Vi, phải làm sao đây? Anh không tìm thấy một mảnh vòng ngọc. Anh không cách nào biến nó trở về như lúc ban đầu nữa rồi.”
Quách Kỳ chưa từng thấy Thẩm Yến bết bát như này bao giờ.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng như vậy.
Tựa như một đứa trẻ mất đi báu vật trân quý bấy lâu nay, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi lúc bình thường chẳng còn nữa, để lộ ra nội tâm yếu đuối mờ mịt, Quách Kỳ nhìn cũng thấy đau lòng.
… Cứ như bị lấy hết sức sống vậy.