(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit & beta: Carrot
Có lẽ Diêu Nhất vừa tắm xong, Phó Xuyên ngồi bên cửa sổ mà vẫn có thể nhìn thấy tóc cô nhỏ nước. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình làm cô trông càng gầy hơn, dù chiều cao không thấp, nhưng mặc vào lại trông đang mặc đồ của người lớn.
Ngồi trên bệ cửa sổ, Phó Xuyên co gối lại, ánh mắt dõi về phía cửa sổ đối diện.
Hình như Diêu Nhất đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn quanh phòng, thậm chí còn quỳ xuống, vươn tay vào gầm giường, nhưng khi đứng lên lại chỉ thấy tay không, chẳng tìm thấy gì.
Cô đứng bên giường, tóc vẫn nhỏ từng giọt nước, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, bước nhanh tới kệ sách bên cạnh. Nhưng do quần quá dài, cô bị vấp ngã, suýt nữa ngã dúi dụi.
Phó Xuyên cảm thấy tim mình thắt lại, tay vô thức áp lên kính, ánh mắt không giấu được lo lắng.
May mắn là Diêu Nhất đã kịp chống tay lên kệ sách, không bị ngã.
Phó Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, dựa vào tường một lúc để lấy lại bình tĩnh, rồi từ từ kéo rèm cửa xuống.
Diêu Nhất lật một trang giấy trong cuốn sách, đó là công thức toán học mà cô đã chép từ tạp chí trước đây, dự định sẽ dùng nó để đưa ra đề cho Tần Lịch.
Nước còn đọng trên tóc vô tình rơi xuống, làm ướt một góc giấy. Diêu Nhất liền lấy một chiếc khăn sạch trong tủ, phủ lên đầu, vò vò tóc một chút, rồi quay người bước đi. Trong lúc vô tình, cô liếc nhìn sang bên đối diện.
Rèm cửa vẫn đóng chặt, không biết năm nay Phó Xuyên có ở lại núi Lộc Cốc không. Cô nhớ mẹ đã nói, anh sẽ ở lại đây suốt kỳ nghỉ hè.
Diêu Nhất ngồi xuống tùy ý, sàn nhà hơi lạnh, nhưng thời tiết lúc này thật vừa vặn.
Cùng Tần Lịch bán đồ suốt ba ngày, cuối cùng Diêu Nhất cũng nhìn thấy Phó Xuyên ở cửa nhà mình. Anh trông không được khỏe, làn da tái nhợt khiến người ta liên tưởng đến những quý tộc ma cà rồng trong lâu đài cổ.
“Cậu không sao chứ?” Diêu Nhất dò hỏi, xung quanh vắng vẻ, bố mẹ cô phải đến cuối tuần mới về, còn người giúp việc nhà Phó Xuyên cũng không thấy ra ngoài.
Phó Xuyên đã bị sốt nhẹ từ đêm đầu tiên đến đây, điều này trước kia chẳng có gì lạ với anh, chỉ là đã lâu rồi anh không bị như vậy, đến mức gần quên mất cảm giác đó.
Bị chú Lý giữ lại trong biệt thự mấy ngày, giờ anh mới ra ngoài hít thở không khí, gặp được Diêu Nhất.
“Buôn bán tốt không?” Phó Xuyên hỏi với giọng khàn khàn.
Diêu Nhất nhìn an, có hơi khó hiểu nhưng không nói gì.
Phó Xuyên chỉ tay vào những món đồ nhỏ còn lại trong tay cô, ho nhẹ một tiếng, rồi nắm chặt tay lại: “Lần trước mình thấy… cậu và Tần Lịch đi bán đồ, mình biết rồi.”
“Ừ.” Diêu Nhất giơ tay lên, chỉ vào mấy món đồ nhỏ trong tay, “Hôm nay buôn bán rất tốt, còn lại chỉ có mấy thứ này thôi.”
Còn một vài quả bóng bay và vài món đồ gốm sứ, là những con búp bê nhìn khá quê mùa, khuôn mặt hoa cúc với hai vết đỏ cao nguyên chấm trên má.
Cô lúc nào cũng kiên quyết mang mấy món này ra bán, dù không bao giờ bán được.
“Thật sự là quá tầm thường, ai mà mua chứ, dù là khách du lịch, họ cũng không đến mức không có yêu cầu như vậy đâu.” Tần Lịch từng nhìn mấy con búp bê mặc áo blu rộng thùng thình, chỉ trích, “Và mỗi lần chỉ có một con, ai lại muốn mua.”
“Có thể tặng cho người khác mà.” Mỗi lần gần hết kỳ nghỉ hè Diêu Nhất đều tặng miễn phí mấy con búp bê này cho bọn trẻ con.
Phó Xuyên nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô vì nắng, môi mím lại, hơi trắng bệch, nói: “Dù là ở núi Lộc Cốc, nhiệt độ ở đây thấp hơn bên ngoài, nhưng cậu vẫn nên bôi kem chống nắng.”
Thấy ánh mắt anh nhìn về phía mình, Diêu Nhất cảm thấy không thoải mái, đưa tay lên sờ mặt, nóng hổi, có lẽ bị cháy nắng và mất nước.
“Ừ, lần sau sẽ nhớ.” Diêu Nhất định tìm cách lảng tránh, lấy ra một món đồ từ trong tay, “Con búp bê này tặng cho cậu.”
Phó Xuyên nhìn chằm chằm vào con búp bê mặt đỏ chót một lúc, rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Vậy mình về trước, cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Diêu Nhất vội vã chạy vào nhà.
Khi Phó Xuyên bước vào, chú Lý ngạc nhiên nói: “Cậu chủ không phải đi dạo sao?”
“Không muốn đi nữa.” Phó Xuyên nói qua loa một câu rồi bước thẳng vào phòng ngủ của mình.
Nếu Diêu Nhất có thể nhìn qua rèm cửa và thấy căn phòng của Phú Xuyên, cô sẽ ngạc nhiên khi phát hiện trên tủ đầu giường của anh vẫn còn một con búp bê giống hệt con búp bê của mình.
Căn biệt thự vắng lặng, Diêu Nhất đặt đồ đạc xuống rồi đi qua đi lại một lúc ở tầng một. Lên tầng hai, cô định đọc sách nhưng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy rèm cửa bên đối diện khép kín, cuối cùng lại quyết định xuống dưới nhà.
Trong bếp còn vài lát gừng, Diêu Nhất rửa sạch rồi thái mỏng, sau đó bật bếp nấu canh.
Mùi gừng khá nồng, Diêu Nhất hắt hơi đến mức nước mắt ứa ra. Dù cô không giỏi nấu ăn, nhưng một bát canh gừng thì cô vẫn làm được.
Ông ngoại thường nói với cô rằng, cảm lạnh nhẹ hoặc bị nhiễm lạnh thì uống canh gừng là tốt nhất. Không biết từ lúc nào, canh gừng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Diêu Nhất. Mỗi khi cơ thể không khỏe, cô lại tự nấu một bát canh gừng để uống.
Sắc mặt của Phó Xuyên trông quá tệ, Diêu Nhất cẩn thận múc canh ra và nhớ lại gương mặt anh lúc nãy. Dù biệt thự đó có nhiều người, vậy mà anh vẫn có thể ốm nặng đến vậy?
Không tự chủ được, Diêu Nhất lắc đầu, cảm thấy Phó Xuyên thật đáng thương, đến cả bản thân anh cũng không thể chăm sóc tốt.
Sau khi cẩn thận đậy nắp canh, Diêu Nhất bưng bát đi sang gõ cửa biệt thự đối diện.
“Bạn nhỏ?” Chú Lý ngạc nhiên nhìn Diêu Nhất đứng ngoài cửa, “Mau vào đi, cậu chủ đang ở trên tầng!”
“Không cần đâu.” Diêu Nhất đưa canh gừng cho chú Lý, “Cháu thấy sắc mặt Phó Xuyên không ổn, nên nấu một ít canh gừng, mang qua cho cậu ấy uống.”
“Bạn nhỏ, cháu không vào sao, tự mình mang cho cậu chủ nhé?” Chú Lý đã nghiêng người để nhường đường.
“Không cần đâu, cháu còn có việc.” Diêu Nhất từ chối, “Chú giúp cháu đưa cho cậu ấy là được, còn bát canh cháu sẽ qua lấy vào chiều mai.”
Chú Lý không thể ép buộc, đành phải nhận lấy và đồng ý.
Dù đã đậy nắp, nhưng chú Lý vẫn cảm nhận được một mùi gừng rất mạnh, trong lòng ông cũng hiểu đây là thứ gì.
Chú Lý suy nghĩ một chút, cảm thấy canh gừng chắc chắn không có tác dụng xấu đối với sức khỏe của cậu chủ, nên quyết định mang lên phòng. Ông đi lên cầu thang, gõ cửa phòng của Phó Xuyên.
“Cậu chủ, canh gừng này là bạn nhỏ bên đối diện gửi qua, bảo cậu uống khi còn nóng.” Chú Lý đặt bát canh lên bàn, nói với Phó Xuyên, người đang ngồi trên giường, tay nghịch con búp bê mặc áo xanh, “Bạn nhỏ trông có vẻ rất lo lắng.”
Phú Xuyên khẽ liếc nhìn cửa sổ đã bị rèm cửa chắn kín, hờ hững nói: “Chú Lý, chú cứ để đó đi, lát nữa tôi sẽ uống.”
“Được rồi.” Chú Lý nhẹ nhàng lùi ra ngoài và khẽ khàng đóng cửa lại.
Phó Xuyên đặt con búp bê xuống, bước tới bàn, mở nắp bát canh. Hơi cay nồng lập tức xộc vào mũi anh. Anh khẽ mỉm cười, thử một ngụm và thấy có hơi ngọt.
Từ lâu núi Lộc Cốc đã nổi tiếng là một khu vực nghỉ mát lý tưởng, khí hậu trong lành và mát mẻ. Nhiều du khách đã đến đây rồi lại muốn quay lại thêm lần nữa.
Tuy nhiên, việc bán hàng của Tần Lịch và Diêu Nhất thì lại không mát mẻ cho lắm. Có khi may mắn tìm được một chỗ ngồi râm mát, ngồi cả ngày, nhưng nếu xui xẻo, họ phải ngồi phơi nắng cả buổi.
Ở núi Lộc Cốc, nếu không có bóng râm thì có nghĩa là ánh nắng mặt trời sẽ chiếu thẳng vào, nóng rát và gay gắt vô cùng.
Hôm nay, Diêu Nhất lại không tìm được chỗ ngồi lý tưởng, cả buổi sáng phải phơi nắng dưới ánh mặt trời, khiến cả hai người đều cảm thấy choáng váng.
“Mình chịu không nổi rồi.” Tần Lệ dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, “Nếu ngồi thêm nữa chắc mình sẽ bị say nắng mất.”
Khu vực họ bày bán không chỉ có nắng, mà lượng người qua lại cũng đông đúc, ô tô nhỏ, xe khách… khói xe làm người ta muốn nôn ra, đâu còn là không khí của một nơi nghỉ mát.
Nhưng nếu không chọn những nơi đông người thì đồ bán cũng khó tiêu thụ.
“Hay là cậu về trước đi,mình xem bản tin thời tiết, nói chiều nay sẽ có mưa to, làm ăn cũng không thể tiếp tục được.” Diêu Nhất cũng bị nắng chiếu đỏ hai má, “Đồ đạc để mình mang về nhà là được.”
Vì lượng khách đông nên những món hàng chủ lực họ mang đến đã bán gần hết, chỉ còn lại một ít đồ chơi trẻ em.
“Ừ, mưa thì chúng ta có thể bán ô.” Tần Lịch đột nhiên nhớ ra, “Quên không mang ô rồi.”
Diêu Nhất bỗng cười cười: “Mình mang rồi, chiều nay ra bán.”
“Không được, chiều nay mình không thể đến, ở nhà phải nhập hàng, mình phải giúp đỡ.” Tần Lịch nhíu mày nói.
“À, vậy thì chiều nay cậu không cần đến, công việc ở nhà quan trọng hơn.” Diêu Nhất cũng không quá để tâm đến việc thiếu một người giúp đỡ, bởi vì cô đã quen với việc tự mình làm tất cả. Ngày xưa, khi còn nhỏ, cô đã có thể một mình mang một bó ô đi khắp núi Lộc Cốc để bán.
Quả đúng như dự đoán, khoảng một rưỡi chiều, trời bắt đầu tối dần, mây đen bao phủ. Diêu Nhất vội vàng mặc áo mưa, bước ra khỏi biệt thự.
Khi Phó Xuyên cầm một chiếc hộp bước ra, anh thấy Diêu Nhất đang đeo một chiếc balo đen lớn, trên tay ôm một đống ô.
“Diêu Nhất.”
Giọng nói trong trẻo, dễ nghe của Phó Xuyên lập tức thu hút sự chú ý của Diêu Nhất. Cô ngẩng đầu lên và thấy Phó Xuyên đang đi về phía mình.
“Canh gừng rất ngọt, cảm ơn cậu.” Phó Xuyên cúi đầu nói.
Ngọt sao? Diêu Nhất bỗng nhiên thấy một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên đầu. Cô cố gắng nhớ lại từng bước nấu canh gừng, rõ ràng là cô không cho đường vào. Ngay lập tức, Diêu Nhất nghĩ ra một khả năng khác.
“Mình không cho đường vào.” Diêu Nhất nghiêm mặt nói, “Nhưng canh gừng đã qua tay chú Lý, mình có lý do để tin là ông ấy đã cho đường vào.”
“…” Phú Xuyên mới nhận ra mình vừa nói nhầm.
“Cậu thấy đỡ hơn chưa? Canh gừng mà không cay, thì chắc chẳng có tác dụng đâu.” Diêu Nhất nhăn mặt nhìn sắc mặt của Phó Xuyên.
Phó Xuyên ngượng ngùng quay mặt đi: “Đây là kem chống nắng, cậu là con gái, da mỏng, không thể để mặt phơi nắng trực tiếp.”
Diêu Nhất nhìn hộp kem chống nắng tinh xảo được đưa tới trước mặt mình, ngạc nhiên nói: “Kem chống nắng bôi vào rất phiền.”
Phó Xuyên nhìn thẳng vào cô, dừng mắt trên khuôn mặt đã không còn đỏ nhưng hơi bong tróc da, trong lòng không khỏi dậy sóng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Không bôi thì da sẽ nứt nẻ, bong tróc. Nếu nghiêm trọng, sẽ bị cháy nắng, lúc đó có thể cần phải điều trị.”
Bầu trời vang lên một tiếng sấm, mây đen cuồn cuộn trôi.
Phó Xuyên vẫn tiếp tục nói: “Điều trị sẽ tốn thời gian, vậy thì cậu sẽ lãng phí thời gian học tập.”
Diêu Nhất siết chặt chiếc ô trong tay, bị lời nói của Phú Xuyên làm cho sững sờ, nhưng những câu nói của anh lại không có gì sai logic.
“Được rồi, được rồi, vậy sau này mình sẽ bôi.” Diêu Nhất ngây ngẩn đáp.
Phó Xuyên lắc lắc hộp kem chống nắng: “Mình giúp cậu cất cái này vào nhé?”
Diêu Nhất gật đầu: “Được, chìa khóa ở trong túi mình, cậu giúp mình mở cửa được không?”
Phó Xuyên tiến lại gần Diêu Nhất, bàn tay dài của anh đưa vào túi quần cô. Vì quần áo mùa hè mỏng manh, khi Phó Xuyên lấy chìa khóa, vô tình chạm vào cơ thể cô, anh cảm nhận được hơi ấm từ người cô.
Tai cô dưới mái tóc dài thoáng ửng đỏ, Phó Xuyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh khi mở cửa, đặt hộp kem đã chuẩn bị sẵn lên bàn trong phòng khách.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa, những giọt mưa lớn rơi xuống. Diêu Nhất có vẻ hơi vội vàng.
“Cậu nhanh lên đi, mình phải đi rồi.”
Phó Xuyên đóng cửa lại, hỏi: “Cậu đi bán ô à?”
“Ừ ừ.” Diêu Nhất gật đầu vội vã, chỉ mong Phó Xuyên nhanh chóng trả lại chìa khóa cho cô, để cô có thể ra ngoài ngay.
Mưa ngày càng nặng hạt, Diêu Nhất loay hoay giữa biệt thự và Phó Xuyên, cuối cùng cô hạ quyết tâm: “Cậu lấy một chiếc ô tự về đi, mình phải đi trước.”
Thấy cô không nỡ để chiếc ô lại, nhưng vẫn muốn để cho Phó Xuyên, chỉ cách vài bước, lấy một chiếc ô mới, lòng Phó Xuyên mềm mại như có gì đó vỡ ra.
Phó Xuyên nghe lời, từ trong tay Diêu Nhất lấy một chiếc ô, Diêu Nhất lập tức lao ra ngoài, muốn nhanh chóng đến khu vực đông đúc để bán ô.
Ngay lúc đó, Phó Xuyên cũng mở ô và đi theo cô.
Diêu Nhất ngạc nhiên nhìn chiếc ô trên đầu mình, rồi ngây người nhìn Phó Xuyên.
“Mình đi cùng cậu.” Phó Xuyên đưa tay đỡ chiếc mũ áo mưa của Diêu Nhất đang sắp rơi xuống, giọng nói trầm thấp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");