Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 52




“Anh mới nói, em với em ấy yêu nhau thì thôi…” Giang Hướng Hoài dùng đầu lưỡi chạm vào trong má rồi rút về, gò má khá đau nhưng mặt vẫn giữ nụ cười.

“Cái gì?” Chu Bỉnh Trừng không hiểu.

“Hay là anh cứ tiếp tục đánh em đi.” Giang Hướng Hoài nói, “Nếu anh không muốn làm anh em với em nữa thì em gọi anh giống Trừng Trừng, anh trai.”

Chu Bỉnh Trừng nghe xưng hô này thì lửa giận chồng chất thêm, mắt tối sầm, đấm mạnh vào bụng Giang Hướng Hoài. Giang Hướng Hoài hự lên một tiếng, không nhịn được loạng choạng lui về phía sau mấy bước, đau không đứng thẳng nổi người.

Chu Bỉnh Trừng lại túm cổ áo anh: “Mày có coi tao là anh trai, xem Trừng Trừng là em gái thật không? Mày có biết lúc đó nó đau lòng thế nào không? Khi đó nó còn nói với tao, sau này nó muốn ở lại Bắc thành, GAP một năm, học LLM rồi quay lại, nhà đã chuẩn bị tiền sẵn cho nó. Không bao lâu sau nó lại nói về Nam Nhật làm việc, không đi du học.” (Chú thích: Vì tác giả để tiếng Anh nên mình giữ nguyên, GAP = tạm dừng, thường các bạn trẻ hay Gap Year, tạm nghỉ việc học/việc làm một năm, thực hiện các công việc khác để khám phá bản thân, trải nghiệm cuộc sống như đi du lịch, l@m tình nguyện hoặc hoàn thành dự án kế hoạch nào đó còn dang dở…; LLM = Thạc sĩ luật)

“Lần đầu tiên tao thấy nó buồn như vậy, ôn bệnh, lại còn thất tình, nhà tao không tính là giàu có gì nhưng từ nhỏ tới lớn luôn chăm sóc, bảo vệ nó rất tốt, không để nó chịu khổ sở gì. Nó có thể đi Bắc thành phấn đấu, cũng có thể an nhàn ở Nam Nhật. Yêu rồi chia tay là chuyện bình thường, nhưng có lần nó uống rượu rồi hỏi tao, có phải tất cả tình yêu đều phải môn đăng hộ đối không, khi đó tao mới biết, đối phương ghét bỏ nó xuất thân từ thị trấn nhỏ.”

Anh giận điên người: “Cái kẻ yêu giàu chê nghèo kia lại là mày, mẹ kiếp tao nhìn lầm người, lúc trước không nên đưa mày về nhà, là tao hại Trừng Trừng. Mày lớn hơn con bé mấy tuổi, mày đi trước nó, mày dựa vào tuổi tác, địa vị để coi thường một đứa bé thì hay lắm sao? Khi hai đứa mày biết nhau, con bé mới học cấp 3, khi yêu đương, nó cũng chỉ mới là sinh viên, mà mày đã là người lăn lộn ra xã hội được mấy năm, đầu đầy sạn rồi!”

Anh nói, lại đấm Giang Hướng Hoài một cú, lần này là đánh vào khóe miệng Giang Hướng Hoài.

Hai hàm răng va nhau, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, Giang Hướng Hoài không trốn tránh, đau đến răng đánh lập cập. Những lời này cũng là lời anh muốn tự vấn bản thân, cho dù muốn chia tay, anh cũng không nên áp dụng phương thức làm tổn thương cô như vậy.

Chu Bỉnh Trừng lại dùng khuỷu tay húc mạnh vào bụng Giang Hướng Hoài, lớn tiếng hỏi: “Có phải mày không cho Trừng Trừng nói với tao đúng không? Có phải mày chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ hai người với bên ngoài phải không? Có phải mày bắt nó rời khỏi Minh Địch không?”

Giang Hướng Hoài bị đánh vào bụng, đau toát mồ hôi lạnh, đau như bị mảnh băng đâm xuyên qua. Dạ dày anh mấy năm nay mới dưỡng khỏe lại được chút ít, trước kia anh ăn uống thất thường, say rượu, hút thuốc, bụng rỗng uống thuốc, thức khuya, mất ngủ, cơ thể anh nhanh chóng suy kiệt. May mà chưa dẫn đến kết quả xấu nhất kia.

Chính lời Hạ Minh Ninh đánh thức anh: “Tôi thấy cậu chia tay Trừng Trừng vì yêu em ấy, thì ra là cậu bị ung thư dạ dày, không muốn liên lụy em ấy đúng không? Tốt đấy, cuộc đời cậu là mớ hỗn độn nhưng cuộc đời Trừng Trừng nên tươi đẹp, xinh xắn, học hành thuận lợi, cả đời được bao bọc trong tình yêu thương, chứ không phải yêu cái gã thối nát như cậu.”

“Giang Hướng Hoài, nếu cậu không muốn trên người mình có bóng dáng Giang Hướng Thanh thì cậu phản kháng đi, cậu luôn nhẫn nhục chịu đựng phục tùng là có ý gì? Cậu tuân theo kế hoạch cuộc đời họ vạch ra cho cậu, chính là đang từng bước sao chép cuộc đời Giang Hướng Thanh, vậy cậu đổi quách tên thành Giang Hướng Thanh đi. Tôi giới thiệu bác sĩ tâm lý cho cậu, cậu cũng không đi tái khám, cứ vội vàng kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn, không cần mạng nữa.”

“Tốt lắm, cậu cứ sống thế cùng cha mẹ cậu cả đời đi, đừng làm hại Trừng Trừng.”

Lời khó nghe nhưng tình lại thật.

Ba vấn đề của Chu Bỉnh Trừng, Giang Hướng Hoài không trả lời được, nhưng đổi một góc nhìn khác, chẳng phải chính vì anh không làm gì nên mới tổn thương cô sao?

Chu Bỉnh Trừng trút giận xong, thả Giang Hướng Hoài ra: “Tránh xa Trừng Trừng ra!”

Giang Hướng Hoài đau không chịu nổi còn phản đối: “Không làm được.” Thấy Chu Bỉnh Trừng trừng mắt, anh lại nói: “Đánh chết cũng không làm được.”

Anh nặng nề ấn vào bụng, nếu không phải do thói quen sạch sẽ thì anh đã ngồi bệt xuống đường, anh nói: “Anh là anh trai Trừng Trừng, đánh em thế nào cũng không quá đáng, nhưng em nghiêm túc với Trừng Trừng, từ trước đến giờ vẫn vậy, sau này sẽ không bao giờ làm em ấy đau lòng.”

Chu Bỉnh Trừng đánh cũng mệt, thản nhiên ngồi xuống vệ đường: “Nói miệng ai chả nói được? Mày vẫn tránh xa Trừng Trừng nhà tao ra. Dù gì thì tiết mục cũng ghi hình xong rồi, nên quay lại Bắc thành của mày đi. Trừng Trừng sẽ không theo mày về, mày cũng đừng tưởng hộ khẩu Bắc thành của mày có gì hơn người, mày ở chỗ này của tụi tao chỉ mang cái danh “người ngoài tỉnh”, “dân phương Bắc”, ở đây không ai muốn gả con gái đi xa. Mày với Hà Kim Tự là bạn trai cũ của Trừng Trừng, tao bỏ phiếu cho Hà Kim Tự.”

“Không về.” Giang Hướng Hoài trầm giọng, “Em sẽ ở lại Nam Nhật.”

Chu Bỉnh Trừng cho rằng anh chỉ nói cho qua chuyện, sự nghiệp tương lai của anh ở Bắc thành rực rỡ, đến Nam Nhật làm gì?

“Đừng, đã là đàn ông thì đừng làm ra vẻ vậy. Cho dù mày thực sự từ bỏ mọi thứ ở Bắc thành, mày có từng nghĩ sẽ tạo gánh nặng tâm lý thế nào cho con bé không? Giống như mày hy sinh mọi thứ vì con bé, sau này hết yêu thì có phải mày lại trách con bé hại mày không?”

Hiện giờ Chu Bỉnh Trừng rất hối hận, tự trách mình. Anh vốn tưởng mình là người anh trai khá tốt, tuy biết em gái đang yêu nhưng anh tôn trọng quyền riêng tư của em khi trưởng thành. Em gái không nói, anh cũng không hỏi, anh lại bay khắp nơi thường xuyên, công việc bận rộn, cơ hội hai anh em gặp nhau rất ít, anh lại quá mức tin tưởng Giang Hướng Hoài.

Ngực anh nặng nề, ngẩng đầu nhìn ánh đèn đường lờ mờ, giọng trầm buồn: “Hóa ra mình cũng không phải là người anh trai tốt.”

Ký ức tuổi thơ rất mờ nhạt, nhưng có những điều lại khắc sâu.

Anh nhớ rõ chạng vạng ngày Trừng Trừng sinh ra, hoàng hôn vàng cam tràn ngập bầu trời, lan tràn như lửa. Anh từ nhà trẻ về, đi theo ôn đến bệnh viện bình dân thăm mẹ mới sinh em gái. Anh mang theo bức tranh vẽ gia đình. Ôn nói với anh, sau này sẽ có nhiều người yêu anh hơn, tất nhiên anh cũng có thêm một người để yêu thương, vì tình yêu là hai chiều, mọi người đều yêu thương nhau, là một gia đình.

Anh cũng nghĩ vậy, khi nhìn thấy đứa bé mới sinh xấu xí, lòng anh vô cùng mềm mại, vì cho dù ba mẹ không ở bên anh thì sau này anh vẫn có người ở cùng bầu bạn.

Huyện Nam Nhật là quê hương của Hoa kiều, những năm đầu kinh tế kém, không có nơi nào kiếm tiền, đúng lúc đất nước mở cửa, trong thập niên 90, rất nhiều người sang Châu Âu làm việc, kinh doanh, cha mẹ Chu Bỉnh Trừng cũng vậy, để hai đứa con ở lại quê nhà cho hai ông bà cụ chăm sóc. Cha mẹ anh chỉ Tết mới về nhà, thế nên hai anh em nhà họ Chu là điển hình của những đứa trẻ bị bỏ lại, ý nghĩa hai anh em làm bạn với nhau lớn lao hơn nhiều những anh chị em trong các gia đình khác.

“Theo logic của anh, Chu Chức Trừng cũng sẽ cho rằng em ấy không phải là người em gái tốt.” Giang Hướng Hoài cũng nhìn lên ngọn đèn, miệng vết thương đau chết lặng, miệng đầy vị rỉ sắt, “Dù sao thì chuyện của anh với Khương Lê cũng không nói với em ấy.”

Chu Bỉnh Trừng nghẹn lời, những cảm xúc xuân thương bi thu đột nhiên biến mất. Anh định nói không giống nhau, thế giới này vốn bất công với phụ nữ: “Tao nghiêm túc với Khương Lê, ngày mai tao sẽ xác định với mẹ cô ấy.”

“Em cũng vậy.” Giọng Giang Hướng Hoài vang lên trong đêm.

“Nếu ngày mai mày dám cầu hôn, chúng ta thật sự không còn là anh em.” Chu Bỉnh Trừng cười lạnh lùng.

Đương nhiên Giang Hướng Hoài không lỗ m ãng như vậy, anh nghĩ nghĩ, sờ túi quần, bên trong có bao thuốc lá, anh cung kính đưa cả bao thuốc cho Chu Bỉnh Trừng.

Chu Bỉnh Trừng nheo mắt: “Gì đây?”

“Kính anh vợ.” Giang Hướng Hoài rất bình tĩnh.

Chu Bỉnh Trừng đương nhiên không nhận: “Không phải mày cai thuốc sao, thuốc đâu ra?”

“Triệu Diên Gia mua.”

Triệu Diên Gia xuống thôn làm việc rút ra được một điều tâm đắc: “Tục ngữ có câu, có thuốc lá làm nên chuyện, luật sư tố tụng ấy mà, chính là khéo đưa đẩy lõi đời, đây là mời thuốc lá sao? Không, là tình cảm.”

Giang Hướng Hoài chỉ hy vọng nhà họ Chu có thể nhận phần chân tình này của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.