Càng đến gần kinh thành, tâm trạng của ta càng nặng nề. Mà chàng, lại như rất cao hứng.
Rốt cuộc cũng đến lúc bước vào cái nhà giam dát vàng kia.
Dựa theo quy củ, sau khi trở về, phải đến bẩm báo với Hoàng thượng hết thảy mọi chuyện xảy ra.
Nghe nói Hoàng thượng đang ở Tử Dương điện, ta và chàng liền đi qua.
Hoàng thượng nghe tin báo, ngồi ở chủ vị. Bên cạnh người là hai nữ tử, bên trái là Đoan phi diễm lệ, bên phải là Ninh phi, người cũng như tên, đoan trang thành thục.
Ta yêu kiều thỉnh an: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng thượng vui mừng khôn cùng, ta còn chưa quỳ xuống đã đưa tay đỡ dậy, trìu mến ngắm nhìn ta: “Ái phi vất vả rồi! Lại còn gầy như vậy!” Lập tức có hai cặp mắt chiếu đến săm soi ta.
Ta bày ra vẻ mặt vui cười, giọng thẽ thọt đáp lại chân tình của vị nam tử chí tôn thiên hạ: “Tạ Hoàng thượng đoái thương! Có thể chia sẻ với Hoàng thượng là vinh hạnh của thần thiếp!”
Đoan phi lạnh nhạt chen vào: “Không phải trước tiên nên báo cáo tình hình cứu tế à?”
Ta chớp chớp mắt: “Hoàng thượng nhất định đã sớm biết tường, còn muốn Ngưng Nhi nhiều lời ạ?”
Hoàng thượng cười to: “Không cần! Ngưng Nhi nhất định là mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi, tối nay trẫm sẽ mở tiệc tẩy trần cho nàng!”
Bên tai vang lên giọng nói lanh lảnh của nữ tử: “Tiệc mừng công này cũng không thể thiếu Dư Thống lĩnh! Nghe nói Dư Thống lĩnh lần này chẳng những cùng với Nghi phi uống trà vịnh thơ, mà Nghi phi còn vì Dư Thống lĩnh đỡ một nhát dao nữa!”
Lòng ta thoáng động, ngẩng đầu nhìn lên. Nữ tử thoạt nhìn rất lương thiện kia, Ninh phi, con gái của Hộ Bộ Thượng thư Trình Vận, giờ khắc này tựa như có như không cười với ta. Ả cư nhiên biết việc này, như vậy... Tốt lắm, ta còn chưa ra tay, các ngươi đã hành động trước! Đã vậy thì, hừ, không đáp trả thì thật có lỗi quá!
Ta nổi lên ý cười chua xót, đôi mắt cũng theo đó một màu ảm đạm. “Ninh phi nói, Hoàng thượng tin không?”
Ninh phi không ngờ ta lại nói thẳng ra, nhất thời có chút luống cuống: “Thần thiếp không hề có ý.....”
Ta giương mắt gắt gao nhìn Hoàng thượng: “Ý của Ninh phi, đứa ngốc nghe cũng hiểu được, huống hồ Ngưng Nhi tự nhận bản thân không ngốc! Hoàng thượng nếu như nghi ngờ, có thể điều tra! Ngưng Nhi tự nguyện dọn đến lãnh cung! Về phần Dư Thống lĩnh, xin Hoàng thượng cho hắn một lần được xả thân vì nước. Lúc hắn cùng thần thiếp dùng trà đã từng nói qua, nguyện vọng cả đời này của hắn, đó là có thể ra chiến trường giết địch bảo vệ biên cương!” Vừa dứt lời, ta phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo ngã xuống, lúc ấy ta nhìn thấy Hoàng thượng tức giận hốt hoảng, Ninh phi sắc mặt trắng bệch, chàng sợ hãi lo lắng.....
Ta chỉ có thể làm thế, tuy rằng không muốn chàng đi đến một địa phương hung hiểm như vậy, nhưng mà rời khỏi chốn quan trường hắc ám này, đối với chàng có lẽ mới là điều tốt! Lời chàng nói ra, ta vẫn luôn luôn ghi tạc trong lòng........
`
Ngày ấy. Trà hương đậm nồng.
Ta đã hỏi: “Nguyện vọng lớn nhất của ngươi là gì?”
Chàng ngẩn ra, nhìn ta một lúc, rồi lại cúi đầu, ngón tay men theo đường viền chén trà: “Ước nguyện của vi thần chính là có thể ra chiến trường giết địch, bảo vệ cho hàng vạn dân chúng!”
Ta có chút bất ngờ: “Bình an phú quý không tốt à?”
Chàng ngước mắt nhìn hoàng hôn: “Từ nhỏ, phụ thân đã dạy chúng tôi, phải luôn nghĩ đến dân chúng. Ông dẫn chúng tôi đến các khu nhà hoang, các khu miếu đổ nát nhìn những đứa trẻ cùng tuổi không có manh áo để mặc. Sau khi ông đánh trận về, lại đưa chúng tôi đi xem các thôn trang bị quân địch càn quét san bằng, nhìn mọi người ôm xác người thân mà vật vã. Đại ca bây giờ là một thương nhân, nguyện vì kinh tế quốc gia xuất lực, tôi thì không có khiếu kinh doanh, cho nên mới chọn con đường này, thật mong muốn có thể bảo vệ bình an cho dân quốc, tiếc là vẫn chưa có cơ hội!”
Lúc đó, ta cảm khái vô vàn. Không phải vì cảnh tượng chàng thuật lại, mà bởi vì ráng chiều phả lên người chàng, phát ra thứ ánh sáng diệu kỳ, tựa như thần tiên, câu dẫn lòng người.
`
Ngày thứ hai. Ta chậm rãi tỉnh dậy.
Lưu Nguyệt vừa khóc vừa cười nói với ta: “Nương nương, người cuối cùng đã tỉnh, xém nữa hù chết nô tỳ! Hoàng thượng cũng đã trách mắng Ninh phi, xin nương nương đừng tức giận làm ảnh hưởng đến ngọc thể!”
Ta nhắm mắt lại. Chỉ trách mắng thôi? Còn chưa đủ, ta không hi vọng có bất kỳ nguy hiểm nào uy hiếp đến chàng!
Hoàng thượng nhận được tin báo, vội vã chạy đến. Ngồi xuống cạnh giường, lên tiếng: “Nàng đó, khiến trẫm lo lắng!” Lại quay đầu hỏi Thái y: “Sức khỏe của Nghi phi sao rồi?”
Thái y trả lời: “Vết thương cũ của nương nương còn chưa khỏi, lại thêm lửa giận công kích, cho nên mới thành ra như vậy. Sau này nghỉ ngơi cho tốt, thêm nữa là chú ý đừng để nương nương xúc động!”
Chẩn đoán của thái y thật trùng ý ta!
Hoàng thượng dịu dàng vuốt tóc ta: “Ngưng Nhi, đã nghe rõ chưa, phải biết bảo trọng thân mình!”
“Hoàng thượng có còn nhớ trước khi đi đã hứa với Ngưng Nhi một chuyện?”
“Tất nhiên là nhớ! Đừng nói một chuyện, cho dù là mười chuyện, trẫm cũng đáp ứng với nàng!”
“Ngưng Nhi chỉ mong từ rày về sau chỗ nào có Ngưng Nhi, thì không có Ninh phi!”
Hoàng thượng nhíu mày: “Chuyện này... Ngưng Nhi, Ninh phi cũng không có ý gì, nàng ấy đã khóc lóc nhận sai với trẫm, chi bằng...”
Mặt ta lăn dài nước mắt: “Nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết, thiếp bị Ninh phi bóng gió ám chỉ như vậy, thà chết còn hơn!” Nói xong còn cố ý ho khan mấy tiếng.
Thái y nhanh nhạy dâng lên trà sâm: “Nương nương xin đừng kích động!”
Hoàng thượng cũng vội vàng vỗ lưng ta: “Đừng nghĩ nhiều nữa!”
Ta chán nản đáp lại: “Hoàng thượng không đáp ứng, thần thiếp cũng không có cách gì. Cùng lắm thì sau này thần thiếp tránh mặt Ninh phi là được!” Xoay mặt úp xuống giường.
Hoàng thượng đưa mắt nhìn ta hồi lâu, cất tiếng thở dài: “Cứ theo ý nàng đi! Ninh phi sẽ không xuất hiện chọc phiền nàng nữa! Về phần Dư Thống lĩnh, ngày mai trẫm sẽ hạ chiếu đưa hắn đến quân doanh!”
Ta xoay người, “Tạ Hoàng thượng ân điển!” Trên mặt tươi cười, trong mắt lại vương lệ. Ta cuối cùng đã giúp chàng thực hiện được ước nguyện, chàng có vui hay không?
“Còn nữa, chuyện thích khách đả thương nàng, trẫm vẫn luôn phái người điều tra. Nhưng mà mấy ngày trước đây, tại rừng cây bên ngoài kinh thành đột nhiên xuất hiện mấy cỗ thi thể, theo binh sĩ nhận định, cùng nhóm người ám sát nàng có quan hệ cực lớn. Chỉ là không biết tại sao lại bị người sát hại vứt xác trong rừng!” Hoàng thượng trầm mặc lên tiếng.
Ta cũng cực kỳ khó hiểu. Nếu nói Tể tướng giết người diệt khẩu, chung qui là không cần, bởi vì thích khách ngày hôm đó xen lẫn trong dân chúng, rất khó nhận ra. Nếu là cha ta, sẽ không dễ dàng hạ độc thủ như vậy, người thích màu mè như ông, ít nhất cũng nói với ta một tiếng. Nhược bằng là chàng, thì càng không có khả năng, giả dụ như chàng bắt được thích khách, nhất định sẽ giao cho Hình Bộ đầu tiên, tuyệt đối không tự mình ra tay. Vậy thì rốt cuộc là ai? Thật là khó nghĩ.
Mấy ngày sau, từ xa nhìn thấy Ninh phi. Sự bình tĩnh ôn hòa ngày nào đã không còn thấy, bây giờ gương mặt u oán ủ dột, tựa như đóa hoa héo tàn trong mưa bão.
Ta cảm thấy trong lòng có chút chua xót, đáng tiếc ả đã động vào cấm kỵ của ta, bằng không, ta cũng sẽ không ra tay ngoan độc như vậy. Đoan phi chọc giận ta còn nhiều hơn ả, nhưng Đoan phi chỉ ra tay với một mình ta. Có lẽ bởi vì thường ngày ta căn bản không thèm quản chuyện hậu cung, nhưng lại được nhận muôn vàn sủng ái, cho nên lòng ghen nổi lên, chỉ tiếc là mới vừa xuất một chiêu, đã bị đánh đến thương tật đầy mình.
Đánh chó dưới nước là hành động ta khinh bỉ, nhưng chí ít con chó trầm mình dưới nước trải qua giáo huấn cũng hiểu chuyện hẳn ra! Ta nằm dài trên ghế da, miệng nhấm nháp vị ngọt trái nho thị nữ đút, săm soi những ngón tay vàng ngọc của chính mình.
“Ninh phi gần đây có động tĩnh gì không?”
“Hồi bẩm Nghi phi nương nương, Ninh phi lúc nào cũng phơi ra bộ mặt u sầu như vậy. Nhưng mà hai ngày trước, Trình đại nhân, phụ thân của Ninh phi, có ghé thăm Ninh phi.” Đáp lời là cung nữ đắc sủng bên người Ninh phi. Nhân tình ấm lạnh, lòng người khó lường, nhất là ở trong cung, phải biết nương theo hướng gió mới có thể sống lâu! Người bị thất sủng, lại còn là phi tử bị thất sủng, không có nam nhân chiếu cố, tương đương với cái gì cũng đều không có!
“Đã nói những gì?”
“Trình đại nhân bảo Ninh phi nhất thời kích động, làm ra chuyện như vậy, đến nỗi hiện tại mất nhiều hơn được, tình cảnh bây giờ so với bị đày lãnh cung không khác gì!”
“Ninh phi bảo sao?” Thật sự không thể xem thường trực giác của nữ nhân!
“Ninh phi nói Nghi phi nương nương thường ngày bình đạm, không ngờ lần này lại quyết liệt như vậy! Trình đại nhân khuyên Ninh phi đừng quá thất vọng, còn có biện pháp!”
“Còn gì nữa?”
“Dạ, Ninh phi nương nương sau khi trở về cung, đột nhiên nổi giận, đập phá đồ đạc, tay cũng bị thương. Có một vết thương rất sâu, đã thành sẹo.”
“Ừm, ngươi đi xuống dưới lĩnh thưởng đi!” Quả nhiên gừng càng già càng cay, muốn âm mưu nổi dậy ư? Ta đứng lên, đi đến bồn vàng rửa tay, trăm ngàn lần đừng để tay ta nhuộm máu!
`
Hôm nay, mồng Năm tháng Năm. Sinh thần của Hoàng thượng. Yến tiệc linh đình ở Ngự hoa viên.
Đèn đuốc rực rỡ, trăm hoa khoe màu, khắp nơi phát ra quang mang lấp lánh. Cung nữ xinh đẹp đi chính giữa, hương rượu ngon theo gió bay đi.
Tất cả các đại thần đều dẫn theo phu nhân và nhi nữ trong trang phục kiêu sa đến dự tiệc. Cơ hội như vậy muốn cầu cũng khó, vừa vặn dịp này giới thiệu với mọi người nhi nữ của mình, biết đâu kiếm được cho con một mối lương duyên tốt. Dạng yến tiệc như thế này, tất cả mọi người đều gắn lên mình mặt nạ giả dối, tựa như xung quanh toàn là huynh đệ kết nghĩa hay bạn tốt nhiều năm vậy.
Ta lúc này ở trong Tử Dương cung, các cung nữ đang giúp ta trang điểm. Hôm nay có thể là lần cuối cùng nhìn thấy chàng, mấy ngày nữa chàng phải ra ngoài biên ải rồi.
Ta đứng lên, quan sát bản thân trong gương đồng. Tóc đội mũ phượng, năm sắc châu ngọc rũ xuống, ở giữa in hình một đóa tử vi. Ngay chính giữa trán điểm một đóa hoa mai. Khoác lên mình chiếc áo thêu chễm chệ uất kim hương cùng đàn bướm vởn vơ vui đùa, váy lụa óng ánh. Cô gái trong gương dung nhan tuyệt thế, cốt cách diễm kiều.
Cung nữ nhìn đến ngẩn người: “Nương nương thật là xinh đẹp! Chẳng trách Hoàng thượng yêu thương người như vậy!”
Ta bước ra ngoài: “Đến trễ, Hoàng thượng sẽ nổi giận đó!”
Đến gần Ngự hoa viên, ta bất chợt dừng lại sau một thân cây, đứng trong bóng râm, nhìn xuyên qua kẽ lá. Ánh mắt phảng phất như có ý thức, đảo qua liền dính chặt lấy người chàng. Khăn sa đen quấn đầu, y phục xanh thẫm, thần thái uy nghi, vô cùng tuấn tú.
Tay của chàng nắm chặt một đôi tay ngà, cảnh tượng đó như kim đâm vào mắt ta. Tay của ta chật vật bám víu vào thân cây, nhìn cô gái đang quang minh chính đại e ấp đi bên cạnh chàng. Không phải xinh đẹp quyến rũ, mà là thanh thoát ôn nhu, nàng giống như giọt mưa chưa kịp rơi xuống đất đã đọng trên tay người, trong suốt không tì vết.
Hốc mắt ta có chút ươn ướt, cảm giác như có hàng hàng chất lỏng muốn thoát ra ngoài. Hai năm trước, cũng vào thời gian này, ta tựa như người đi trong mưa, đáng tiếc, không thể quay trở lại.....
“Nghi phi nương nương, nương nương không sao chứ ạ?” Lưu Nguyệt khó hiểu lên tiếng.
Ta chỉnh lại y phục, khôi phục biểu tình lạnh lùng cao quý, bước đi, lại quay đầu nhìn cô gái đang tận hưởng niềm hạnh phúc rất chân thật kia.
“Nghi phi nương nương giá lâm!” Thái giám hô to.
Toàn thể mọi người đều quay sang hướng này. Trong lòng ta thầm mắng tên thái giám không có mắt, bởi vì ta tuyệt nhiên không thích cảm giác bị nhiều người nhìn ngó. Thuận thế tựa vào lòng quân vương đang hào hứng nghênh đón, che lại kinh diễm của bản thân, cũng thuận tiện chắn lại những luồng ánh mắt hâm mộ, ghen tị và cả háo sắc đang chiếu đến, bởi vì ta biết chàng tuyệt đối không thuộc số này!
Yến tiệc chính thức bắt đầu.
Điệu vũ lung linh, sáo trúc du dương. Đèn đuốc soi rọi tỏa sáng không gian.
Khắp nơi vang vọng tiếng động bát đũa, tiếng cụng ly chúc mừng. Đột nhiên một thanh âm trỗi lên: “Nghe nói Nghi phi nương nương vũ nghệ xuất chúng, Hoàng thượng cũng khen không dứt lời!” Là lão hồ ly Tể tướng.
Ta nhỏ nhẹ đáp lời: “Chỉ là lời đồn bậy bạ thôi!”
Tể tướng cười gian: “Sao vậy được, vi thần còn nghe bảo trên đường đi Hà Nam, nương nương ngẫu hứng múa vài đường, khiến cho mọi người nhớ mãi không quên, điệu vũ này chỉ có trên trời, nhân gian khó nhìn thấy!”
Mắt ta đảo qua người lão: “Thì sao nào?” Thái độ đầy vẻ khinh miệt, ta - quý phi ngọc ngà, lão có tư cách gì mà mở miệng tra hỏi!
Lão không đổi sắc mặt, chỉ là trong đôi mắt hiện lên tia âm hiểm: “Hôm nay ngày lành, hi vọng nương nương có thể cho vi thần chiêm ngưỡng vài đường, cũng có thể coi như quà chúc thọ Hoàng thượng!”
Gan đúng là lớn, dám ra lệnh cho phi tử hoàng gia hiến vũ! Bình thường, phi tử trổ tài hoa cũng không ít. Nhưng mà ta không phải ca nữ, tùy lão sai bảo! Nếu như ta không múa, lão sẽ buông lời bảo ta tự kiêu không thèm múa trước mặt Hoàng thượng, làm người mất mặt! Nhưng nếu ta múa, lại đồng nghĩa tự hạ thấp thân phận, Tể tướng chỉ cần một câu nói: Quý phi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường!
Đoan phi ngồi một bên cười không có ý tốt.
Ta không thèm đếm xỉa tới Tể tướng, ngước mặt nhìn Hoàng thượng, âm lượng tuy thấp nhưng mọi người đều có thể nghe thấy, thanh âm mềm mại mang theo chút yếu nhược: “Tể tướng không biết thì thôi, Hoàng thượng người cũng không thương thần thiếp nữa! Thần thiếp chỉ sợ sau khi kết thúc bài múa, đã hồn rời khỏi xác!”
Hoàng thượng vỗ lưng ta trấn an: “Trẫm suýt nữa quên mất! Thái y dặn dò Ngưng Nhi cần phải tịnh dưỡng cho tốt!”
Ta cười nũng nịu: “Hoàng thượng nếu như chán ghét thần thiếp, xin cứ nói thẳng ra, cần gì phải nghĩ ra phương pháp giết người không thấy máu này!” Nhất thời vuốt trán, mày liễu càng thêm cong. Tể tướng muốn hại ta, không ngờ lại bị ta tìm ra cớ thoái thác.
Hoàng thượng cùng chúng đại thần cười to, Người nâng lên chén rượu, một hơi uống cạn: “Cái miệng của Ngưng Nhi thật là lợi hại! Trẫm tự phạt chung này, Ngưng Nhi đã nguôi giận rồi chứ!” Sắc mặt Tể tướng biến đổi liên hồi. Muốn đẩy ta vào chỗ chết ư, không có cửa đâu!
Ánh mắt ta đặt trên người Tể tướng, cười thật hồn nhiên: “Hoàng thượng tự phạt một chung, vậy Tể tướng phải ba chung mới được đó!”
Mọi người bắt đầu reo hò. Tể tướng hung hăng trừng mắt nhìn ta, lộ ra nụ cười phóng khoáng: “Là lỗi của lão thần, tự phạt ba chung, mong nương nương thứ tội!”
Một giọng nói vang lên: “Hôm nay thật cao hứng, vi thần xin được vì hoàng huynh thổi một khúc nhạc!” Ta không nén nổi tò mò. Thanh âm này du dương làm sao, dễ khiến người liên tưởng đến loài ưng dũng mãnh tung bay trên trời cao.
Đó là một chàng trai tuấn mỹ không tì vết, mi cong như núi, mắt sáng tựa sao, khóe miệng vương nét cười, cả người toát lên một cảm giác mơ hồ khó nói thành lời, y phục phất phơ phảng phất như đang lướt trên mặt đất.
Y mặc một chiếc cẩm bào Vân Long màu đỏ, cổ tay màu đen, viền chỉ màu vàng. Phối với thắt lưng màu ngọc. Y phục này, hiển nhiên là nhân vật hoàng gia. Cho người ta cảm giác giống như tiên nhân hạ thế, sinh trên đống vàng.
“Hoàng đệ có lòng, trẫm rất vui! Vũ nghệ của Ngưng Nhi thiên hạ vô song, còn tiêu nghệ của Hoàng đệ, nếu xưng thứ hai, tuyệt đối sẽ không có người dám tranh nhất!” Long nhan lấp lánh niềm vui.
Nam nhân tuấn mỹ kia nhìn ta nói: “Hoàng thượng quá khen! Thần đệ sao có thể sánh cùng Nghi phi như thiên tiên hạ phàm được!”
Lòng ta có chút hốt hoảng. Rõ ràng là một người không vương nợ đời, sao ta lại cảm thấy có vài điều là lạ.
Hoàng thượng cười sảng khoái: “Cao hứng chỉ sợ không phải trẫm, mà là người khác cơ! Phong thái của hoàng đệ, trẫm tự thẹn không theo kịp!” Ta ngó chung quanh, phàm là nữ tử trẻ tuổi ai cũng thẹn thùng liếc mắt nhìn y. Ta mỉm cười, tâm trạng này đã từng mang nặng, nhưng mà bây giờ chỉ thấy bi thương.
Nam tử kia cầm trên tay thanh tiêu ngọc bích, khoan thai bước ra, nói một cách tiêu sái: “Bên người Hoàng thượng đã sớm có bóng hình ngọc lộ minh châu! Người khác tự nhiên không dám vọng tưởng lọt vào mắt Hoàng thượng!” Nói xong lại nhìn ta đầy thâm ý.
Ta không biết có nên cười hay không. Y rõ ràng đang ca ngợi dung mạo của ta, cũng không thèm nhìn đến Đoan phi mặt mày tái mét ánh mắt bừng bừng như muốn đốt chết ta. Ta bất giác sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ thật sự là hồng nhan họa thủy?!
Tiếng tiêu vang lên. Cảm giác như bản thân đang bay lướt trên mặt cỏ, mũi thoảng hương thơm, tai nghe chim hót, sau đó đến gần một bờ suối róc rách, tiết tấu bỗng vang cao dồn dập, phảng phất nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió, dẫn người chìm vào cảnh sắc mê hồn, rồi bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng, du dương không ngớt, chầm chậm chầm chậm, cuối cùng tinh tế kết thúc, khiến người nghe rung động không thôi.
Một khắc này. Toàn trường yên tĩnh. Sau đó bừng tỉnh, vỗ tay như sấm.
Đoan phi khiêu khích nhìn ta: “Nghi phi xưa nay nổi tiếng thông minh hơn người, lại có khiếu thi ca. Không biết hôm nay người nhận xét sao về tiếng tiêu của Định Tuyên Vương vậy?” Thì ra là Định Tuyên Vương, đường đệ của đương kim thánh thượng.
Tiếng tiêu như vậy, còn biết nhận xét thế nào? Đoan phi chắc chắn là dồn ta vào thế bí. Ta mở miệng cười hồn hậu: “Cổ nhân có câu ‘nhiễu lương tam nhật’*. Bổn cung hôm nay mới chính thức được lĩnh hội! Nếu không phải biết Hoàng thượng nhất định sẽ không đáp ứng, bổn cung thật muốn nài nỉ Hoàng thượng hạ lệnh cho Định Tuyên Vương ngày ngày tiến cung chơi nhạc!”
[Nhiễu lương tam nhật: Âm thanh qua một thời gian dài vẫn vảng vất không phai trong lòng người nghe.]
Nếu ta không nhìn lầm, trong mắt Định Tuyên Vương lóe lên một tia sáng rồi vụt tắt. Nhưng y nhanh chóng khôi phục lại nhãn tình bình thường, trở lại là một công tử thanh nhã, câu hồn dàn mỹ nhân ở dây!
Đoan phi không cam yếu thế, tiếp tục cười nói: “Không biết Định Tuyên Vương thích mẫu người như thế nào ha!” Lời này lập tức khiến cho những nhà có thiên kim đến tuổi cập kê bất giác ngồi thẳng người.
Hoàng thượng cũng lấy làm hứng thú: “Đúng vậy! Hoàng đệ, đệ thích mẫu người như thế nào, trẫm sẽ thay đệ làm chủ!”
Đoan phi nhanh nhảu tiếp lời: “Cao quý như hoàng đệ đây, ta cho rằng nước phù sa không chảy ruộng người! Tiểu muội của ta năm nay tròn mười bảy, mỹ mạo như hoa, tri thư đạt lý. Không biết...”
Tể tướng cũng vội vàng đẩy nữ nhi của mình ra phía trước: “Đúng vậy, tiểu nữ đối với Định Tuyên Vương ngưỡng mộ đã lâu!”
Ta sống trong thâm cung, cũng đã từng nghe qua đại danh người này. Nghe bảo Định Tuyên Vương nhân phẩm cao quý, tính tình chính trực, không quan tâm đến triều chính, nhưng mà mẫu thân y tay nắm binh quyền của một tộc, lại nhiều đời vọng tộc, bất luận tài lực hay thế lực đều không thể xem thường.
Mọi người tuy bất mãn, nhưng trước mặt Đoan phi cùng Tể tướng, không dám nhiều lời, lại nhìn thấy Định Tuyên Vương bình tâm như nước, cũng nhẹ nhàng thở phào, nhà mình vẫn còn cơ hội.
Ta thấy chúng đại thần lúc này giống hệt bọn thương buôn ngoài chợ khua mồm múa mép giới thiệu con gái, hi vọng lọt vào mắt xanh người mua. Trong lòng không khỏi buồn cười, lại bởi vì lúc trước đã có uống vài chén rượu, nhất thời không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ta. Hoàng thượng cũng quay đầu khó hiểu nhìn ta, đôi song nhãn bỗng dưng trở nên thâm thúy, phủ nhẹ lên trán ta: “Ngưng Nhi đã say rồi?”
Ta nhìn thấy trong mắt Hoàng thượng một cô gái gò má nhiễm hồng, ánh mắt sáng trong, kiều diễm động lòng người.
Đoan phi tức giận lên tiếng: “Hay là Nghi phi đối với chuyện này có cao kiến gì?”
Ta mị hoặc nhìn ả cười: “Muội muội của Đoan phi xinh đẹp khả ái, đúng thật là một nhân tuyển tốt!” Không phải chuyện của ta, cứ thuận thuyền theo nước thôi.
Ả hiển nhiên không tin được ta lại nói ra lời như thế, nhất thời ngớ ra.
Ta cảm thấy có một đạo ánh mắt nhìn ta chằm chằm. Cũng đã ngà ngà say, ta hướng về phía đó nở một nụ cười thật mỹ lệ.
Sau đó, cung nữ dâng lên một chén canh giải rượu, ta có chút thanh tỉnh, chỉ nghe được một câu.
“Đa tạ các vị đại nhân ưu ái, nhưng Vô Trần xưa giờ nhàn vân du hạc, chưa nghĩ đến việc thành gia lập thất, chỉ sợ đã phụ ý tốt của các vị đại nhân!”
Thật là đáng tiếc mà! Tin tưởng đây chính là tiếng lòng của chúng quan nhân. Cũng may còn chưa có ai thành công, nói cách khác mọi người đều còn có cơ hội!
“Dư Thống lĩnh ngày tới xuất phát phải không?” Hoàng thượng ngược lại quay sang chú ý ái tướng.
Ta tỉnh hẳn cả rượu, quang minh chính đại nhìn chàng.
Chàng trầm ổn gật đầu: “Thưa vâng!” Mà cô gái bên cạnh chàng, ta còn nhớ rõ tên, Thôi Nhi, rặt một bộ dạng lo lắng.
Hoàng thượng tán thưởng: “Ái khanh phải biết bảo trọng thân thể! Tin tưởng với thân thủ ái khanh nhất định sẽ không có vấn đề, trẫm chờ khanh lập chiến công quay về!”
Chàng đứng ở giữa sân, dập đầu tạ ơn: “Vi thần không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng!”
Rượu quá tam tuần. Chung chén ngả nghiêng.
Yến tiệc đã sắp kết thúc.
Người người đều tạ từ ra về. Chàng cũng vậy.
Ta ngẩng đầu nhìn trời đêm. Ánh trăng bị tầng mây che khuất, sao le lói mong manh. Ông trời, phải như vậy sao! Để chàng rời đi, âu cũng là điều tốt.