Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 49




Có tiền nghĩa là anh có thể lập một văn phòng luật độc lập mới, trở thành trưởng văn phòng luật, hoặc nếu anh sẵn sàng chi tiền, Hà Khai Luân chắc chắn sẽ giao văn phòng cho anh, hoặc biến anh thành cộng sự, có tiền cũng có nghĩa anh có thể không cần làm việc, sống quãng đời còn lại thảnh thơi giàu có tự do.

Giang Hướng Hoài chậm rãi giải thích: “Trưởng văn phòng luật chỉ một người, anh nói anh có tiền ý là nói chúng ta không cần cố gắng vất vả kiếm tiền, anh không muốn làm trưởng văn phòng hay cộng sự, có thể chỉ là luật sư bình thường, có án thì làm, không án thì đợi, có lẽ không làm luật sư nữa, cũng có thể…”

Cô nghẹn bụng lửa giận, “Đó là tiền của anh, đừng dính tới tôi.”

Anh còn có tâm trạng nói đùa: “Chúng ta kết hôn thì không phải tiền của em sao?”

Cô cười khẩy: “Anh là luật sư, đừng nói những lời nhảm nhí như vậy, đây là tài sản trước hôn nhân của anh, kết hôn rồi thì liên quan gì đến người kia? Hay là anh muốn nói, anh chuyển khoản cho tôi, thế thì kết quả không phải cũng thế sao? Sính lễ còn có thể đòi lại thì đừng nói gì đến loại chuyển khoản trước khi kết hôn thế này.”

Giang Hướng Hoài mỉm cười đi theo sau cô. Anh cúi nhìn cổ tay cô đong đưa theo nhịp bước, trong đầu là hình ảnh anh nắm tay cô, hai người chậm rãi đi dưới ánh đèn đường, giống như những đôi vợ chồng bình thường ở huyện Nam Nhật này.

Chu Chức Trừng nói: “Trước đây tôi từng giải quyết một vụ án, được nhà gái ủy thác. Chồng cô ấy mua một căn nhà trước khi hai người kết hôn, một mình trả tiền đặt cọc, khoản còn lại sau khi kết hôn hai vợ chồng cùng trả góp, tên chỉ viết mình tên chị vợ. Sau đó yêu cầu nhà gái mua đồ gia dụng, trang trí nội thất, chị vợ vẫn cảm thấy chồng hy sinh vô cùng lớn vì đứng tên nhà chỉ có mình chị. Nào ngờ đến khi ly hôn, ông chồng mời luật sư, cung cấp chứng minh tài chính tiền đặt cọc ban đầu là do bên người chồng mua, vì thế khi phân chia tài sản, anh ta được chia theo tỉ lệ khoản tiền đặt cọc ban đầu và tiền trả góp hàng tháng. Còn chị vợ, tiền trang trí nội thất, đồ gia dụng đều mất giá so với ban đầu, đến khi ly hôn chẳng còn đáng mấy tiền. Trong mấy năm kết hôn, bên nhà gái vẫn cảm thấy người đàn ông thiệt thòi, không đành lòng nên trợ cấp đủ thứ cho bên chồng. Cuối cùng, chị ấy chịu tổn thất nặng nề, danh tiếng, tiền bạc đều mất…”

Giang Hướng Hoài dẫm lên bóng cô, vừa nghe mấy chữ “không đành lòng”, anh vòng qua đầu bóng cô, không dẫm lên, anh đúng là không đành lòng.

Anh nói, “Vì vậy em lo anh chuyển tiền xong sau này chia tay lại tìm lý do lấy lại khi chia tay phải không? Vậy đơn giản, anh ký thỏa thuận tặng cho em, Giang Hướng Hoài tự nguyện tặng toàn bộ tài sản cho Chu Chức Trừng, nếu vẫn không yên tâm thì có thể đến phòng công chứng để công chứng.”

Anh dừng lại, nghĩ đến một việc: “Ở Bắc thành anh có hai căn hộ, cũng có thể ký thỏa thuận.” Anh lại nói, “Anh còn có cổ phiếu, quỹ đầu tư, vậy xem như sính lễ đi.”

Chu Chức Trừng mím môi: “Sính lễ? Không phải nói ở rể sao?”

Anh ngoan ngoãn: “À, vậy thì là của hồi môn.”

Đến gần khách sạn, từ xa có thể nhìn thấy khu nhà mới xây ở khu vực mới, trong nội thành thị trấn tương đối đông đúc, đa phần đều là nhà cũ, anh hỏi: “Chúng ta mua nhà bên đó được không? Nhà mới, gần đó còn có truờng tiểu học dân lập khá tốt, khu nhà – trường*. Lần trước anh liên hệ người môi giới, có lầu sáu với lầu mười, em thích tầng nào? Lầu 10 có thể nhìn thấy biển. Người môi giới nói gần biển có một khu biệt thự mới xây dựng, nhưng đi làm mỗi ngày ở văn phòng luật lại không thuận tiện.”

Chú thích:

Khu nhà trường là những ngôi nhà nằm trong khu vực có mục đích đặc biệt điều hành các trường tiểu học và trung học công lập địa phương (hoặc cả hai) ở Trung Quốc, cho phép học sinh được vào học miễn phí tại trường gần nhất. Học sinh tận dụng nhà của khu trường học có thể vào trường gần nhất mà không cần thi.

Khu nhà trường được thành lập vào năm 1995 khi luật pháp Trung Quốc thay đổi nhằm ngăn chặn các trường danh tiếng tuyển sinh học sinh từ các vùng xa, chủ yếu dựa vào tiền quyên góp cho trường. Sáng kiến ​​này được lên kế hoạch để giúp cải thiện các trường học ít phổ biến hơn. Tuy nhiên, kết quả thực tế là giá nhà ở xung quanh các trường học tốt hơn đã tăng lên; do đó, tạo ra sự bất bình đẳng ở một dạng khác. Những người có đủ khả năng chi trả thường sẽ trả giá nhà cao hơn với hy vọng đảm bảo cơ hội tốt hơn cho con cái họ.

Anh tự nhận đã suy nghĩ kỹ càng, ân cần cười nói: “Trừng Trừng, nếu sau khi cưới mà em còn muốn ở chung với ôn mệ thì cũng được, trước đó ôn cũng nói rồi, ôn muốn sửa nhà lại.”

Suy nghĩ của Chu Chức Trừng hỗn loạn, không biết anh đang nói thật hay đùa, lúc đầu chỉ nói về mối quan hệ hai người, anh giải thích cũng không giải thích, giờ lại nhảy tới việc mua nhà kết hôn.

Cô chặn lời anh định nói tiếp, lạnh lùng nhắc nhở: “Giang Hướng Hoài, nhà anh ở Bắc thành.”

Anh rất nghiêm túc: “Em ở đâu, nhà anh ở đó.”

Nghe như lời nói của một đứa trẻ con ấu trĩ, mỗi người đều có gia đình của mình, cha mẹ, sự nghiệp riêng, những người từ bỏ tất cả vì nửa kia sau này cơ bản đều hối hận. Hối hận rồi lại oán trách, đổ lỗi cho nhau, chọc vào nỗi đau của nhau.

Chỉ những người trẻ tuổi, non nớt chưa trải đời mới có thể không ngần ngại mà đánh cược cho tình yêu mơ hồ mà bỏng cháy đó.

Giang Hướng Hoài không trẻ nhưng anh vẫn sẵn sàng đánh cược.

“Anh nghiêm túc.” Anh từ sau đi tới cầm cổ tay cô, “Trừng Trừng, anh luôn nghiêm túc với em. Chỉ có điều khi đó anh không biết phải nói về anh trai với em thế nào, nhắc đến mẹ anh ra sao. Em cũng từng gặp bà, mấy lần bà ấy muốn đánh em, bà ấy không thích em, nhưng mà bà ấy không thích em chỉ vì bà ấy muốn thao túng cuộc đời của anh. Hơn hai mươi năm cuộc đời trước kia của anh đều nằm trong tính toán của bà, chỉ có em là biến số duy nhất. Bà muốn anh chia tay với em, ban đầu anh không đồng ý, bà ấy đã uy hiếp anh.”

Giang Hướng Hoài nhíu mày, cảm xúc lạnh lùng hơn rất nhiều, có phần mỉa mai, “Bà ấy nói sẽ nói cho em biết, anh trai là bị anh hại chết, vì vậy anh phải thay anh trai hoàn thành cuộc đời, anh không phải là anh, anh chỉ là vật thay thế anh trai, anh là tội phạm giết người.”

Chu Chức Trừng nghe vậy, vô thức cau mày. Trước đây cô cũng muốn hỏi thăm tình hình gia đình Giang Hướng Hoài từ Chu Bỉnh Trừng, nhưng Chu Bỉnh Trừng không hề nói với cô. Ý của Chu Bỉnh Trừng, anh là bạn Giang Hướng Hoài, chuyện Giang Hướng Hoài không muốn nói, anh sẽ không nói một lời.

“Trạng thái tinh thần mẹ anh không ổn, bà bắt anh đi theo con đường cuộc đời anh trai, bà cũng mắng anh cướp đi cuộc đời của anh trai.” Giang Hướng Hoài im lặng một lúc, do dự, “Vì vậy, người muốn làm luật sư hoàn toàn không phải là anh, nhưng rất lâu trước kia em từng nói, em vì anh mà chọn học ngành luật.”

Hầu kết anh lăn lên xuống, nụ cười cay đắng: “Với anh mà nói, rất mâu thuẫn, vừa mừng vừa sợ. Anh sợ sau khi em biết gia đình anh rách nát, hỗn loạn sẽ cảm thấy chán ghét hoặc sợ hãi, em là người có gia đình hạnh phúc; cũng sợ em đột nhiên phát hiện anh không tốt như em tưởng, anh là người cảm xúc không ổn định, chán ghét công việc của mình, hoàn toàn không phải là tấm gương luật sư ưu tú như lời em nói.”

Đôi môi đỏ mọng của Chu Chức Trừng khẽ mấp máy, cô muốn nói cô thích anh không liên quan đến những điều đó, nhưng rồi cô không nói gì.

Giang Hướng Hoài: “Trừng Trừng, anh xin lỗi, vì tâm trạng lúc đó rất tệ nên đã nói ra câu nói kia. Anh cũng biết, anh có thể nói lời gây tổn thương trong lúc giận dữ chứng minh anh có vấn đề.”

Chu Chức Trừng nghe vậy thì cười, giọng lãnh đạm: “Biết thì tốt, tôi không muốn qua lại với người nhân phẩm có vấn đề.”

Cô hất tay anh ra.

“Vậy em có thể nghe lời giải thích cuối cùng của anh không?”

Trước khi nói ra, những ý nghĩ mâu thuẫn thay nhau luân chuyển trong đầu anh. Anh do dự có phải nên để một người thứ ba thuật lại mới không bị nghi ngờ tranh công? Nhưng phải tận dụng thời cơ, ôn Chu cảm ơn anh thì cảm ơn nhưng chắc chắn không giúp anh theo đuổi Trừng Trừng.

“Bỉnh Trừng đã nói với anh việc ôn bị bệnh cần phẫu thuật từ sớm. Cậu ấy bảo anh giấu em vì chưa có kết quả kiểm tra, khi đó mẹ anh cũng biết việc này, nếu anh không chia tay em, bà sẽ đi tìm ôn gây rối.”

Nói đến đây, Chu Chức Trừng hiểu. Trái tim cô như bị véo nhẹ, đặt vào trong nước nóng, vừa đau vừa căng tức.

Chu Bỉnh Trừng không biết việc cô và Giang Hướng Hoài ở bên nhau, anh nói với Giang Hướng Hoài về bệnh tình ông nội chắc chắn là nhờ anh giúp đỡ, anh quen biết nhiều, có người quen trong bệnh viện.

Khi một người vào bệnh viện là có thể cảm nhận rõ nhất sự bất lực, kém cỏi của mình. Giường bệnh chật kín, không thể xếp lịch phẫu thuật, tiền không đủ, nơi nhỏ bé này lại không tránh khỏ những mối quan hệ. Khi đó cô còn cảm thấy lạ, giường bệnh khan hiếm như vậy, ban đầu ôn còn phải nằm ở hành lang, sao lại có phòng nằm nhanh như vậy?

Nếu khi đó mẹ Giang Hướng Hoài thật sự đi tìm ôn, người vừa mới phẫu thuật xong, nói những lời khó nghe, ôn tức giận lên thì không ai biết được hậu quả khủng khiếp gì sẽ xảy ra. Lúc đó bác sĩ từng nói, có những bệnh nhân phẫu thuật đặt stent xong không đến một năm đã phát bệnh, lý do là không kiểm soát được cảm xúc, thuốc không gánh nổi, xuất viện chưa đầy nửa năm, về thôn cãi nhau với người khác, người đã không còn.

Chu Chức Trừng nghĩ mà sợ, Giang Hướng Hoài cũng im lặng.

Hai người bước vào khách sạn.

Khương Lê ngồi trên sô pha trong sảnh khách sạn, Chu Chức Trừng nói sẽ đến nên cô ngồi chờ một lúc lâu, nhắn tin không thấy trả lời, xuống lầu thì nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo.

Giang Hướng Hoài đã lâu không gặp Khương Lê, hai người tuy trước kia ở Bắc thành nhưng Bắc thành rộng lớn, mỗi người lại có những dự án khác nhau, nhưng điều thần kỳ lần cuối cùng hai người ngẫu nhiên gặp nhau cũng là ở khách sạn.

Cô đứng lên, chào hỏi: “Giang par, đã lâu không gặp.”

“Luật sư Khương.” Giang Hướng Hoài không quấy rầy hai người trò chuyện, chào hỏi xong thì lên lầu.

Khương Lê tựa vào người Chu Chức Trừng, ôm cổ cô, tựa đầu vào vai cô: “Bắc thành cái gì cũng tốt, nhưng mà không có mày, lúc chờ mày tao đọc lịch sử wechat của hai đứa mình, từ khóa tìm kiếm đều là tao nói tao nhớ mày.”

Hai người thương nhau đến mức một đàn em không nhịn được hỏi: “Chị, hai người là les hả?”

Chu Chức Trừng sờ mặt Khương Lê: “Đi ăn cơm trước đi, muộn vậy mày còn chưa ăn, đi ăn cháo nhé?”

Khương Lê: “Giang Hướng Hoài khá hơn xưa nhiều, ít nhất nhìn còn ra dáng con người, nhìn cũng không ra vẻ không hòa hợp được. Mày biết lúc trước tao gặp anh ấy ở khách sạn 5 sao, dáng vẻ lạnh lùng ngầu đến mức tao không dám nhận người quen. Anh ấy ở khách sạn trò chuyện với khách hàng, bên cạnh có người quản lý riêng của khách sạn hỏi ý kiến anh ấy, sếp tao nói anh ấy gọi đồ ăn riêng, đầu bếp đặc biệt nấu riêng cho khách quý.”

Cô ôm tay Chu Chức Trừng, cười: “Nhưng cuối cùng anh ấy đến chào tao, nhưng dù cố ý hiền hòa cũng không giấu được vẻ lạnh nhạt xa cách ngàn dặm.”

Chu Chức Trừng nhìn thấy một mặt khác của Giang Hướng Hoài.

Khương Lê nhìn cô, thình lình hỏi: “Hai người gần đây ngủ rồi?” bổ sung thêm một câu, “Trực giác.”

Chu Chức Trừng không giấu giếm.

Khương Lê hạ giọng: “Thị trường tư bản không đào rỗng thân thể anh ấy mà bị mày đào rỗng.”

Cô nói xong rồi cười, trò đùa nhạt nhẽo này cũng chỉ có Chu Chức Trừng phối hợp cười theo hai tiếng. Nhưng vì lần này liên quan đến cô nên cô nghiêm mặt thanh minh: “Không đào rỗng.”

Khương Lê cười to hơn, cô nắm tay Chu Chức Trừng, đi trên con đường hai người thường đi sau kỳ nghỉ lễ, mũi cay cay.

Sự nhàn nhã, đơn giản cùng củi gạo mắm muối không liên quan gì đến cô. Có thể sống ở huyện quê này thì chỉ có thể là người được yêu thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.