Buổi sáng cô dậy sớm hơn chị, đi làm đồ ăn sáng rồi mới quyết định đi vào phòng gọi chị dậy, chỉ cần cô gọi hai tiếng chị đã ừm hửm trong miệng rồi tỉnh dậy vươn vai, trông bộ dạng lười biếng y hệt một chú sâu lười. Cô vui vẻ hỏi chị: "Chào buổi sáng chị Kha, em chụp chị được không?"
Thú thật mà nói bộ dáng vừa mới tỉnh dậy sau cơn say của Kha rất thu hút, nhất là khi chị uể oải lười biếng trong chiếc chăn dày, cô nghĩ lúc này mà chị cho phép cô chụp thì thật tuyệt.
"Chụp?" Chị lười biếng dụi mắt.
Kyoko gật đầu liên tục: "Đúng rồi, em chụp vài tấm thôi."
Chị cũng không ngạc nhiên lắm với những đòi hỏi vô lý của cô, cũng cho phép cô chụp ảnh. Những tấm này chụp chị kiểu rất phóng khoáng, không có phong cách, không có make up, bối cảnh chỉ là một người lười biếng trên giường. Nhưng vì là Kha nên sự lười biếng trên giường cũng trở nên thật nghệ thuật.
Chỉ ở lại được thêm hai ngày nữa là hai người phải khăn gói về lại Sài Gòn vì chị có lịch trình, nhưng dù sao với Kyoko như vậy cũng là quá đủ. Chị lại tiếp tục vào guồng quay của chị, cô cũng bận rộn với những dự án chụp ảnh của mình, nhưng mỗi buổi tối gia đình ba người đều tranh thủ về nhà ăn cơm, không khí gia đình rất đầm ấm.
Ngày thứ tư có người book lịch chụp ảnh của cô cho nên cô phải chụp hết cả buổi sáng, một ekip nhỏ của cô tuy là ekip không được đào tào bài bản nhưng chụp ra những bức ảnh vẫn xứng đáng với giá tiền khách hàng bỏ ra, vậy nên cho dù không có studio chính thức Kyoko vẫn có thể kiếm tiền bằng nghề chụp ảnh dạo này.
Sau khi chụp xong, Kyoko thấy tin nhắn của An nhắn mình từ mười giờ sáng, cô ấn vào xem thì thấy An nhắn rằng mẹ mình đi đâu mất rồi. Kyoko xem đồng hồ đeo tay của mình, thì thầm: "Thôi chết rồi..."
Hai người đã dặn nhau ngày hôm nay phải trông chừng Kha thật kĩ, tránh cho Kha đi ra ngoài vào ngày này, không hiểu sao sáng sớm cô lại quên hẳn.
Cô vội vàng giao hết việc còn lại cho các bạn, còn mình thì lái xe đến nhà riêng của ba mẹ Quỳnh.
Không sai, hôm nay là ngày Quỳnh đính hôn.
Vì nhà của Quỳnh cũng giàu có cho nên bữa tiệc đính hôn được diễn ra khá hoành tráng, Kyoko đậu xe cũng không được đành phải gửi xe bên ngoài đầu hẻm. Cô đi lướt qua nhà Quỳnh, từ cổng đã trang trí bằng hoa tươi, trên biển còn đề ba chữ "Lễ Đính Hôn". Cô nghĩ nếu mà chị Kha thấy được ba chữ này chắc chị ấy sẽ buồn lắm, trên ai hết cô biết chị ấy còn yêu Quỳnh nhiều cỡ nào.
Cô đi kiếm rất lâu cũng không thấy chị lảng vảng gần đó, thậm chí cô đã đi qua đi lại con hẻm này ba bốn lần cũng không tìm thấy chị, đến khi cô bỏ cuộc rồi đi về xe mình để kiếm điện thoại gọi cho chị, thì chị lại xuất hiện bên ngoài xe của cô. Từ trong xe nhìn ra, chị trong bết bát không thể tả nổi, mái tóc thì rối bời, giống như vừa rồi chị vừa làm loạn một trận thật lớn.
Chị rất kiên nhẫn gõ cửa xe cô, cô ngay lập tức mở khóa để chị có thể đi vào. Cô hỏi chị đi đâu làm gì cả buổi nhưng chị không trả lời cô, vì vậy nên cô bất lực, đành phải chạy xe về nhà chị. Đến khi cô đỗ xe vào bãi đỗ xe rồi, nhìn sang cửa kính bên chỗ chị thì phát hiện chị đã dựa đầu vào cửa mà khóc từ lúc nào, cô quyết định không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng dời đầu chị đang gục bên cạnh cửa sổ kia sang bên phía mình, để chị gục đầu vào vai cô mà khóc.
Chị chỉ dụi đầu vào vai cô, nghe tiếng chị khe khẽ, rồi từ từ lại lớn dần, rồi khóc nấc lên trên vai cô.
Chưa bao giờ cô khóc cùng chị như hôm nay, nghe tiếng khóc của chị tuyệt vọng đến nỗi cô nghĩ rằng nếu cô là chị sẽ không gượng dậy nổi, cô đau đến mức nước mắt của mình cũng rơi lúc nào không hay.
Nghe tiếng người mình yêu khóc nhưng lại chẳng thể làm gì ngoại trừ vuốt ve tấm lưng đang run rẩy kia để chúng bình ổn lại, cô biết chị tuy đã chia tay với Quỳnh rồi nhưng vẫn rất yêu, chị không chấp nhận được sự thật rằng Quỳnh đã rời xa mình và đi lấy chồng. Có lẽ vẫn như chị từng nói, chị nghĩ Quỳnh vẫn còn yêu chị, vậy nên chị càng không thể chấp nhận nổi.
Lác đác có vài chiếc xe đến rồi lại đi, tiếng khóc của chị cũng nhỏ dần, cô lau vội nước mắt trên mặt mình để chị không biết rằng mình cũng đã khóc. Đợi đến khi chị ổn định rồi mới ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sưng húp lên đến đáng thương, cô đưa tay chạm nhẹ vào chúng, nhẹ nhàng như đang đụng vào một cánh hồng mỏng manh.
"Khóc hôm nay nữa là đủ rồi, không được khóc nữa nhé?"
"Nốt hôm nay thôi..."
Cô không biết rằng ngày hôm nay chị đã đến từ sớm, nhưng mà người nhà của Quỳnh đặc biệt dặn dò rằng cấm Kha vào, lảng vảng cũng không được. Chị đứng gần gần đó thì bị một đám đàn ông xô chị ra ngoài, chị vẫn cố chấp đứng, nhưng bọn họ chẳng nhượng bộ một chút nào, xô đẩy đến khi chị té ngã ra đất mới thôi. Chị cứng lòng nói chị sẽ đứng xa, không phá Quỳnh, nhưng bọn họ còn chẳng cho phép chị đứng đó, cố gắng đem chị đuổi đi thật xa.
Chị đi bộ lại gần gần khu nhà Quỳnh thì phát hiện xe cô đang đỗ, vậy nên chị gõ cửa, dáng vẻ thảm hại đó là do bọn họ xô đẩy mà ra.
Bên kia nơi nhộn nhịp pháo hoa, Quỳnh tức giận xô đẩy hết mỹ phẩm trên bàn của mình, ngăn cản không cho thợ make up trang điểm cho mình. Cha của cô tức giận vô cùng, ông đến phòng của cô cho cô một bạt tay vào mặt, mắng: "Con đ* đó đang ở trước cửa nhà, mày mà không trang điểm rồi mau ra làm lễ thì tao cho con đ* trang điểm thay mày."
Đương nhiên Quỳnh biết điều này có nghĩa là gì, "trang điểm" trong miệng ông chính là tạt axit Kha, ông nói với cô một ngàn lần điều này rồi. Đợi đến khi ông đi rồi, nhân viên make up mới ái ngại trang điểm cho cô, lúc này mẹ cô cũng đau lòng đến rớt nước mắt, bà sờ lên gương mặt bé bỏng của con gái mình, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
"Mẹ xin lỗi con..."
Quỳnh ngang ngạnh lau đi giọt nước mắt trên mặt mình, bảo rằng: "Lấy chồng thì lấy chồng, mẹ nhờ người nhẹ tay với Kha dùm con, con biết ơn ba mẹ nhiều..."
"Con bé về rồi, bác Kiều nói với mẹ là Kha lên xe về rồi."
"Chị ấy..."
Quỳnh định hỏi rằng chị ấy trông có buồn không nhưng lời ra khỏi miệng cũng không muốn nói nữa, rõ là hai người đã chia tay rồi nhưng chị ấy vẫn thương cô mới tới nơi này, hỏi chị ấy có buồn không không phải là một câu hỏi thừa thãi sao?
"Vậy là được, cám ơn mẹ."
Quỳnh ra hiệu cho nhân viên trang điểm cứ tiếp tục, nhưng cho dù có cố gắng che cỡ nào thì bạt tay ban nãy cũng rất nặng, chúng ửng ửng hồng bên má phải, dùng bao nhiêu má hồng cũng không che đi được.
Cô tự nhìn mình trong gương, tự nở ra một nụ cười buồn, người phụ nữ cô yêu nhất cô còn chẳng bảo vệ được, ngay cả hạnh phúc cả đời của cô còn bị ba cô định đoạt, cô sống, cô vùng vẫy đi chăng nữa cũng còn ý nghĩa gì?
Bên ngoài báo chí báo rằng Quỳnh đã đính hôn xong, chỉ có người trong nhà mới biết rằng hôm đó bác sĩ phải đến nhà Quỳnh, đông và bí mật.
Hôm đó Quỳnh đã nốc hết cả hộp thuốc cảm mình có, ý định từ bỏ mạng sống rõ ràng. Nhưng đáng tiếc hôm đó quá nổi bật và cô đã được cứu, không những không giải thoát được cho quãng thời gian giam cầm của cô, ngược lại còn làm chị bị đánh một trận nhừ tử mà chị còn không biết tại sao.
Hôm cô tỉnh lại, ba cô vứt một đống báo của Kha lên giường cô, bảo rằng: "Mày mà chết thì tao cũng không cho con đ* này sống yên đâu. Tao không cho nó chết, tao cho nó sống không được chết không xong."
Quỳnh vội vàng cầm báo lên coi, trong tim như có cái gì đó thắt lại, cô tức giận vò chặt tờ báo trong tay mình mà quát lên: "Ba gϊếŧ con luôn đi! Ba gϊếŧ con gái nhà người khác làm gì? Chứng tỏ ba quá bất lực thôi, ba không dạy được con gái ba mà!"
Một cái tát chát chúa vang lên, nhưng Quỳnh đã quá quen với điều này.
"Đánh! Tối ngày ba chỉ biết đánh! Đúng là ngoại trừ bạo lực ba chẳng biết làm gì khác!" Quỳnh cười giễu.
Nhưng kể từ ngày hôm đó cô làm gì cũng có người theo cô, một tấc cũng không được rời.