Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 64




Nhưng mười mấy phút sau, Lý Nhã Phương gọi điện thoại lại, giọng cô bé nhỏ xíu, mang theo ý xin lỗi: “Em ở thôn Đông Phương, nhưng hôm nay thôn trước mặt có chuyện nên xe buýt không đến. Chị Chu, em xin lỗi.”

“Không sao không sao, em ở trạm xe buýt trên trấn à? Chị đi đón em.”

“Chị Chu, xin lỗi ạ.” Lý Nhã Phương áy náy.

“Không sao mà.” Chu Chức Trừng trấn an, “Chị định nhờ em giúp ghi hình, em không nợ nần gì chị mà.”

“Không không, chị Chu, chị đã giúp em rất nhiều việc.”

“Đừng lo, chị Chu có xe ô tô, chị sẽ đón em đến, mệ Thái cũng nhớ em.”

Giang Hướng Hoài ăn gần xong, đi vào toilet súc miệng xong rồi nói: “Đi thôi.”

Anh nhìn thấy chìa khóa xe Chu Chức Trừng để trên bàn, cầm lấy rất tự nhiên. Chu Chức Trừng liếc anh.

Giọng anh thản nhiên: “Mệ Thái mua cho khi cưới dùng, anh tập làm quen dần, sau này tiện đi nhận hàng giao hàng.”

Chu Chức Trừng: “Là tôi cưới.”

Anh không nói gì nữa nhưng chìa khóa trên tay anh, anh đi thẳng lên ghế lái, nói: “Em nghỉ ngơi một lát đi, địa chỉ cụ thể ở đâu, anh nhập dẫn đường đi đến đó.”

Thôn Đông Phương nằm trên núi, cách trung tâm huyện khoảng 10km, đường núi quanh co, hẹp và gập ghềnh, một bên núi có vài điểm sạt lở đất, bên kia lại không có lan can, lao xuống là vách núi, còn có một số góc cua lớn dễ va chạm với xe ngược chiều. Nhưng không thể phủ nhận phong cảnh bên đường rất đẹp, dưới vách núi là hồ nước trong xanh, bầu trời xanh thẳm, mây bồng bềnh trắng như sữa phủ kín đường ranh mặt hồ.

Bên trong xe còn mở điều hòa nhưng Chu Chức Trừng mở cửa xe, gió nhè nhẹ thổi bay tóc cô, cô thoải mái híp mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, ánh nắng mỏng manh chiếu vào mặt cô mang theo hơi ấm của nắng cuối thu, cô đang nghĩ lúc này có một ly trà đá uống nghe nhạc trữ tình thì tuyệt.

Đang nghĩ ngợi, người lái xe đã bấm nhạc trên xe cô, nói: “Bên chỗ để nước cửa xe em có cốc ô mai lạnh.”

Chu Chức Trừng ngẩn ra.

Anh nói: “Ban nãy nhà hàng đưa, lúc đi anh tiện tay mang theo, không phải em thích uống sao?”

Chu Chức Trừng mím môi không đáp, cuối cùng cũng cầm ly ô mai đá lên. Sau khi cô về Nam Nhật rất ít khi uống món này, cho dù nó rất phổ biến ở các quán Nam Nhật nhưng trước khi đến Bắc thành, cô cứ cảm thấy món này có vị kỳ lạ, cô thích uống nước ép thanh mai hơn. Mãi đến khi cô thích món lẩu nấm gà và nước ô mai của một quán nằm ở cổng phía đông trường đại học.

Lần đầu tiên Giang Hướng Hoài đi ăn là Chu Chức Trừng mời anh, cô dõng dạc nói sẽ đãi anh một bữa thịnh soạn, kết quả là ra quán lẩu nhỏ này, trung bình mỗi người 50 tệ. Đồ uống tự phục vụ, người đông đến khó thở, thông gió kém, không khí oi bức, cửa kính phủ đầy hơi nước, ăn xong tóc dính bết toàn dầu, cả người ám nồng mùi lẩu.

Anh thật sự không quen, cũng không thấy ngon.

Nhưng Chu Chức Trừng chính là Chu Chức Trừng, cô có điểm đáng yêu là làm mọi thứ không thoải mái trở nên đẹp đẽ hấp dẫn. Cô ôm mặt anh, giống như dỗ dành lừa trẻ con: “Ngon mà, em với Lê Lê tuần nào cũng đến ăn, có mùi cũng không sao, vậy sẽ cho mọi người biết anh có tiền đi ăn lẩu ngon.”

Cô nói rồi để anh ngồi yên, cô chạy đi làm nước chấm lẩu cho anh: “Đây là bí quyết độc nhất vô nhị của Tiểu Trừng, không ai ăn mà không khen.”

Cô bận rộn lấy đồ uống cho anh, thận trọng bê hai ly nước ô mai đầy ắp, nhiệt tình giới thiệu: “Trước đây em không thích uống món này, mà từ lúc uống rồi lại ngày đêm tơ tưởng.”

Đồ ăn cô thích khác với anh, cô lấy một đống rau dưa, vừa thả vào nồi vừa nói: “Khoai tây sợi, khoai lang, bí đỏ, đưa chua, củ sen… anh ăn là thấy ngon ngay, một tuần mà không ăn em ngủ không ngon.”

Anh cười nói với cô một quán nọ bỏ thêm vỏ Anh túc vào nước canh làm khách nghiện, cô ngẩn ra, sau đó bịt tai lại, đôi mắt long lanh phản chiếu gương mặt anh, cô giận dỗi lừa mình dối người: “Em không nghe gì hết, sau này vẫn ra ăn.”

Anh bật cười thành tiếng, anh vẫn nhớ vị nước chấm vừa mặn vừa ngọt đến gắt cổ kia, nước ô mai có mùi nhựa, cũng nhớ kỹ tiệm lẩu có vô số điều không vừa ý kia, nhưng cuối cùng, trong trí nhớ chỉ còn đọng lại đôi mắt đen lóng lánh ướt vì nồi lẩu cay của cô, anh chồm tới hôn cô trong làn khói mù mịt.

Cô mới uống nước ô mai, môi cô đỏ bừng vì cay, rất đáng yêu.

Cô rời đi nhiều năm như vậy, anh đã ăn ở rất nhiều quán lẩu nhưng chưa bao giờ có được hương vị như khi cô ở bên. Anh cũng từng về quán lẩu bên cạnh trường kia, một mình gọi một bàn đầy đồ ăn, hai ly nước ô mai, cách làn khói mịt mờ, giả vờ như phía đối diện còn một cô gái trẻ đang ríu rít như chim kia.

Điều anh muốn không phải nồi lẩu, mà là cô.

Chu Chức Trừng hút một hơi nước ô mai lạnh, cô cảm thấy mình khá yếu đuối. Mấy năm nay cô luôn trốn tránh những thứ khiến cô nhớ đến anh, thời gian trôi qua, cô luôn cho rằng mình không quan tâm nữa, đời người dài như vậy, chỉ mấy năm yêu đương ngắn ngủi thì có là gì?

Nhưng bây giờ, khi uống một ly nước ô mai bình thường đến không thể bình thường hơn, những ký ức phủ đầy bụi kia lại xâm chiếm.

Lần đầu tiên gặp nhau, Nam Nhật ngày ấy không còn rõ nét lắm, ánh nắng rải rác nhưng vẫn có lúc chói chang, tiếng côn trùng rền vang, tiếng sóng biển mùa hè; đêm khuya nào đó vào một ngày đông Nam Nhật, cô còn đang nhớ về người ở xa không biết bao nhiêu km, trong chớp mắt người đó đã ngồi xổm dưới đèn đường, mỉm cười chờ cô; sau đó là Bắc thành bốn năm xuân hạ thu đông, họ cùng nhau ăn ở căn tin, đón những cơn gió quỷ quái, ngày hè anh đội mưa to đến đón cô đi tình nguyện về, ngày đông cô ngắm tuyết, anh ngắm cô – một cô gái phương Nam rất hiếm khi thấy tuyết – sau đó lại dẫn cô lên núi trượt tuyết.

Vào lần sinh nhật thứ tư và đêm giao thừa bốn năm một lần, cô thực hiện tám điều ước, bốn điều ước dưới ánh sáng nhảy nhót của nến sinh nhật, bốn điều dưới ánh đèn Khổng Minh đỏ rực tràn đầy phước lành.

Anh cứ cười cô: “Em nói to điều ước của mình vậy là sợ ông trời không nghe thấy hay sợ anh không nghe thấy?”

Học kỳ 2 của năm 3, mọi người bắt đầu chuẩn bị các loại chiến lược khác nhau, anh cũng đã mua cho cô những tài liệu anh thấy hữu ích, viết một tài liệu dài về kinh nghiệm của anh. Năm 4, trong luồng thông tin tràn ngập tuyển dụng thực tập sinh mà mọi người còn chưa phân biệt được giữa công ty vòng tròn đỏ, công ty nước ngoài, tố tụng hoặc phi tố tụng… anh giúp cô chọn mấy công ty luật, phân tích cụ thể ưu khuyết điểm từng phương hướng, giúp cô trau chuốt lý lịch, mở đường cho cô tiến vào thị trường luật sư bằng kinh nghiệm người từng trải.

Tựa như giấc mơ hoang đường, phi lý và kỳ quái, giấc mơ kết thúc bằng những lời lạnh lùng của anh. Cô một mình ngồi máy bay về Nam Nhật, nửa tỉnh nửa mê, như thể đang lơ lửng giữa không trung, bên tai cô là tiếng trò chuyện, tiếng gầm của động cơ, tiếng trẻ con khóc, giấc ngủ chập chờn bất an.

Sức khỏe ôn không tốt, mất đi Giang Hướng Hoài, tương lai chưa xác định.

Nhưng hiện giờ, mọi thứ dường như đã chuyển biến tốt đẹp.

Nhạc phát trong xe là của Tôn Yến Tư: “Hóa ra người ta sẽ trở nên dịu dàng vì họ hiểu rõ rằng tình yêu là chất lỏng, không thể bị người khác điều khiển, tại sao bạn lại kích động hỏi lý do? Tôi tin bạn chỉ sợ làm tổn thương tôi chứ không hề lừa dối tôi, thật sự yêu ai sẽ buông bỏ được… Giờ đây bắt đầu hiểu ra., hạnh phúc là một sự lựa chọn…”

Cô nhìn ra cửa sổ, mím môi không dám chớp mắt, hút từng ngụm nước ô mai.

Không ai lên tiếng, trầm lặng.

Giang Hướng Hoài giơ tay như muốn nắm tay cô, Chu Chức Trừng lập tức cảnh cáo: “Đây là đường núi, anh định làm gì? Lái xe một tay là phạm luật.”

Anh dừng tay. Đến khi vào cổng thôn Đông Phương, anh dừng xe lại, trước khi cô tháo dây an toàn, anh đã nắm lấy tay cô, đan tay vào tay cô ngăn cô tránh thoát.

“Trừng Trừng, anh đến Nam Nhật chỉ để gặp em. Anh hối hận từ lâu rồi, hối hận năm đó đã nói vậy. Năm nào anh cũng đến Nam Nhật vào sinh nhật em, anh nhìn thấy hết nhưng tình trạng anh không ổn định, thời gian chuộc tội mà anh tự hứa vẫn chưa đến, sức khỏe của ôn, sự nghiệp của em, cha mẹ anh…”

Mặt anh hiện lên một tia châm biếm thật nhẹ: “Có lẽ mọi người cho rằng thật vô lý, thật buồn cười. Anh không làm luật sư kiếm tiền mà ngang nhiên đẩy cho anh trai, anh trai thậm chí đã vì anh mà mất mạng. Anh lên làm cộng sự cũng là lợi cho bản thân, anh lại đạo đức giả giơ cao lá cờ hiệu là vì hoàn thành ước mơ của anh trai.

Mẹ gọi anh là hung thủ giết người cũng được, là sao chổi cũng được, anh biết tâm trạng bà không ổn, cũng như anh, dựa vào thuốc ngủ quanh năm, cùng gặp chung một bác sĩ tâm lý. Nhưng mà khi bà nguyền rủa em với ôn, anh thật sự sợ xảy ra chuyện gì đó thì cả đời này chúng ta không thể ở bên nhau được nữa.”

Giọng Chu Chức Trừng thờ ơ: “Anh không nghĩ đến việc mấy năm đó tôi sẽ kết hôn sinh con sao? Đừng nói tôi không biết anh đã làm gì, cho dù biết, tôi cũng không chờ anh.”

Anh im lặng một lúc lâu: “Nếu em thật sự yêu người khác, anh sẽ chúc phúc cho em.”

Chu Chức Trừng cười nhẹ, “Buông tay ra, tôi đã thấy Nhã Phương.”

Trạm xe buýt ngay cổng thôn có một cô gái xinh đẹp đang đứng, cô ấy chần chừ nhìn về phía xe bên này, nhưng vì không chắc chắn nên không đi tới mà gọi điện thoại cho Chu Chức Trừng.

Giang Hướng Hoài lại nói khẽ: “Giả.”

Chu Chức Trừng ngước lên nhìn anh.

“Anh nói, anh chúc mừng em là giả. Biết em yêu đương muốn kết hôn, anh sẽ đến tìm em.”

“Rồi sao?”

“Giống như bây giờ, thề với trời cao.” Gương mặt Giang Hướng Hoài chìm trong ánh sáng mông lung của ngôi làng miền núi, ánh sáng xuyên qua kính xe, bụi mịn bay bay, đôi mắt đen của anh mỉm cười, dịu dàng, kiên nhẫn, chân thành: “Anh, Giang Hướng Hoài, rất nhiều năm trước đã nghe Chu Bỉnh Trừng kể về một cô em gái đáng yêu, đáng yêu là phẩm chất trân quý. Tuy rằng anh thương anh trai nhưng lại không thích làm một người anh. Anh đến huyện Nam Nhật, mấy năm sau đó xem Trừng Trừng như một người em gái, chỉ vì em ấy là Chu Chức Trừng, không thể là ai khác.

Gia đình anh chìm trong bóng ma về cái chết của anh trai rất nhiều năm, năm anh đi du học thật sự rất bất ổn, nhưng nhận được tin nhắn của một cô bé, lần đầu tiên anh muốn đi gặp một người như vậy.

Sau này, cô bé ấy đến thành phố của anh, trở thành đàn em của anh, biết em ấy đi tập quân sự, còn lấy cớ di động hết pin không trả lời tin nhắn của anh. Anh nhờ giáo viên ban văn nghệ giúp mang cho em ấy mấy cục sạc di động, không ngờ cô bé đó vẫn không trả lời tin nhắn của anh.

Trước khi cô bé ấy đến, anh chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi tốt nghiệp anh lại thường xuyên đi về trường cũ và công ty luật như vậy. Trước kia khi đi học chưa từng tham gia hoạt động văn nghệ nào, thế nhưng tốt nghiệp bao năm rồi lại theo chân một cô bé đi chơi. Cuộc sống tẻ nhạt của anh ngoài công việc đã có thêm cô bé ấy.

Lần sinh nhật đầu tiên thực sự không phải anh muốn trôi qua như vậy, nhưng chỉ vì nhớ em ấy quá, muốn đi gặp em ấy. Sau đó lại muốn đưa em ấy đi làm rất nhiều việc, vì em ấy mà lên kế hoạch tương lai của cả hai.

Anh rất quen thuộc với ngọn nến sinh nhật hoa sen, bởi vì sinh nhật mấy năm đó của em, nến bị ném đi đều ở chỗ anh… có phải anh ngu ngốc quá không? Người đã một đống tuổi còn tự mình cảm động, mỗi lần ngồi dưới cột điện gần tiệm tạp hóa Mai Mai nuôi muỗi, anh đều nghĩ, nếu cuối cùng có thể cưới em, anh phải cảm ơn cây cột điện đó, lúc cưới cũng sẽ cột nơ đỏ cho nó.”

Anh chậm rãi nói rất nhiều, rất nhiều. Tóc cô bay vào mắt, cộm đau, mắt cay sè.

Cô không thể hiện ra ngoài, nhưng lòng cô tin.

Quen biết anh mười năm, theo khía cạnh nào đó, cô là người tương đối hưởng lợi, anh đã giúp cô trưởng thành.

Ngoài gương mặt xinh đẹp của cô, còn gì đáng giá để sau bao nhiêu năm Giang Hướng Hoài phải bịa ra vô số điều dông dài này mà lừa gạt? Sau khi gặp lại, đã ngủ qua, đã làm việc cùng nhau, tiền không nhiều bằng anh, thành công sự nghiệp theo nghĩa thực tế nhất cô cũng không bằng anh, gia thế cũng không bằng anh.

Giang Hướng Hoài tiếp tục: “Nam Nhật rất tốt, anh thật sự muốn ở lại, không phải bốc đồng. Nếu anh có lỗi với Chu Chức Trừng một lần nữa thì…” Anh đang định bắt chước mẹ Khương Lê thề độc với trời.

Chu Chức Trừng ngăn anh lại: “Anh không tin thì quên đi, đừng làm bẩn tai trời.”

Lý Nhã Phương đứng ngoài bên bối rối. Cô hối hận vì tò mò đi tới khi chị Chu không nghe điện thoại, thế mà lại phải đối mặt với người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên ghế lái kia tỏ tình với luật sư Chu, mà người đó lại sử dụng ngôi thứ ba. Cô, thế hệ 00, nghe được mà tim đập thình thịch, chân cào đất, tên bạn trai chết tiệt đáng chém ngàn dao kia lừa cô ngồi tù cũng không nói được như vậy…

Cô chạm phải tầm mắt Giang Hướng Hoài, khẽ vẫy tay, nói nhỏ: “Anh… anh rể Chu?”

Giang Hướng Hoài cười, lần đầu tiên gặp mặt mà anh gọi tên một người không gọi cả họ: “Nhã Phương.”

Thân thiết quá mức.

Dù sao cô bé cũng gọi anh là anh rể.

*

Chu Chức Trừng dự định ngày mai sẽ ghi hình Nhã Phương, hôm nay dẫn cô bé về nhà họ Chu ăn tối.

Giang Hướng Hoài ngừng xe ở nhà họ Chu, anh về khách sạn.

Cả ngày nay Triệu Diên Gia không gặp anh, đang ngồi chờ anh trước cửa phòng: “Anh, hôm nay hai người đi riêng, anh có nắm bắt được cơ hội không? Sao rồi sao rồi?”

Tâm trạng Giang Hướng Hoài khá tốt, mặt mày giãn ra, thậm chí nhìn Triệu Diên Gia cũng ẩn chứa niềm vui nhẹ nhàng.

Anh không nói gì nhưng Triệu Diên Gia hiểu, cậu còn có cảm giác mừng rỡ khó hiểu, như thể “Đứa nhỏ cuối cùng cũng hiểu chuyện”.

Lúc chờ anh trai tắm, cậu quay về phòng mình, tìm hộp bao cao su mà anh rể cậu đã đưa cho mang theo. Cậu chưa sử dụng cái nào nhưng vẫn mang theo trong vali.

Hộp bao cao su này có ý nghĩa đặc biệt với cậu. Nó chứng minh cậu đã bước vào thế giới người trưởng thành, anh rể đã giáo dục giới tính cho cậu, để cậu hiểu tầm quan trọng của an toàn tình d*c, học cách tôn trọng phụ nữ, trở thành người có trách nhiệm, phong độ.

Anh trai cậu tuy đã trưởng thành nhưng lúc này, cậu cảm thấy anh cậu trưởng thành thêm lần nữa. Cậu muốn đưa một cái bao cho anh, phần còn lại tiếp tục trân trọng cất giữ.

Nhưng khi quay lại phòng Giang Hướng Hoài, cậu lại ngượng khi phải tự tay đưa, nhân lúc anh trai còn tắm thì cậu nhét vào túi quần anh đang đặt trên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.