Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 6




Đúng như Chu Chức Trừng nghĩ, uống rượu tích cực nhất là cha con Hà Khai Luân, say trước tiên cũng là hai người. Hai cha con ôm nhau thành một nùi, dưới chân chai lọ ngổn ngang, mặt đỏ bừng, miệng còn lẩm bẩm muốn uống tiếp, hạ gục cộng sự Minh Địch Giang Hướng Hoài, đả đảo nhà tư bản, nghênh đón chiến thắng vĩ đại của văn phòng luật Khai Luân!

Chu Chức Trừng im lặng, Giang Hướng Hoài uống không gục vì anh uống nước khoáng.

Cô nhìn sang, thấy Giang Hướng Hoài đã giải quyết xong những bạn bè họ hàng của nhà họ Chu, trên mặt treo nụ cười nhẹ, không biết Triệu Diên Gia đang nói gì với anh mà anh gật gật đầu, xem như đồng tình.

Dường như nhận ra ánh mắt Chu Chức Trừng, anh ngước lên, anh không uống rượu mà ánh mắt đen láy như nhiễm vài phần men say, một tay chống cằm, tư thế không còn ngay ngắn như ban đầu, cong cong mắt cười với cô.

Chu Chức Trừng thu hồi tầm mắt.

Một người khác cũng say là Diệp Bạch. Cô say nghiêng ngả, Chu Chức Trừng vội đỡ lấy cô. Cô ấy như tìm được người thân, ôm chặt Chu Chức Trừng, mắt đỏ bừng, khóc huhu: “Luật sư Chu, Luật sư Chu…”

Cô không nói gì, chỉ luôn miệng gọi Chu Chức Trừng.

Chu Chức Trừng buồn cười, giơ tay vỗ nhẹ sau lưng cô ấy, dịu dàng đáp lời.

Diệp Bạch lại càng khóc to: “Luật sư Chu, sư phụ, em rất thích chị.”

“Chị là sư phụ tốt nhất mà em từng gặp!” Cô khóc nức nở.

“Tới bây giờ em chỉ mới có một sư phụ.” Con ma men Hà Nghiên Minh cũng nghe thấy, dùng tia lý trí cuối cùng nhắc nhở.

“Em không cần biết, chị ấy là người tốt nhất trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Trước kia em tìm việc nghe mấy đàn anh đàn chị nói, luật sư thực tập trong mấy công ty luật là công cụ trút giận hình người, là cái máy photo, đóng tài liệu không có tình cảm, là nhân viên chạy vặt, là tài xế. Họ còn nói nhiều nhân viên thực tập làm trâu làm ngựa, không chỉ không có tiền mà còn phải biếu tiền cảm ơn sư phụ hướng dẫn mình. Chưa kể luật sư còn không có lòng dạy dỗ nhân viên thực tập.” Diệp Bạch tủi thân hít mũi.

Giang Hướng Hoài biết, có những công ty luật nhỏ đúng là sẽ làm vậy.

Có vài luật sư còn trực tiếp tuyển dụng, yêu cầu trợ lý luật sư phải biết lái xe, dọn dẹp, nấu ăn cho hai ba người, chuyện này từng trở thành trò cười trong ngành. Thậm chí ngay cả người ngoài nghề đều tưởng là trợ lý luật sư và nhân viên thực tập trời sinh là phải bưng trà rót nước làm việc vặt.

Nước mắt Diệp Bạch không kiểm soát được: “Em đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị áp bức, nhưng mà sư phụ không chê bằng cấp em kém, cho em tiền lương thực tập. Chị ấy không hề đề phòng em, kiên nhẫn hướng dẫn dạy bảo, dẫn em đi hiện trường thu thập chứng cứ, dạy em quy trình làm thủ tục, giúp em sửa chữa văn bản đơn kiện… Sao chị ấy lại đối xử với em tốt như vậy…”

Hà Nghiên Minh tốt nghiệp đã về làm chung với cha anh, không trải qua những việc này, nhưng đầu óc như hồ nhão của anh lúc này còn nhớ khi họ thông báo tuyển dụng Chu Chức Trừng, ba anh dán thông báo tuyển dụng rất quá đáng.

Anh nói: “Ông già trước đó chỉ muốn hai cha con làm, cho nên yêu cầu trợ lý luật sư có thể làm tài xế, làm đầu bếp, còn có thể làm bảo mẫu, còn không có lương, chỉ thiếu nước chưa trả ngược tiền lại thôi. Nào ngờ Trừng Trừng ngốc nghếch lại tới.”

Anh nấc lên một tiếng: “Nhưng cuối cùng ông già mới là người tức giận! Lúc phỏng vấn ông mắng em ấy là học tới ngu người, loại thông báo này mà cũng dám đến nhận việc, ngu xuẩn. Sau đó lại hùng hùng hổ hổ phát lương thực tập cho em ấy.”

Mấy người khác bật cười, Triệu Diên Gia hỏi: “Vậy rốt cuộc luật sư Chu có ý gì? Làm công cho người khác cho vui sao?”

Giang Hướng Hoài lại cười không nổi, lúc đó hai người mới vừa chia tay, cô mới bị anh làm tổn thương, ôn Chu lại đổ bệnh, cô rời khỏi Bắc thành về huyện Nam Nhật làm việc. Cô buộc mình phải thích ứng với cuộc sống và công việc chênh lệch hiện tại. Khi tìm văn phòng luật sẽ theo bản năng mà hạ thấp kỳ vọng của mình, thấp đến mức anh đau lòng, cũng may cô gặp được một sư phụ tốt.

Diệp Bạch vẫn còn ôm Chu Chức Trừng khóc, cô nói mình may mắn, vừa đi làm đã gặp được sư phụ tốt như vậy.

Chu Chức Trừng bất lực cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô bé.

Thái Mai mang bánh sinh nhật từ trong nhà ra, hô to: “Tới đây, mọi người ăn bánh bông lan đi, chúc Trừng Trừng chúng ta sinh nhật vui vẻ!”

Con ma men Hà Nghiên Minh và Diệp Bạch cùng gân cổ rống lên: “Đúng vậy, sinh nhật vui vẻ!”

“Luật sư Chu sống lâu trăm tuổi!” Diệp Bạch hét.

“Luật sư Chu thọ tỷ Nam sơn!” Hà Nghiên Minh kêu.

“Phúc như Đông Hải, vạn thọ vô cương!” Hà Khai Luân rống, “Con cháu mãn đường.”

Chu Chức Trừng nghe, nghi ngờ đây là sinh nhật 72 tuổi của mình chứ không phải sinh nhật 27 tuổi.

Bánh kem Thái Mai mua là loại bánh bông lan thường thấy trong thị trấn. Nến là loại nến hình hoa sen nhiều màu sắc, khi thắp lên thì những cánh hoa sen từ từ nở ra theo tiếng nhạc. Ngọn nến thắp lên chiếu sáng gương mặt mọi người.

Trước giờ Triệu Diên Gia chưa bao giờ thấy ngọn nến như vậy. Cậu vừa thấy nó quê mùa lại vừa ngạc nhiên vì thấy rất mới lạ, cố gắng hết sức kiềm chế mong muốn quay video lại. Cậu muốn đăng lên vòng bạn bè, ngọn nến này còn biết hát đó, mấy anh em bạn bè của cậu chắc chắn là chưa từng thấy.

Chu Chức Trừng nhắm mắt cầu nguyện trong tiếng hát của ngọn nến sinh nhật và mọi người. Khi cô mở mắt ra, đối diện ánh mắt đen láy của Giang Hướng Hoài ở đối diện, ánh lửa như ẩn như hiện trong mắt anh, anh đang cười, dịu dàng nhìn cô chăm chú.

Cô dời ánh mắt đi, lại nghĩ, hôm nay cũng là sinh nhật anh, nhưng người ở đây ngoài cô ra hình như không còn ai biết. Triệu Diên Gia cũng không biết sao?

Triệu Diên Gia không hề có hứng thú với cái bánh kem đầy màu phụ gia này, nhưng lại rất hứng thú với ngọn nến hoa sen.

Thái Mai lau khô ngọn nến “cao cấp” đó rồi đưa cậu. Chu Chức Trừng nhìn dáng vẻ đắc chí của cậu ta, nuốt lời khuyên can định nói xuống.

Mọi người tụ tập ăn uống đến hơn 10 giờ mới tan, nhóm nhân viên chương trình và người của công ty luật Minh Địch đều ở trong khách sạn lớn duy nhất tại huyện thành.

Chu Chức Trừng nhận điện thoại Khương Lê, Khương Lê chúc cô sinh nhật vui vẻ, cô vừa nghe điện thoại vừa chào tạm biệt mọi người.

Người cuối cùng đi ngang qua cô là Giang Hướng Hoài.

Anh đi ngang qua cô, vô thức chậm bước chân lại, cụp mi nhìn cô, muốn nói mà lại không dám nói gì. Hai người lướt qua, anh lại bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến một câu, rất nhẹ, rất nhẹ “Sinh nhật vui vẻ.”

Anh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng Chu Chức Trừng, dường như cô đang nói với người trong điện thoại: “Ừ, sinh nhật vui vẻ… vui vẻ, mày cũng ăn bánh kem à, được rồi, đừng làm việc quá sức đó…”

Giọng cô càng lúc càng xa.

Giang Hướng Hoài cụp mắt, nở nụ cười tự giễu, mắt tối sầm, cảm xúc trong lồ ng ngực cuồn cuộn, chấp niệm mà anh đè nén gần như không còn kiềm chế được.

Trừng Trừng của anh tốt như vậy, bị anh tổn thương vậy còn chúc mừng anh, mà anh lại thảm hại, u ám, và ích kỷ như vậy.

Khương Lê nghe Chu Chức Trừng đột nhiên nói “sinh nhật vui vẻ”, im lặng mấy giây: “Sao vậy? Sao tự nhiên lại chúc mừng sinh nhật tao? Vậy cảm ơn chị em tốt, cảm ơn mày chúc mừng tao sớm hai tháng.”

“Đừng khách sáo.”

Chu Chức Trừng không hiểu mình rối rắm điều gì, rõ ràng có thể thoải mái chúc mừng sinh nhật anh. Đã 5 năm rồi, cô cũng đã buông xuống, bắt đầu một cuộc sống mới, không cần canh cánh trong lòng nữa.

Với sự nghiệp, cô từ bỏ việc không tranh tụng, bắt đầu chạy theo con đường tố tụng; với tình yêu, cô cũng bắt đầu rồi cũng đã chia tay với bác sĩ Hà.

Đối mặt với Giang Hướng Hoài, cô nên bình thường hơn.

Trong điện thoại, Khương Lê hỏi cô: “Luật sư thực tập của Minh Địch thế nào?”

“Khá tốt.” Chu Chức Trừng cười, “Vẫn như lệ thường, làm tố tụng xem thường không tố tụng, không tố tụng xem thường tố tụng. Điều kiện nền tảng của Minh Địch tốt hơn nên họ có cảm giác ưu việt hơn cũng là bình thường.”

“Không tố tụng ngoài việc nhiều tiền thì đều đối xử với mọi người như nô lệ.” Khương Lê thở dài, cười nói: “Tuổi còn trẻ, luật sư chỉ là thợ dọn gạch. Thoạt nhìn thì công việc cao cấp, thật ra chả có gì thể diện. Bây giờ tao làm thu mua, cũng phải ngồi xổm ở kho kiểm hàng hóa cho người ta, là nữ công nhân pháp luật mà thôi.”

Khương Lê lại nói: “Tuần trước đội tao đi tuyển dụng ở trường. Sinh viên hỏi làm luật sư không tố tụng cần điều kiện gì, tao nghĩ nửa ngày chỉ có thể nghĩ tới việc thể lực tốt. Sếp bên ekip tao cũng dạy dỗ người mới vậy, làm luật sư đừng nghĩ để cho vui, nếu thời gian làm việc không đầy ngập đủ 13 giờ trong nhật ký công việc thì không xứng gọi là luật sư.”

Cô thở hắt ra một hơi dài: “Nhà tư bản có còn là người không? Nếu không phải vì nghèo thì ai làm luật sư không tố tụng? Tao không hiểu sao nhà Giang Hướng Hoài giàu như vậy mà còn làm luật sư thương mại?” Nói tới tiền, cô mới có chút nhiệt tình, rũ bỏ sự chán nản vừa rồi, lại tràn đầy năng lương, “Không nghĩ nữa, kiếm tiền là sứ mệnh của tao.”

Chu Chức Trừng nói đùa: “Không sao, kiên trì không nổi nữa thì về đây, tao nuôi mày.”

“Được đó.” Khương Lê đãi giọng nũng nịu, “Phú bà, đói đói, cơm cơm.”

Nhưng Chu Chức Trừng cũng biết, dù mệt mỏi hay khó khăn đến đâu, Khương Lê cũng sẽ kiên trì ở lại Bắc thành. Mấy năm đầu cô ấy từng bị áp lực căng thẳng đến mức nửa đêm suy sụp khóc lóc kể lể, bây giờ cũng đã chịu đựng vượt qua giai đoạn đó. Tình hình nhà cô ấy tương đối phức tạp, khó khăn lắm mới thoát ra được, không thể nào quay lại thị trấn, quay về cái nhà họ Khương như lồ ng giam ngột ngạt kia.

Khương Lê: “Phải rồi, nói thật đi, gặp lại Giang Hướng Hoài mày cảm giác thế nào?” Giọng cô mờ ám, “Ghét hay thích?”

Chu Chức Trừng không đáp.

Khương Lê: “Tao nghiêm túc, chỉ cần mày không chấp nhận, chơi trò tình cảm một chút với anh ta thì thôi. Anh ta đã đến huyện Nam Nhật thì chắc chắn có ý với mày, anh ta càng lớn tuổi càng không thể trì hoãn.”

Triệu Diên Gia trên đường quay về khách sạn vẫn còn nghiên cứu cái ngọn nến sinh nhật biết hát kia. Cậu bẻ cánh hoa tới lui, miệng còn lẩm nhẩm hát theo điệu chúc mừng sinh nhật.

Lục Hợp cau mày nhìn cậu ta mấy lần, ánh mắt nặng nề cũng nhiều lần rơi lên ngọn nến hoa sen kia.

Triệu Diên Gia ôm ngọn nến theo vào phòng Giang Hướng Hoài: “Anh, sinh nhật vui vẻ.”

Giang Hướng Hoài giật giật khóe môi, ánh mắt không nhận ra được cảm xúc, không lên tiếng.

“Mẹ em nhờ em chúc mừng mới biết sinh nhật anh.” Triệu Diên Gia nói nhỏ, bổ sung, “Cũng có duyên thật, anh với luật sư Chu có cùng ngày sinh nhật, nhân tiện mượn ngọn nến này của chị ấy, ngọn nến này thần kỳ lắm, biết hát, còn sáng nữa.”

“Thích thì mang về phòng cậu đi.” Khóe môi Giang Hướng Hoài cong lên độ cong rất nhỏ, đáy mắt không có ý cười, hiển nhiên là tâm trạng không tốt mấy, “Đừng hối hận là được.”

Nói rồi kiên nhẫn cạn kiệt, anh đuổi Triệu Diên Gia ra khỏi phòng.

Triệu Diên Gia cũng không bận tâm, sung sướng ôm đèn hoa sen về phòng.

Đến 3 giờ sáng, cậu mở to đôi mắt buồn ngủ, nhìn chằm chằm ngọn nến hoa sen đã bị cậu bẻ gãy cánh hoa vẫn còn ngoan cường hát bài chúc mừng sinh nhật. Cậu buồn ngủ không chịu nổi nhưng lại bị ồn ào tới mức không ngủ nổi.

Cậu phát lên vòng bạn bè cầu cứu: “Cứu mạng, làm sao để tắt cái này vậy? Sao dẫm nát rồi mà nó vẫn còn hát?”

Có người nhanh chóng bình luận: “Thiếu gia, nhà cậu phá sản à, nến sinh nhật bình dân vậy?”

“Không tắt được, chấp nhận số phận đi. Một năm hát một lần, hát một lần nguyên cả năm, sinh nhật bà nội tôi nó hát từ mùa xuân tới mùa đông.”

Nguyên cả đêm, trong giấc mơ của Triệu Diên Gia có một con ma nữ đuổi theo cậu hát chúc mừng sinh nhật, còn ép cậu phải hát theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.