(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giáo quan chạy tới với một tờ danh sách, đứng giữa hàng của lớp 10-1 và lớp 10-2, thông báo rằng hai lớp sẽ kết hợp thành một đội.
Học sinh lớp 10-1 không có phản ứng gì, nhưng lớp 10-2 bắt đầu xôn xao.
“Mình cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn bao giờ hết, Bé Mập, cậu có thuốc trợ tim nào không?” Hàn Tiêu Tiêu hỏi, tay vỗ nhẹ lên bờ vai chắc nịch của Lý Cách.
Lý Cách có lẽ đã quen với việc bị gọi như vậy, không mảy may để tâm đến biệt danh “Bé Mập,” cười hì hì đáp: “Mình nghĩ một chai cũng không đủ cho lớp chúng ta đâu.”
Chỉ có Diêu Nhất là người duy nhất không tập trung trong lớp 10-2. Tất cả mọi người xung quanh như bị mờ đi, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy biểu cảm của họ, chỉ có thể phán đoán tâm trạng của các bạn nữ qua giọng nói của Hàn Tiêu Tiêu, và cô nhận thấy mọi người đều rất hào hứng.
“Người tên Phó Xuyên đó có phải rất đẹp trai không?” Diêu Nhất thì thầm hỏi Hàn Tiêu Tiêu ở phía trước.
Hàn Tiêu Tiêu ngạc nhiên “A” một tiếng, quay lại nhìn Diêu Nhất, “Sao cậu hỏi vậy?”
“Mình không nhìn rõ mặt cậu ấy.”
“Cậu bị cận à?” Hàn Tiêu Tiêu hỏi với vẻ kỳ lạ.
Triệu Tiền bên cạnh bổ sung: “Diêu Nhất, cậu không nhìn rõ mặt Phó Xuyên hay là không nhìn rõ mặt chúng mình?”
Diêu Nhất mở mình đôi mắt đen láy, thành thật nói: “Mình không nhìn rõ mặt các cậu.”
“Vậy là cậu bị mù mặt à?” Lý Cách nghe thấy thì rất hứng thú.
Tiếng còi vang lên, giáo quan chỉ về phía nhóm của Diêu Nhất, quát lớn: “Các em học sinh phía sau, giữ trật tự cho tôi!”
Bốn người lập tức im bặt, đứng về đúng vị trí của mình.
Triệu Tiền lén ghé sát vào Diêu Nhất: “Người bên cạnh đó, Phó Xuyên, giữa chân mày có một nốt ruồi đỏ, ngũ quan tinh tế, trông rất thanh thoát.”
Không thì hôm qua cậu đã không nghĩ người trong ảnh trông như con gái, nhưng mà khi nhìn tận mắt, Phó Xuyên không nữ tính, vẫn có thể nhận ra là con trai.
………..
Giáo quan yêu cầu các bạn nam và nữ của lớp 10-1 và lớp 10-2 đứng tách riêng ra, xếp theo thứ tự từ thấp đến cao.
“Này, cậu con trai kia không nghe thấy à? Nam đứng với nam một hàng, em cao hơn con gái nhà người ta nhiều như vậy, đứng cùng có thấy ngại không?” Giáo quan chỉ vào hàng cuối của các bạn nữ, giận dữ quát, “Còn nhìn gì nữa, đang nói em đấy!”
Huấn luyện viên lập tức sải bước tới trước mặt Diêu Nhất, gương mặt đen lại.
“Thưa thầy, cậu ấy là con gái ạ,” Hàn Tiêu Tiêu xoay người giơ tay yếu ớt nói.
“…” Giáo quan im lặng một lúc, rồi bình tĩnh hỏi: “Em là con gái?”
“Vâng.” Diêu Nhất quay đầu nhìn bạn nữ cao nhất trong hàng, vẫn thấp hơn mình một cái đầu.
“Em tên gì?” Huấn luyện viên lật danh sách lớp.
“Diêu Nhất.”
“Em đứng qua một bên chờ đã.” Giáo quan lùi lại một bước rồi hét lên với các bạn nam, “Nhanh chóng sắp xếp đội hình cho gọn, mau lên!”
Số người thì vừa đủ, nhưng tỉ lệ nam nữ lại không đúng, hàng của các bạn nam thiếu một người, còn hàng nữ lại thừa ra một bạn có vóc dáng rất nổi bật, nhìn còn giống con trai.
“Diêu Nhất, em đứng ở đây.” Giáo quan chỉ vào chỗ trống ở hàng thứ hai từ dưới lên của các bạn nam.
Giáo quan thấy Diêu Nhất đứng vào vị trí, liền quan sát kỹ cô thêm một lần, nhưng vẫn lưỡng lự, không biết nói gì.
Con gái da đen đã đành, lại còn để tóc húi cua. Đúng là tư duy của ông lỗi thời rồi, không hiểu nổi bọn trẻ bây giờ nghĩ gì nữa.
“Nghiêm!” Giáo quan thổi còi, hô lớn, “Nghỉ!”
Phó Xuyên đứng ở cuối hàng, nhìn người đứng trước, khẽ mím môi. Anh quyết định bỏ qua chuyện đã xảy ra trước đó. Cô bạn tên Diêu Nhất này đã nhầm anh là con gái, mà anh thì cũng tưởng cô là con trai. Xem như hòa nhau.
Sân tập không có bóng mát nào, hoàn toàn phơi người dưới ánh nắng gay gắt. Bên ngoài sân có vài bóng râm lớn, nơi các giáo quan tập trung bàn bạc một lúc, rồi quyết định để nhóm nữ sinh được đứng ở đó lâu hơn. Lớp 10-1 và lớp 10-2 gộp lại thành một đại đội, nhưng đáng tiếc là số nữ sinh lại đông hơn.
Suốt cả buổi sáng phải đứng dưới nắng, hết phơi mặt trước lại phơi mặt sau, mãi đến gần giờ ăn trưa giáo quan mới cho giải tán.
Diêu Nhất nhìn đám đông chen chúc trong căng tin, nghĩ một lúc rồi quyết định đi ra ngoài trường.
“Diêu Nhất, Diêu Nhất!” Hàn Tiêu Tiêu đang đứng ở bến xe buýt trước cổng trường, vừa thấy cô liền gọi “Sao cậu lại ra đây?”
“Căng tin đông quá, mình để lát nữa rồi ăn.” Diêu Nhất giải thích.
“Cậu muốn đến nhà mình ăn chung không?”
Diêu Nhất lắc đầu: “Không cần đâu, mình đi đường Phụng Dương mua sách.”
Chiếc xe buýt dừng lại trước mặt hai người. Khi đã lên xe, Hàn Tiêu Tiêu thắc mắc: “Đối diện trường chẳng phải có một tiệm sách sao?”
“Ừ.” Diêu Nhất gật đầu, “Tiệm đó chỉ bán đề thi của tỉnh M, không có của tỉnh X.”
“…” Hàn Tiêu Tiêu, từng là một học bá, hoàn toàn chịu thua. Thì ra đây chính là sự khác biệt giữa người đứng nhất tỉnh và người không lọt vào top mười.
Hàn Tiêu Tiêu không muốn tiếp tục chủ đề gây choáng này, liền chuyển sự chú ý: “Mẹ mình chuẩn bị cho mình cả tá kem chống nắng, sợ mình bị đen đi. Chiều nay mình mang cho cậu một tuýp nhé.”
Theo cô ấy, Diêu Nhất tuy da đen nhưng không xấu. Gương mặt trông mạnh mẽ, ngay cả khi để tóc húi cua cũng không làm mất đi vẻ cuốn hút.
“Không cần đâu, phiền lắm.” Diêu Nhất không thích bôi mấy thứ kem dưỡng, “Qua một thời gian sẽ trắng lại thôi.”
Vừa nói, Diêu Nhất kéo cổ áo xuống: “Này, thấy chưa.”
Hàn Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào làn da trắng sáng ở vùng xương quai xanh của Diêu Nhất, ngạc nhiên thốt lên: “Sao… sao mặt cậu lại đen thế? Nghỉ hè hai tháng sau kỳ thi, cậu đi châu Phi à?”
“Ồ, không.” Diêu Nhất cúi đầu kéo cổ áo lại, “Mình đi bán dưa hấu ở núi Lộc Cốc.”
Nghe vậy, Hàn Tiêu Tiêu lập tức tưởng tượng ra cảnh một đứa con của gia đình nghèo khó đã sớm phải đảm đương công việc.
“Chẳng phải núi Lộc Cốc rất mát mẻ sao?” Hàn Tiêu Tiêu nghĩ một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.
Phải nói rằng, ở thành phố Yến, địa điểm nổi tiếng nhất chính là núi Lộc Cốc—một khu danh thắng tránh nóng. Có thể nói núi Lộc Cốc còn nổi tiếng hơn cả thành phố Yến.
“Những chỗ mà khách du lịch thường đến thì mát thật, nhưng năm nay ở đó đang xây một khu du lịch mới. Tuyến đường đó nắng kinh khủng.” Diêu Nhất gãi đầu, cô đã phơi nắng ở đó suốt hai tháng trời.
Diêu Nhất không thích mang ô vì phiền, cũng chẳng ưa thoa kem chống nắng vì cảm giác nhờn dính, nên cô cứ để tự nhiên, và kết quả là da đen như than.
“Cậu bán hoa quả ở núi Lộc Cốc… cậu là dân bản địa à?” Hàn Tiêu Tiêu bỗng nhiên sáng mắt lên.
Diêu Nhất lắc đầu: “Không phải, bố mẹ mình mua một căn nhà ở đó, thỉnh thoảng gia đình mình lên đó ở một thời gian.”
“Mua… mua nhà?” Hình ảnh một gia đình nghèo khó vừa được Hàn Tiêu Tiêu xây dựng trong đầu lập tức sụp đổ.
Bất động sản ở núi Lộc Cốc cực kỳ đắt đỏ, vì đây là thiên đường nghỉ dưỡng, phong cảnh đẹp, không khí trong lành, rất lý tưởng để dưỡng sinh. Giá nhà ở đây không hề thấp.
Hàn Tiêu Tiêu cúi xuống nhìn đôi giày lấm lem bùn đất của Diêu Nhất, rồi chợt nhận ra đó không phải đôi giày rẻ tiền.
Đúng là một con người bí ẩn, có lẽ thủ khoa tỉnh luôn có điểm khác biệt như vậy.
“Mình xuống trước đây.” Diêu Nhất vẫy tay chào tạm biệt rồi bước nhanh xuống xe buýt.
Trước khi kỳ học mới bắt đầu, Diêu Nhất từng thấy một bộ đề thi tỉnh X ở tiệm sách trên đường Phụng Dương. Khi đó cô không mang tiền, đứng trước tiệm nhìn chăm chú bộ đề thi suốt nửa ngày, cuối cùng đành tiếc nuối rời đi.
Vẫn còn chưa xem xong bộ đề thi thứ ba.
“Chú ơi, bộ đề thi lần trước cháu nhờ chú giữ lại vẫn còn chứ ạ?” Diêu Nhất hỏi.
“Còn đấy.” Ông chủ ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, chỉ về một góc khuất.
Diêu Nhất trân quý cầm bộ đề lên, phủi lớp bụi rồi mang ra quầy thanh toán. Sau khi trả tiền, cô hỏi: “Chú ơi, lần sau chú có nhập thêm đề thi của tỉnh này không?”
“Nhập đề thi của tỉnh đó làm gì? Có ai mua đâu. Hơn nữa, đề thi đại học của tỉnh chúng ta không giống của tỉnh đó, lần trước tôi nhập nhầm thôi.”
Diêu Nhất có hơi thất vọng.
“Sao, cháu muốn mua nữa à?” Ông chủ nhướng mày, “Vậy lần sau nhập hàng, tôi có thể đặt thêm cho cháu.”
“Cảm ơn chú ạ.” Diêu Nhất ôm bộ đề thi vừa mua, vui vẻ bước ra khỏi tiệm sách.
Vừa bước qua cửa, bụng cô đã réo ầm lên. Diêu Nhất sờ túi, còn lại đúng năm đồng. Cô quét mắt một vòng và thấy một quầy bán bún trộn đang dọn dẹp.
“Cô ơi, còn bún không ạ?”
“Còn chứ!” Cô bán hàng lại lấy các loại gia vị ra, làm cho Diêu Nhất một phần bún trộn.
Quầy hàng là loại lưu động, không có chỗ ngồi. Diêu Nhất bưng hộp bún vừa đi vừa ăn, đến nửa đường cô không kìm được, lại mở bộ đề thi lần trước chưa xem hết ra.
Diêu Nhất chăm chú nhìn vào bộ đề thi, đến mức quên cả việc nhai miếng bún trong miệng. Cô cầm đề thi, cúi đầu nhìn chằm chằm, trong đầu chỉ toàn là các bước giải toán.
……………….
Khi Phó Xuyên xuống lầu mua vở, anh đã thấy cảnh tượng này.
“Diêu Nhất.” Phó Xuyên tiến lại gần, đẩy nhẹ cô, “Cậu chắn đường rồi.”
Chiếc xe riêng đã bấm còi liên tục một phút, sắp xuống xe mắng người.
“Xin lỗi.” Diêu Nhất phản xạ có điều kiện định cúi chào Phó Xuyên.
Nghe tiếng còi xe từ phía sau, Phú Xuyên thẳng thắn kéo Diêu Nhất sang bên kia vỉa hè.
“Làm ơn chú ý đường đi.” Anh nói một câu lạnh nhạt rồi đi tiếp.
Diêu Nhất chỉnh lại cổ áo, quay người chỉ thấy bóng lưng quen thuộc cao ráo.
Đó chính là người tên Phó Xuyên.
Chắc hẳn anh là một người đẹp trai và tốt bụng bụng, ừm, là con trai.
Căn hộ thực sự đầy đủ những thứ cần thiết, mẹ của Phó Xuyên đã đến thành phố Yến và sửa sang lại căn phòng này vào năm ngoái, đồ dùng học tập cũng được để riêng trong phòng làm việc.
Phó Xuyên chỉ muốn tìm một cái cớ để ra ngoài hít thở không khí trong lành, may mà người giúp việc không có truy hỏi quá nhiều.
Thành phố Yến với anh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mỗi kỳ nghỉ đông và hè, anh đều đến núi Lộc Cốc để nghỉ ngơi, nhưng đây là lần đầu tiên anh đặt chân vào khu vực trung tâm thành phố.
So với Bắc Kinh, khu trung tâm ở đây giống như một vùng quê. Dù có nhiều toà nhà cao tầng, nhưng nơi này vẫn mang lại cảm giác bụi bặm và lộn xộn.
Giao thông, người đi bộ trên đường đều khiến anh cảm thấy có chút không hợp.
Anh tùy ý tìm một cửa hàng tiện lợi, lấy một quyển vở, đứng ở quầy thu ngân và lắng nghe bà chủ cửa hàng nói điện thoại bằng giọng phổ thông không chuẩn lắm, trong lời nói tràn đầy sự tự hào.
“Con trai tôi thi đậu vào một trung học danh tiếng, chính là trường mà thủ khoa tỉnh Diêu gì đó, đúng rồi, Diêu Nhất đang ở trong đó, bà cũng nhanh chóng tìm người cho Tiểu Đông vào. Đừng mắng nó nữa, cậu… năm đồng.” Bà chủ cửa hàng giơ một tay ra hiệu cho Phó Xuyên.
Một lần nữa lại là Diêu Nhất, Phó Xuyên nghĩ, trong thành phố Yến này, chỉ xếp hạng của một kỳ thi mà lại có thể lan truyền rầm rộ như vậy.
Trong những ngày qua, hai chữ này đã trở thành từ quen thuộc bên tai anh. Ngày đầu khai giảng, hiệu trưởng đã nhắc đến Diêu Nhất để khuyến khích họ, hôm nay lại gặp phải liên tiếp.
Thì ra thành phố Yến lại nhỏ bé như vậy sao?
Phó Xuyên đi trên phố, luôn có người thấy anh rồi quay đầu hoặc dừng lại thì thầm với nhau.
Thân hình cao ráo, gương mặt tuấn tú đủ để thu hút sự chú ý của người qua đường, chưa kể anh còn có mái tóc dài đen mượt.
Phó Xuyên đã quen với điều đó. Ngày xưa, thầy giáo và bố mẹ đã bảo anh nuôi tóc dài để dưỡng sinh, từ đó ý kiến của anh không còn là điều anh có thể tự quyết định.
【Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù Diêu Nhất trông có vẻ nghèo nàn, nhưng thực ra nhà cô ấy rất khá giả! ?( ̄▽ ̄*)?】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");