Không Hẹn Ước

Chương 84: Hoạ chẳng may rơi xuống đầu




Có lẽ Quỳnh đã đánh giá bản thân quá cao, hôm đó cô chuẩn bị bánh trái đến để chào hỏi ba mẹ Kha, ai ngờ không một ai cho cô vào phòng bệnh cả, mẹ Kha khi thấy cô thì sập cửa lại, mặc cho cô có gõ cửa như thế nào cũng không chịu mở. Còn chưa gõ được bao lâu thì nhân viên bảo vệ đã lên tới để mời cô đi, tránh làm phiền bệnh nhân khác, mà khu này cũng là khu vip của bệnh viện cho nên ai cũng không phải dễ bị đụng vào.

Nhà Kha còn khó vào hơn, cô phục kích lâu ơi là lâu vẫn không thể nào vào để nói chuyện với ông bà, đừng nói là giải thích.

Chuyện này chưa qua đi thì chuyện khác lại đến, sau khi bị đuổi việc, Thúy điên cuồng nhắn tin tán tỉnh cô, khi thì hỏi cô đang làm gì, khi thì theo sát cô khi cô ở Sài Gòn. Một hai lần chị Kha còn không để ý, nhưng đến mức em ấy dây dưa như vậy, hai người cũng cãi nhau một trận.

Cô block Thúy, nhờ nhân viên của mình chặn em ấy lại, em ấy lại đổi chiến thuật sang mềm mỏng dịu dàng, cố tình chọc cho chị Kha tức ơi là tức rồi mới tìm gặp cô khóc lóc xin lỗi. Lúc này cô không nhịn nổi nữa rồi, vung tay lên tát Thúy một cái, mắng: "Coi như chị xin em, bớt coi phim lại một chút dùm chị được không? Em cố tình chọc cho bọn chị cãi nhau rồi nói vợ chị nhỏ nhen đúng không? Chị nói cho em biết nếu em mà nhắn cho chị Kha một tin nào nữa chị chặt tay em."

"Chị..."

Gò má của Thúy đỏ lên, cô biết cái tát của mình dùng lực như thế nào, chắc là một hai ngày cũng không hết được.

"Đừng để chị nói nhiều."

"Thật ra chị có yêu em..." Thúy ôm gò má sưng đỏ của mình, nước mắt rơi mỗi lúc càng nhiều, "Tại con mụ đó thôi đúng không? Nếu chị không yêu em thì chị nhắc em đi nghỉ sớm làm gì, nếu chị không yêu em, tại sao nhìn em? Tại sao hỏi về em? Chị có thích em, chị thừa nhận đi. Bây giờ em không cần gì cả, em làʍ ŧìиɦ nhân của chị cũng được... Chị thừa nhận là chị yêu em đi được không?"

Đầu óc của Quỳnh như quay cuồng, cô nhớ lại những chuyện mình đã từng làm trước đây, chẳng lẽ em ấy nghĩ cô thích em ấy thật sao?

"Trời đất ơi, em làm tới mười một giờ còn chưa nghỉ, nhắn tin báo cáo cho chị inh ỏi nên chị mới nhắc em đi nghỉ sớm, chứ không chẳng lẽ đợi em nhắn chị tới một giờ sáng? Chị nhìn em? Chị nhìn hết mọi người chứ không phải nhìn một mình em! Còn em đi đâu bỏ công việc lại chẳng lẽ chị không được quyền hỏi? Chị là sếp của em cơ mà."

"Tại bả đẹp, bả là ngôi sao đúng không?"

Em ấy vẫn ngoan cố hỏi lại.

"Đúng."

"Chị..."

Nói rồi em ấy quay đầu bỏ đi, cô hi vọng lần này có thể dập tắt em ấy một cách triệt để, cứ như hồn ma bóng quế như thế này báo hại cuộc sống yên bình của cô và chị Kha cũng bị đảo lộn. Có hôm về tới nhà chị ấy còn ghẹo cô, bảo cô đi đâu cũng ghẹo hết người này người kia, gái theo về tận Sài Gòn. Cô cũng oan thật, cô còn chẳng ghẹo ai ngoài chị.

Hai tháng sau mọi chuyện rốt cuộc cũng yên ổn, cuộc sống của hai người êm đẹp hơn nhiều. Buổi sáng Kha chạy bộ vòng quay khu chị ấy ở trước khi đi làm, mặc dù rất buồn ngủ như sáng nào cô cũng ráng thức cùng chị ấy, tự rèn cho mình một thói quen chạy bộ.

Chị ấy chạy được một vòng, mồ hôi thấm ra ở bên trán còn cô thì sắp mệt đến độ bở hơi tai rồi, còn định xin xỏ chị ấy cho nghỉ một lúc thì nghe tiếng động cơ xe máy rất to chạy đến chỗ hai người, cô tưởng là xe phân khối lớn nên mới hơi nghiêng người che cho chị ấy vì sợ rằng xe chạy nhanh như vậy vô tình va vào chị. Ai ngờ vừa che cho chị xong đã thấy ai dội thứ gì rất nóng vào người mình, nghe tiếng chị hét thất thanh càng làm cô hoảng hơn.

Đến lúc cô biết được thứ gì dội vào lưng mình, cô vội vã ngăn chị lại, cô sợ.

"Lùi lại!"

Chị đã khóc oa oa lên rồi, còn chẳng tỉnh táo để nghe tiếng cô nói.

"LÙI LẠI! EM BẢO CHỊ LÙI LẠI."

Lúc này chị mới sợ hãi lùi về phía sau lưng, tránh xa khỏi cô.

"Có sao không?" Thấy chị ngoan như vậy cho nên cô hỏi, nhìn mặt chị không giống như bị phỏng, nhưng cô sợ một vài giọt li ti có thể làm hỏng thân thể ngọc ngà của chị.

"Không..." Chị khóc òa lên, lắc đầu bảo rằng mình không sao.

Cô với tay cởi đi chiếc áo khoác của mình, còn ráng cởϊ áσ thun ngoài sao cho không động đến mặt, tránh phỏng lan ra chỗ khác. Cởi xong mới kêu chị đưa cho mình chai nước lạnh của chị, dội hết chai lên lưng mình xong mới thấy chị đi gọi một chiếc taxi rồi.

"Ngồi cạnh tài xế đi, em ngồi ghế sau được rồi."

Cố gắng bình tĩnh để dặn dò chị, mặc dù sau lưng cô nóng đến bỏng rát. Rất may là bệnh viện gần nhà chị, đi chưa được ba phút đã tới, lúc đưa vào gặp bác sĩ cô đã mệt mỏi thiếp đi rồi. Đến lúc tỉnh lại đã thấy chị ngồi bên giường mình, tuy chị không khóc nữa nhưng đôi mắt chị sưng đỏ lên dữ tợn, thấy cô tỉnh, chị lấy cho cô một cốc nước để dỗ cô uống, cô vừa lên tiếng hỏi một câu chị lại khóc òa lên, cô nghe mà xót ở trong lòng.

"Em còn hỏi chị có sao không gì nữa? Sao mà chị ổn được? Người chị yêu phỏng nặng như vậy em hỏi chị làm sao ổn được?"

Cô mỉm cười, còn trêu chị: "May mà không phỏng chị, phỏng chị em xót lắm. Nhất là mặt..."

Còn chưa nói xong cô đã trầm ngâm hơn, mặt, bỗng nhiên cô nhớ lại Thúy đã từng hỏi cô có phải cô yêu chị vì chị đẹp hay không, và cô đã trả lời đúng. Nếu xét về tư thế, cô có cảm giác hai người đó muốn dội nước sôi vào người chị hơn là cô, rõ ràng là nhắm đến chị, nhưng cô đã cản lại hết rồi.

Cũng may là cô đã cản thay cho chị, nếu mà một ca cháo nóng như vậy đổ vào mặt chị, cô nghĩ rằng cuộc sống của chị từ nay chấm dứt rồi, cho dù có cô ở bên an ủi chị cũng không thể nào vực dậy được, cũng may, cô thấy trong họa còn có phúc. Trong lòng cảm thấy biết ơn không thôi.

Tỉnh lại một lúc cô lại buồn ngủ, có lẽ là do tác dụng của thuốc, nửa đêm khi cô tỉnh lại còn thấy chị đang nắm chặt tay mình, nước mắt trên má còn chưa khô. Cô vươn tay lau chúng đi, nhưng cô không còn sức bế chị lên nằm chung giường với mình, bả vai của cô đau nhức vì vết phỏng nên đành để chị nửa nằm nửa ngồi như vậy.

Với tay lấy điện thoại định nhắn cho người của mình tìm Thúy trả đũa, nhắn qua nhắn lại một lúc thì người của cô bảo rằng Thúy cũng đang nhập viện rồi, là người nhà Kha đánh cho một trận. Người của cô còn bảo rằng chị Kha rất giận nên cho người nhà của mình ra tay rất nặng, hắn nghĩ rằng chắc Thúy cũng phải tổn thương kha khá, nằm phải lâu lắm mới ra khỏi viện được.

Cô nhìn gương mặt đầy suy tư của chị, có vẻ như cô lại làm chị lo lắng nữa rồi.

Bên phía nhà của Kha cũng có một đêm mất ngủ, anh ba của Kha về báo cho ba mẹ nghe hôm nay Kha suýt chút bị người ta tạt nước sôi, may mà Quỳnh cản lại, ba của Kha vừa mới về nhà lại nhập viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.