Sau hôm đó, mối quan hệ giữa Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi trở nên khác thường.
Thẩm Yến cảm nhận được sự bất thường của Nguyễn Tri Vi. Cô không hay gửi tin nhắn cho anh như trước, về nhà cũng không thèm nói chuyện. Do ảnh hưởng của tính cách nên dù có giận, Nguyễn Tri Vi cũng không lớn tiếng la hét như nhiều người khác, để cho cả thế giới biết được mình đang cáu. Ngược lại, cô trở nên lầm lì ít nói hơn, nhưng người khác nhìn thái độ thôi là biết cô đang giận.
Thẩm Yến ngồi trong văn phòng xoay xoay bút bạc trong tay, xoay thêm hai vòng, anh chuyển sang gõ đầu bút xuống mặt bàn.
Tiếng vang rất kêu, lại có chút gì đó như đang bực dọc.
Sau đấy, anh ngừng lại, gạt điện thoại gọi điện: “Nữ diễn viên hôm trước giới thiệu cho anh tên gì nhỉ? À, An Duyệt Nhiên, tìm cớ chuyển vai của cô ta cho người khác đi.”
Người đầu bên kia giật mình: “Sao thế cậu Thẩm? Bên tôi đang hoàn tất hợp đồng theo quy trình…”
Thẩm Yến không kiên nhẫn đáp: “Chẳng tại sao cả.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Lúc then chốt có thể giở thủ đoạn kiếm lợi cho bên mình.”
“Tôi hiểu.”
Cúp điện thoại, Thẩm Yến trượt sang mở danh bạ, đầu ngón tay khựng lại trước cái tên [Vi Vi] nằm yên trong đó. Đợi tới khi nhận ra mình đang làm gì, anh lập tức thoát ra, tắt màn hình, nhếch môi cười nhẹ.
Anh nảy sinh ý định dỗ cô từ bao giờ thế? Chẳng lẽ gọi điện nói với cô rằng, anh vì em mà bỏ An Duyệt Nhiên rồi đấy?
Hành động này không hợp tác phong của anh.
Thôi, đâu phải Nguyễn Tri Vi chưa từng trải qua tình cảnh này, chờ thêm mấy ngày nữa cho cô bình tĩnh hơn là được.
Trước mắt anh đang có một dự án quan trọng cần tập trung hoàn thành, vì thế, Thẩm Yến không nghĩ nhiều nữa mà mở máy tính ra, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
*
Lúc này ở phim trường đang quay cảnh Lư Lăng quấn lấy Tử Diên trêu chọc.
Bên trong hậu trường của Đêm Thượng Hải không có một bóng người, khắp nơi la liệt son phấn, quần áo váy vóc vứt tán loạn, chỉ có mỗi Tử Diên ngồi trước gương tẩy trang. Dù là trước hay sau trang điểm thì gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn xinh đẹp động lòng người, da thịt trắng nõn mịn màng, đôi môi mọng nước.
Tẩy trang được một lúc trong gương lại xuất hiện bóng hình một người khác. Người đàn ông ấy đeo bao tay màu đen, khoác trên mình bộ quân phục, đứng khoanh tay ở phía sau im lặng quan sát cô.
Toàn thân Tử Diên cứng đờ. Kể cả trong gương không phản chiếu được gương mặt người tới cô cũng đoán được người tới là ai. Cô tiếp tục tẩy trang nhưng động tác so với lúc trước chậm hơn rất nhiều, như là cố ý kéo dài thời gian.
Lư Lăng mỉm cười, nói: “Em định ngồi tẩy trang đến già à? Chẳng lẽ em không biết rằng, không có lệnh của tôi, bọn họ không một ai dám bước vào.”
“Bộp” một tiếng, Tử Diên xoay người tính chạy, nhưng trong lúc vô tình lại gạt rơi hết son phấn để trên bàn trang điểm xuống đất, tạo ra âm thanh cực lớn. Lư Lăng phản ứng rất nhanh, trực tiếp vòng tay qua ôm lấy eo Tử Diên túm cô về, ấn người vào trong lồng ngực mình.
Tử Diên bị ôm trong lòng run rẩy không ngừng, còn Lư Lăng lại rất ung dung, như thể đó chỉ là trò chơi mèo vờn chuột.
Anh ta đưa tay túm lấy cằm Tử Diên, dùng bàn tay vẫn còn đeo găng mơn trớn gương mặt mịn màng của cô, miết mạnh làm làn da trắng như tuyết hơi ửng đỏ.
“Chạy cái gì? Tôi ăn được em chắc?”
Tử Diên run rẩy nhỏ giọng nói: “Tôi có người yêu rồi. Anh ấy là bạn từ nhỏ của tôi và tình cảm chúng tôi rất tốt.”
“Có người yêu rồi à?” Lư Lăng trầm ngâm: “Giết anh ta là được.”
Tử Diên trợn tròn mắt, những tưởng bản thân nghe nhầm: “Anh… anh với tôi không phải người chung đường, đừng cưỡng ép nữa. Thanh Mị cô ấy thích anh, hay là anh tới với cô ấy đi?”
Lư Lăng hứng thú nói: “Tại sao tôi phải nghe lời em?”
Nói tới đây, anh ta được nước lấn tới, kề sát môi mình lên mặt cô. Nhưng đúng lúc ấy, anh ta cảm nhận được găng tay mình đụng phải cái gì đó ươn ướt.
Lư Lăng ngước lên nhìn trông thấy Tử Diên đang khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt găng tay anh ta. Cô khóc trong yên lặng, xinh đẹp vô cùng, bả vai run run nhìn vô cùng đáng thương.
Lư Lăng mềm lòng, dùng đầu ngón tay kiên nhẫn lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc.”
Tử Diên rưng rưng nước mắt cầu xin, đáng thương nói: “Anh đừng quấn lấy tôi nữa. Cậu chủ, tha cho tôi đi.”
“Qua!” Đạo diễn hô cắt, hài lòng nói: “Xong rồi, nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Tri Vi đưa tay gạt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt. Lúc nói câu “cậu chủ, tha cho tôi đi” trong đầu cô đã hiện lên gương mặt của Thẩm Yến.
Và cả câu Thẩm Yến từng nói: “Mẹ nó…em nói thế này thì thằng nào tha cho em? Hửm?”
Suýt chút nữa thì thoát vai.
Rõ ràng mấy hôm nay cô và Thẩm Yến chiến tranh lạnh, mối quan hệ cũng theo đó mà trở nên tệ hơn, nhưng dù không để ý tới anh thì trong một phút bất chợt nào đấy cô vẫn thấy hơi nhớ.
Cũng may đúng lúc đó đạo diễn hô cắt.
Cô đang tính đi nghỉ thì phát hiện Tô Ngự bên cạnh đã biến mất tăm. Mỗi lần diễn cảnh tình cảm với cô Tô Ngự đều rời đi rất nhanh, có lẽ là do cậu ta thoát vai hơi chậm nên muốn rời đi nhanh để tránh dọa cô như lần trước.
Cảnh tiếp theo là phần diễn của An Duyệt Nhiên. Lúc này đây cô ta đang đứng bên cạnh máy giám sát chờ tới lượt. Thấy Nguyễn Tri Vi xong việc, cô ta cố ý đi tới bên cạnh cô móc mỉa: “Cảnh vừa rồi cô khóc thảm thật đấy, tôi nhìn không mà cũng rung động, chả trách lại được nhiều người yêu quý. Nếu tôi là đàn ông, chắc chắn đã bị cô hớp hồn rồi. Kỹ năng quyến rũ đàn ông cũng xem như một loại kỹ năng trời sinh, người khác muốn học cũng không được.”
Dĩ nhiên Nguyễn Tri Vi nghe hiểu sự chế giễu trong câu nói.
Nguyễn Tri Vi không muốn kết thù với người khác, nhưng An Duyệt Nhiên nhằm vào cô quá nhiều lần rồi. Cô không phải bánh bao mặc người ta nắn bóp, hơn nữa An Duyệt Nhiên lại dám quyến rũ Thẩm Yến, điều này càng làm cho cô không có thiện cảm với cô ta. Cô liếc An Duyệt Nhiên một cái, nhẹ nhàng nói: “Thế à? Tôi thấy cô biết rõ phết đấy chứ.”
Dứt câu, cô để mặc An Duyệt Nhiên đứng sững ở đó, xoay người rời đi.
Chờ tới khi An Duyệt Nhiên phản ứng lại, Nguyễn Tri Vi đã đi xa, bỏ lại cô ta với vẻ mặt bàng hoàng. Nguyễn Tri Vi nói thế là sao? Là mỉa mai ngược lại cô ta chỉ biết quyến rũ đàn ông à? Cô ta không nghe nhầm chứ?
Đó là Nguyễn Tri Vi sao? Có đúng là Nguyễn Tri Vi bình thường dịu dàng, nhìn qua rất dễ bắt nạt không thế?
An Duyệt Nhiên ăn trái đắng tức anh ách nhưng chẳng xả vào đâu được nên cực kỳ khó chịu, cô ta rất muốn gọi Nguyễn Tri Vi lại chửi bới một trận ra trò, cơ mà lý trí không cho phép cô ta làm vậy.
Thế là, cô ta gọi trợ lý đến nhục mạ cho hả giận: “Cô mau ra đây cho tôi! Cả ngày trưng vẻ mặt ấm ức ấy cho ai xem hả?…”
…
Tới giờ An Duyệt Nhiên vẫn ôm nguyên cục tức sáng nay bị Nguyễn Tri Vi chọc ngoáy, thầm nghĩ phải nghĩ kế trả thù cô cho bằng được, đến lúc đó Tô Ngự có ở bên cạnh cô ta cũng không quan tâm. Cô ta nhất định phải để Nguyễn Tri Vi trả giá đắt.
Dám ăn miếng trả miếng à.
Nhưng không chờ cô ta hành động, ba giờ chiều hôm đó, trong Miêu khu(1) có một bài viết từ tài khoản nặc danh được đính lên đầu tự xưng là “nhân viên làm việc bên cạnh An Duyệt Nhiên”, đứng lên chỉ trích sự đay nghiến yêu sách của cô ta, bao gồm cả việc cãi nhau tay đôi với đạo diễn. Cô ta luôn nghĩ mình diễn rất tốt, làm trò lố lăng, nhiều lần NG, cãi chày cãi cối, kiểu nào cũng cãi được.
(1)Mình đoán nó gần như giống với Thố khu ấy mọi người, cho bạn nào chưa biết thì Thố khu là nơi cư dân mạng giao lưu với nhau, chuyên đưa dưa về giới giải trí ấy.
Sau đấy bài viết này liên tục được các tài khoản marketing chia sẻ, thành ra thu hút được rất đông người chú ý. Lúc An Duyệt Nhiên thấy bài viết, cô ta giận điên lên, chẳng còn tâm trạng đóng phim nữa mà tức tốc trở về xe bảo mẫu liên hệ với phòng quan hệ xã hội ra thông báo phủ nhận.
Cơ mà chuyện của cô ta tới đấy vẫn chưa kết thúc.
Không bao lâu sau, An Duyệt Nhiên nhận được cuộc gọi từ quản lý, người đó nói những tài nguyên trước đó bọn họ đàm phán được bay hết rồi, đối phương bảo hình tượng của cô ta không tốt, hủy bỏ hợp tác.
Cô ta vừa tức vừa bực, chạy vội đi tìm đạo diễn muốn lấy số điện thoại Thẩm Yến để hỏi cho ra nhẽ. Ấy thế mà sau khi đạo diễn xin ý kiến Thẩm Yến xong lại khó xử bảo cô rằng, Thẩm Yến không muốn cho cô ta biết số điện thoại.
An Duyệt Nhiên nôn nóng tới mức không kiểm soát được cảm xúc, trực tiếp đình công, lôi trợ lý lên xe với lý do điều chỉnh lại tâm trạng.
Đạo diễn không thể làm gì khác hơn là đẩy suất diễn của các diễn viên phụ lên trước. Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông đứng bên ngoài quay phim cũng có thể nghe thấy được tiếng An Duyệt Nhiên chửi mắng và đập phá đồ đạc trên xe, nghe thôi cũng đủ biết cô ta đang tức tới mức nào.
Tiếu Mông Mông vui vẻ xem náo nhiệt: “Cô trợ lý của cô ta chắc đang khó chịu lắm, quay qua quay lại lại thành cái thùng rác xả tức, đúng là cái kết đáng đời cho một kẻ độc ác. Chả hiểu ai đăng bài đấy nhỉ, chơi một vố đẹp thật!”
Nói tới đây, Tiếu Mông Mông khựng lại, bởi vì cô ấy trông thấy trợ lý An Duyệt Nhiên đi ra khỏi xe.
Mặt của trợ lý nhỏ sưng vù lên, bên má in hằn vết bàn tay đỏ tươi, đầu tóc rối bời chật vật như rễ cây khô chỉa lung tung, nhìn vừa bần hàn vừa đáng thương.
“Ầy…” Nhìn mặt trợ lý nhỏ, Tiếu Mông Mông chẳng nói nổi một câu kháy khịa.
Cô ta bị đánh tới mức nhìn không ra tướng mạo ban đầu, chẳng biết An Duyệt Nhiên đã tát cô ta bao nhiêu cái để xả cơn tức nữa.
Trợ lý nhỏ bụm mặt đi ra khỏi xe, nhìn dáo dác bốn phía tìm kiếm cái gì đó, tới khi xác định được vị trí của Nguyễn Tri Vi, cô ta lập tức thẳng bước đi tới.
“Mẹ nó, cô ta ra đây làm gì?” Tiếu Mông Mông hoang mang.
Nguyễn Tri Vi cũng thấy khó hiểu nhưng cô chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, tất nhiên không sợ quỷ gõ cửa.
Trợ lý nhỏ im lặng đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Vi. Một cô gái trẻ tuổi xinh xắn lại bị đánh tới mức nhìn không ra dáng vẻ ban đầu. Cô ta bụm mặt, lí nhí nói: “Chị Vi Vi, em xin lỗi. Em sẽ nghỉ việc, tới lúc đó em sẽ công khai xin lỗi chị.”
Nói xong, cô ta không chần chừ chờ xem phản ứng của Nguyễn Tri Vi mà khom lưng cúi đầu chào, xoay người rời đi luôn.
“Gì đây… Cô ta không nhịn được nữa, định bỏ việc luôn à?”
Nguyễn Tri Vi thầm suy đoán, nào chỉ là bỏ việc, đoán chừng cô trợ lý này nhịn nhục lâu lắm rồi, lần này coi như bùng nổ cho bung bét hết luôn.
“Đến hai người rồi đấy. Vi Vi, hai cô đang làm gì đấy hả?” Đạo diễn ở phía xa gọi người.
Ngay sau đó, Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông bị gọi vào quay, thế là quên luôn tình cảnh ngắn ngủi giây trước.
Sự việc bùng nổ ngay tối hôm đó.
Nguyễn Tri Vi vừa kết thúc cảnh quay, quần áo còn chưa kịp thay đã thấy mọi người trong đoàn làm phim nháo nhào cả lên, vẻ mặt ai nấy đều hưng phấn hóng hớt, lén lút trò chuyện cực kỳ náo nhiệt.
Quản lý của An Duyệt Nhiên đích thân tới đoàn làm phim đón người. Lúc rời đi, cô ta đeo một chiếc kính râm bản to che đi gần nửa khuôn mặt, như thể dùng nó sẽ giúp cô ta gỡ gạc lại được một chút hình tượng.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Tiếu Mông Mông giơ điện thoại ra cho Nguyễn Tri Vi xem hot search: “Xem đi, liên quan tới cậu nữa đấy.”
Hot search đầu tiên là #Trợ lý An Duyệt Nhiên#, theo sau đó là #An Duyệt Nhiên làm mình làm mẩy# rồi #An Duyệt Nhiên cút ra khỏi giới giải trí#, #Nguyễn Tri Vi#… Ấy khoan, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Vi trông thấy tên của mình trên hot search.
Sao tên cô lại trên hot search?
Nguyễn Tri Vi hoang mang, Tiếu Mông Mông ở bên cạnh thúc giục: “Cậu xem hot search đầu tiên là biết, mau xem đi.”
Nguyễn Tri Vi làm theo lời Tiếu Mông Mông, ấn vào hot search đầu tiên xem nội dung, cái trồi lên đầu tiên là dòng trạng thái của trợ lý An Duyệt Nhiên, lượt thích lên tới hơn triệu.
“Tôi là trợ lý sinh hoạt của An Duyệt Nhiên, hiện tại đã tạm rời vị trí công tác.”
“Đầu tiên, tôi xin nói rõ, bài đăng nặc danh chiều nay ở Miêu khu không phải tôi đăng nhưng An Duyệt Nhiên lại nghĩ “nhân viên bên cạnh” nói cô ta yêu sách ở đây là tôi. Hơn nữa, cô ta có một số tài nguyên tới tay rồi lại vụt mất nên vô cùng tức giận, ra tay không biết nặng nhẹ với tôi. Không chỉ động tay động chân mà còn đay nghiến, nhục mạ tôi bằng những từ ngữ nặng nề nhất… Trước kia cô ta cũng thế, mệt mỏi là bắt tôi quỳ xuống để cô ta gác chân lên, không vui thì mắng nhiếc. Trong mắt cô ta, tôi không phải người mà chỉ như một con chó cun cút đi theo.”
“Cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều gặp tổn thương rất lớn, thậm chí tâm lý có khuynh hướng trầm cảm. Giờ tôi không nhịn được nữa. Dù cho sau này tôi không thể làm những công việc liên quan, bị công ty bắt bồi thường hợp đồng tôi cũng phải công khai hết mọi chuyện ra ánh sáng. Cô ta là một kẻ ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, tự cho mình là đúng, diễn xuất kém cỏi, tâm tư không đứng đắn, luôn nghĩ đến việc tạo scandal. Người như vậy không xứng được ở trong giới giải trí.”
“Cuối cùng, trước khi rời khỏi giới giải trí, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới chị Tri Vi. Chị ấy là người tốt nhất tôi được gặp trong nơi đầy rẫy bùn lầy này. Chuyện trước đó là em có lỗi với chị, em không mong chị tha thứ cho em, chỉ mong chị luôn giữ tâm hồn lương thiện dịu dàng ấy. Chúc chị hạnh phúc!”
Đọc tới câu cuối cùng, lòng Nguyễn Tri Vi nhói lên, trong chốc lát không diễn tả được tâm trạng mình lúc này.
Không ngờ trợ lý nhỏ lại gửi lời xin lỗi muộn tới cô bằng phương thức này.
Tiếu Mông Mông vỗ vai Nguyễn Tri Vi, nói: “Thôi, tớ không mắng cô ấy là sói mắt trắng nữa, coi như vẫn còn chút lương tâm. Đáng thương thật đấy, chẳng biết bài viết này có tác dụng gì không nhưng tớ đoán phía An Duyệt Nhiên sẽ lên bài bảo cô trợ lý này đâm sau lưng, quay qua hắt nước bẩn lên người cô ta… Haiz, mặc kệ có ra sao thì An Duyệt Nhiên cũng toàn thân dính bẩn rồi, công ty quản lý cô ta chắc cũng phải tốn một khoản tiền kha khá để làm quan hệ xã hội đấy. Đáng đời lắm! Không nói tới cô ta nữa, Vi Vi, cậu xem hot search về mình đi, trong này mọi người toàn khen cậu thôi.”
Dứt câu, Tiếu Mông Mông chủ động mở giúp Nguyễn Tri Vi hot search đề tên cô, trong đó ngoại trừ câu khen cô hiền của trợ lý, còn lại cư dân mạng chỉ tập trung khen cô xinh đẹp.
[Cuộc sống đáng yêu nhưng tôi quái gở]: Đẹp quá trời! Khí chất này quả thật mang đậm hơi thở của vùng sông nước Giang Nam. Đã đẹp người còn đẹp nết, mị thành fan đây.
[Tiểu Viên Tiểu Viên cố gắng lên nào]: Người đẹp giấu trong bảo tàng của em bị mọi người phát hiện mất rồi! Em chú ý tới chị ấy từ hổi xem <Có hẹn với giai nhân> rồi á, diễn còn tốt hơn cả nam nữ chính nữa, tiếc là phim flop… Nếu không chị ấy đã sớm nổi tiếng rồi.
*
Nguyễn Tri Vi mím môi lướt xem hot search đầu tiên về mình, hóa ra được cư dân mạng khen bản thân sẽ có tâm trạng như vậy.
Lượng fan của cô tăng mạnh, trong hộp tin nhắn riêng không ngừng có tin nhắn ùa tới khen lấy khen để, cô mở một số tin nhắn ra xem thử, đọc mà xấu hổ thay.
Trước đó weibo cô có khoảng 6 triệu người theo dõi, hoạt động cũng chẳng có vẻ gì là sôi nổi, chỉ là thỉnh thoảng đăng vài bài tuyên truyền phim, fan thật không có bao nhiêu người. Hiện giờ nhìn nhiều người ùa vào weibo mình như thế, Nguyễn Tri Vi thấy hơi không quen.
“Từ từ, tớ lại phát hiện thêm một điều thú vị nè.” Tiếu Mông Mông nhấn mở vòng bạn bè của An Duyệt Nhiên, phát hiện cô ta đã xóa ảnh của sếp tổng hôm nọ đi, điều đó khiến cô ấy không khỏi suy nghĩ tới câu nói của trợ lý trong bài viết “tài nguyên tới tay cô ta rồi chẳng hiểu sao lại vụt mất”, vui vẻ nói: “Chiều nay An Duyệt Nhiên tức điên lên như thế là do vụt mất tài nguyên nữa đấy, ôm đùi kim chủ còn ôm không chặt, cười chết mất.”
Nghe tới đây, mắt Nguyễn Tri Vi lóe sáng. Thế có nghĩa là, Thẩm Yến không cho An Duyệt Nhiên tài nguyên nữa?
Giờ cô chẳng quan tâm là bản thân Thẩm Yến thấy hình tượng của An Duyệt Nhiên không hợp hay cô ta vô dụng thật, kết quả như nhau là được. Chính vì thế, Nguyễn Tri Vi chợt thấy mình không còn giận Thẩm Yến như trước nữa.
Mấy hôm nay cô cáu kỉnh với Thẩm Yến, không thèm quan tâm tới anh mà vừa hay thời gian này anh phải đi công tác nên hai người đã chiến tranh lạnh được một thời gian rồi.
Còn giờ tâm trạng Nguyễn Tri Vi tốt, cô quyết định tha thứ cho Thẩm Yến việc anh cho cô leo cây để đi ăn với An Duyệt Nhiên. Cô chủ động nhắn tin cho Thẩm Yến, không đề cập tới chuyện lúc trước nữa: “Thứ năm này em đóng máy, chúng ta đi ăn mừng một bữa nhé?”
Một lúc sau Thẩm Yến nhắn tin lại: “Ừm, được.”
Như thể anh không quan tâm tới sự lạnh nhạt của cô gần đây.
Không quan tâm thì thôi! Nguyễn Tri Vi nhắn xong cất di động, cơn giận Thẩm Yến cũng theo đó tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, sau khi trả lời tin nhắn của Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến đặt di động xuống. Nhưng vừa buông giây trước, giây sau màn hình lại sáng lên, anh cúi đầu xem thử, lướt qua tiêu đề bài báo: #Liệu Bạch Khởi có mang tới “mùa xuân” cho phim khoa học viễn tưởng trong nước?#
Lúc này đây, anh đang ngồi trong văn phòng với gam màu trắng đen tẻ nhạt, mọi thứ được bày trí cực kỳ giản lược, trên bàn để thêm đúng một cốc latte. Trong phòng này ngoại trừ Thẩm Yến đang ngồi trên ghế làm việc, phía đối diện còn có một người đàn ông tên Quách Kỳ ngồi trên ghế sofa.
Quách Kỳ vừa là bạn thân vừa là bạn từ nhỏ của Thẩm Yến, đồng thời là một trong bốn cậu ấm vang danh ở Bắc Thành. Anh ta có một gương mặt hiền lành vô hại, nhìn thì có vẻ giản dị gần gũi nhưng thực chất cũng ăn chơi trác táng chẳng thua bất kỳ ai.
Anh ta lướt weibo, cười ha ha cảm thán: “Hay thật, giờ trợ lý sinh hoạt cũng có thể lên weibo công khai bóc phốt diễn viên. Dạo này tin tức trong giới giải trí cái sau còn thú vị hơn cái trước. Để tôi xem cái hot search sau xem nào, Nguyễn Tri Vi à… Cô gái này đẹp thật, nhưng sao mãi không nổi tiếng nhỉ, tới tên tôi cũng chưa nghe bao giờ.”
Thẩm Yến nghe không lọt lời Quách Kỳ, anh đang mải chú ý tới tin tức trên điện thoại mình, chú ý tới Bạch Khởi.
Một lúc sau, Thẩm Yến ngẩng lên, bình tĩnh nói: “Tuần trước cậu mới rót vốn đầu tư vào trang tin Đằng Dực đúng không? Rút vốn đi, khả năng dùng thuật toán đo lường tin tức người đọc quan tâm của bên này không chuẩn.”
“Cậu nói lung tung gì đấy?” Quách Kỳ xua tay: “Công ty được đề cử có thuật toán xử lý sở thích của người đọc tốt nhất là Đằng Dực đấy. Thuật toán của bên đó rất mạnh, không có chuyện đề cử cho người đọc kiểu tin tức không đúng sở thích. Bên họ sẽ căn cứ theo lịch sử người đọc phân tích, vẽ lại bản đồ rồi dựa theo đó đề cử. Nếu bên đó hay đẩy tin cho cậu xem ở một chuyên mục nào đó, điều đấy chứng tỏ bình thường cậu thường xem kiểu vậy.”
Thẩm Yến im lặng.
Thế có nghĩa là, việc thỉnh thoảng lại đề cử này là do bình thường hay anh đọc lướt tin đó sao?
Thì ra, thỉnh thoảng anh lại vô thức xem lướt qua tin tức liên quan tới người phụ nữ đó.