Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 74




Cuối cùng vợ chồng Lâm Văn Bằng đồng ý hòa giải của tòa án, nhưng họ nói chỉ có thể trả lại 500.000, còn 130.000 đã tiêu cho Lâm Duy Thăng. (Chú thích: 500.000 khoảng 1.6 tỉ VNĐ)

Thẩm phán Diêu thảo luận riêng với Lâm Duy Thăng và Chu Chức Trừng, chủ yếu cô muốn biết suy nghĩ của Lâm Duy Thăng, cô nói: “Nếu hòa giải không thành, chúng tôi sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng, đúng là phán quyết sẽ yêu cầu Lâm Văn Bằng trả lại 630.000, nhưng ước chừng trình tự sẽ tương đối phiền toái, thời gian cũng lâu. Nếu em đồng ý nhận 500.000, vậy chờ họ trả lại tiền cho em, chúng tôi sẽ hoàn tất các thủ tục, tương đối ổn thỏa.”

Lâm Duy Thăng hơi hoang mang, cậu nhìn Chu Chức Trừng theo bản năng.

Chu Chức Trừng chỉ nói: “Duy Thăng, em nên tự mình lựa chọn, nếu muốn lấy lại 630.000, vậy thì không đồng ý hòa giải, chúng ta nghe kết luận rồi chờ thi hành án. Nếu Lâm Văn Bằng không chấp hành thì chờ tòa cưỡng chế thực hiện.”

Nhưng thẩm phán Diêu và Chu Chức Trừng đều cảm thấy nhận lại 500.000, lùi một bước là biện pháp ổn thỏa và an toàn nhất hiện giờ. Bởi vì vợ chồng Lâm Văn Bằng vốn không biết xấu hổ, bảo họ nôn hết khoản tiền ra thì chắc chắn là không thoải mái, không ai biết họ có tìm Lâm Duy Thăng gây rối, cố ý không trả tiền hay không. Lâm Duy Thăng lại còn phải thi đại học, tập trung ôn thi, tốt nhất không nên bị quấy rầy. Nếu phán quyết trực tiếp, họ cũng sẽ kéo dài thời gian, ép Lâm Duy Thăng phải tiêu tốn thời gian, công sức để đòi lại được số tiền.

Lâm Duy Thăng im lặng hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thẩm phán Diêu, luật sư Chu, em đồng ý hòa giải.”

Lâm Văn Bằng nhìn thấy Chu Chức Trừng lần nữa, giận dữ phun nước bọt chửi rủa: “Đồ vô lương tâm, người từng ngồi tù cô cũng giúp đỡ, đúng là thứ luật sư lòng dạ hiểm độc. Thằng nhãi này ra vào tù mấy lần, hư hỏng, không biết sao anh tao lương thiện như thế mà lại có thằng con như nó? Luật sư này lúc Lâm Duy Thăng ngồi tù thì quan tâm quá mức, có phải nó hứa chia tiền cho cô không, cô lấy bao nhiêu tiền?”

Chu Chức Trừng không có gì để nói với ông ta, tranh cãi với người lòng dạ hiểm độc, ác miệng như ông ta rất lãng phí thời gian, giống như rớt vào hố phân, sẽ bị dính đầy phân.

Lâm Duy Thăng lại rất giận, cậu đứng trước Chu Chức Trừng, mắt đỏ hoe: “Ông mắng tôi thì thôi, tại sao lại mắng luật sư Chu? Chị ấy không lấy của tôi một xu!”

Lâm Văn Bằng nhếch môi định chửi tiếp.

Lâm Duy Thăng bỗng nói với vợ Lâm Văn Bằng: “Thím có biết tại sao chú lại đột ngột đuổi tôi đi không?”

Đồng tử Lâm Văn Bằng mở to, vội vàng: “Thằng kia, không được…”

Lâm Duy Thăng bình tĩnh: “Tôi thấy ông ta hôn dì Quế Vân, ông ta sợ tôi nói với thím nên đuổi tôi đi.”

“Hay cho tên Lâm Văn Bằng ông, không bằng súc sinh, tôi đã biết ông với bà ta không đúng mà.” Vợ Lâm Văn Bằng tức giận, giơ tay tát ông ta, “Nhiều năm như vậy mà hai người còn chưa chấm dứt đúng không? Lần trước còn cùng đi bán hào!”

Vợ ông ta vừa chửi vừa cào mặt, Lâm Văn Bằng không dám đánh trả, khom lưng, giơ tay che mặt, kéo vợ khỏi ủy ban, miệng vẫn còn vờ hùng hổ: “Đàn bà không nói lý, về nhà rồi nói…”

Mấy người dân xem cũng không chê lớn chuyện, châm ngòi ly gián: “Lâm Văn Bằng, ông chiều vợ quá rồi, còn dám đánh người!”

Chu Chức Trừng đi khỏi Ủy ban cùng Lâm Duy Thăng.

Đi theo con đường đá là đến bãi cát vàng. Hai chị em không đến bờ cát mà ngồi trên ghế dài trên sườn dốc, chân dẫm lên những viên đá nâu nhỏ rải đường.

Lâm Duy Thăng nhẹ nhàng: “Thôn Nam Tiêu thay đổi rất nhiều, trước kia nghèo nàn, tồi tàn, rác rưới khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi rác rưởi hôi hám. Người kiếm tiền đều “rửa chân lên bờ”, chạy ra ngoài. Nhưng mà cho dù có ra ngoài, người khác cũng biết họ đến từ thôn Nam Tiêu, chị biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Vì mùi vỏ hàu chết tích tụ lại cực kỳ hôi, người ta nghe là biết, à đây là rác rưởi của thôn Nam Tiêu ra tới.”

Hiển nhiên Lâm Duy Thăng chỉ nói đùa, nhưng Chu Chức Trừng cười nhìn cậu thì cậu lại ngượng ngùng đỏ mặt, quay đi không dám nhìn cô.

Chu Chức Trừng nói: “Bí thư Khổng rất cố gắng để thay đổi thôn Nam Tiêu.”

“Còn cả chị nữa, luật sư Chu, cảm ơn chị.”

“Không cần cảm ơn, đây là công việc của chị. Chị cũng cảm ơn em vì sẵn lòng hợp tác công việc của chị.”

Lâm Duy Thăng cụp mắt, mím môi, nắm chặt tay: “Luật sư Chu, nếu em có thể thi đậu đại học, sau này em cũng sẽ về Nam Nhật làm việc, em sẽ giống chị,” cậu dừng một lúc, “Giống thẩm phán Diêu, giống bí thư Khổng, cống hiến cho huyện Nam Nhật… Tuy rằng em có tiền án.”

Giọng cậu có phần thất vọng.

Mặc dù pháp luật quy định bảo hộ quyền riêng tư của vị thành niên nhưng thực tế nhiều người vị thành niên cũng không được cấp giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự, điều này liên quan đến chính sách cụ thể của từng đồn cảnh sát địa phương.

Chu Chức Trừng cười trấn an cậu: “Em đừng tạo áp lực nặng cho bản thân, em làm một người dân bình thường của Nam Nhật, sống tốt đẹp, bất kể làm công việc gì thì cũng đã đóng góp cho huyện Nam Nhật.”

Lâm Duy Thăng hơi ngượng ngập: “Nhưng em cũng muốn làm việc vĩ đại, có ý nghĩa cống hiến, giống như chị làm trợ giúp pháp lý, hòa giải viên vậy.”

Chu Chức Trừng cong cong mắt: “Em nghĩ chị tốt quá, chị chỉ làm công việc bình thường, làm luật sư trong một công ty luật bình thường, cung cấp dịch vụ pháp luật cho những người bình thường.”

Cậu mím môi, “Luật sư Chu, chị không hề bình thường…”

Chu Chức Trừng cười nói tiếp: ‘Người bình thường là cái mác tốt nhất chị định nghĩa bản thân. Từng có thời gian dài chị mắc kẹt trong nhãn dán người khác đặt cho. Chị thi đậu Nhất trung, chính là phượng hoàng vàng từ núi bay ra, thành tích chị không tốt thì biến thành gà rừng.

Lên đại học, thi đậu luật sư, IELTS, nộp đơn vào T14 danh tiếng, thực tập ở công ty lớn, được xem là tinh anh pháp luật. Khi chị quay lại huyện Nam Nhật, không hiểu sao lại biến thành kẻ thất bại bị đào thải.

Mấy năm qua chị hỗ trợ pháp lý, hòa giải nhân dân, tham gia các chương trình phổ biến pháp luật, có người khen, cũng có người mắng chị mua danh chuộc tiếng.

Chị bị giằng xé giữa khen và chê trong thời gian dài, mâu thuẫn với chính mình. Sau này chị dần nhận ra những gì mọi người nói không phải con người thật của chị. Chị không tuyệt vời đến thế, cũng không tệ đến thế. Em cũng vậy, đừng quá quan tâm đ ến ý nghĩ của người khác, sống tốt cuộc sống của chúng ta.”

Cô nhìn Lâm Duy Thăng, giọng dịu dàng như tan trong gió biển: “Em thật sự không cần phải cảm ơn chị. Với chị mà nói giúp đỡ em là công việc chị, chị thích công việc này, tận hưởng niềm vui và cảm giác thành tựu nó mang lại. Em không cần phải nghĩ chị tốt, em có thể thay đổi góc độ, là vì em tốt, em đáng giá nên chị mới sẵn lòng giúp em, nếu không nhiều người mắc sai lầm và phạm tội như vậy, sao chị không giúp hết mọi người?”

Đây là nguyên tắc gì? Không có nguyên tắc.

Nhưng cảm xúc Lâm Duy Thăng lại mãnh liệt đến mức suýt không cầm được nước mắt. Cậu quay đi, nhìn ngôi chùa trên núi xa, cố gắng kiềm chế chóp mũi chua xót.

Sau khi ba mẹ mất, không còn ai nói với cậu – Duy Thăng, vì em tốt, em đáng giá, nên chị mới đối xử tốt với em.

Cậu cũng đã chấp nhận mình là người xấu, không cha mẹ kiểm soát, mấy lần phạm tội, cuộc đời vô vọng, ăn no chờ chết. Nhưng Trung tâm cải tạo giam giữ vị thành niên chưa từng từ bỏ cậu, bí thư Khổng muốn cậu sống thật tốt, luật sư Chu cố gắng giúp đỡ cậu.

Cậu chậm rãi bước lên con đường đúng đắn của người bình thường, đúng vậy, cậu muốn sống thật tốt cuộc đời mình.

Chu Chức Trừng nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, “Duy Thăng, thẩm phán Diêu buổi chiều còn có phiên tòa, cô ấy không kịp ăn trưa, em có muốn ngày mai theo tụi chị về hay là giờ theo xe tòa án về trước?”

Yết hầu Lâm Duy Thăng lăn lộn, khi ngẩng lên, cậu đã kiểm soát được cảm xúc thật tốt. Cậu nói: “Em theo xe thẩm phán Diêu đi về, ngày mai phải đi học.”

“Được.”

Lâm Duy Thăng đứng lên, cậu cao hơn Chu Chức Trừng, thân hình thiếu niên trong lớp sơ mi trắng có vẻ mảnh khảnh. Cậu mím môi, nghiêm túc nhìn Chu Chức Trừng, hỏi: “Luật sư Chu, giáo viên tụi em nói chọn một câu làm động lực dán lên mặt bàn, hồi thời chị có viết không? Chị viết gì?”

Dĩ nhiên Chu Chức Trừng có viết.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Giang Hướng Hoài cách đó không xa, anh cách hai người khoảng 3 ngọn đèn đường, không biết anh đến khi nào, yên lặng ngồi nhìn hai người mà không đến quấy rầy. Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhìn lại.

Hai người cùng mỉm cười, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô.

Khi đó, nhật ký, vở ôn, mặt bàn của cô đều viết tên Giang Hướng Hoài.

Câu nói động lực khi thi đại học của cô là: “Một đường hướng bắc.”

Anh ở Bắc thành, cô muốn thi đến Bắc thành.

Chỉ tiếc “Một đường hướng bắc” quá buồn nên khi cô đang cố gắng thì không dám nghe, nếu không nghe đến câu “Em nói em mệt mỏi quá, không còn có thể yêu ai được nữa” thì cô không nỗ lực nổi nữa. (Bài hát Một đường hướng Bắc – Châu Kiệt Luân https://www.youtube.com/watch?v=VXmgHTOAfbQ) 

Sau khi có điểm thi đại học, tất cả nguyện vọng cô điền đều là trường đại học ở Bắc thành. Chu Bỉnh Trừng nhìn nguyện vọng cô ghi, mắng: “Có mấy trường điểm hữu danh vô thực, điểm cao chỉ vì vị trí mà em cũng ghi? Em có bị ngốc không? Giữ một cái điền trường trong tỉnh mình chứ.”

Tất nhiên là cô không làm.

Lâm Duy Thăng rất đáng yêu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Em muốn ở lại Nam Nhật, vậy em ghi Một đường hướng Nam?”

Chu Chức Trừng ngăn lại: “Không nên, huyện Nam Nhật chúng ta không có trường nào tốt, Bắc thành khá tốt, đại học nên ra ngoài nhìn xem, sống bốn năm một hoàn cảnh khác.”

Lâm Duy Thăng nghiêm túc gật đầu, bỗng nói: “Luật sư Chu, em có thể ôm chị một cái không?”

Cậu bị Chu Chức Trừng nhìn đỏ bừng từ mặt đến cổ, lắp bắp: “Em không có ý gì khác, em chỉ đơn thuần muốn ôm một cái…”

Cậu không biết nên nói thế nào, tuy luật sư Chu rất trẻ nhưng lại làm cậu nhớ đến mẹ, chị dịu dàng như mẹ…

Chu Chức Trừng cười, thân thiện ôm cậu.

Lâm Duy Thăng cũng nhanh chóng thả tay ra.

Giang Hướng Hoài nhìn cái ôm này, trong sáng, đẹp đẽ, anh không ghen, cũng không muốn quấy rầy cô, đây là công việc của cô, Lâm Duy Thăng cũng chỉ là một cậu bé. Anh thích nụ cười cô lúc này, nhẹ nhàng, thoải mái.

Anh vẫn luôn nghĩ vậy.

Mãi đến khi luật sư Chu ôm người xong, bước tới gần anh, tuy anh vẫn đang cười nhưng mở miệng ra là lời không kiềm chế được: “Luật sư Chu, anh cũng muốn ôm một cái.”

Mùi giấm đủ để nấu nồi thịt heo ngâm giấm.

Chu Chức Trừng còn tàn nhẫn vạch trần mặt nạ của anh: “Ban nãy không phải rất hào phóng sao, luật sư Giang.”

Anh thở dài, ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô: “Làm người chồng tốt, người cha tốt thật khó, thà anh làm ông chồng hay ghen tị đi.”

Anh cười, vẻ hung dữ: “Luật sư Chu, từ nay trở đi, ngoại trừ anh ra em không được phép thân mật quá mức với người đàn ông khác.

Cô cười to.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.