Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 34




Muốn một kênh video hoạt động tốt thì ngoài nội dung thú vị cần phải có phong cách riêng, có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem.

Kênh này do Chu Chức Trừng tạo, ban đầu là một luật sư mặc áo luật sư ngồi nghiêm túc trước màn ảnh, phổ biến kiến thức pháp luật cho mọi người, sau đó thêm vào hiệu ứng bối cảnh tòa án, một dòng chữ lớn, bắt mắt, phông chữ có màu sắc rực rỡ để thu hút sự chú ý người xem, nhắc nhở về nội dung video.

Nhưng khi đến tay Hà Nghiên Minh thì lại trở nên t hô tục hơn rất nhiều.

Mấy người họ đều xem qua, mỗi lần xem video đều bị ngấy chết người. Thế nhưng người hâm mộ lại thích kiểu của Hà Nghiên Minh, số lượt xem video không ngừng tăng lên, những ấn phẩm luật treo trong văn phòng cũng có người mua. Ngay cả Chu Chức Trừng làm một loạt nội dung trả phí như những điểm cần chú ý khi ly hôn, kiến thức vay tiền cũng có không ít người mua.

Fans còn đặt cho Hà Nghiên Minh biệt danh “Luật sư gia đình”, trong video mới nhất, anh mặc vest, quay lưng về máy quay, tóc xịt keo 7-3, trong tiếng nhạc quê mùa, anh đứng dậy, miệng ngậm một bông hoa hồng, lắc đầu ra vẻ đẹp trai, phun bông hồng trong miệng ra, trìu mến nói với màn ảnh: “Cả nhà, luật hôn nhân tình cảm  gia đình đang trực tuyến, anh ở phòng phát sóng trực tiếp chờ em.”

Sau khi video phát ra, bình luận náo nhiệt.

“Nhân gian du vật, xào rau không cần thêm dầu.”

“Chờ, tôi lập tức ly hôn.”

“Sao còn mặc vest? Xem chúng tôi như người ngoài phải không?”

“Cái gì mà cả nhà, gọi bà xã. Luật sư, anh có cơ bắp không? Không có cơ bắp tôi không đến phòng livestream.”

Hà Nghiên Minh còn dùng ảnh chụp bắp tay để trả lời bình luận, nói với fans rằng anh là luật sư cơ bắp.

Triệu Diên Gia: “Luật sư Hà nỗ lực vậy sao? Anh tôi không phải quay phim như thế đúng không?”

Diệp Bạch muốn vậy nhưng không can đảm nói: “Luật sư Giang tự mình quyết định phong cách, dù sao thay đổi người thì fans cũng hiểu. Chỉ là để quảng cáo cho buổi phát sóng trực tiếp vào thứ bảy của chúng ta.”

Tạo hình của Giang Hướng Hoài không hề lạc lõng, anh nghiêm túc thay bộ vest vừa vặn màu đen, đeo kính gọng vàng, ngồi ngay ngắn trước máy quay, nghiêm trang: “Xin chào mọi người, số thứ bảy tuần này sẽ được phát sóng trực tiếp với chủ đề luật hôn nhân và gia đình, hoan nghênh mọi người đến xem.”

Kết thúc ghi hình, Diệp Bạch làm hậu kỳ, Hà Khai Luân làu bàu: “Cậu làm như bản tin thời sự huyện Nam Nhật vậy.”

Hậu kỳ làm chỉ vài bước là xong, sau khi đăng thì nhanh chóng hot lên, hoàn toàn nhờ vào gương mặt tuấn tú, dáng người rất đẹp giấu dưới lớp áo vest của Giang Hướng Hoài.

“Đây là luật sư à? Hay là mời diễn viên vậy.”

“Đây là văn phòng luật nhỏ ở huyện, làm gì có tiền mời diễn viên đẹp trai thế chứ. Anh ta là luật sư đẹp trai mới đến phải không?”

“Nói với ‘luật sư gia đình’, hôm nay tôi yêu ‘luật sư mặc vest’ rồi, không về.”

“Luật sư, tôi ly hôn rồi có thể ở bên anh không?”

Triệu Diên Gia còn độc hơn, sau khi like thì lập tức tải video xuống, đăng lên vòng bạn bè của mình. Mấy người có quen biết với giới luật rất hoang mang, vị luật sư Giang trong video trần tục kia không giống Giang par họ từng thấy trên các diễn đàn quỹ tài chính quốc tế trước kia.

“Giang par đang làm gì vậy? Đổi nghề làm tố tụng sao?”

“Sao có thể chứ, với khối lượng nghiệp vụ hiện tại của anh ấy, tố tụng làm sao có thể kiếm được tiền bằng phi tố tụng?”

“Giang par nếu làm tố tụng ly hôn thì phải là giải quyết các vụ ly hôn các đại gia lớn của các công ty, không cần phải quảng cáo như vậy.”

Giang Hướng Hoài cũng thấy Triệu Diên Gia đăng lên vòng bạn bè, hiếm thấy khi anh còn like cho cậu, để lại bình luận: “Hoan nghênh các vị đến phòng phát sóng trực tiếp.”

Anh không quan tâm người khác có nghĩ rằng anh đã rơi khỏi đỉnh, đắm mình trụy lạc, hay họ nghĩ anh là người bình dân, hài hước.

Triệu Diên Gia đăng xong một lúc sau mới nhớ, cậu quên chặn dượng. Cậu xóa ngay bài đăng trên vòng bạn bè nhưng đã quá muộn.

Giang Hằng: “Triệu Diên Gia, cháu với Giang Hướng Hoài rốt cuộc đang làm gì vậy? Anh họ cháu điên, cháu cũng điên theo? Không an ổn làm dự án, xuống văn phòng luật nông thôn làm phát sóng trực tiếp, nó muốn làm mất hết mặt mũi nhà họ Giang chúng ta! Cháu có biết rất nhiều người vừa hỏi dượng, Giang Hướng Hoài bị sao vậy, họ đều cho rằng Giang Hướng Hoài bị Minh Địch đuổi! Vứt hết mặt mũi Giang Hằng dượng đây!”

Giang Hằng: “Có phải vì cô gái kia không? Anh cháu có phải theo đuổi cô gái kia không?”

Giang Hằng: “Giang Hướng Hoài từ nhỏ đã thích đối nghịch với chúng ta! Nếu Hướng Thanh còn thì tuyệt đối không nổi loạn như vậy!”

Triệu Diên Gia không dám trả lời một câu, biết mình gặp rắc rối, vội vàng chụp ảnh màn hình lại gửi vào nhóm gia đình mình cầu cứu.

Mẹ Triệu Diên Đình: “Con không cần trả lời, để mẹ nói với anh ấy.”

Triệu Diên Gia ái ngại, cậu đi tìm Giang Hướng Hoài kể lại chuyện đó. Giang Hướng Hoài chỉ bảo cậu đi sang một bên, biểu hiện rất bình tĩnh.

Triệu Diên Gia: “Anh, anh mắng em đi, dùng roi quất mạnh em đi, nào, đánh ở đây.” Cậu ta diễn đến nghiện.

Đúng lúc Chu Chức Trừng cà nhắc nhảy ra mở cửa ban công phòng làm việc của mình, nghe vậy, ba người nhìn nhau.

Chu Chức Trừng cười: “Hai người tiếp tục.”

Triệu Diên Gia: “…”

Giang Hướng Hoài cũng cười, không giải thích, bước nhanh tới đỡ cô, hỏi khẽ: “Em muốn làm gì? Anh giúp em.”

“Tôi muốn anh cách xa tôi một chút.” Ý cười trên mặt Chu Chức Trừng rất nhạt.

Giang Hướng Hoài: “Vậy có lẽ là không được, luật sư Chu, thứ bảy chúng ta phải phát sóng trực tiếp cùng với nhau.”

“Anh đã từng live stream chưa?”

“Chưa.”

“Xem qua chưa?”

“Cũng chưa.”

“Cái này khác với những phỏng vấn, tọa đàm mà anh đã thực hiện. Nó được kết nối trực tuyến, đưa ra câu trả lời cho người hỏi, đầu tiên là giải tỏa tình cảm, thứ hai mới là xử lý pháp luật.”

Triệu Diên Gia vui vẻ: “Em cũng cảm giác làm luật sư ở đây thực ra giống làm ở tổ dân phố, ủy ban thôn, người tâm sự, họ sẽ cùng luật sư lắng nghe, kể đi kể lại những câu chuyện và sự kiện.”

Giang Hướng Hoài không để ý chuyện đó lắm, anh nói: “Về chỗ ngồi nhé? Chân còn chưa lành đâu.”

Chu Chức Trừng lại cà nhắc nhảy một chân quay về.

Lúc này Giang Hướng Hoài mới nói với Triệu Diên Gia: “Sau này khi em cần kéo dự án em sẽ biết, khách hàng của em có cao cấp đến đâu thì họ cũng có những lo lắng của mình, cũng sẽ trong quá trình giao tiếp với luật sư mà kể lể đủ chuyện từ dự án đến việc cá nhân không hề liên quan. Mọi người đều là những người bình thường.”

Chu Chức Trừng nhớ tới lần trước Khương Lê phàn nàn, cười: “Trước kia Khương Lê nói lợi nhuận tháng 1 năm nay của sếp của cô ấy không phải là dự án đưa ra thị trường mà là một khách hàng lớn ly hôn, yêu cầu sếp cô ấy, một người luật sư phi tố tụng thực hiện tố tụng ly hôn cho họ.”

Triệu Diên Gia tò mò: “Luật sư Chu, chị đã từng làm án hình sự chưa?”

Chu Chức Trừng liếc cậu: “Vụ tai nạn giao thông trước kia không tính sao? Trộm xe điện không tính sao?”

Cậu dựa lưng vào ghế: “Không phải, là loại vụ án hình sự lớn đó.”

“Cậu nói tội cố ý giết người, giết người hàng loạt à?”

Cậu gật đầu.

Diệp Bạch đang mang tài liệu photo vào, buột miệng: “Tôi ở Nam Nhật từng tuổi này còn chưa nghe nói đến tội cố ý giết người, quá lắm là ngộ sát. Mọi người chỉ là người bình thường, đâu ra nhiều vụ án nghiêm trọng như vậy. Dĩ nhiên là có bi3n thái nhưng dân số đông như vậy, ở đây trị an của chúng tôi rất tốt.”

Triệu Diên Gia không dám nói, mấy người bạn cậu ấm con nhà giàu giống cậu nghe nói cậu xuống nông thôn phía Nam thì nói với cậu, bên này toàn là những kẻ man rợ, hậu duệ của tội phạm lưu đày thời xưa, có khả năng hung tàn như xã hội nguyên thủy, bảo cậu phải bảo vệ bản thân cho tốt, còn tặng cậu mấy cái còi báo động.

Nếu Diệp Bạch mà biết chắc sẽ dùng chày đập bể đầu cậu, đây là quê hương nổi tiếng của Hoa kiều, bốn bề có núi có biển, sản vật dồi dào.

Sau khi tan làm, Giang Hướng Hoài đưa Chu Chức Trừng đi phòng khám thay thuốc dán.

Phòng khám này khá đông người, có người chuyển mùa bị cảm lạnh, có không ít người đang truyền dịch, nhìn thấy Chu Chức Trừng khập khiễng đi vào đều ân cần quan tâm hỏi han vài câu. Nhìn thấy bên cạnh cô là một người đẹp trai anh tuấn thì không hỏi thẳng cô mà chỉ thì thầm bàn tán riêng.

Người trong huyện là vậy, đôi khi không muốn nói sau lưng người khác nhưng khi nói nhỏ chuyện trò thì âm lượng đủ để người ta nghe rõ.

“Bạn trai à? Nếu không Thái Mai đâu chịu cho hai người thân mật vậy?”

“Còn bác sĩ Hà sao?”

“Chắc không thành, nhà họ Hà trước đó muốn tìm bà mai giới thiệu tiếp.”

Ông bác sĩ già đi tới, vừa thay thuốc cho Chu Chức Trừng vừa trò chuyện với cô: “Vợ chú nói cháu với bác sĩ Hà chia tay, chú vẫn không tin. Bây giờ, bác sĩ Hà đưa cháu tới, anh bạn này đưa cháu tới, mức độ thân mật quả thực khác nhau à.”

Ông cười ha ha tỏ ý hiểu biết.

Khi về cũng như lúc đến, Chu Chức Trừng ngồi sau xe đạp Giang Hướng Hoài. Giang Hướng Hoài câu có câu không trò chuyện cùng cô, cô không đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.