Thế thân? Giờ là năm nào rồi mà còn thế thân?
Thẩm Yến nhấn vào hot search đọc bài đăng do tài khoản marketing đăng tải.
Hot search này liên quan đến Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi là thế thân của Bạch Khởi? Nguyễn Tri Vi là sự lựa chọn cuối cùng khi anh không còn lựa chọn nào khác ư? Tài khoản marketing và cư dân mạng nói cứ như thật vậy, còn đương sự là anh đây lại chẳng biết gì.
Đến cả bản thân anh còn chẳng biết chuyện mình coi Nguyễn Tri Vi là thế thân. Giờ cư dân mạng biết dựng chuyện, viết tiểu thuyết thật đấy, viết cái là coi anh thành nam chính của tiểu thuyết luôn.
Thấy Thẩm Yến chăm chú lướt weibo, Quách Kỳ cũng lôi điện thoại ra xem thử, vừa lướt thấy phát anh ta lập tức ngồi thẳng dậy: “Mẹ nó chứ, mới hai ngày không xem điện thoại thôi đã xảy ra chuyện lớn vậy rồi. Sao vụ thế thân của cậu lại leo lên top 1 hot search thế này?”
“Trước đó có vụ tương tự à?” Giọng Thẩm Yến sặc mùi nguy hiểm.
“Đúng thế. Trước Bạch Khởi có nhấn thích một bài viết liên quan đến chuyện này, đưa nó leo thẳng lên bảng hot search, tôi sợ cậu khó xử nên âm thầm xử lý rồi. Không ngờ giờ cư dân mạng ai cũng biết hết. Ai trước đó hay đọc tin tức ở Miêu khu đều biết tường tận chuyện này, nhưng cũng có nhiều người không ham hố gì xem tin ở chỗ đó nên giờ mới biết. Cậu phải cảm ơn tôi chuyện trước đó tôi làm giúp cậu đấy. Sao nào, cảm động lắm đúng không?” Quách Kỳ đắc ý chờ người anh em của mình khích lệ.
Không ngờ ngay giây sau Thẩm Yến đã đạp thẳng Quách Kỳ xuống đất, lạnh mặt nói: “Cảm động con khỉ! Sao lúc đó không nói cho tôi biết?”
Quách Kỳ bị đạp xuống đất hoang mang vô cùng: “?”
Thẩm Yến nhìn Quách Kỳ đang nằm trên mặt đất, gằn từng chữ: “Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ coi Nguyễn Tri Vi là thế thân, hiểu không?”
Anh ta khó hiểu hỏi lại: “Sao bên Miêu khu lại…”
“Miêu khu là cái gì, đưa tôi xem.”
Thế là, cả một khoảng thời gian dài sau đó, Quách Kỳ im lặng ngồi cạnh Thẩm Yến, còn anh nhanh mắt đọc hết một lượt tin tức về mình được thêu dệt trong bài viết.
Trước kia Thẩm Yến chẳng bao giờ để ý đến mấy chuyện trong giới giải trí. Nơi đây nước sâu mà đục, dư luận thật giả lẫn lộn, thao túng được dư luận cái là chẳng khác nào thao túng được cả lòng người. Họ sẽ chỉ cho bạn thấy những thứ họ muốn bạn thấy còn những gì dơ dáy nhất, bẩn thỉu ô uế nhất lại được giấu nhẹm đi không ai hay.
Thẩm Yến không thích nơi như vậy nên lười mở rộng mối quan hệ. Thật ra ngày trước trong giới giải trí không thiếu những bài báo có liên quan tới anh, nhưng anh không mấy để tâm, thậm chí còn vung tiền mua người viết để tin tức bay đầy trời. Dù sao thì cái anh muốn người ngoài thấy cũng là lớp mặt nạ giả tạo, cứ mặc cho họ bình phẩm cũng chả sao cả.
Hơn nữa, trong lòng anh luôn nghĩ rằng, chỉ có đứa ngu mới dễ dàng bị dư luận dắt mũi, nhưng anh không ngờ ngoài kia lại nhiều người tin vào dư luận như vậy. Họ chỉ cần đôi ba câu là thêu dệt được cả một câu chuyện hoàn chỉnh, rồi dẫn theo cả một đám đông tin rúi rụi thông tin ấy, nghiễm nhiên coi đó là sự thật.
Châm chọc hơn là giờ bát nước bẩn ấy còn hắt lên cả người anh.
Đến khi anh xem tới bài đăng cuối cùng của chuỗi sự kiện, nhìn vào mốc thời gian đăng bài, trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ.
Thời gian bài viết này được đăng lên trùng khớp với khoảng thời gian Nguyễn Tri Vi nói lời chia tay với anh.
Bài đăng đó nói toàn chuyện năm xưa của anh và Bạch Khởi.
Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Yến như ngộ ra gì đó.
Có phải Nguyễn Tri Vi cũng tưởng mình là thế thân nên mới chia tay với anh không? Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến cô rời đi? Cô tin vào những lời dắt mũi ngu ngốc đó sao?
Thẩm Yến đứng bật dậy. Hành đọng bất ngờ của anh dọa Quách Kỳ ngồi cạnh giật nảy mình. Nhưng Thẩm Yến giờ hơi đâu để ý đến bạn, anh trầm ngâm trong chốc lát rồi nhấc điện thoại lên gọi cho dì giúp việc làm ở biệt thự Kim Đàn.
Giờ dì ấy đang ở quê nghỉ ngơi nên rất nhanh sau đó đã bắt máy, hỏi: “Alo, cậu Yến hả?”
“Dì, dì còn nhớ ngày trước lúc Vi Vi chuẩn bị rời khỏi biệt thự Kim Đàn, cô ấy nói gì với dì không?”
“À ừ, để dì nhớ lại xem, con bé bảo sau này dì không cần làm cơm cho con bé nữa.” Dì giúp việc hồi tưởng.
“Còn gì không ạ?”
“Với cả…” Bà gắng sức nhớ lại lời hôm ấy: “À đúng rồi, con bé còn bảo, chẳng mấy chốc căn nhà này sẽ có người phụ nữ khác. Lúc ấy dì nghe mà không hiểu gì cả.”
Người phụ nữ khác?
Thôi, vậy là đúng rồi.
Mọi thứ đều đúng như suy đoán của Thẩm Yến, đây là nguyên nhân thật sự khiến cô rời đi. Anh đã bảo rồi mà, bảo sao chỉ sau một đêm Nguyễn Tri Vi như biến thành người khác, dứt khoát muốn rời khỏi anh. Hóa ra là vì… chuyện này.
Thẩm Yến lập tức cầm áo khoác lên đi thẳng ra ngoài. Mới nãy lướt hot search anh thấy cả hot search đêm hội do Đới Kỳ video tổ chức, có tạo hình thảm đỏ của Nguyễn Tri Vi nên anh biết giờ cô đang ở đấy.
Anh muốn lập tức tới đó giải thích rõ cho Nguyễn Tri Vi.
Quách Kỳ ở đằng sau gọi với theo: “Cậu đi đâu đấy?”
Thẩm Yến chẳng buồn giải thích mà đi thẳng ra ngoài.
Giờ trong biệt thự chỉ có mỗi con xe thể thao Bugatti, và tất nhiên lái nó đi luôn thì nhanh hơn so với việc đợi trợ lý lái xe tới nên anh không chút do dự chọn tự lái. Anh biết giờ mình mà lái con xe này tới hiện trường sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, thậm chí còn có khả năng đưa cả bản thân lên hot search.
Thế thì đã sao chứ, anh muốn cho tất cả mọi người biết rằng.
Nguyễn Tri Vi không phải thế thân của Bạch Khởi.
Người anh yêu là Nguyễn Tri Vi.
*
Phần thảm đỏ của Đới Kỳ video đã đi tới hồi kết.
Bước chân lên thảm đỏ, việc phải làm của người đi chỉ là ký tên lên bảng trắng, quay lại mỉm cười với các ống kính đang chĩa vào mình, chứ không phải trả lời bất cứ câu hỏi nào vì phóng viên vào đây không được phép đặt câu hỏi. Chính vì vậy nơi đây không hỗn loạn, ồn ào nhiều vấn đề như ngoài kia.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đi thảm đỏ xong thì cùng nhau tìm ngồi ghế nghỉ ngơi. Chờ mọi người đi hết lượt rồi buổi tiệc tối mới chính thức bắt đầu.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đều ngồi ở ghế bên rìa. Từ nãy đến giờ, ánh mắt Tô Ngự luôn không tự chủ được mà liếc về phía cô. Hôm nay cô trang điểm theo phong cách khác hẳn ngày thường, cực kỳ hớp hồn.
Tóc đen môi đỏ. Mái tóc buông lơi của Nguyễn Tri Vi khiến cho người ta cảm nhận được vẻ quyến rũ rất lả lơi. Từng đường nét ôn hòa trên gương mặt ngày nào giờ nhờ tác dụng của trang điểm và ánh sáng trở nên cực kỳ rõ nét. Dưới lớp váy nhung để lộ ra một phần cẳng chân trắng nõn. Lớp trang điểm theo phong cách Hong Kong phối với trang phục mang hơi hướm cùng thời khiến cả người cô toát lên vẻ đẹp vô cùng diễm lệ.
Nhận ra ánh mắt Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi chỉ vào mặt mình, nói: “Cậu không khỏe hả? Sao mặt cậu tái nhợt vậy?”
“Không.” Tô Ngự chợt nhận ra ánh mắt của mình quá trần trụi bèn quay mặt đi, vành tai không kiềm được hơi ửng đỏ: “Chị đẹp lắm.”
Khựng lại trong giây lát, Tô Ngự lại hỏi chuyện đêm qua: “Tối qua…”
Cậu ta chưa nói xong, nhân viên công tác đã chạy tới trước mặt hai người nhắc nhở cả hai di chuyển vào trong: “Dạ thưa anh chị, hiện tại phần thảm đỏ đã kết thúc và tiệc tối sắp bắt đầu, mời anh chị đi theo em để vào trong hội trường tổ chức tiệc ạ.”
“Vâng.” Nguyễn Tri Vi gật đầu, đứng lên trước.
Tô Ngự đành nuốt lời chưa kịp nói xuống bụng.
Nơi tổ chức tiệc tối này ngay ở hành lang phía sau chỗ đi thảm đỏ.
Hành lang được thiết kế theo phong cách phương Tây, màu trắng trang nhã càng làm nổi bật lên sắc màu của kiến trúc Tây Âu, từng cột trụ nhà dọc theo hành lang được điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo. Không chỉ vậy, trên hàng lang còn được dải cả cánh hoa màu hồng nhạt.
Ngoài ra, ở đó cũng được đặt vài chiếc bàn tròn để những miếng bánh ngọt tinh xảo, nhìn vô cùng hấp dẫn dưới ánh đèn lung linh, có phục vụ bưng khay đi qua đi lại, có những ly rượu vang thơm ngon quyến rũ, và trên bàn có cả một nhành hoa hồng, nhìn đơn giản nhưng không mất đi sự sang trọng.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự mỗi người cầm một ly rượu vang, vừa đi vừa trò chuyện, càng vào sâu bên trong, cô càng cảm nhận được nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Ở sự kiện thảm đỏ này, ai tham gia cũng có địa vị cao hơn cô, tất cả đều là những diễn viên gạo cội, những tiền bối có thời gian lăn lội trong giới dài hơn, nếu không phải có <Khói lửa> hot nhẹ trong thời gian qua thì cô còn chẳng có tư cách đến nơi tổ chức tiệc như này.
Nguyễn Tri Vi nhìn những minh tinh nổi tiếng bình thường chỉ được thấy qua TV đang quan sát mình, lòng ngổn ngang không biết phải làm sao.
Buổi hôm nay là tiệc tối do Đới Kỳ video tổ chức, quy tụ rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, những người thường xuyên “thống trị” hot search. Trong đó có vài người có tên trên bảng hot search còn bị người mới không biết từ đâu xông ra là cô đây đá văng khỏi bảng. Nào là chuyện xoay quanh vụ thế thân, rồi chương trình chuyên về diễn xuất, cô dùng những chủ đề đó thu hút sự chú ý của dư luận, thậm chí còn cướp luôn cả sự nổi bật của người khác.
Sau khi chào hỏi vài nghệ sĩ mình quen biết, Tô Ngự mới phát giác ra việc Nguyễn Tri Vi đang rất bất lực và ngượng ngùng khi bất đắc dĩ trở thành “người mới trong các cuộc trò chuyện”. Ngay trong lúc cậu ta phân vân không biết mình có nên giúp Nguyễn Tri Vi làm quen với một vài tiền bối không thì Bạch Khởi xuất hiện trước mặt bọn họ, chặn đứng đường của Nguyễn Tri Vi.
Kha khá người bị động thái của hai người họ hấp dẫn nhìn về phía này, nhưng dù gì mọi người cũng là diễn viên từng trải qua không biết bao nhiêu sóng gió nên chẳng ai biểu hiện quá rõ ràng, chỉ thi thoảng liếc mắt để ý tới diễn biến sự việc.
Bộ lễ phục Bạch Khởi mặc trên người khiến cô ta trông càng chói mắt dưới ánh đèn buổi tiệc. Cô ta đứng trước mặt hai người, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, hỏi Nguyễn Tri Vi rằng: “Uống một ly chứ? Tôi có chuyện muốn nói với cô đây.”
Dứt lời, Bạch Khởi nhìn sang Tô Ngự đứng cạnh Nguyễn Tri Vi, nói: “Cậu xem cậu có muốn tránh đi một lúc không?”
“Không cần tránh.” Tô Ngự cũng chẳng khách sáo gì với vị đạo diễn nổi tiếng này.
Bạch Khởi chẳng thèm quan tâm tới thái độ cậu ta: “Được thôi, cậu muốn nghe cũng được. Tôi nói thẳng vậy…”
Trực giác Nguyễn Tri Vi mách bảo rằng lời cô ta sắp nói sẽ chẳng có gì tốt đẹp, bởi tuy bên môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự ác ý.
“Nghe bảo xe thể thao của Thẩm Yến đang đỗ bên ngoài, cô nói xem anh ấy tới tìm tôi hay cô nhỉ? Hiện trường tí nữa chắc đặc sắc lắm đây.” Bạch Khởi chậm rãi nói với giọng điệu hết sức tự tin.
Sắc mặt Nguyễn Tri Vi nhoáng cái trở nên tái nhợt.
Thẩm Yến tới? Giờ sao?
Nguyễn Tri Vi vẫn chưa quên lý do mình và Thẩm Yến chia tay. Bạch Khởi là ánh trăng sáng của anh, còn cô chỉ là kẻ thế thân hèn mọn, so ra tí nữa Thẩm Yến chọn ai là biết ngay.
Tô Ngự đứng cạnh nghe Bạch Khởi nói vậy rất muốn tiến lên giúp Nguyễn Tri Vi nhưng với cậu ta lại không có bất cứ tư cách gì để đứng lên nói.
Chính vào lúc đó, Nguyễn Tri Vi thoáng thấy bóng dáng Thẩm Yến xuất hiện ở buổi tiệc.
Tim cô như ngừng đập trong tích tắc, phải mất một lúc lâu sau mới tìm lại được nhịp đập.
Có vẻ như Thẩm Yến đã vội vàng chạy tới đây nên nút áo trên cùng của áo sơ mi cũng không kịp cài tử tế, thấp thoáng thấy được xương quai xanh bên trong. Anh khoác chiếc áo tây trang đen được cắt may thủ công bên ngoài, nhưng khi kết hợp với đôi mắt đào hoa của anh, trong sự nghiêm chỉnh lại không mất đi vẻ ngả ngớn.
Mọi người trong buổi tiệc thấy anh tới bắt đầu xôn xao bàn luận, Bạch Khởi nghe thấy tiếng động cũng liếc mắt nhìn qua: “Đến rồi đó.”
Thẩm Yến đứng ở cửa quét mắt nhìn một vòng, rất nhanh đã phát hiện ra ba người Bạch Khởi, Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự đang đứng chung một chỗ. Con ngươi anh tối sầm lại, cất bước đi thẳng tới chỗ họ.
Bạch Khởi không kiêng nể gì mà cao giọng nói: “Nguyễn Tri Vi, cô có biết tại sao lúc trước Thẩm Yến lại theo đuổi cô một cách huênh hoang như vậy không? Đơn giản thôi, vì đàn ông luôn thích đuổi theo mấy món đồ dễ dàng có được, ví dụ như cô vậy, chỉ cần cố gắng một chút là bắt được vào tay. Dễ thế thì tội gì không thử chứ? Nhưng cũng có những thứ họ chẳng bao giờ dám theo đuổi, chẳng hạn như tôi đây, họ sẽ khó mà chạm vào được. Dù vậy, khi hai người đó xuất hiện cùng lúc, anh ấy sẽ luôn đưa ra sự lựa chọn bản thân ưu tiên. Cô nói xem có đúng không?”
Giọng Bạch Khởi không to oang oang nhưng cũng chẳng bé tí nào, đủ rõ để cho mọi người ở đây nghe hết, và đoán chừng Thẩm Yến đang đi về phía này cũng nghe thấy.
Sắc mặt Nguyễn Tri Vi trở nên gượng gạo hẳn sau lời nói của Bạch Khởi. Thú thật, lời cô ta nói đủ ác để làm tổn thương cô.
Mắt thấy Thẩm Yến càng lúc càng gần, trong lòng Nguyễn Tri Vi dâng lên xúc động muốn chạy trốn.
Nhưng cô cũng liên tục nhủ với bản thân rằng, không được, không được trốn, không thể để bản thân cúi đầu nhận thua.
Ngay trong lúc Nguyễn Tri Vi tưởng lời nói của Bạch Khởi ứng nghiệm, Thẩm Yến tới đây là để tìm cô ta thì Thẩm Yến bước lên bất ngờ giơ ly rượu vang đỏ trong tay mình ra…
Anh giơ nó lên đỉnh đầu Bạch Khởi, dốc ngược ly rượu đổ chất lỏng trong ly chảy dọc từ mặt xuống thân. Chỉ trong nháy mắt, rượu đã thấm ướt da thịt cô ta, mái tóc bết dính lại vì dính chất lỏng, khiến cô ta từ một người phụ nữ ưu nhã biến thành kẻ nhếch nhác, trông vô cùng chật vật.
Toàn trường rúng động.
Con ngươi Thẩm Yến đen láy. Anh lạnh lùng nhìn thẳng Bạch Khởi, ánh mắt không có tí xíu tình ý nào.
Anh cất giọng nhạo báng:
“Nghe nói, cô đi tung tin đồn khắp nơi rằng tôi thích cô? Bạch Khởi, là tôi phải hỏi ngược lại cô mới đúng, cô định tự mình đa tình như thế đến khi nào?”
Lúc Bạch Khởi mới về nước, đúng là anh có tới sân bay tìm cô ta.
Lúc đó cô ta vừa ra khỏi cửa máy bay đã gọi cho anh, nói bằng giọng chắc nịch: “Anh đến rồi.”
Thẩm Yến đứng ở một góc sân bay nhìn về phía cô ta, nói: “Ừm.”
Nét mặt Bạch Khởi tràn ngập ý cười: “Tôi biết mà, anh chắc chắn sẽ tới.”
Và Thẩm Yến đã đáp lại ngay sau đó.
Anh đáp lại bằng một tiếng cười nhẹ như đang nhạo báng sự chắc chắn của cô ta, mở miệng nói với giọng điệu chế giễu: “Tôi tới xem thử xem người ngày trước mình coi là ánh trăng sáng giờ đang như thế nào. Giờ nhìn mới thấy, cô chẳng ra gì.”
Nói xong câu đó, anh dứt khoát cúp điện thoại, chặn hết tất cả phương thức liên lạc với Bạch Khởi.
Khi ấy, Bạch Khởi cứ nghĩ Thẩm Yến đang mạnh miệng, anh xấu hổ không dám thừa nhận với lòng mình rằng anh còn thích cô ta.
Cô ta đâu có ngờ rằng những lời anh nói hôm đó là sự thật.
Anh thật sự thấy cô ta, chẳng ra gì.