Phải hơn hai tháng hai người chia tay, Quỳnh mới gặp lại Kha. Thế giới của người nổi tiếng rất rộng lớn, nếu người ta đã không muốn gặp thì cho dù Quỳnh có giăng thiên la địa võng cũng không gặp được. Có hôm có người bảo với cô rằng thấy chị Kha ở studio, cô vội phóng xe tới thì thấy đoàn đội của chị đi cả rồi, bỏ lại những nhân viên đang thu dọn tàn cuộc, có hôm có người bảo cô rằng mười giờ chị sẽ đến dự sự kiện, nhưng cô đợi mãi đợi mãi, kém năm phút mười giờ chị mới tới, vừa tới fans đã ùa vào bao quanh lấy chị, còn có cả phóng viên, Quỳnh đứng từ đằng xa nhìn vào mà cảm thấy bất lực không thôi.
Hơn hai tháng nay chưa ngày nào cô thôi nhớ chị, ngày trước cô còn nghĩ rằng tình yêu là thứ có cũng được không có cũng được, yêu chị vậy thôi nhưng đến khi chị muốn đi cô sẽ chia tay với chị trong sự thanh thản. Nhưng hai tháng nay quá tồi tệ với cô, lúc làm việc cô cũng nhớ đến chị, lúc rảnh rỗi cũng nhớ, cô nhắn tin nhưng chị không trả lời, nhìn những dòng chữ đã nhận lạnh lẽo khiến cô như chơi vơi trong tuyệt vọng.
Nếu như quay lại ngày hôm đó, cô nhất định sẽ nằm bên cạnh chị, ôm lấy chị và nói rằng cô đợi chị ly hôn, cô sẽ chịu trách nhiệm cuộc đời chị. Nếu như quay lại ngày hôm đó... Quỳnh nằm yên trên giường, nước mắt lại rơi mà chẳng hay, nếu quay lại ngày hôm đó cô nhất định cho chị biết rằng cô nghiêm túc trong cuộc tình này. Liệu bây giờ có quá trễ để bắt đầu lại?
Điện thoại reo cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn ấm nóng trên má, tằng hắng một cái để làm thanh cổ họng của mình để trả lời. Trong điện thoại là tiếng bạn cô – Trang, còn nói với vẻ rất gấp gáp:
"Ê mày, hôm nay sinh nhật của anh Bình, mày nhớ hôm trước tao nói không?"
Anh Bình là một diễn viên có tiếng trong nghề, anh có độ nổi tiếng cao và không hay dính scandal, nếu nói bên nữ có chị Kha thì bên nam có anh Bình, hai người là hai khái niệm tiêu biểu về sự vươn lên và quyết tâm trong giới showbiz này, họ thanh sạch và nổi tiếng theo cách của riêng họ. Sinh nhật anh Bình cô cũng biết, nhưng vì quen không thân lắm cho nên cô cũng không đến dự.
"Không ấy mày đến liền đi, tao ra cổng đón."
"Để làm gì?" Quỳnh không còn một chút kiên nhẫn nào, người cô như một cái bong bóng bị xì sạch cả hơi, chẳng còn một miếng hơi nào cả.
"Mày không biết năm nào bà Kha cũng đi chúc mừng sinh nhật anh Bình hả? Kém vậy? Bà Kha bả tới rồi kìa, tao còn thấy bả đang rảnh nữa, bả đang đứng ăn linh tinh nè."
Trang chụp vội một tấm Kha đang đứng ăn gửi cho Quỳnh, Quỳnh ngay lập tức ném điện thoại xuống giường, nhào lại tủ đồ tìm cho mình một cái váy đi tiệc trang trọng. Chẳng cần ai make up cho mình, tự thân Quỳnh đi đường quyền trên mặt, trang điểm vội vàng nên mắt còn chả thèm tô tô vẽ vẽ như mọi ngày, chỉ quệt lên một đường hồng hồng cam cam cho bắt mắt vậy thôi.
Cô bắt một chiếc taxi đến bữa tiệc, Trang đón cô từ ngoài cổng, giải thích với mấy anh bảo vệ rằng đây là em gái trong nghề của anh Bình. Mà mấy anh bảo vệ cũng biết Quỳnh, xác định không phải là nhà báo nên cho vào trong. Bữa tiệc tổ chức ở ngoài trời, Trang dắt cô đi vào bên trong khu vực sảnh tiệc, mắt cô đảo đi lung tung để kiếm người, rốt cuộc cũng tìm thấy chị Kha đang đứng.
Chị ấy đang đứng chính giữa một nhóm người, Quỳnh biết những người này, hầu như tất cả là bạn cùng thời của cô, đang cùng cô kiếm tên tuổi trên màn ảnh. Đương nhiên là những kẻ như Quỳnh sẽ thích tiếp xúc với chị Kha, học hỏi thêm kinh nghiệm, nếu may mắn còn có thể được chị giới thiệu cho vài mối quan hệ tốt, chẳng hạn như được chị sắp xếp đi học. Quỳnh mặt dày tiến vào đám đông, cô nhìn chị, chị cũng chẳng thèm tránh ánh mắt của cô, cứ thế hai người nhìn trực diện lẫn nhau.
Cô gọi một tiếng, "Chị Kha."
Chị hơi cười, chào lại cô một tiếng.
Mọi người hùa nhau bảo rằng phim của hai người đóng rất ổn, toàn là những lời khen sáo rỗng mà Quỳnh nghe từ khi phim hot tới tận bây giờ. Ngay giây phút này cô muốn gạt hết tất cả họ đi chỉ chừa lại mình chị, cô nhớ chị đến mức sắp phát điên rồi.
"Chị Kha, chuyện chị nhờ em làm xong rồi..."
Cô ra vẻ ấp úng nói, đám em út nghe hai người bắt đầu nói chuyện riêng nên cũng ngại, nói thêm vài ba câu nữa cũng tản đi chừa lại không gian riêng cho hai người. Mà chị Kha rất thong thả, trong khi cô thì sợ chị bỏ đi đến cuống cả lên, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Chị ấy quay người lại bàn, gắp một miếng bánh nhỏ đặt lên dĩa rồi bỏ bánh vào miệng, chẳng thèm để ý đến cô nữa.
"Kha ơi, đừng giận em nữa được không? Chị biết hai tháng này em sống khổ sở thế nào không? Không có bữa nào em không nhớ chị hết, em biết chị muốn ly hôn, em xin lỗi vì lúc đó em có nghĩ là hơi gấp, nhưng bây giờ em thông suốt rồi. Em muốn chị là của riêng em thôi, Kha, nhìn em một chút đi được không?"
Chị ấy chầm chậm quay người lại nhìn cô, có phải cô nhìn nhầm hay không, trên mắt chị ấy cũng đang rưng rưng nước mắt.
"Em không thương chị."
Chị cúi mặt xuống rất thấp, nhưng cô đứng trước chị nên vẫn thấy được những giọt nước mắt rưng rưng kia đã rơi xuống rồi. Chị lại cho một cái bánh khác vào miệng mình, bên má chị phồng lên, chị cố gắng nhai để không khóc nữa nhưng càng lúc càng khiến bả vai của chị run lên dữ dội.
Cô kéo chị vào góc tối của sân vườn, hai người đứng núp sau tàng cây, đợi đến lúc yên ổn rồi cô mới ôm chị vào lòng vỗ về, hệt như đang dỗ dành trẻ con: "Em xin lỗi, em xin lỗi, Kha ơi, chúng mình đừng giận nhau nữa nha?"
Khi chị ấy ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt long lanh ánh nước mỹ lệ vô cùng, chị ấy kéo cô xuống để hôn lên môi cô, lúc này cô mới biết hai người nhớ nhau đến độ nào. Cô cũng đè chặt chị vào thân cây vững chãi phía sau, từng chút từng chút một tước đi hơi thở của chị, được chị nhiệt tình đáp lại khiến cô cảm thấy nụ hôn này hệt như trong mơ.
Thì ra hai người còn có thể quay lại, cô hạnh phúc đến độ trái tim cũng rộn ràng trong lồng ngực, cô đã nghĩ rằng hai người sẽ phải xa nhau mãi mãi. Nhưng sự thật là ông trời vẫn cho cô có cơ hội ở bên chị lần nữa.
Sau hai tháng trời mất ăn mất ngủ, cuối cùng tối nay Quỳnh cũng có thể ngủ ngon rồi.
Hôn nhau đến lem cả son, lúc buông nhau ra thấy son của chị Kha bay hết cả rồi, máu dê xồm của Quỳnh lại được dịp nổi lên. Cũng không trách cô được vì cô đã xa người cô yêu hai tháng, nhớ nhung cũng là chuyện đương nhiên, vậy nên cô lại lần mò làm chuyện dâm tặc cũng không ai trách được.
"Dừng."
Cả thế giới không trách cô nhưng chị Kha ngăn cản cô, chị đem bàn tay của cô trên ngực mình dời xuống, nắm chặt chúng không cho chúng động đậy nữa. Cô vùng vẫy trong sự vô vọng, giương đôi mắt đáng thương nhìn chị.
"Đừng làm ở đây, mình trốn đi!"
Chị nói, rõ là chị đang vẽ đường cho hươu chạy.
Nhưng cô biết được rằng hai tháng nay không phải chỉ mình cô nhớ chị, chị cũng nhớ cô rất nhiều.
Như vậy với cô đã là đủ.