Không Hẹn Mà Đến

Chương 24: Đối Chất 01




Để tránh tai mắt của người khác, Cao Tuấn cố ý đổi sang một chiếc xe biển số Nam Châu, chở Nguyễn Chân Chân đến đợi bên ngoài tiểu khu nơi Thẩm Nam Thu sống.

Anh chậm rãi giới thiệu: “Tiểu khu này hơi lâu đời, vốn là khu người nhà của một đơn vị nào đó, đây là lối ra vào duy nhất, dù là lái xe hay đi bộ, đều phải đi qua đây.”

Thời gian đã qua tám giờ, đúng ngay lúc đi làm, xe trong tiểu khu lần lượt ra khỏi cổng, Nguyễn Chân Chân vô thức cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay, nghe Cao Tuấn bên cạnh nhàn nhạt nói: “Chiếc xe BMW X5 màu trắng, biển số đuôi là 68, không cần nhớ nữa.”

Nguyễn Chân Chân buông bức ảnh xuống, lẳng lặng nhìn vào cánh cửa tiểu khu đến xuất thần.

Cao Tuấn liếc cô một cái, đột nhiên hỏi: “Sao không trực tiếp hẹn gặp cô ta?”

Cô nhìn chằm chằm vào lối ra, hỏi ngược lại anh: “Một người ngay cả điện thoại của tôi cũng không chịu bắt máy, anh nghĩ cô ta sẽ đồng ý gặp tôi sao?”

Cao Tuấn nghiêng đầu, tựa hồ không nghĩ ra được lý do để phản bác, chỉ hơi nhếch khóe miệng.

Nguyễn Chân Chân lại thản nhiên hỏi anh: “Anh tìm đâu ra chiếc xe này vậy?”

Đây là một chiếc xe con gia đình màu xám bạc, không mới không cũ, loại cực kỳ kín đáo, khi đỗ bên đường sẽ không có ai nhìn, rất thích hợp để theo dõi và canh chừng. “Thuê đấy.” Cao Tuấn thản nhiên trả lời, lại nói, “Tốt hơn nhiều so với chiếc xe màu đỏ của Tô Văn phải không?”

“Cũng được.” Nguyễn Chân Chân tán thành, nhưng không nhịn được biện hộ cho mình, “Cái này không so sánh được, hoàn cảnh hiện tại với lúc đó khác nhau, ở nơi hoang vu hẻo lánh thì bất kỳ chiếc xe nào đậu ở đó đều gây chú ý, không liên quan đến màu sắc của chiếc xe.”

Cao Tuấn cười cười, không tranh luận với cô, như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi cô: “Sau này cô có thử liên lạc với Hạ Tân Lương không?”

“Không để tâm.” Trước Tết cô ngồi đợi Hạ Tân Lương trong khu phát triển hai ngày, còn chưa có kết quả thì đã liên tục xảy rất nhiều chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác, khiến cô sứt đầu mẻ trán, làm gì còn hơi sức để tâm đ ến một người chỉ có quan hệ vay mượn với Hứa Du Ninh?

Cao Tuấn trầm ngâm, do dự nói: “Tôi đề nghị không nên bỏ qua manh mối này. Nếu đã biết trong khoản vay từ Công ty Thương mại Hoa Triêu có 1,5 triệu là chuyển đến tài khoản của Hạ Tân Lương, phải nghĩ cách tìm hắn để hỏi tình hình cụ thể.”

Mấy vụ kiện vẫn đang trì hoãn, quả thực không thể dễ dàng bỏ qua Hạ Tân Lương. Lời nói của Cao Tuấn rất hợp tình hợp lý, nếu là trước đây, Nguyễn Chân Chân chắc chắn sẽ tin, nhưng giờ đây, đối mặt với vị “Luật sư Cao” giả mạo này, trong lòng cô chỉ có cảnh giác.

Vẻ mặt Cao Tuấn rất thản nhiên, như thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô.

Nguyễn Chân Chân cũng bình tĩnh ung dung, hỏi ngược lại anh: “Tìm thế nào? Tiếp tục đến nhà máy chờ hắn?”

Cao Tuấn không trả lời, mà quay người sang nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Nguyễn Chân Chân, cô cầm tinh con gì?”

“Hả?” Chủ đề thay đổi quá nhanh, cô nhất thời không kịp phản ứng, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn, bộ dạng như một đứa trẻ. Anh nhìn thấy, trong lòng không nhịn được cười, nhưng vẻ mặt vẫn trịnh trọng, nói tiếp: “Tôi đoán cô nhất định cầm tinh sư tử, thích nhất là canh chừng ở cửa nhà người ta, kiểu có thể bất động rất nhiều năm.”

Lúc này cô mới nhận ra anh đang đùa giỡn với mình, lạnh lùng liếc anh một cái, đáp trả lại: “Bật máy sưởi lớn hơn một chút.”

“Lạnh?” Anh với tay chỉnh điều hòa, vừa chạm nút đột nhiên dừng lại, quay mặt nhìn cô, hỏi, “Trò đùa tôi kể lạnh quá đúng không?”

Cô thu mình vào chiếc áo khoác, dùng hành động để trả lời.

Anh nhìn nhìn cô, không nhịn được bật cười.

Cô vốn đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không biết vì sao lại thay đổi sắc mặt, mỉm cười liếc xéo anh, một lời hai ý hỏi: “Anh thực sự là luật sư Cao Tuấn à?”

Anh nghe vậy hơi giật mình, chưa kịp nghĩ nhiều thì cô đã như cười như không nói tiếp, “Tôi nhớ lần đầu gặp mặt, anh rất kiêu ngạo lạnh nhạt, khắp người đều có khí chất khiến người ta không thể tiếp cận, bây giờ nhìn anh như này, vừa ngây thơ vừa ngu ngốc, giống như là một người khác vậy.”

Nghe xong những lời này, trái tim căng thẳng của Cao Tuấn mới buông lỏng, không chịu thua kém mà phản công: “Tôi cũng nhớ người phụ nữ mà tôi gặp lần đầu cẩn trọng hướng nội, dịu dàng nhã nhặn, không có chút miệng lưỡi sắc bén nào.”

Nguyễn Chân Chân cười cười: “Nói như vậy, hai chúng ta đều là người trong ngoài bất nhất.”

“Có thể là vậy.” Anh mỉm cười trả lời.

Cô tránh ánh mắt của anh, hơi cụp mắt xuống, thản nhiên bấm điện thoại, nói: “Anh vẫn chưa nói cách truy tìm Hạ Tân Lương.”

Đề tài thay đổi quá nhanh, nụ cười trên mặt Cao Tuấn trì hoãn nửa nhịp mới tiêu tan. Anh cũng cụp mắt, suy nghĩ một lát, hỏi: “Tôi nhớ trước đây cô nói là đã biết số điện thoại của hắn, đúng không?”

“Ừ.” Cô trả lời.

Anh lại suy nghĩ rồi mới nói: “Trước tiên hãy gọi điện cho hắn thử xem.”

“Bây giờ hả?” Cô lại hỏi.

Cao Tuấn giương mắt lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, trong mắt không còn chút hơi ấm nào trước đó. “Ngay bây giờ, xem xem hắn có chịu nghe máy không.”

Nguyễn Chân Chân chưa từng chắc chắn như bây giờ, rằng người đàn ông trước mặt nhất định có mối quan hệ khác với Hạ Tân Lương. Đầu tiên, anh ta dẫn dắt cô điều tra khách hàng của ngân hàng Hứa Du Ninh, từ đó phát hiện Hạ Tân Lương. Kế tiếp, anh ta chỉ điểm cho cô che giấu danh tính đến nhà máy tìm người này…

Đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng cô chỉ bình tĩnh nhìn anh, trả lời: “Được.”

Số điện thoại được lưu trong di động của cô, cô vào danh bạ điện thoại tìm, nhưng không ngờ khi gọi điện thì không kết nối được. Hình như Cao Tuấn không hề ngạc nhiên, đưa di động của mình cho cô, nhàn nhạt nói: “Gọi số này thử xem.”

Nguyễn Chân Chân nhìn chằm chằm anh, yên lặng nhận điện thoại.

Số điện thoại này đã được kết nối, khi âm báo vang đến tiếng thứ tư, đối phương cuối cùng cũng nhấc máy, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Nguyễn Chân Chân ngước mắt lên, thấy Cao Tuấn khẽ gật đầu với mình, cô hít sâu một hơi, cố ý bẻ giọng, vừa nhiệt tình vừa khách sáo hỏi: “A lô? Xin hỏi anh là Hạ tổng phải không?”

Đối phương không trả lời, một lát sau, cuộc gọi đột nhiên bị ngắt kết nối.

“Là sao?” Nguyễn Chân Chân nghi hoặc khó hiểu, nhìn Cao Tuấn, “Nếu đã nhấc máy rồi, tại sao lại không nói gì? Nhận ra giọng nói của tôi rồi ư? Cũng không phải, lần trước còn nói chuyện điện thoại với tôi vài câu mà.”

Cao Tuấn hơi nghiêng đầu, như đang suy nghĩ gì đó, thản nhiên đáp lại: “Có lẽ vậy.” Anh trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói tiếp, “Gọi lại đi.”

Nguyễn Chân Chân gọi đi lần nữa, lần này truyền đến âm báo tắt máy.

Cao Tuấn không để tâm, thậm chí còn mỉm cười nhẹ, cơ thể dựa vào ghế, nói: “Được rồi, sợi dây Hạ Tân Lương này xem như bị đứt, chúng ta chờ đợi Thẩm Nam Thu tiếp đi.”

Nguyễn Chân Chân nghi ngờ liếc anh một cái, trả điện thoại, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa tầng hầm. Cô cảm thấy cuộc gọi hôm nay tuyệt đối không phải do Cao Tuấn vô tình kêu cô gọi đi, chắc chắn có ẩn giấu động cơ thầm kín nào đó, nhưng hiện tại cô vẫn chưa đoán được.

Cô quá bị động, người đàn ông bên cạnh nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc của cô, nhưng cô chẳng biết gì về anh ta. Cán cân giữa bọn họ ngay từ đầu đã mất cân bằng, anh chiếm được ưu thế, phòng thủ chặt chẽ, cô lại muộn màng nhận ra, vùng vẫy đấu tranh.

Cô đang chán nản, thì điện thoại chợt rung lên.

Nguyễn Chân Chân nhìn thấy ID người gọi, bất giác lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn qua Cao Tuấn, lời nói dối liền thốt ra khỏi miệng, “Sao giờ này đồng nghiệp còn gọi điện cho tôi? Không lẽ người của toà án tìm đến trường học rồi ư?” Cô vừa nói, vừa hơi nghiêng người sang một bên, bình tĩnh trả lời điện thoại. “A lô? Giáo viên Chân, có việc gì không?”

Trong điện thoại, giọng nói của Cao Tuấn thật vang lên rõ ràng: “Không tiện nói chuyện sao?”

“Ừa ừa.” Cô liên tục trả lời, vừa khách sáo vừa lịch sự nói, “Đang ở bên ngoài với bạn.”

“Vậy một lát nữa tôi gọi lại cho cô?” Cao Tuấn thật lại hỏi.

“Không cần đâu, anh cứ nói đi.” Cô trả lời.

Giọng nói trong điện thoại cố tình hạ thấp, nói nhanh nhưng rõ ràng: “Chiếc xe mang biển số Bắc Lăng là của một đại lý cho thuê xe, khách hàng thuê xe tên là Đàm Thâm, không rõ thân phận, không tìm được thông tin khác nữa.”

Cơn sóng trong lòng Nguyễn Chân Chân nhấp nhô lên xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười lịch sự. Cô thỉnh thoảng gật đầu nhẹ, cuối cùng nói: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh rất nhiều, sau này tôi mời anh đi ăn cơm.”

Cô cúp điện thoại, quay đầu thấy Cao Tuấn đang nhìn mình, cong môi cười cười, chủ động giải thích: “Một số chuyện phiếm trong trường học. Có vài người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, nói dễ hiểu là sống hai mặt.”

Cao Tuấn luôn cảm thấy trong nụ cười của cô có hàm ý khác, khiến người ta không thể đoán được, anh không khỏi nhìn cô thật sâu, như muốn nhìn thấu trái tim cô. Cô quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm cổng tiểu khu cách đó không xa: “Ôi? Đã là mấy giờ rồi? Sao Thẩm Nam Thu vẫn còn chưa ra ngoài?”

Cũng thật trùng hợp, lời còn chưa dứt, một chiếc BMW X5 màu trắng chạy ra khỏi tiểu khu, rẽ sang hướng đông, số đuôi đúng là 68. Nguyễn Chân Chân lập tức ngồi thẳng người, còn chưa kịp lên tiếng, Cao Tuấn đã khởi động xe, lặng lẽ chạy theo.

“Cô ta đi đâu thế? Công ty à?” Nguyễn Chân Chân không nhịn được hỏi.

Thẩm Nam Thu làm việc ở một công ty cho vay tư nhân, việc kinh doanh đang tiến triển khá tốt. Giờ này xuất phát, chắc có lẽ đang đi đến công ty. Không ngờ Cao Tuấn nghe vậy lại nói: “Công ty cô ta ở hướng tây.”

Xe của Thẩm Nam Thu đang chạy về hướng đông, hiển nhiên không phải đi đến công ty. Nguyễn Chân Chân hơi bất ngờ, suy nghĩ một lúc, lại nói: “Cho dù cô ta đi đâu, lát nữa đuổi kịp cô ta, trực tiếp ngăn lại hỏi là được.”

Cao Tuấn cười nhạt một cái, vô cùng tốt bụng đáp lời: “Được thôi.”

Kỹ năng lái xe của anh cực tốt, hình như rất biết cách che giấu bản thân, bám theo Thẩm Nam Thu cả chặng đường vẫn không bị phát hiện, mãi tới khi xe của Thẩm Nam Thu dừng trước Cục công an thành phố Nam Châu. Hai người trong xe hơi kinh ngạc, nhìn nhau một cái, Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên nói: “Cô ta đến Cục công an làm gì?”

Cao Tuấn lắc lắc đầu, nhìn ra ngoài xe, không trả lời.

Thẩm Nam Thu đậu xe xong, đi thẳng đến cổng Cục công an. Nguyễn Chân Chân nhìn nhìn, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên tháo kính râm của Cao Tuấn ra đeo lên mặt, xoay người mở cửa xe bước ra ngoài. Cao Tuấn muốn kéo cô lại nhưng đã trễ một bước, chỉ có thể thấp giọng gọi tên cô: “Chân Chân! Quay lại!”

Cô phớt lờ, giơ tay dựng cổ áo khoác lên, hơi rụt cổ lại, đi thẳng đến cổng Cục công an.

Thẩm Nam Thu đang đứng ở phòng bảo vệ đăng ký thông tin thân phận, Nguyễn Chân Chân không dám đi quá nhanh, cố tình tụt lại phía sau, mượn thân hình của các vị khách khác để che giấu bản thân, cho đến khi Thẩm Nam Thu đăng ký xong bước vào cửa, lúc này mới đột nhiên tiến lên, báo tên của viên cảnh sát Trần, người phụ trách vụ án Lục Dương, lại nói: “Cảnh sát Trần bảo tôi đến hợp tác điều tra vụ án.”

Người bảo vệ mặt không biểu cảm, đưa sổ ghi chép cho cô: “Ngồi đây đăng ký trước, lấy chứng minh thư ra.”

Nguyễn Chân Chân nhận lấy cuốn sổ, giả vờ tìm kiếm chứng minh thư trong túi áo, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng lướt qua ghi chép trong cuốn sổ, dòng gần nhất là của Thẩm Nam Thu, họ và tên, số chứng minh thư, đến bộ phận nào, tìm cảnh sát nào đều được viết rõ ràng.

Người mà Thẩm Nam Thu đến tìm hóa ra cũng là cảnh sát Trần của Đội cảnh sát Hình sự!

Nguyễn Chân Chân sửng sốt, đang lúc bối rối, người bảo vệ đối diện đã hơi mất kiên nhẫn, hỏi: “Tìm được chứng minh thư chưa? Nếu cô không tìm thấy thì tránh đi, để người khác vào trước.”

Cô hoàn hồn, ngẩng mặt lên cười ngượng ngùng với bảo vệ: “Tôi nhớ có mang theo, tự nhiên bây giờ lại tìm không thấy? Tôi quay về xe tìm một lát.” Cô vừa nói vừa nhường chỗ cho người phía sau, bước nhanh đến bên đường.

Xe của Cao Tuấn đậu bên đường, cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa Cục công an, thấy không có ai để ý đến mình, lúc này mới mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào, nói với Cao Tuấn: “Trong sổ ghi chép viết là Thẩm Nam Thu đến tìm cảnh sát Trần của Đội cảnh sát Hình sự.”

“Cảnh sát Trần?” Cao Tuấn khẽ cau mày, hình như cũng có chút kinh ngạc, “Viên cảnh sát Trần phụ trách vụ án giết Lục Dương?”

Nguyễn Chân Chân gật đầu: “Ừm.”

Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau, đồng loạt nhìn sang đối phương.

Cao Tuấn đột nhiên đưa tay qua, tháo kính râm trên mặt cô xuống, trêu đùa nói: “Nguyễn Chân Chân à Nguyễn Chân Chân, tôi phát hiện ra mình đã đánh giá thấp cô, với cái gan to bằng trời này của cô, làm thủ thư ở Học viện Công nghiệp là ủy khuất cho cô rồi phải không?”

Nhưng cô lại hỏi: “Cái chết của Lục Dương có liên quan đến Thẩm Nam Thu sao?”

Cô nghiêm túc như vậy, khiến Cao Tuấn đành phải bày trận chờ giặc. Anh thu nụ cười đùa trên mặt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại cô: “Tại sao lại đưa ra phán đoán này? Có lẽ cô ta cũng giống như cô, chỉ là có liên lạc với Lục Dương, nên mới bị cảnh sát yêu cầu đến hợp tác điều tra.”

Cô suy nghĩ rất nhanh, gần như lập tức tìm ra sơ hở: “Hôm đó ở quán trà, tôi hỏi Lục Dương có biết Thẩm Nam Thu không, Lục Dương nói không biết. Nếu như cô ta và Lục Dương từng liên lạc với nhau, vậy thì chứng minh Lục Dương đã nói dối tôi. Mà tại sao Lục Dương lại nói dối tôi? Trừ khi…”

Anh suy nghĩ lời nói của cô, chậm rãi gật đầu: “Trực giác của cô luôn rất chính xác, giữa Thẩm Nam Thu và Hứa Du Ninh nhất định có quan hệ, mà quan hệ không hề đơn giản, cho nên Lục Dương mới cố ý che giấu.”

“Vậy bây giờ có hai khả năng: Thứ nhất, Lục Dương biết mối quan hệ của Thẩm Nam Thu và Hứa Du Ninh, trong lúc thăm dò tôi về khoản nợ của Hứa Du Ninh, cậu ta cũng đã thăm dò Thẩm Nam Thu, cho nên, cảnh sát tìm hai chúng tôi để điều tra vụ án; Thứ hai, Lục Dương có quan hệ thân thiết với Thẩm Nam Thu, Thẩm Nam Thu chính là người đứng phía sau, là cô ta sai khiến Lục Dương lục soát văn phòng của Hứa Du Ninh, lẻn vào nhà tôi xóa lịch sử máy tính…”

Cao Tuấn đột nhiên ngắt lời cô: “Người lẻn vào nhà cô xóa lịch sử máy tính không phải là Lục Dương, cậu ta bị loại trừ vì chiều cao.”

“Chiều cao chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã chính xác. Hơn nữa, không phải cậu ta thì có thể là ai?” Nguyễn Chân Chân không suy nghĩ mà hỏi, cô có lòng muốn lừa anh, cố ý tỏ ra cực kỳ ngoan cố, “Cậu ta là người duy nhất có khả năng giấu chìa khóa nhà tôi.”

Cao Tuấn nhất thời không để ý, thế mà lại thật sự bị lừa, mày kiếm hơi nhíu lại, khuôn mặt lộ ra chút mất kiên nhẫn, nói: “Hôm đó chúng ta đã thảo luận rồi, việc xóa lịch sử máy tính là để che đậy dấu vết tự sát của Hứa Du Ninh, Lục Dương không có lý do để làm vậy.”

Nguyễn Chân Chân nghiêng người về phía trước, ra vẻ hùng hổ chất vấn: “Lục Dương không có lý do, vậy ai có? Thẩm Nam Thu? Vưu Cương?” Nói đến đây, một ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu, “Hay là Hạ Tân Lương thâm tàng bất lộ?”

Khi nghe thấy tên Hạ Tân Lương, con ngươi của Cao Tuấn rõ ràng co rút lại. Sự thay đổi nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt của Nguyễn Chân Chân, trong nháy mắt, cô gần như đã hiểu ra, người mà anh muốn dẫn dắt cô đi điều tra, từ đầu đến cuối chỉ có một người, đó chính là Hạ Tân Lương.

Cô bất giác cười khẽ, bình thản ngồi trở lại ghế, giọng điệu chắc chắn hỏi anh: “Anh cho rằng người đó là Hạ Tân Lương đúng không?”

Anh khẽ mím đôi môi mỏng, nhất thời không trả lời.

Nguyễn Chân Chân lại truy vấn: “Sao anh lại nghĩ như vậy? Tại sao lại nghi ngờ hắn ta? Lý do của anh là gì? Cao Tuấn?”

Có lẽ cái tên cuối cùng thốt ra khỏi miệng cô khiến anh bối rối, anh tạm thời vứt bỏ suy nghĩ nực cười trong đầu là “Cô ấy đã biết tất cả”, trầm ngâm một lúc, nửa thật nửa giả trả lời cô: “Tôi không hề cho rằng người đó là Hạ Tân Lương, tôi chỉ loại trừ Lục Dương và Vưu Cương trước.”

“Thẩm Nam Thu thì sao? Tại sao không phải là Thẩm Nam Thu sai khiến người khác làm?” Cô lại hỏi.

“Bộ dáng người đó khi rời đi rất bình tĩnh thong dong, vì vậy, tôi cho rằng hắn không phải là một người lạ được Thẩm Nam Thu thuê.” Anh không cho cô cơ hội để quấy rầy nữa, đột nhiên chuyển đề tài, hỏi, “Nói đến Hạ Tân Lương, cô từng gặp hắn rồi phải không? Còn nhớ hắn ta cao bao nhiêu không?”

Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, câu hỏi luôn chiếm thế chủ động hơn câu trả lời, anh hiểu rất rõ điều này.

Quả nhiên cô bị anh chuyển hướng, đi theo mạch suy nghĩ của anh, cẩn thận nhớ lại, “Xấp xỉ Hứa Du Ninh, thấp hơn anh một chút, nói như vậy, chiều cao của hắn phù hợp hơn Lục Dương và Vưu Cương. Có khi cộng sự của Hứa Du Ninh không phải là Thẩm Nam Thu, mà là Hạ Tân Lương này.”

Anh nghe vậy chỉ cười cười, chẳng nói gì cả.

Nguyễn Chân Chân cũng yên lặng đi, như đang rơi vào trầm tư.

Cao Tuấn không muốn làm phiền cô, nhưng lại sợ cô đi chệch hướng, liếc cô một cái, nhẹ giọng nói: “Thực ra điều khó hiểu nhất trong mọi chuyện không phải là cộng sự của Hứa Du Ninh là ai.”

“Vậy là gì?” Cô không nhịn được hỏi.

Anh trả lời: “Sau khi Hứa Du Ninh chết, tại sao lại có người lẻn vào nhà cô xóa lịch sử máy tính cho anh ta, mặc kệ nguy cơ bị bắt? Mục đích của việc này là gì?”

Cô nhạy bén nắm bắt từ khóa trong câu: “Anh dùng từ ‘cho anh ta’, anh nghĩ người hưởng lợi từ việc này là Hứa Du Ninh phải không?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Anh nhìn cô cười cười, hỏi ngược lại, “Lịch sử máy tính bị xóa sạch như vậy, nếu không phải mạng dữ liệu lớn ghi lại rằng anh ta đã tìm kiếm thuốc hạ đường huyết, từ đó đề xuất các quảng cáo liên quan, thì liệu việc Hứa Du Ninh tự sát có để lại dấu vết gì không?”

Nguyễn Chân Chân im lặng.

Cao Tuấn lại nói: “Hứa Du Ninh không muốn người ta biết mình tự sát, cho nên mới xóa sạch lịch sử duyệt web sau khi tìm kiếm, mà hai tháng sau khi anh ta chết, lại có người đến dùng phần mềm để xóa lịch sử một lần nữa. Tại sao người đó lại làm như vậy? Không sớm không muộn mà lại chọn ngay hôm đó? Rốt cuộc chuyện gì đã khiến hắn làm như vậy? Nguyễn Chân Chân, cô nhớ kỹ lại, ngày hôm đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.