Không Hối Hận

Chương 24




Đứng bên dòng Tây hồ, gió mát thổi vi vu, cho dù là trong ngày hè, cũng cảm thấy thật thư thái, huống chi trước mắt còn có cảnh đẹp mê hồn. Xanh xanh cành lá, nắng tỏa rọi hoa.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại từ sau lưng. Khóe miệng ta cong lên. Là Vô Trần đang đến.

Ta nhìn nước hồ trong veo: “Vô Trần, kỳ thực thiếp luôn cảm thấy áy náy với chàng!” Đây là lời muốn nói từ rất lâu rồi.

“Tại sao?”

“Chàng vì thiếp làm nhiều chuyện như vậy, mà thiếp thì lại chẳng làm được gì cho chàng cả!” Ta buồn bã cúi đầu. Vì người kia, ta đã làm rất nhiều, nhưng mà với Vô Trần thì…

Vô Trần nâng mặt ta lên, để ta nhìn thẳng vào mắt chàng: “Chỉ cần chúng ta có thể ở cùng một chỗ là ta đã mãn nguyện rồi rồi, còn cần gì nữa chứ! Trái tim nàng thuộc về ta, điều này không gì có thể sánh được! Ta muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh nàng, và yêu nàng!”

Ta cười hỏi: “Vĩnh viễn là bao lâu?”

Vô Trần trả lời: “Biển cạn đá mòn!”

Ta thở dài: “Chàng chiều quá, ta hư cho chàng biết!”

Vô Trần cười hiền hòa: “Ai bảo ta lại yêu nàng như vậy!” Sau đó ôm ta vào lòng, nói: “Huống hồ, nàng có thể vì ta làm rất nhiều việc, chẳng hạn như sinh con cho ta này!”

Ta ngượng quá sẵng giọng: “Chàng đừng tưởng bở!”

`

Thả bước dọc bờ đê, nhìn những vỏ thuyền dập dìu trên nước, tự dưng nổi hứng lên, phấn khích nói: “Vô Trần, chúng ta chèo thuyền đi!”

Vô Trần lấy làm thú vị, cũng cao giọng đáp ứng, lập tức đi đến bên hồ tìm ông lái thuê một chiếc thuyền nhỏ. Chàng đỡ ta lên thuyền, tự mình cầm mái chèo, thuyền nhỏ lắc lư trôi về hướng giữa hồ. Chàng vừa chèo vừa nói: “Nhớ năm xưa, Tào Thực cũng là ở trên hồ gặp gỡ Lạc Thần!” Ta nghĩ về những lời chàng tâm sự lúc ta còn hôn mê, dường như đã lâu thật lâu rồi.

Hướng mắt về phía xa, bỗng nhiên nhìn thấy dăm bảy cô thôn nữ vừa hát đối vừa hái củ ấu. Khiến ta nhớ đến một câu: “Lá sen quần lĩnh một màu / sắc hoa rạng rỡ như nàng giai nhân / Trong hồ nhìn chẳng thấy ai / bỗng nghe khúc hát mới hay người vào.”

Đúng là giống quá!

Các cô thôn nữ này, một số thì ngồi thuyền, một số thì ngồi trong chiếc thùng gỗ rất to, dùng tay chèo, theo những chiếc lá đó mà chèo, vào đến bên trong, thì có thể dễ dàng hái ấu rồi, không cần phải xuống nước, cũng không sợ thuyền bị kẹt trong mớ lá rậm rạp, đơn giản mà lại bền. Hàng hàng các cô đầu đội nón lá, ngồi trong chiếc thùng tròn, thả lỏng lưng, đôi tay nhanh nhẹn hái. Chiếc thùng từ từ tiến lên phía truớc, không lâu sau trong thùng đã đầy ấu rồi.

Ta thấy hứng thú, nài Vô Trần chèo qua, muốn tự mình hái thử. Vô Trần chỉ biết lắc đầu bất lực, sau đó chuyển hướng.

Ta động thân đứng dậy làm con thuyền nhất thời lắc lư, Vô Trần vội vàng đỡ lấy ta: “Cẩn thận một chút! Sao lại đứng lên vậy?”

Ta cất cao giọng gọi các cô thôn nữ: “Có thể bán cho chúng tôi một cái thùng gỗ không?”

Vô Trần tức thì hiểu ngay ta muốn làm gì, trừng mắt nhìn ta. Ta chỉ cười hề hề đáp lại, rốt cuộc chàng cũng không ghìm được bật cười, dịu dàng đưa tay giữ ta, tùy ý ta muốn làm gì thì làm.

Mấy cô gái nhìn thấy hai người chúng ta, có chút thất thố không biết làm sao. Qua một hồi lâu, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào chúng ta, cười nói huyên náo.

Ta liếc nhìn Vô Trần đang đứng kế bên. Áo xanh bay trong gió, khí độ phi phàm, như đạp sóng mà đến. Lại nhìn xuống mình, cũng không hề kém. Khó trách lại khiến các nàng nhìn mê say đến vậy.

Một cô cất tiếng: “Nếu quý khách muốn, chúng tôi sẽ tặng cho một chiếc!” Rồi lại che miệng tủm tỉm: “Có thể ngồi được hai người!” Những người khác hưởng ứng cười rộ lên.

Ta ngượng quá đi mất, rúc vào lòng Vô Trần, lại phát hiện chàng đang cười thật vui vẻ.

Thùng gỗ xuống nước, Vô Trần trước tiên bế ta đặt vào, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, quả nhiên hai người ngồi cũng còn rộng. Ta xắn tay áo lên, thọc xuống dòng hồ, thấy dây đỏ trên cổ tay bị ướt nước trở nên bết lại. Ta nhìn không chớp mắt, bỗng nghe bên tai giọng của Vô Trần: “Nàng không phải muốn hái ấu sao? Hái đi chứ!”

Ta lấy lại tinh thần, vạch ra lớp lá sáng như gương đồng, vỏ ấu non mềm trong nước rất dễ dàng tách. Bên trong là phần ruột trắng ngà, vừa vào miệng đã tan ra, không hề có cặn bẩn, để lại dư vị ngọt ngào trong miệng. Ngon thật! Ta liền tách vỏ một trái khác, đút vào miệng Vô Trần, hí hửng nhìn chàng chờ đợi. Chàng nói : “Ừm, vừa ngon vừa mát!” Sau đó lộ vẻ thèm thuồng: “Cho ta miếng nữa!”

Ta cười mắng: “Chàng không có tay à!” Nhưng vẫn thoăn thoắt lột vỏ đưa đến. Mà không thấy trên mặt chàng hiện lên nét cười gian gian, củ ấu bị chàng nuốt gọn vào bụng. ngón tay của ta cũng bị chàng ngậm lấy.....

Gió vàng sương ngọc quyện nhau. Nhân gian mấy kẻ sánh bằng ta đây!

Hạnh phúc, thì ra chỉ đơn giản vậy thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.