Không Hẹn Mà Đến

Chương 7




Cao Tuấn lại lái xe lên đường, đưa Nguyễn Chân Chân tới đồn cảnh sát lập biên bản. Xe vừa dừng trước đồn cảnh sát, tình cờ có một khách hàng gọi điện cho Cao Tuấn, không biết có việc gì, cứ nói mãi không dứt. Cao Tuấn bất đắc dĩ, liếc nhìn Nguyễn Chân Chân, dùng ngón tay ra hiệu cho cô vào trước.

Nguyễn Chân Chân gật gật đầu, một mình xuống xe, vào đồn cảnh sát ghi biên bản. Đến lúc mọi việc xong xuôi, cảnh sát đưa biên nhận lập án, đã hơn một giờ đêm. Tối qua, Nguyễn Chân Chân cả đêm không ngủ, hôm nay lại lăn lộn đến nửa đêm, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, khi ra khỏi đồn cảnh sát, chân cũng bắt đầu nh ũn ra.

Cao Tuấn đang đứng ngoài xe, không ngờ vẫn còn nói chuyện với khách hàng, anh liếc thoáng qua cô, vội vàng kết thúc cuộc gọi, nói: “Lên xe, tôi đưa cô về.”

Nguyễn Chân Chân nhìn cánh tay bị thương của anh, lắc đầu: “Không cần, cứ để tôi lái đi, đưa anh đến khách sạn trước, sau đó tôi quay về.”

“Cô muốn ở khách sạn với tôi không?” Anh hỏi.

Cô ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, anh nghiêng đầu vào trong xe, “Mau lên, cứ lề mề nữa là trời sáng luôn đấy.”

Nguyễn Chân Chân ngoan ngoãn leo lên xe, miệng khẽ lẩm bẩm: “Thực xin lỗi anh.”

Dường như Cao Tuấn không nghe thấy, trực tiếp ngồi vào xe.

Đồn cảnh sát cách nhà Nguyễn Chân Chân không xa, nhưng bây giờ trời tối đường trơn, cho dù vắng vẻ, Cao Tuấn cũng không dám lái xe nhanh, chỉ có thể lái chầm chậm về phía trước. Trong xe yên tĩnh, máy sưởi bật lên, Nguyễn Chân Chân càng thêm buồn ngủ, đầu óc mơ màng dựa vào lưng ghế.

“Kiên trì một chút, đừng ngủ.” Cao Tuấn đột nhiên nói.

Nguyễn Chân Chân bị giọng nói của anh làm cho giật mình, lập tức tỉnh táo vài phần, vội vàng ngồi thẳng dậy, biện hộ cho mình: “Tôi không buồn ngủ.”

Cao Tuấn nghe vậy cười khẽ, không vạch trần cô, chỉ nói: “Không buồn ngủ thì tốt.”

Cánh tay trái bị thương của anh buông thõng bên người, đầu ngón tay trái đặt nhẹ trên vô lăng, căn bản không cử động nhiều, hoàn toàn nhờ vào tay phải cầm vô lăng. Nguyễn Chân Chân yên lặng nhìn một hồi, cuối cùng dời tầm mắt.

Xe chạy đến dưới lầu nhà cô, anh vẫn muốn đưa cô lên lầu, lần này Nguyễn Chân Chân không từ chối, thậm chí đến cửa nhà còn mời anh vào. “Vào nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó rồi hẵng đi.”

Hai người lăn lộn từ trưa tới giờ, cũng chỉ ăn hơn nửa chén cháo. Cô đã đói cồn cào rồi, huống chi anh còn bị bệnh dạ dày.

Cao Tuấn khẽ nhướng mày, tựa hồ hơi bất ngờ, do dự một chút, đi theo cô vào nhà. Căn hộ có ba phòng vuông vắn, phòng khách và phòng ngủ nằm ở phía nam, phía bắc là phòng cho khách và gian thư phòng nhỏ. Tất cả cửa phòng đều mở ra, bên trong rất sạch sẽ gọn gàng. Anh yên lặng quan sát căn nhà, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, rất nhanh, anh liền nhận ra vấn đề, cả căn nhà không có lấy một tấm ảnh của nam chủ nhân, bày trên giá sách đều là ảnh đơn của Nguyễn Chân Chân.

Nguyễn Chân Chân nhìn ra nghi hoặc của anh, do dự một lúc, giải thích: “Người nhà sợ tôi nhìn vật nhớ người, nên đã mang hết ảnh của anh ấy đi.”

“Ồ, là vậy à.” Cao Tuấn hoàn hồn, hơi gượng gạo chuyển chủ đề, “Có mì không? Chỉ cần nấu mềm chút là ăn được.”

Nguyễn Chân Chân cười cười, bảo anh nghỉ ngơi ở phòng khách trước, còn mình thì cởi áo khoác đi vào bếp. Mở tủ lạnh ra mới phát hiện bên trong trống rỗng, ngoại trừ hai mớ rau xanh và mấy quả trứng gà, hầu như không còn gì khác. Cô do dự hồi lâu, lấy rau xanh và hai quả trứng gà ra, lại lục lọi trong tủ bếp nửa ngày, mới tìm được một gói miến tàu.

Đầu óc ngày càng mơ màng. Lúc rửa rau, cô cố ý vặn vòi nước lạnh, lấy tay hứng nước vỗ lên trán, mới cảm thấy tỉnh táo đôi chút.

Cắt rau cải xanh ra miếng nhỏ, đánh trứng gà vào chén trước, chờ miến tàu trong nồi chín mềm nát, nước mì sôi sùng sục lên, mới cẩn thận đổ trứng vào, rắc rau lên tắt bếp.

“Mì nấu xong rồi, vào ăn đi.” Cô hướng về phòng khách nói một câu, thật lâu sau không có phản hồi, cô đi ra nhìn, thấy Cao Tuấn nằm ngửa trên sô pha, lông mày hơi nhíu, hai mắt nhắm nghiền, không biết thiếp đi từ lúc nào.

Chắc anh mệt mỏi hơn cô nhiều.

Nguyễn Chân Chân yên lặng đứng nhìn một lát, sau đó đi tới định đánh thức anh, không ngờ vừa bước đến trước mặt, anh lại đột ngột mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như đao, nhìn thẳng vào cô. Cô giật mình, bàn tay vươn ra tính vỗ vai anh dừng lại giữa không trung.

Cao Tuấn nhanh chóng cụp mắt xuống, khi nhìn lên lần nữa, sắc bén trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi và kiệt sức. Anh uể oải nằm đó không nhúc nhích, chỉ khàn giọng hỏi cô: “Nấu xong rồi à?”

Nguyễn Chân Chân hơi sững sờ, lúc này mới phản ứng lại, đứng thẳng người, lui về sau hai bước, đáp: “Ừm, thức dậy đi ăn trước, nếu như không ngại, ăn xong rồi đến phòng cho khách ngủ một lát đi.”

“Được.” Cao Tuấn đứng dậy khỏi sô pha, bước về phía bàn ăn, thản nhiên nói, “Đúng là có chút mệt, không muốn lặn lội đến khách sạn nữa, làm phiền ở lại nhà cô thêm một lát.”

Anh ngồi xuống bàn mới phát hiện mình chưa cởi áo khoác, lại đứng lên, một tay cởi áo khoác đưa cho Nguyễn Chân Chân, không khách khí nhờ vả: “Phiền cô xử lý vết máu trên ống tay áo, tôi chỉ đem một chiếc áo khoác này, e rằng ngày mai phải mặc nó đi ra ngoài.”

Không chỉ có áo khoác bị lưỡi dao xuyên thủng, còn có áo vest và áo sơ mi bên trong, nửa ống tay áo bên trái gần như thấm đẫm máu. Cô kinh hồn bạt vía nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Hay anh thay quần áo bên trong luôn đi, tôi tìm đồ của Hứa…”

“Không cần.” Anh ngắt lời cô, dịu giọng xuống, lại nói tiếp, “Xử lý áo khoác là được rồi.”

Nguyễn Chân Chân che giấu sự lúng túng, cúi đầu nhìn áo khoác, không khỏi có chút khó xử, giương mắt nhìn anh, nói: “Loại quần áo này chỉ có thể giặt khô, dính nước sẽ hỏng, hơn nữa, dù có giặt sạch cũng không mặc lại được, ống tay áo đều rách cả rồi.”

Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhếch miệng cười: “Cô không thấy lời mình nói rất mâu thuẫn sao?”

“Hả?” Cô kinh ngạc nhướng mày.

Cao Tuấn cầm đũa gõ nhẹ vào áo khoác trên tay cô, nói: “Tay áo rách rồi, cũng không mặc được nữa, còn sợ dính nước làm gì?”

Cô đứng đó, đầu óc vẫn chưa xoay chuyển được.

Anh lại kéo khóe môi: “Giặt trước đi, ngày mai có việc gấp, cho dù ra ngoài mua cái mới cũng phải mặc cái cũ đi, không thể ra đường với vết máu dọa người thế này.”

“Được rồi.” Cô gật gật đầu, ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Áo khoác này không thể ném vào máy giặt, cô lấy nước trong chậu, cẩn thận thấm ướt chỗ dính máu, dùng bàn chải lông mềm từ từ chà sạch vết máu. Áo khoác màu đen, máu dính vào cũng không quá rõ, cô tỉ mỉ lục soát từ trong ra ngoài, sợ bỏ sót chỗ nào khác.

Cô chà rất kỹ lưỡng, nhưng khi xử lý xong, áo khoác vẫn bị giày vò đến biến dạng.

Nguyễn Chân Chân hơi nhụt chí, ném áo khoác vào trong chậu, lấy điện thoại ra tìm chiếc áo khoác này, nhưng khi nhìn thấy giá cả thì càng bất lực. Đây chỉ là giá của chiếc áo khoác, còn áo sơ mi và áo vest trên người anh cũng rách như này, dựa theo giá áo khoác, với tài sản hiện tại của cô, tán gia bại sản cũng không đền nổi.

Lúc đầu cô chỉ bất lực cười khổ, sau đó nước mắt lại đột nhiên chảy xuống, cuối cùng không khống chế được cảm xúc, chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào cánh tay khóc rống.

Sao cô lại rơi vào mớ hỗn độn như thế này!

Cao Tuấn ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng gọi cô: “Nguyễn Chân Chân?”

“À, không có gì, anh chờ một chút, áo khoác sắp giặt xong rồi.” Cô hốt hoảng trả lời, luống cuống lau nước mắt, đứng dậy mở vòi nước rửa mặt. Thấy trên mặt không còn gì khác thường, mới cầm áo khoác đi ra ngoài.

Anh lặng lẽ quan sát cô, hỏi: “Cô có ăn mì không?”

“Có, lát nữa ăn.” Cô trả lời, cố ý tránh ánh mắt anh, treo áo khoác ướt đẫm lên móc, xoay người đi tới phòng cho khách, “Để tôi giúp anh dọn giường trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cao Tuấn không nói gì, đi theo cô, ôm cánh tay dựa vào cửa, yên lặng nhìn cô bận rộn. Giường rất gọn gàng, như chưa có ai sử dụng, nhưng cô vẫn tháo ga giường và chăn xuống, lấy trong tủ ra một bộ chăn ga mới toanh trải lên.

“Không cần phiền phức như vậy.” Anh nói, “Trời sắp sáng rồi, tôi cứ mặc quần áo rồi chợp mắt một lát là được.”

Nguyễn Chân Chân hơi khựng lại, nhưng không dừng lại, đến khi trải chăn ga xong, mới quay người đi ra ngoài. “Ngủ một lát cũng là ngủ, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi ăn chút mì.” Cô đi ngang qua anh, do dự một chút, quay người hỏi anh, “Ngày mai anh hẹn khách hàng mấy giờ?”

Anh kinh ngạc nhướng mày: “Có chuyện gì à?”

“Sáng mai tôi dậy sớm đi mua quần áo cho anh, có kịp không?” Cô hỏi.

“Không cần.” Anh lắc đầu, “Buổi sáng tôi đến khách sạn thay quần áo dự phòng là được.”

“Chẳng phải áo khoác không có dự phòng sao?” Cô lại hỏi.

Anh nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Áo khoác có thể cởi ra vắt trên tay.”

Nguyễn Chân Chân khẽ gật đầu, không nói gì nữa, trở tay đóng cửa phòng cho anh, một mình đi vào bếp. Miến tàu trong nồi đã nhừ nát, cô bật bếp hâm nóng một chút, cũng không bưng đến bàn ăn, chỉ đứng đó ăn vài đũa cho đỡ đói. Ăn xong rửa sạch chén đũa, sau đó đi vào phòng khách, dựng giá ủi quần áo lên, cẩn thận ủi khô áo khoác của Cao Tuấn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồng hồ đã điểm bốn giờ, cho dù đang là cuối đông, thì khoảng hai tiếng nữa trời cũng sẽ sáng. Nguyễn Chân Chân treo áo khoác gần cửa cho dễ thấy, sau đó trở về phòng ngủ. Cô đặt báo thức lúc sáu giờ, vốn định dậy sớm đi mua bữa sáng cho Cao Tuấn, nhưng vừa nằm xuống lại ngủ say như chết, ngay cả tiếng chuông báo thức cũng không nghe thấy.

Không biết đã đến mấy giờ, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, nghe thấy Cao Tuấn đang gõ cửa gọi mình, Nguyễn Chân Chân vội vàng xuống giường, không ngờ chân vừa chạm đất, lại giống như giẫm vào túi bông mềm, cả người chợt mất thăng bằng, té nhào ra trước, “bịch” một tiếng ngã mạnh xuống đất.

Âm thanh này rất lớn, tất nhiên Cao Tuấn cũng nghe thấy, lập tức cất cao giọng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Nguyễn Chân Chân, mau mở cửa đi! Nếu không tôi sẽ đạp cửa đấy.”

Vốn dĩ Nguyễn Chân Chân đã hoa mắt chóng mặt, bây giờ còn bị ngã như này, thiếu điều muốn xây xẩm mặt mày, cô định đáp lời Cao Tuấn, câu “không cần” chưa kịp thốt lên, cửa phòng đã bị anh đạp “rầm” một tiếng, mở toang ra. Anh đứng ở cửa, thấy cô ngơ ngác nằm bò trên mặt đất, bất giác nhíu chặt mày, hỏi: “Có sao không?”

“Không sao, tỉnh dậy gấp quá nên hơi chóng mặt.” Nguyễn Chân Chân trả lời.

Giọng mũi cô nặng hơn hôm qua, cổ họng cũng khàn đi rất nhiều, cô dùng hết sức bình sinh mới đứng dậy nổi, còn chưa đứng thẳng người, hai chân lại bắt đầu chao đảo. Cao Tuấn vội bước tới đỡ lấy cô, cụp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hỏi: “Cô phát sốt à?”

“Chắc vậy.” Nguyễn Chân Chân cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đau nhức khó chịu.

Cao Tuấn nghe vậy, giơ tay lên sờ trán cô, cô lại bối rối lùi một bước, nghiêng đầu tránh bàn tay anh.

“Tốt nhất anh nên cách xa tôi một chút, chắc tôi bị cảm rồi, đừng để lây sang anh.” Cô tránh luôn cái đỡ của anh, đôi chân yếu ớt bước sang bên cạnh, dựa người vào tủ quần áo, lại giương mắt nhìn anh, áy náy nói, “Vốn còn muốn đi mua bữa sáng cho anh, nhưng xem ra không được rồi, anh tự ra ngoài ăn đi, áo khoác treo gần cửa, cứ mặc tạm vậy trước.”

Anh buông tay xuống, trầm mặc nhìn cô, một lúc sau mới hỏi cô: “Còn cô thì sao? Không cần đến bệnh viện ư?”

“Không sao đâu, chỉ là cảm mạo thôi, trong nhà có thuốc dự trữ, lát nữa tôi uống thuốc, rồi ngủ thêm một giấc là ổn.” Cô khàn giọng đáp, lại sợ anh không tin, bổ sung, “Hôm qua anh cũng thấy, trong bệnh viện đều là bệnh cúm, vẫn còn ổn thì không nên đi.”

“Vậy được, cô cẩn thận một chút, tôi đi trước đây, có việc cứ gọi cho tôi.” Anh nói xong, lại nhìn nhìn cô, quay người rời đi.

Nguyễn Chân Chân vẫn đứng dựa vào cửa tủ, đợi khi bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, mới từ từ trượt theo cửa tủ ngồi xuống đất. Đầu cô rất choáng, như thể trời đất quay cuồng, một lúc sau mới gắng gượng đứng dậy, với tay lấy điện thoại trên đầu giường, gọi điện cho Tô Văn cầu cứu.

Tô Văn rất nhanh đã đến, thấy dáng vẻ của cô liền bị doạ một phen, không nói hai lời lôi cô đi bệnh viện, lại không nhịn được mắng cô: “Nguyễn Chân Chân, cậu muốn chết à? Đã là bộ dạng này rồi còn nằm ở nhà, Cao Tuấn đâu? Không phải tối qua anh ta ở nhà cậu sao? Người đâu rồi? Sao không quan tâm gì hết vậy?”

Đầu óc Nguyễn Chân Chân mê man, chẳng nghe vào câu nào, bất luận Tô Văn nói cái gì, trong miệng chỉ biết ậm ờ: “Không sao, không sao.”

Tô Văn vội vàng đưa cô đến bệnh viện, vừa lấy số vừa xếp hàng, chạy qua chạy lại tới trưa mới bắt đầu truyền dịch. Hơn nửa chai dịch truyền vào cơ thể, thân nhiệt Nguyễn Chân Chân từ từ giảm xuống, đầu óc cũng khôi phục hoạt động bình thường. Đột nhiên nhớ tới lời Tô Văn nói, hỏi cô: “Sao cậu biết tối qua Cao Tuấn ở nhà tớ?”

Tô Văn tựa như không nghe rõ lời cô: “Hả? Sao vậy?”

“Đừng có giả ngu, tớ hỏi sao cậu biết tối qua Cao Tuấn ở nhà tớ?” Nguyễn Chân Chân lại hỏi.

Tô Văn thấy không lừa nổi, chỉ có thể thành thật thừa nhận: “Anh ta nói với tớ.”

Nguyễn Chân Chân nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Anh ta nói với cậu? Sao anh ta lại nói với cậu chuyện này?”

Tô Văn thấy cô không vui, vội vàng giải thích: “Không phải trưa hôm qua cậu nói có người vào nhà sao? Cao Tuấn gọi cho tớ hỏi chuyện này, tớ liền nói cho anh ta biết, sau đó anh ta gửi tin nhắn, nói là đã ở lại nhà cậu, bảo tớ không cần lo lắng nữa.”

Nguyễn Chân Chân nhớ lại, trưa hôm qua khi cô ra khỏi quán cháo, Cao Tuấn đang đứng bên đường gọi điện thoại, sau khi cúp máy sắc mặt không tốt lắm, không chỉ kiên trì đưa cô về nhà, mà còn nhất quyết đưa cô lên lầu.

Hóa ra lúc đó anh đang gọi điện cho Tô Văn.

Lông mày cô càng nhíu chặt, nhìn nhìn Tô Văn, hỏi: “Tô Văn, cậu nói thật với tớ, Cao Tuấn này rốt cuộc là sao? Anh ta không giống bạn học bình thường của Hứa Du Ninh.”

Tô Văn sững người, trợn tròn mắt, phản bác: “Sao lại không giống?”

Nguyễn Chân Chân cười lạnh, nói thẳng ra: “Bớt giả ngu, chắc chắn trong lòng cậu biết rõ. Người này rốt cuộc có lý do gì? Vì sao anh ta lại đến? Cậu nói rõ ràng cho tớ, người khác lừa tớ cũng thôi đi, nếu ngay cả cậu cũng lừa tớ, thì đừng trách tớ không nhận cậu làm bạn nữa.”

Tô Văn thấy cô sẽ tức giận thật, cười hì hì hai tiếng, nịnh bợ nói: “Đừng giận đừng giận, kỳ thực cũng không có lý do gì, anh ta cũng không giấu gì cậu, là thật lòng muốn đến giúp cậu.”

Nguyễn Chân Chân không tiếp lời, chỉ cười lạnh hai tiếng.

Tô Văn nhìn cô, do dự một chút, đột nhiên nói: “Anh ta từng thích cậu.”

Nguyễn Chân Chân vừa định cười lạnh, đến khi hiểu được ý tứ của câu nói này, không khỏi sửng sốt: “Cái gì? Cậu nói cái gì?”

“Không phải tớ nói, mà là Cao Tuấn nói, anh ta nói đã từng thích cậu.” Tô Văn giật giật khóe miệng, cũng không biết nên biểu đạt cảm xúc gì, cô nhìn Nguyễn Chân Chân cười cười, “Nói ra thì khá cẩu huyết, tớ viết truyện cũng không dám viết thế này.”

Nguyễn Chân Chân không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn Tô Văn.

Tô Văn lộ vẻ hiếu kỳ, hỏi cô: “Cậu thật sự không có ấn tượng với người này sao? Hồi cấp ba anh ta hơi mập, đeo mắt kính gọng đen, rất trầm lặng, không nói chuyện với ai cả.”

Nguyễn Chân Chân lắc lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

“Hiểu rồi, khi đó trong mắt cậu ngoài Hứa Du Ninh ra, chắc cũng không nhìn thấy ai khác.” Tô Văn giễu cợt một câu, ngẩng đầu nhìn chai dịch trên móc treo, sau đó nói tiếp, “Hồi cấp ba, Cao Tuấn thích thầm cậu, nhưng cậu lại là bạn gái của bạn tốt anh ta, không tiện tranh giành, đương nhiên, có muốn cũng không giành được. Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn âm thầm chú ý tin tức của cậu và Hứa Du Ninh, sau khi Hứa Du Ninh gặp tai nạn, anh ta liền muốn đến tìm cậu, không may lại bị bệnh nặng, trì hoãn đến tận bây giờ.”

Câu trả lời này quá bất ngờ, Nguyễn Chân Chân trầm mặc hồi lâu, không biết nên nói gì. Tô Văn thấy cô phản ứng như vậy, không nhịn được dùng khuỷu tay chọt chọt cô, hỏi: “Này, có suy nghĩ gì không?”

Nguyễn Chân Chân quay đầu nhìn cô, lại không nhịn được nhíu nhíu mày: “Lúc trước cậu nói anh ta nợ cậu một ân tình?”

“Anh ta không cho tớ nói thật, sợ gặp mặt khó xử, cũng sợ cậu không chịu nhận sự giúp đỡ của anh ta. Anh ta nói, nhiều năm trôi qua rồi, thực ra đã sớm không còn tâm tư gì với cậu, chỉ là không đành lòng thấy cậu như vậy, muốn vươn tay giúp cậu.” Tô Văn thở dài một hơi, “Anh ta không muốn mượn gió bẻ măng, cũng không muốn thừa cơ tiếp cận.”

“Anh ta nói với cậu à?” Nguyễn Chân Chân lại hỏi.

“Ừm, có nhắn qua WeChat một chút, cũng có nói qua điện thoại.” Tô Văn gật đầu, lấy điện thoại ra đưa cho Nguyễn Chân Chân xem, nhấn mạnh, “Đây là nội dung trò chuyện với Cao Tuấn, tớ chưa bao giờ bán đứng cậu.”

Nguyễn Chân Chân không khách khí, cầm điện thoại lướt xem lịch sử trò chuyện của cô ấy và Cao Tuấn trên WeChat. Lịch sử không nhiều, bắt đầu từ hơn một tháng trước, là Cao Tuấn thêm bạn bè, sau khi hàn huyên vài câu liền hỏi thăm tình hình của Nguyễn Chân Chân. Tô Văn trả lời rất đơn giản, nhưng thật sự không tiết lộ tin tức của Nguyễn Chân Chân cho anh.

“Nè, cậu xem, ban đầu chỉ nói lời khách sáo qua lại thôi.” Tô Văn chỉ vào một chỗ trong đó cho cô xem, “Đến hôm tớ gửi phương thức liên lạc của anh ta cho cậu, tình cờ anh ta đến Nam Châu công tác, gọi điện cho tớ hỏi tình hình của cậu, nói muốn giúp cậu.”

Nguyễn Chân Chân vô thức nhướng mày, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu.

Tô Văn cười cười: “Hôm đó anh ta thấy cậu ở tòa án, không dám đến chào hỏi cậu, liền gọi điện cho tớ. Tớ mới biết anh ta là luật sư, sau đó gửi phương thức liên lạc của cậu cho anh ta.”

Chẳng trách hôm đó cuộc gọi của anh đến rất đúng lúc! Bây giờ nghĩ lại, chắc anh đã dõi theo cô từ khi ra khỏi tòa án, cũng tận mắt thấy cô giả vờ nhận điện thoại của anh, lại giả vờ mình vừa ra khỏi tàu điện ngầm. Sắc mặt Nguyễn Chân Chân hơi nặng nề, nói: “Ngay từ đầu cậu không nên giấu tớ chuyện này.”

Tô Văn cười gượng hai tiếng, hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyễn Chân Chân lắc lắc đầu: “Không có gì.”

“Nếu đã không có gì, vậy cậu cứ giả vờ không biết đi!” Tô Văn tùy tiện nói, liếc cô một cái, lại nói, “Có người chuyên nghiệp như vậy giúp đỡ, cậu bớt được nhiều rắc rối. Đừng cố chấp mọi việc quá, nếu anh ta không nói, cậu cũng giả vờ không biết, cứ xem anh ta như bạn học cũ thôi.”

Nguyễn Chân Chân nói: “Tối qua anh ta đưa tớ về nhà, đụng phải một tên côn đồ bịt mặt trước cửa, vì bảo vệ tớ, anh ấy bị tên côn đồ đâm một nhát vào cánh tay.”

Tô Văn không biết việc này, nghe vậy hít một hơi lạnh, kinh hãi nói: “Còn có chuyện này?”

Nguyễn Chân Chân gật đầu, tâm tình phức tạp: “May chỉ bị thương ngoài da, đến bệnh viện khâu mấy mũi, lại đến đồn cảnh sát lập biên bản, lăn lộn đến nửa đêm mới xong, anh ấy không yên tâm để tớ ở nhà một mình, liền tìm lý do, nói mình rất mệt, rồi ở lại nhà tớ.”

“Ôi! Nhìn không ra người này cũng được đấy. Thời buổi bây giờ, miễn gặp phải nguy hiểm gì, đàn ông đều bỏ chạy trước cậu rồi, dám đỡ một đao thật sự rất hiếm, cậu phải trân trọng.” Tô Văn khen ngợi.

Tất nhiên Nguyễn Chân Chân cũng hiểu rõ, nên mới cảm thấy món nợ ân tình này quá nặng nề, dù rằng Cao Tuấn không cần báo đáp vì phần tình cảm thời niên thiếu kia, nhưng sao cô có thể thoải mái nhận sự cho đi của anh. Cô suy nghĩ không nói, chợt nghe Tô Văn hỏi: “Này? Còn chưa kịp hỏi cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao trộm lại đến nhà cậu hai ngày liền?”

Nguyễn Chân Chân hơi chần chừ, trầm giọng nói: “Tớ nghi là Lục Dương.”

“Đúng vậy! Khả năng cao cậu ta có chìa khóa nhà cậu!” Tô Văn kích động nói.

Giọng nói cô ấy khá lớn, khiến mấy bệnh nhân bên cạnh đồng loạt nhìn qua. Tô Văn vội vàng che miệng, liên tục gật đầu xin lỗi người ta, một lát sau mới nói chuyện với Nguyễn Chân Chân. Cô ấy hạ thấp giọng hỏi: “Chắc chắn là Lục Dương sao?”

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: “Không chắc chắn, nhưng hai lần này, khóa cửa đều không bị hỏng, trong nhà cũng không mất đồ quý giá, đối phương không đến vì tiền.”

“Người vào nhà cậu và người thu dọn văn phòng Hứa Du Ninh, hẳn là cùng một người.” Tô Văn phán đoán.

Nguyễn Chân Chân cũng nghĩ như vậy, nhẹ nhàng gật đầu, do dự nói: “Hắn đang tìm thứ gì đó, không tìm thấy ở văn phòng, nên mới đến nhà tìm.”

Tô Văn nghiêng đầu suy nghĩ, tự hỏi: “Chẳng lẽ hắn không tìm thấy sổ cái và chứng minh thư của Hứa Du Ninh?”

Nguyễn Chân Chân đang định trả lời, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn, hơi nhíu mày: “Là Vưu Cương.”

Hết Chương 7


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.