“Cái gì? Hứa Du Ninh có hai cái chứng minh thư?” Tô Văn ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, hai cái chứng minh thư giống y hệt.” Nguyễn Chân Chân ngửa mặt lên, chườm túi đá lên đôi mắt hơi sưng. Trong bữa tối, cô đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, bật khóc ngay trước mặt Cao Tuấn, cô vừa xấu hổ vừa khó xử, sau bữa ăn, cô cũng không buồn thảo luận vụ kiện với anh, tùy tiện kiếm cớ rời đi.
Cô không về nhà, mà trực tiếp đến nhà Tô Văn.
“Hứa Du Ninh từng làm mất chứng minh thư hả?” Tô Văn lại hỏi, lời vừa thốt ra, liền cảm thấy mình hỏi thừa rồi, chắc chắn Nguyễn Chân Chân không biết, nếu không, cũng không có phản ứng như này.
“Tớ luôn chăm lo cơm áo cho anh ta, mỗi ngày, tớ đều giúp anh ta sắp xếp lại ví tiền, lấy hóa đơn vô dụng ra, bổ sung tiền mặt đủ dùng, trong ví có gì tớ đều biết rõ, lại chưa bao giờ nhìn thấy hai cái chứng minh thư.”
Nguyễn Chân Chân nhẹ giọng cười nhạo, như đang khóc lại như đang cười, “Tớ luôn cho rằng, bản thân hiểu anh ta rất rõ, tới bây giờ mới phát hiện, tớ chỉ thấy thứ anh ta muốn tớ thấy mà thôi.” Thanh âm của cô đột nhiên nghẹn ngào, hồi lâu sau mới nói tiếp, “Cậu nói xem, sao anh ta lại đối xử với tớ như vậy?”
Tô Văn không có cách nào trả lời câu hỏi này. Trầm mặc hồi lâu, vươn tay vỗ nhẹ bả vai Nguyễn Chân Chân, an ủi nói: “Bây giờ suy nghĩ điều đó đâu có ích gì? Nếu đã qua rồi thì cứ buông đi, tập trung giải quyết chuyện trước mắt.”
“Tớ hận anh ta.” Nguyễn Chân Chân nhẹ giọng nói.
Trước kia yêu bao nhiêu, bây giờ hận bấy nhiêu.
Tô Văn không muốn cô chìm vào nỗi oán hận Hứa Du Ninh, khuyên nhủ: “Bình tĩnh một chút, suy nghĩ xem chứng minh thư còn lại đang ở đâu, là bị thiêu trong vụ tai nạn, hay là ở nơi khác?”
“Không phải bị thiêu.” Nguyễn Chân Chân từ từ khôi phục lý trí, thanh âm cũng dần dần lạnh đi, “Ví tiền anh ta bị văng ra ngoài trong vụ tai nạn, không hư hại gì, bên trong chỉ có một chứng minh thư.”
Tô Văn không khỏi có chút lo lắng: “Cậu chưa đi hủy chứng minh thư của Hứa Du Ninh phải không? Vậy cái còn lại vẫn dùng được. Thứ này rơi vào tay người có dụng tâm thì không hay lắm.”
Nguyễn Chân Chân lấy túi đá trên mắt ra, đờ đẫn nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Có hai khả năng: một là anh ta để trong văn phòng, rồi bị ai đó lấy đi cùng với sổ cái; hai là chứng minh thư vốn không nằm ở chỗ anh ta, mà luôn nằm trong tay người nào đó.”
“Vậy phải làm sao?” Vẻ mặt Tô Văn ngày càng nghiêm trọng, suy nghĩ một lát, lại nói, “Nếu Hứa Du Ninh có cộng sự thật, và người đó đang giữ chứng minh thư, thì có thể làm rất nhiều chuyện!”
Thực ra theo quy định, trong vòng một tháng sau khi công dân chết, thân nhân phải đem các giấy tờ liên quan đến cơ quan đăng ký hộ khẩu để làm thủ tục khai tử và gạch bỏ hộ khẩu. Hứa Du Ninh đã chết gần hai tháng, nhưng Nguyễn Chân Chân vẫn chưa đi hủy hộ khẩu của anh.
Cô tựa hồ có một cảm giác, chỉ cần chứng minh thư của Hứa Du Ninh vẫn còn ở đây, thì anh vẫn còn sống. Chỉ là phần tâm tư này không dễ biểu lộ với người khác, cho dù là với Tô Văn.
“Trước tiên, không thể hủy bỏ chứng minh thư, nếu không sẽ gây phiền toái cho bản thân, lại còn làm kinh động đối phương.” Nguyễn Chân Chân trầm mặc một lúc, lại nói, “Nếu người này lấy chứng minh thư làm việc gì đó cũng tốt, ít nhất có thể lần theo dấu vết, không như bây giờ, trước mắt đều mờ mịt, cũng không biết phải tìm người này như thế nào.”
Tô Văn gật đầu đồng tình, lại hỏi cô: “Cậu có hoài nghi người nào không?”
Nguyễn Chân Chân không lập tức trả lời, sau một hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Lục Dương.”
“Lục Dương?” Tô Văn nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, “Cái người đồng nghiệp không cao lắm, để tóc húi cua đó hả? Sao cậu hoài nghi người đó?”. Truyện Mạt Thế
“Buổi sáng hôm xảy ra vụ tai nạn, Hứa Du Ninh đã khoá cửa nhà trước khi ra ngoài, nhất định anh có đem theo chìa khóa. Nhưng không tìm thấy chìa khoá ở hiện trường tai nạn, cũng không thấy trong văn phòng, như vậy, chùm chìa khóa này đã đi đâu? Cho dù không bị văng ra ngoài giống như ví tiền, cũng không đến mức bị thiêu rụi hoàn toàn chứ? Mà Lục Dương, cậu ta là người quen đầu tiên đến hiện trường vụ tai nạn…”
“Cũng có khả năng này.” Tô Văn dựa theo suy nghĩ của Nguyễn Chân Chân tiếp tục phân tích, “Cậu ta còn là đồng nghiệp của Hứa Du Ninh, có thể tự do ra vào khu làm việc của Ngân hàng Nam Châu. Đúng rồi, cậu nói văn phòng cậu ta nằm đối diện văn phòng Hứa Du Ninh phải không?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Chân Chân đáp.
Tô Văn vô thức cao giọng, lộ ra chút phấn khích: “Vậy dễ hiểu rồi! Lục Dương đã lấy chìa khóa của Hứa Du Ninh ở hiện trường, sau đó lẻn vào văn phòng Hứa Du Ninh, tranh thủ thu dọn di vật trước khi cậu đến, lấy đi cuốn sổ cái và chứng minh thư! Cậu ta chính là cộng sự của Hứa Du Ninh!”
Nguyễn Chân Chân cũng có suy đoán như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy không ổn. “Nhìn cách Lục Dương và Hứa Du Ninh cư xử với nhau, không giống quan hệ cộng tác chút nào.”
“Là sao?” Tô Văn hỏi.
Nguyễn Chân Chân trầm ngâm, chọn từ ngữ thích hợp: “Tuổi tác bọn họ chênh lệch không ít, nhìn sự hăng hái trước kia của Lục Dương, thay vì giống cộng sự của Hứa Du Ninh, thì càng giống chân chạy việc vặt hơn.”
Tô Văn nghe Nguyễn Chân Chân nói vậy, âm thầm so sánh Hứa Du Ninh và Lục Dương một phen, cũng không khỏi gật đầu. “Quả thực không giống cộng tác làm ăn, có điều…” Cô dừng một chút, lại nói, “Chân chạy việc vặt chưa chắc không có lòng dạ riêng.”
Nguyễn Chân Chân trầm mặc một lúc, chợt nói: “Còn một người có khả năng.”
“Ai?” Tô Văn hỏi cô.
“Thẩm Nam Thu.” Nguyễn Chân Chân bất giác cười nhạo một tiếng, “Trực giác nói với tớ, quan hệ giữa cô ta và Hứa Du Ninh không đơn giản.”
Tô Văn không biết nói gì cho phải, yên lặng nhìn cô, rồi cũng không khỏi mỉm cười. “Thực ra trực giác cũng là một lý do, nhất là trực giác của phụ nữ, chỉ là lý do này thường chôn giấu rất sâu, thậm chí là ẩn sâu trong tiềm thức của cậu. Tớ cũng cảm thấy Thẩm Nam Thu rất đáng nghi.”
Lần này đến lượt Nguyễn Chân Chân kinh ngạc, cô giương mắt nhìn Tô Văn: “Cậu căn cứ vào đâu?”
Tô Văn cười cười, không nhanh không chậm nói: “Thẩm Nam Thu và Hứa Du Ninh vừa là huynh muội cùng khoa vừa là đồng nghiệp, tất nhiên có quen biết với nhau, đây là điều đầu tiên; Thẩm Nam Thu chuyển từ Ngân hàng Nam Châu sang một công ty cho vay thế chấp, mà Hứa Du Ninh cũng tham gia vay tiền tư nhân, hai người có khả năng hợp tác với nhau, đây là điều thứ hai; Còn điều thứ ba…” Cô nói đến đây chợt dừng lại, chỉ nhìn Nguyễn Chân Chân không nói.
Nguyễn Chân Chân làm bạn với cô hơn mười năm, hiểu rõ cô ấy nhất, thấy vậy liền nhếch môi giễu cợt: “Đã đến lúc này rồi, còn có lời gì cần cố kỵ sao?”
Tô Văn thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Thứ ba, Hứa Du Ninh đã giấu kín với cậu như thế, thì tất nhiên trong việc làm ăn của anh ta có xen lẫn chuyện nam nữ, tuyệt đối không thể để cậu biết. Nếu không, cũng không cần che giấu như vậy.”
Che giấu và lừa dối thường đi đôi với nhau, như hình với bóng.
Đã có che giấu, thì sao không có lừa dối? Nguyễn Chân Chân cười lạnh hai tiếng, ngửa đầu ra ghế sô pha, hồi lâu sau mới cảm thán: “Thật là nực cười.”
Tô Văn ngồi trên tay vịn sô pha bên cạnh, đưa tay xoa đầu cô ấy an ủi, một lát sau, mới lại hỏi cô: “Cậu có dự định gì không?”
Nguyễn Chân Chân trầm mặc một lúc, ngơ ngác hỏi: “Chuyện này có thể báo cảnh sát không?”
Tô Văn nghe vậy bất giác phì cười: “Rồi cậu nói gì với cảnh sát? Nói có người giấu chứng minh thư của Hứa Du Ninh, lấy số tiền anh ta vay? Bằng chứng thì sao? Cậu có bằng chứng không? Không có bằng chứng, mà chỉ dựa vào mấy câu nói của cậu, cảnh sát có thể làm gì? Có thể đi bắt người, hay là lục soát nhà? Chân Chân, đây cũng không phải vụ án hình sự, Cục công an bận tối tăm mặt mũi với một đống vụ án lớn, ai rảnh quan tâm đến vụ của cậu chứ!”
Tất nhiên Nguyễn Chân Chân cũng hiểu điều này, nghiến răng nói: “Không có bằng chứng, vậy tớ đi tìm bằng chứng! Tớ không tin là không có một chút sơ hở nào!”
Từ sau vụ tai nạn của Hứa Du Ninh, cô luôn có bộ dáng sống dở chết dở, vô tri vô giác, bây giờ đột nhiên lộ ra sự cứng rắn, khiến Tô Văn nhìn cô với ánh mắt khác xưa, không nhịn được hỏi: “Cậu tự điều tra?”
“Đúng vậy, tớ tự điều tra! Chỉ cần là hồ ly, nó sẽ luôn lòi cái đuôi!” Nguyễn Chân Chân quay đầu nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm, mặc cho Tô Văn níu kéo, đứng dậy chuẩn bị tạm biệt. Trước khi ra khỏi cửa, cô thương lượng với Tô Văn: “Nếu dạo này cậu không dùng xe, vậy cho tớ mượn thêm vài ngày.”
Tô Văn là một trạch nữ, mua xe chỉ là nhất thời kích động, nghe vậy liền lấy chìa khoá trên bàn trà ném qua cho cô, “Lái đi, trên đường nhớ cẩn thận. Này? Đã mấy giờ rồi? Hay là đừng đi nữa, ngủ ở đây luôn đi, trễ quá rồi.”
“Không được, tớ phải về rồi.” Nguyễn Chân Chân vẫy tay tạm biệt, xuống lầu lái xe ô tô nhỏ màu đỏ của Tô Văn về nhà.
Không biết từ khi nào, cơn mưa tuyết lại rơi xuống, trên mặt đường đã kết một lớp băng mỏng, mỗi chiếc xe đều được lái cẩn thận. Tuy Nguyễn Chân Chân đã lấy bằng lái được vài năm, nhưng cơ hội lái xe rất ít, gặp phải tình trạng đường xá như vậy, không khỏi càng thêm khẩn trương, gần như là nhích từng chút một chạy về. Đến khi lái xe vào tiểu khu nhà mình, đã gần một giờ sáng.
Chỗ đậu xe Hứa Du Ninh thuê còn chưa hết hạn, từ sau vụ tai nạn vẫn luôn để trống. Nguyễn Chân Chân đỗ xe ở đó, quấn chặt áo khoác xuống xe, xách túi da chạy lon ton đến cửa thang máy, đi thang máy thẳng lên tầng 26 nhà cô.
Đây là kết cấu hai thang máy và bốn hộ gia đình, ra khỏi thang máy là một đoạn hành lang, rẽ qua một lối thoát hiểm mới tới cửa nhà Nguyễn Chân Chân. Tiếng bước chân làm đèn hành lang sáng lên, nương theo ánh sáng lờ mờ này, cô lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Lúc vặn chìa khóa, cô liền nhận ra sự bất thường, chìa khóa mới xoay được nửa vòng liền phát ra tiếng “lạch cạch” đặc trưng của chốt cửa bị mở, mà cô nhớ rõ mình đã khóa cửa khi rời đi vào buổi sáng, chìa khóa cần xoay một vòng rưỡi, sau khi đầu khóa vuông bên dưới thụt vào, mới có thể nghe thấy thanh âm này.
Nguyễn Chân Chân nín thở, nhẹ nhàng kéo cửa, vừa kéo ra một khe hở liền đổi ý, đóng sầm cửa lại. Chìa khóa vẫn còn cắm trong lỗ khóa chưa rút ra, cô một tay ấn chặt cửa, một tay xoay chìa khóa, nhanh chóng khóa trái cửa lại, cũng không thèm rút chìa khóa ra, xoay người chạy ra ngoài.
Thang máy vẫn dừng ở tầng 26, cô lao vào nhấn nút tầng 1, sau đó điên cuồng nhấn nút đóng cửa, đợi khi thang máy đóng cửa đi xuống, cô mới trấn định lại một chút. Do dự một hồi, cô nhấn nút chuông màu vàng kia.
Đó là nút kết nối với phòng giám sát tiểu khu, dùng để báo cáo sự cố thang máy, rất nhanh, loa trên bảng điều khiển phát ra giọng nói của bảo vệ: “Này này? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nguyễn Chân Chân vội vàng kêu cứu: “Cứu mạng, có kẻ xấu vào nhà tôi!”
Ban đầu, giọng nói bảo vệ còn có chút phân tâm, nghe lời này của cô lập tức nghiêm trọng: “Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ cử người tới đó ngay bây giờ!”
Làm sao Nguyễn Chân Chân có thể không sợ? Hai ngày nay, cô liên tục đến khu phát triển canh chừng Hạ Tân Lương, một lần đi là cả một ngày, vì vậy khi rời đi vào buổi sáng, cô đều cố ý khóa thêm một ổ, nhưng bây giờ ổ khóa kia lại bị mở. Lời giải thích duy nhất là có ai đó vào nhà trước cô.
Thang máy nhanh chóng đến tầng 1, cô không dám trì hoãn thêm một giây nào nữa, lao ra khỏi toà nhà, dọc theo con đường chính trong tiểu khu, chạy về phía phòng bảo vệ, cho đến khi nhìn thấy hai bảo vệ cầm đèn pin chạy tới, cô mới có chút yên tâm, dưới chân trượt một cái, lập tức ngã ngồi xuống đất.
“Là cô nhấn chuông báo động à?” Bảo vệ tiến lên vài bước đỡ Nguyễn Chân Chân, “Có người vào nhà hả?”
Nguyễn Chân Chân toát mồ hôi lạnh, cực kỳ sợ hãi, miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy, đôi môi run rẩy mất kiểm soát, không nói được lời nào, chỉ ra sức gật đầu.
“Là người nào?” Bảo vệ lại hỏi.
Nguyễn Chân Chân lại vội vàng lắc đầu.
Hai người bảo vệ nhìn nhau, hỏi Nguyễn Chân Chân: “Cô sống ở khu 2 toà B đúng không? Hộ nào?”
“Hộ 2601.” Nguyễn Chân Chân ổn định tinh thần một chút, rốt cuộc đã có thể thốt ra lời, run run nói, “Hôm nay tôi có việc đi ra ngoài, mới nãy về đến nhà, vừa mở cửa liền phát hiện có người vào nhà.”
Hai người bảo vệ hơi ngập ngừng, nhìn nhìn nhau, một người trong đó nói: “Hay là báo cảnh sát trước?”
Người còn lại nói: “Đợi khi cảnh sát đến, người đã chạy mất rồi.”
Hai người do dự một lát, cuối cùng đạt được nhất trí, quyết định đi cùng Nguyễn Chân Chân lên đó xem thử. Bọn họ ra hiệu cho Nguyễn Chân Chân quay về, vừa đi vừa hỏi: “Cô có nhìn rõ là người nào không?”
“Không có, tôi vừa mở cửa liền phát giác có người vào nhà, vội vàng rời khỏi.” Nguyễn Chân Chân đáp.
“Vậy người đó còn ở trong nhà sao?” Người bảo vệ lại hỏi.
Nguyễn Chân Chân hơi sững sờ, lắc đầu nói: “Không biết.”
“Không biết?” Mặt bảo vệ đầy vẻ kinh ngạc, “Cô không nhìn thấy người, cũng không biết người còn trong nhà hay không, vậy sao biết nhà cô bị người ta đột nhập? Lúc cô quay về thì cửa đang mở hả?”
“Cửa đóng, nhưng không khóa.” Nguyễn Chân Chân giải thích, sợ bọn họ không hiểu, lại bổ sung, “Buổi sáng khi rời đi, tôi đã khóa thêm một ổ.”
Hai bảo vệ một trái một phải bảo hộ cô, cùng đi đến khu 2 toà B. Khu này không có tiền sảnh, đi qua một đoạn hành lang hẹp, là hai thang máy cạnh nhau nằm đối diện cửa khu, bên trái dừng ở tầng 1, bên phải dừng ở tầng 4.
“Vừa nãy cô đi thang máy này xuống hả?” Bảo vệ chỉ vào thang máy bên trái, hỏi Nguyễn Chân Chân.
Cô nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy.”
Ba người bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng 26.
Chùm chìa khóa vẫn đang cắm trên cửa, cảnh tượng giống y như lúc cô vừa bỏ chạy. Hai bảo vệ ra hiệu cho Nguyễn Chân Chân đứng ở phía sau, nắm chặt chiếc gậy an ninh trong tay, cẩn thận tiến lên vặn chìa khóa mở cửa.
Trong nhà tối om, mượn ánh đèn hành lang nhìn vào, chỉ thấy được lờ mờ đại khái, không có bóng người khả nghi hay tiếng động kỳ lạ nào. Một bảo vệ đi vào bật đèn, ánh đèn sáng trưng lập tức xua tan bóng tối, tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Không có gì bất thường, hai bảo vệ thở phào nhẹ nhõm. Cả hai chia nhau đi kiểm tra mấy căn phòng, thậm chí còn mở tủ ra xem, vẫn không phát hiện ai cả.
“Có phải cô nhớ nhầm không? Chắc khi rời đi cô không khoá thêm ổ đấy?” Bảo vệ hỏi Nguyễn Chân Chân.
Nguyễn Chân Chân hơi sững sờ, cũng không khỏi hoài nghi trí nhớ mình có sự nhầm lẫn.
Người bảo vệ còn lại cũng nói: “Trước khi vào cửa khu tôi đã nhìn sơ qua, đèn kích hoạt bằng âm thanh của tất cả lối thoát hiểm đều đã tắt, chứng tỏ vừa rồi không có ai đi thang bộ. Hai cái thang máy chỉ có một cái là dừng ở tầng 1, chính là cô đi xuống, không có ai đuổi theo cô xuống. Vậy có thể thấy rằng, cho dù thật sự có người vào nhà cô, chắc đã rời đi từ lâu, không phải mới vừa chạy trốn.”
Nguyễn Chân Chân mím môi không nói, cô biết rõ mình không nhớ nhầm, nhưng lại không có chứng cứ để phản bác lời của bảo vệ. Suy cho cùng, cô chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm, chưa tận mắt nhìn thấy kẻ khả nghi.
Bảo vệ nhìn nhìn cô, lại đề nghị: “Hay cô kiểm tra lại đi, xem trong nhà có bị mất thứ gì quý giá không.”
Trong nhà chẳng có thứ gì quý giá để mất, chỉ có vài món đồ trang sức tích trữ trong mấy năm nay, để trên bàn trang điểm. Cô đi qua kiểm tra hộp trang sức, mọi thứ vẫn còn, thậm chí không có dấu vết bị lục lọi.
“Không mất gì.” Cô nói.
Chuyện tới nước này, tuy hai người bảo vệ không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt đó, chắc đã nhận định là Nguyễn Chân Chân báo động nhầm, làm hú hồn một phen. Hai người liếc nhau một cái, người lớn tuổi hơn trong đó đứng ra, nói với Nguyễn Chân Chân: “Nếu đã như vậy, cô nghỉ ngơi sớm đi, khóa cửa cẩn thận, có việc gì cứ gọi điện, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới.”
Nguyễn Chân Chân không giữ họ ở đây nữa, vừa cảm ơn vừa tiễn họ ra ngoài. Khi đến cửa, người bảo vệ lại tốt bụng hỏi: “Cô sống một mình à? Hay là gọi điện cho bạn bè người thân, tìm một người đến ở cùng.”
Đã khuya thế này rồi, không tiện gọi điện làm phiền người khác. Cô chỉ cười gượng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi khóa trái cửa là được rồi.”
Bảo vệ ra hiệu cho cô đóng cửa, sau khi chắc chắn cửa đã khóa mới rời đi.
Tất cả đèn trong nhà vẫn bật sáng, Nguyễn Chân Chân muốn tắt đi, tay vừa chạm vào công tắc chợt dừng lại. Cô khóa trái hết các ổ lại, cuối cùng nhốt mình trong phòng ngủ, mở to mắt thức đến tận hừng đông, không những không buồn ngủ, mà còn cảm thấy nhức đầu.
Mãi đến gần trưa, Cao Tuấn gọi điện cho cô, nghe thấy giọng mũi nặng nề của cô, hơi giễu cợt hỏi: “Lại đến khu phát triển canh Hạ Tân Lương à?”
“Không có, đang ở nhà.” Nguyễn Chân Chân trả lời.
Cao Tuấn nói: “Không tìm Hạ Tân Lương nữa sao?”
“Vẫn tìm, nhưng phải đổi cách khác.”
“Cách gì?” Anh lại hỏi.
Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một chút, đáp: “Còn chưa biết.”
Cao Tuấn nghe câu trả lời này, không nhịn được bật cười: “Hai ngày nay thời tiết khá xấu, bệnh dạ dày của tôi lại tái phát, cô ở Nam Châu đã lâu, có quán cháo nào ngon giới thiệu cho tôi không?”
Nguyễn Chân Chân không khỏi kinh ngạc: “Nhất định phải ăn cháo sao? Có thể đổi món khác không?”
“Có thể.” Cao Tuấn đáp, dừng một chút, lại bổ sung, “Nếu có điều kiện, nghiền thức ăn khác thành dạng cháo cũng được.”
Chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, đủ thấy bệnh dạ dày của anh nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng dù vậy, vẫn phải đi công tác khắp nơi, bôn ba lao khổ. Nguyễn Chân Chân cảm thán, không khỏi hổ thẹn vì sự lười biếng và hèn nhát của mình, cô cắn răng bò ra khỏi giường, nói với Cao Tuấn: “Tôi biết một quán cháo, vừa rẻ vừa ngon, anh đang ở đâu? Tôi sẽ dẫn anh đi.”
Cao Tuấn nói địa chỉ khách sạn đang ở, không ngờ cách nhà Nguyễn Chân Chân không xa, đi bộ chỉ hơn mười phút. Nguyễn Chân Chân nhìn ra cửa sổ, thấy trên đường còn đọng rất nhiều tuyết, bèn nói: “Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, thời tiết này cũng không dám lái xe, tôi đi bộ qua đó tìm anh. Anh cũng đừng lái xe, chúng ta đi tàu điện ngầm.”
Cao Tuấn có vẻ hơi bất ngờ, đáp lại cô: “Được.”
Nguyễn Chân Chân rửa mặt qua loa, ăn mặc thật ấm đi ra ngoài. Khi đi bộ đến khách sạn, anh đã chờ ở đại sảnh. Anh vẫn mặc áo khoác đen ở lần đầu gặp mặt, nhưng bên trong lại là âu phục chỉnh tề, giống như vừa trở về từ bên ngoài.
“Trước khi gọi cho cô, tôi vừa tiễn một khách hàng.” Anh chủ động giải thích.
Nguyễn Chân Chân không quá để ý, xoay người dẫn anh ra ngoài, thuận miệng hỏi: “Là vụ ly hôn à?”
Hình như Cao Tuấn không nghe rõ lời cô, vô thức “Ừm” một tiếng, sau đó mới phản ứng lại, đáp lời cô: “Là vụ ly hôn.”
Nguyễn Chân Chân không hỏi nữa, dẫn anh đến ga tàu điện ngầm cách đó không xa. Đường trơn trượt khó đi, hai người đều bước đi cẩn thận, cho đến khi bước vào cửa ga tàu điện ngầm, mới đồng loạt thở phào một hơi.
Cao Tuấn giậm chân cho tuyết đọng rơi xuống, ngước mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Học viện Công nghiệp.” Cô đáp.
Cao Tuấn hơi nhướng mày, lại hỏi: “Chỗ cô làm việc?”
Lần này đến lượt Nguyễn Chân Chân bất ngờ, cô quay đầu nhìn anh, tò mò hỏi: “Sao anh biết?”
“À, Tô Văn nói với tôi.” Cao Tuấn nhàn nhạt đáp.
“Tôi làm việc trong thư viện của trường.” Cô vừa nói, vừa giúp anh mua vé tàu, “Thời gian trước xin nghỉ ốm dài hạn, đã rất lâu không đi làm.”
Cao Tuấn yên lặng gật đầu, không nói gì.
Buổi trưa vào giờ hành chính, tàu điện ngầm không quá nhiều người, cả hai lên xe đều tìm được chỗ ngồi, đối diện với lối vào. Nguyễn Chân Chân buồn chán, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Văn: “Hình như tối qua có trộm vào nhà tớ.”
Chắc Tô Văn không nhìn thấy tin nhắn, thật lâu không trả lời, cho đến khi Nguyễn Chân Chân và Cao Tuấn xuống tàu điện ngầm, mới đột nhiên gọi điện tới, nhào vào hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tên trộm nào vào nhà cậu? Cậu không sao chứ?”
Trước mặt Cao Tuấn, Nguyễn Chân Chân không tiện nói nhiều: “Không rõ là ai, tớ không sao, chờ lát nữa gặp mặt rồi nói tình hình cụ thể.” Cô nói qua loa hai câu liền cúp máy, quay đầu nhìn Cao Tuấn bên cạnh, cười hỏi: “Đi xa như vậy, thân thể anh không sao chứ?”
Cao Tuấn nói, “Chưa đến mức yếu đuối như vậy.”
Ra khỏi tàu điện ngầm, đi về phía Tây không xa, chính là nơi tập trung một số học viện lớn, Học viện Công nghiệp nằm ở phía nam, đi dọc theo con đường nhỏ rồi rẽ qua, là một khu phố ẩm thực đằng sau khuôn viên trường. Đây là thời điểm các sinh viên ra ngoài tìm đồ ăn, hầu như xung quanh đều là thiếu nam thiếu nữ, Nguyễn Chân Chân dẫn Cao Tuấn đi vào, lập tức thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Mới đầu Nguyễn Chân Chân không chú ý, đến khi nhận ra, cô nhìn theo ánh mắt của mấy cô gái, quan sát Cao Tuấn bên cạnh, mới phát hiện anh thực ra rất đẹp trai. Anh tuy gầy nhưng dáng người cao lớn thẳng tắp, giống như cái giá treo quần áo, cộng thêm mặt mày rậm rạp cương nghị, đi trên đường toàn sinh viên thế này, khá là bắt mắt.
“Nhìn cái gì?” Anh đột nhiên hỏi cô.
Đương nhiên cô không thể nói thật với anh, tâm tư khẽ chuyển, không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao bệnh dạ dày của anh lại nghiêm trọng như vậy?”
Cao Tuấn kéo khóe môi, cười nhạt một tiếng, không trả lời, chỉ giương mắt nhìn phía trước không xa, chỉ vào quán ăn khách khứa tấp nập, hỏi cô: “Là nơi đó sao?”
Cô thấy anh không muốn tiếp tục chủ đề này, lập tức dừng lại, thuận theo lời anh đáp: “Đúng vậy, chính là nơi đó. Đi thôi, hôm nay tôi mời, anh cứ ăn bao nhiêu tùy thích.”
Anh định khen cô một câu “Hào phóng”, vừa bước vào cửa liền phát hiện, đây là quán cháo tự phục vụ, một cái chén giá 10 tệ, có một hàng dài với mười mấy xô cháo đủ loại, tùy bạn chọn, ăn mấy chén cũng được. Nếu hai người chỉ ăn cháo, 20 tệ cũng đủ no bụng.
Cao Tuấn nhẹ giọng cười nhạo, lẩm bẩm: “Thảo nào hào phóng như vậy.”
Nguyễn Chân Chân vờ như không nghe, chỉ nhét cái chén vào tay anh, giới thiệu: “Cháo cần tây gan lợn có chút tanh, cháo bát bảo quá ngọt, các loại khác thì không vấn đề gì. Mỗi lần nên múc ít thôi, vậy mới nếm được nhiều loại hơn.”
Trong quán chật kín người, cô cầm chén tìm hồi lâu mới chiếm được hai ghế trống đối diện. Anh bưng nửa chén cháo bí đỏ hạt kê vàng óng, cẩn thận đi tới, miễn cưỡng chen thân hình cao lớn vào chỗ ngồi chật hẹp. Ngẩng đầu nhìn chén của cô vẫn còn trống, hỏi: “Cô chưa đi múc à?”
“Giờ tôi đi.” Cô cởi áo khoác vắt lên ghế, dặn dò anh, “Anh nhìn giúp tôi một lát.” Sau đó bưng chén rời đi. Một lúc sau, không chỉ bưng chén cháo rau củ quay về, còn cầm thêm một đĩa bánh trứng mềm và dưa muối: “Thử cái này đi, nếu ăn được thì ăn một chút, ăn cháo mãi cũng đói phải không?”
Cao Tuấn hơi gật đầu cảm ơn, ánh mắt đảo một vòng lên mặt cô, hỏi: “Nhìn trạng thái của cô rất không tốt, sao vậy, đêm qua ngủ không ngon hả?”
Đêm qua đâu chỉ ngủ không ngon? Căn bản là cả đêm không ngủ. Nguyễn Chân Chân cười gượng, định trả lời qua loa cho có, lại nghe anh nói: “Không cần nói dối, khí sắc của cô như thế, cũng không lừa được ai. Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Chân Chân cụp mắt, dùng muỗng khuấy nhẹ cháo loãng trong chén, mím môi không nói.
Cao Tuấn không thúc giục cô, từ từ húp cháo. Một lát sau, mới nghe cô nói: “Thật sự không có chuyện gì, chỉ là đêm qua suy nghĩ hơi nhiều nên mất ngủ.”
Anh lại nhìn cô, thấp giọng “Ồ” một tiếng, không hỏi tiếp nữa. Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời không nói gì, chỉ cẩn thận húp từng muỗng cháo. Cao Tuấn ăn xong nửa chén của mình trước, đặt muỗng xuống, rút khăn ra lau miệng.
Nguyễn Chân Chân liếc anh một cái: “Không nếm thử loại khác sao?”
“Không cần.” Anh đứng dậy khỏi ghế, “Cô cứ ăn từ từ, tôi ra ngoài hít thở không khí, chờ cô ở bên ngoài luôn.”
Nói xong, bèn đi ra ngoài trước.
Nguyễn Chân Chân thấy anh hình như có chút thiếu kiên nhẫn, không muốn anh chờ lâu ở bên ngoài, cô vội vàng ăn hết mấy miếng bánh trứng, lại húp cạn chén cháo, nhìn lướt qua đồng hồ, thấy kim đồng hồ đã dịch chuyển một chút, vội buông chén đũa đi ra ngoài.
Cao Tuấn đang đứng bên đường nói chuyện điện thoại, tay kia cầm điếu thuốc vừa mới châm, nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn qua, thấy cô thì có vẻ hơi bất ngờ, giơ tay ra hiệu cho cô chờ, quay đầu lại thấp giọng nói hai câu, sau đó cúp máy, xoay người hỏi cô: “Nhanh như vậy đã ăn no rồi?”
“Ừm, tại bữa sáng ăn trễ, nên cũng không đói lắm.” Cô thuận miệng nói dối, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, “Thật sự ngại quá, dẫn anh đi xa như vậy, chỉ để ăn có nửa chén cháo, không hợp khẩu vị sao?”
Anh nghe vậy cười nhạt một tiếng, tiện tay dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh. “Là tôi nên nói xin lỗi, vì ăn có nửa chén cháo mà phiền cô đi xa như vậy.” Anh nghiêng đầu sang bên cạnh, ra hiệu cho cô đi trước, “Trở về thôi.”
Hai người trở về theo con đường lúc tới, khi đến trước khách sạn Cao Tuấn ở, sắc trời bắt đầu âm u, mặc dù mới ba bốn giờ, mà trời nhìn như sắp tối đến nơi. Cao Tuấn không vào khách sạn, lại nâng cằm về phía trước, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, tôi tiễn cô về trước.”
“Không cần đâu.” Nguyễn Chân Chân vội vàng xua tay, “Không làm chậm trễ thời gian của anh, quãng đường gần như vậy, tôi tự đi về là được rồi.”
Cao Tuấn nhất thời không nói gì, yên lặng nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tối qua có người đột nhập vào nhà cô, đúng không?”
Nguyễn Chân Chân sửng sốt: “Sao anh biết?”
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, không trả lời câu hỏi của cô. Một lát sau, bỗng nói tiếp: “Nguyễn Chân Chân, tôi không chỉ là luật sư, mà cô cũng không chỉ là khách hàng của tôi. Cô nói chuyện với tôi không có tính thời gian, sợ nói thêm một câu thì tôi đòi tiền cô à.”
Nói xong, bèn xoay người đi về phía trước, cũng không thèm chờ cô.
Hết Chương 5