Sự hoài nghi của Nguyễn Chân Chân bắt nguồn từ một cuộc điện thoại bất ngờ, là một cửa hàng quần áo nữ cao cấp gọi đến, giọng điệu nhân viên nhiệt tình lại quen thuộc, nhất thời khiến người ta hơi mơ hồ. “Chị Hứa, gần đây cửa hàng mới nhập lô trang phục mùa đông, có thời gian thì đến xem chút đi, đã lâu chị không đến đây.”
Cô tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, cúp máy một lúc mới thấy sai sai, quay đầu ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại vẫn đang cầm trên tay, đó là chiếc điện thoại cũ đã bị đào thải, số điện thoại là của Hứa Du Ninh.
Nguyễn Chân Chân đang nằm trên giường, thất thần nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng. Từ sau vụ tai nạn xe hơi, cô thường rơi vào trạng thái hư không như vậy, đại não nhất thời ngừng hoạt động, suy nghĩ như bị thứ gì đó trói chặt, đóng băng tại chỗ, không thể tiến lên, cũng chẳng thể vứt bỏ.
Vào cuối tuần, như ma xui quỷ khiến, Nguyễn Chân Chân đi đến cửa hàng quần áo nữ đó.
Cô chọn bừa bộ y phục giảm giá rẻ nhất, lúc thanh toán thì báo số điện thoại của Hứa Du Ninh, đứng bên cạnh lặng lẽ chờ nhân viên thu ngân nhập số vào máy tính. Khi trang thành viên hiện ra, cô liếc thoáng qua, thấy rõ họ tên thành viên trong cột là “Hứa Nam Thu”.
“Người này không phải tôi.” Nguyễn Chân Chân nói.
Nhân viên thu ngân nhìn cô, nhập số điện thoại lần nữa, nhưng vẫn hiện ra trang ban nãy. “Không có nhập sai mà.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh tò mò ghé qua, nhìn tên trên máy tính, lại giương mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, ngạc nhiên nói: “Tôi có ấn tượng với cô Hứa này, mái tóc dài đen thẳng, dáng người cao gầy. Có phải nhầm số rồi không?”
“Nhưng số điện thoại này là của tôi.” Nguyễn Chân Chân đưa điện thoại ra cho họ xem, “Vậy cô kiểm tra giúp tôi, số này đã mua y phục gì?”
Thực sự có lịch sử mua hàng, lần mua gần đây là vào ngày nghỉ lễ 1 tháng 5, cô “Hứa Nam Thu” này mua một chiếc váy liền thân, giá cả rất đắt. Nguyễn Chân Chân cố nhớ lại ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng ký ức gần như trống rỗng. Phàm là những chuyện liên quan đến Hứa Du Ninh, cô đều không tài nào nhớ nổi, bao gồm cả dáng vẻ của Hứa Du Ninh.
Tô Văn nói, đây gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Tô Văn là một nhà văn không quá nổi tiếng, cũng là người bạn thân duy nhất của Nguyễn Chân Chân, có tiếng là giỏi viết tiểu thuyết hồi hộp bí ẩn, nhưng toàn viết ra ngược luyến cẩu huyết khiến người ta rớt nước mắt.
Nguyễn Chân Chân rủ Tô Văn đi ăn, kể với cô ấy chuyện kỳ lạ ở cửa hàng quần áo. Tô Văn vừa nghe, vừa húp bát mì nóng hổi, đến khi vét sạch bát mì lớn đầy ắp, mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Ồ, sau đó thì?”
Nguyễn Chân Chân lấy điện thoại ra, cách một cái bàn, đưa cho cô ấy xem. “Tớ đã tìm trong liên lạc WeChat của Hứa Du Ninh, thực sự có một người trùng tên nhưng khác họ, Thẩm Nam Thu, được đánh dấu là ‘bạn học’.”
“Sau đó thì?” Tô Văn vẫn là ba chữ này.
Nguyễn Chân Chân nhướng cao mày, không biết ngạc nhiên vì thái độ của bạn thân, hay vì chính sự việc này. “Thẩm Nam Thu mua đồ, tại sao tên thành viên lại là Hứa Nam Thu? Phương thức liên hệ còn là số điện thoại của Hứa Du Ninh? Không phải điều này rất kỳ lạ sao?”
Tô Văn sắc mặt bình đạm, giọng nói vẫn trầm tĩnh. “Sau đó thì sao? Cho dù cậu làm rõ chuyện này thì như thế nào? Hứa Du Ninh đã chết rồi.”
Nguyễn Chân Chân nhất thời ngây ra, một lát sau mới lẩm bẩm: “Đúng vậy, Hứa Du Ninh đã chết rồi.”
Đúng vậy, Hứa Du Ninh đã chết.
Hơn một tháng trước, khi đang lái xe trên đường vành đai ngoài, anh đã gặp tai nạn, chiếc xe mất lái va vào trụ đá bên đường, sau khi bay xéo ra ngoài, chiếc xe liền lăn mấy vòng trên đường, các loại phụ tùng văng khắp nơi, ngay sau đó, chiếc xe bốc cháy, đến cuối cùng cháy rụi chỉ còn lại khung xe.
Khi Nguyễn Chân Chân biết tin vội chạy đến hiện trường, Hứa Du Ninh vẫn còn trong xe. Nhìn từ xa xa, chỉ thấy một vật thể hình người đen thui co rút trên ghế lái, hoàn toàn biến dạng.
Cũng từ ngày hôm đó, cô không nhớ nổi dáng vẻ của Hứa Du Ninh nữa.
Trước đây, bọn họ phu thê ân ái, có thể nói là mẫu mực. Hai người quen biết nhau từ thời niên thiếu, yêu xa vài năm mới bước vào lễ đường, sau khi kết hôn cũng tương thân tương ái, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, tựa như cá với nước.
Nhưng giờ đây, tình yêu hoàn mỹ đáng ngưỡng mộ này bỗng có tỳ vết, giống như trang giấy trắng có thêm vết đen, không lớn, cứ nằm bắt mắt ở đó. Đừng bôi, chướng mắt, bôi đi, lại sợ bôi cái “tình yêu” này thành lỗ hổng lớn, cuối cùng chẳng thể ngừng lại.
Ăn xong, Tô Văn đến quầy lễ tân thanh toán, Nguyễn Chân Chân đi theo phía sau, nói một câu không đầu không đuôi: “Tớ vẫn muốn làm rõ chuyện này.”
Tô Văn quay đầu nhìn cô, không nhịn được thở dài, hỏi: “Vụ kiện của cậu thế nào rồi?”
Nguyễn Chân Chân cúi đầu, mũi chân chà chà vết bẩn ở kẽ hở gạch lát nền, hờ hững đáp: “Vẫn như vậy thôi, bọn họ nói bao nhiêu thì cứ bấy nhiêu, dù sao cũng không trả nổi.”
Tô Văn nghe vậy, nhất thời không nói nên lời.
Thứ Hứa Du Ninh để lại cho Nguyễn Chân Chân, không chỉ là một tình yêu đáng nhớ, còn có khoản nợ hàng chục triệu tệ đột nhiên ập đến. Với tư cách là vợ hợp pháp của Hứa Du Ninh, vài chủ nợ đã lần lượt kiện Nguyễn Chân Chân ra tòa, yêu cầu cô trả khoản nợ mà Hứa Du Ninh đã vay.
Sau khi kết hôn, Nguyễn Chân Chân chưa từng phiền lo về kế sinh nhai, nên cũng chẳng biết tại sao Hứa Du Ninh, thân là Giám đốc Quản lý Tín dụng của Ngân hàng Nam Châu, lại mắc khoản nợ khổng lồ như vậy.
Trước khi Hứa Du Ninh qua đời, mọi người đều nói Nguyễn Chân Chân là một người may mắn. Cô sinh ra trong một gia đình trung lưu, được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật[1], chưa từng chịu ủy khuất gì. Sau khi quen Hứa Du Ninh, anh lại bảo vệ cô rất chặt chẽ, che mưa che gió, không để cô phải bận tâm đến chuyện gì.
[1] Nguyên văn《蜜罐》: ý chỉ điều kiện sống thoải mái, no đủ.
Nguyễn Chân Chân vốn cũng cho rằng, mình có thể “ngốc bạch ngọt” như vậy cả đời.
Hai người thanh toán xong thì đi ra ngoài, Tô Văn lại thuận miệng hỏi cô: “Căn nhà của cậu có thể nhanh chóng bán đi không?”
Nguyễn Chân Chân vẫn cúi đầu, kéo khóe miệng: “Chủ nợ đã nộp đơn yêu cầu bảo toàn tài sản, tòa án đã đóng băng căn nhà.”
Tô Văn hận sắt không thành thép[2], bực tức nói: “Chuyện này vừa xảy ra được một tuần, tớ đã bảo cậu mau nghĩ cách, cậu lại không nghe! Tớ nói cậu này, Nguyễn Chân Chân, cuộc đời cậu chịu thiệt chính vì cậu ‘vạn sự bất thượng tâm’[3]! Hai vợ chồng sống chung với nhau, cho dù cậu tin tưởng Hứa Du Ninh, thì cũng nên biết rõ tình hình tài chính trong nhà chứ? Làm gì có ai như cậu, chuyện gì cũng không hỏi? Giờ thì tốt rồi, anh ta chết sạch, còn để lại một khoản nợ thối cho cậu, chẳng lẽ đây là thứ tình yêu chết tiệt đó sao? Cút xéo đi! Nếu tình yêu là như vậy, lão nương nguyện ý làm cẩu độc thân cả đời này!”
[2] Nguyên văn《恨铁不成钢》: chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nghĩa là có thái độ nghiêm khắc với người khác vì muốn tốt cho họ.
[3] Nguyên văn《万事不上心》: nghĩa là không để tâm đến mọi chuyện.
Mới đầu cô ấy mắng rất khí thế, nhưng khi vừa nói ra “cẩu độc thân”, đã chọc Nguyễn Chân Chân bật cười nói: “Cẩu độc thân chính là cẩu độc thân, cũng không phải điều vinh quang gì.”
Tô Văn quay đầu lườm cô, một lúc sau lại nhụt chí. “Nhà sắp bị lấy rồi, cậu dọn qua ở với tớ đi.”
“Không cần đâu.” Nguyễn Chân Chân xua tay, “Vẫn còn sớm, đợi vụ kiện xong xuôi rồi nói, nếu cuối cùng thật sự không có chỗ ở, tớ vẫn có thể về quê ăn bám, ba mẹ luôn muốn tớ quay về, không muốn tớ một mình trôi nổi bên ngoài.”
Tuy nói là vậy, nhưng sự tình chưa tới mức vạn bất đắc dĩ[4], người đã lớn như vậy rồi, không ai muốn về nhà làm cha mẹ già lo lắng.
[4] Nguyên văn《万不得已》: nghĩa là không có cách khác, đành phải làm như vậy.
Tô Văn im lặng, bỗng nhớ ra chuyện khác, không nhịn được hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy sổ kế toán của Hứa Du Ninh à?”
Nguyễn Chân Chân lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Tiền bạc là thứ đến rồi sẽ đi, tiền đã vay không thể vô duyên vô cớ mà biến mất. Sau vụ tai nạn xe hơi, Nguyễn Chân Chân nghe nói Hứa Du Ninh lúc còn sống đã tham gia các khoản vay tư nhân, nhưng kỳ lạ thay, anh không để lại dấu vết. Trong nhà không có cũng thôi đi, nhưng trước đây, khi cô đến đơn vị của anh để thu dọn di vật, cũng không thấy chút tư liệu liên quan nào.
Những thứ Hứa Du Ninh để lại, dường như chỉ là giấy biên nhận vay tiền trong tay mấy chủ nợ, mà số tiền trong tay anh, lại biến mất một cách khó hiểu. Điều kỳ lạ nhất là Vưu Cương, anh em tốt của Hứa Du Ninh, đã thề thốt rằng anh ta từng nhìn thấy sổ kế toán của Hứa Du Ninh, mà cuốn sổ kế toán này, Nguyễn Chân Chân vẫn luôn không tìm thấy.
“Có thể bị cháy trong xe rồi không?” Tô Văn hỏi.
Nguyễn Chân Chân chậm rãi lắc đầu, do dự nói: “Mọi người đều nói như vậy, nhưng tớ cứ thấy chuyện này có chút không ổn. Trước đây, tớ đến đơn vị của Hứa Du Ninh, phát hiện văn phòng của anh ấy hình như bị người ta thu dọn qua rồi.”
“Bị thu dọn rồi?” Tô Văn bất giác cau mày, “Cậu chắc chứ? Ai sẽ vô duyên vô cớ động vào đồ của người chết? Đó là điều kiêng kỵ.”
Nguyễn Chân Chân gật gật đầu, suy nghĩ một hồi, lại bổ sung: “Không chỉ sổ kế toán, mà chùm chìa khóa trên người anh ấy cũng không tìm thấy.”
Chùm chìa khóa Hứa Du Ninh mang bên người đã mất trong vụ tai nạn, Tô Văn biết chuyện này, nghe vậy bất giác ngạc nhiên hỏi: “Vẫn không tìm thấy sao?”
“Không tìm thấy, hiện trường, trong nhà, đơn vị đều không có.” Nguyễn Chân Chân trả lời.
“Vậy chuyện này thực sự hơi kỳ quái, chìa khóa vô cớ bị mất, văn phòng lại như bị thu dọn.” Tô Văn nghiêng đầu, nghĩ mãi chẳng hiểu, “Đều chỉ là trùng hợp sao?”
Trong mắt Nguyễn Chân Chân mờ mịt giây lát, cô nhẹ giọng nói: “Không biết.”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến cửa trung tâm thương mại, cửa chính bị đẩy ra, gió lạnh cuốn theo bông tuyết ập vào mặt, hơi nóng toàn thân lập tức tiêu tan, cơn lạnh lẽo bất chợt xuyên thấu xương. Nguyễn Chân Chân theo bản năng quấn chặt áo khoác trên người, trông ra xa, đập vào mắt cô là một mảnh trắng xóa, không biết bắt đầu từ khi nào, tuyết đã phủ kín hết thảy mọi thứ vốn có ở đó.
Trận tuyết lớn đầu mùa năm nay, cuối cùng đã đến như thế.
Vào hôm thứ tư, tòa án đã triệu tập Nguyễn Chân Chân đến tiến hành hòa giải trước tòa. Cô đi bằng tàu điện ngầm, khi đến Tòa án quận Tân Hải, nguyên cáo Trương Quảng Cường cùng với Lưu Vĩ, người bị liệt vào bị cáo cùng Nguyễn Chân Chân đã đến. Hai người đó đang ngồi nói chuyện với nhau, thấy cô đi tới, thái độ cũng không tệ, thậm chí còn chào hỏi cô: “Qua đây đi.”
Nguyễn Chân Chân khẽ cười gật đầu, không biết tại sao, chỉ cảm thấy thế sự hoang đường.
Thẩm phán bảo hai bên thương lượng, cố gắng hòa giải ngoài Toà án[5], chẳng hạn, nguyên cáo nên truy cứu ít một chút, bị cáo cũng nên tận lực trả khoản nợ, như vậy sẽ có lợi cho mọi người. Đầu tiên, nguyên cáo tỏ thái độ đồng ý hòa giải, tiền gốc 5 triệu cộng với tiền lãi 500 nghìn, có thể miễn giảm một chút, chỉ cần Nguyễn Chân Chân hoàn trả số tiền gốc 5 triệu là được.
[5] Nguyên văn《庭外和解》: (tiếng Anh: out-of-court settlement), nghĩa là các bên tranh chấp đạt được thoả thuận ngoài tòa án, không cần tòa án phân xử, ngoại tụng.
5 triệu… Hiện tại Nguyễn Chân Chân ngay cả 50 nghìn tệ cũng không có, vậy kiếm đâu ra 5 triệu?
“Tôi không có tiền trả.” Cô đáp thẳng thắn, ăn ngay nói thật, “Tôi không biết chuyện Hứa Du Ninh vay tiền, cũng không biết số tiền đã vay đi đâu, bây giờ anh ấy chết rồi, tôi càng không biết gì cả.”
Nguyên cáo liền nổi nóng: “Cô là vợ anh ta, sao lại không biết số tiền đã đi đâu?”
“Nhưng tôi thực sự không biết.” Nguyễn Chân Chân nói.
Nói tới nước này xem như đã sụp đổ, chỉ có thể chờ phiên tòa.
Ba bên ra về trong buồn bực, Nguyễn Chân Chân đeo túi đi ra, khi đến cửa tòa án, nguyên cáo Trương Quảng Cường đang đi đằng trước cô đột nhiên dừng lại, quay người chỉ vào cô, giận dữ nói: “Số tiền này cô giấu không nổi đâu, sớm muộn gì cũng phải nhả ra.”
Nguyễn Chân Chân ngẩng mặt, bình tĩnh nhìn đối phương.
Trương Quảng Cường chỉ qua Lưu Vĩ bên cạnh, lại nói: “Lão Lưu đã trả 20 triệu cho Hứa Du Ninh, không thiếu một xu, Hứa Du Ninh tự ý giữ lại 5 triệu, chỉ đưa cho tôi 15 triệu, chuyện này đều có chứng cứ, đã nộp lên tòa án rồi, không ai chối cãi được.”
Những gì anh ta nói, Nguyễn Chân Chân sớm đã biết từ hồ sơ vụ án. Nói đơn giản, đây là một khoản vay ba bên: nguyên cáo Trương Quảng Cường thông qua Hứa Du Ninh cho Lưu Vĩ, một bên thứ ba, vay 20 triệu, khi Lưu Vĩ trả tiền, Hứa Du Ninh làm trung gian, đã giữ riêng cho mình 5 triệu, ban đầu Trương Quảng Cường chỉ nghĩ là Lưu Vĩ chưa trả hết, cho đến khi thưa kiện mới biết, người ta đã trả hết số tiền từ lâu.
Nguyễn Chân Chân cười nhạt một tiếng: “Tôi biết.”
“Cô biết thì tốt!” Trương Quảng Cường tức giận bỏ lại câu này, xoay người rời đi.
Lúc này đã gần trưa, nhưng sắc trời lại rất âm u, như thể sắp có tuyết rơi.
Nguyễn Chân Chân đi bộ đến ga tàu điện ngầm, trên đường đột nhiên nhận được cuộc gọi của Tô Văn: “Tớ đã tìm một luật sư cho cậu, số điện thoại cũng đã gửi qua WeChat, cậu mau liên hệ với người ta đi.”
Gió lạnh thấu xương, cô liên tục hắt xì hai cái, khịt mũi, khàn giọng oán trách: “Cậu thật lo lắng vô ích, bây giờ tớ không có tiền để mời luật sư gì đâu.”
“À, cái này không tốn tiền.” Tô Văn nói.
Luật sư không tốn tiền? Nguyễn Chân Chân cả đời này chưa từng thấy qua.
Ban đầu cô cũng muốn mời luật sư, nhưng Hứa Du Ninh vừa chết, kéo theo một khoản nợ khổng lồ, ngoài chi phí gia dụng mấy chục nghìn tệ, cô cũng không tìm được số tiền khác, đâu còn tài lực gì để mời luật sư chứ! Cộng với việc cô đã có ý nghĩ mặc kệ mọi chuyện, dứt khoát tự mình gánh lấy.
Tô Văn gửi một dãy số điện thoại và họ tên qua WeChat, Nguyễn Chân Chân nhìn qua hai lần, chỉ trả lời một câu ứng phó “Cảm ơn”. Chẳng ngờ một lát sau, có dãy số lạ gọi đến di động cô, trí nhớ cô không tệ, nhìn thoáng qua liền phát hiện, đây chính là số điện thoại mà Tô Văn vừa gửi.
Nguyễn Chân Chân do dự bắt máy, lễ phép chào hỏi: “Xin chào, là luật sư Cao phải không? Tôi vừa xem tin nhắn của Tô Văn, vốn định liên lạc với anh, chỉ là tôi đang trong tàu điện ngầm, không tiện gọi điện thoại.”
Trong điện thoại truyền ra một giọng nam rất dễ nghe, đầu tiên khẽ “Ồ” một tiếng, sau đó nhàn nhạt nói: “Là vậy à.”
Nguyễn Chân Chân không có thời gian phân biệt kỹ cảm xúc trong giọng nói của anh, tiếp tục nói: “Vậy anh cứ bận trước đi, về sau có vấn đề gì, tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Về sau” “Hôm khác” trong giao tiếp hằng ngày chỉ là những lời khách sáo, căn bản không có ý muốn nói tiếp, đây thực chất đã là một kiểu từ chối khéo, nhưng đối phương tựa như chẳng nghe ra, vẫn thản nhiên nói: “Tô Văn đã kể sơ lược chuyện của cô cho tôi rồi, thảo luận qua điện thoại không tiện, gặp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn. Cô định xuống ga tàu điện ngầm nào? Tôi vừa vặn đang ở bên ngoài, sẽ qua đó đón cô.”
Giọng điệu có vẻ rất ôn hòa, nhưng lại chứa một luồng sức mạnh khó tả. Nguyễn Chân Chân hơi nghẹn lời, thật sự có chút “thịnh tình khó chối từ”, cô là người mềm mỏng, không biết làm sao cự tuyệt người khác, cô ngẩng đầu nhìn ga tàu điện ngầm ở không xa, thỏa hiệp: “Không phiền anh đâu, tôi trực tiếp đi tàu điện ngầm tới đó.”
“Cũng được.” Đối phương lại không khách sáo, đáp lời, “Tôi đang ở Toà án quận Tân Hải, cô trực tiếp tới đây đi.”
Cô vừa ra khỏi Tòa án quận Tân Hải, cũng chưa đi xa lắm! Nguyễn Chân Chân hơi sững sờ, theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện người nào khả nghi. Thời tiết lạnh lẽo, sắc trời lại u ám, hầu hết người đi đường đều vội vã, không có ai rảnh rỗi đi dạo phố.
Người đàn ông không nhận được phản hồi của cô, lại “A lô” một tiếng, hỏi: “Có nghe thấy không?”
“À, vừa rồi tín hiệu không tốt.” Nguyễn Chân Chân vội giải thích, giơ tay nhìn đồng hồ, thầm tính thời gian một chút, “Vậy phiền anh chờ tôi ở đó trước, khoảng 15 phút nữa tôi sẽ tới.”
“Được.” Anh đáp ngắn gọn.
“Gặp lại sau.” Nguyễn Chân Chân cúp máy, lập tức gọi cho Tô Văn, trực tiếp hỏi: “Cái người Cao Tuấn này là ai vậy? Anh ta chui từ đâu ra thế?”
“Anh ta là đàn anh ở trường cấp ba chúng ta, trước đây tớ có gặp qua một lần ở buổi họp cựu học sinh. Hôm nay chợt nhớ đến anh ta nên gọi điện thử, không ngờ người ta thoải mái đồng ý. Cậu tranh thủ liên lạc đi, mở miệng ba phần lãi[6], không chịu thiệt.” Tô Văn nói.
[6] Nguyên văn《张嘴三分利》: nghĩa là khi bạn cần nhờ vả ai đó, chỉ cần bạn chịu mở miệng hỏi, thì sẽ có hy vọng.
Nguyễn Chân Chân đi ngược gió, thong thả bước về phía lối vào tàu điện ngầm, miệng nói: “Anh ta vừa gọi cho tớ.”
Tô Văn không lộ vẻ bất ngờ: “Anh ta chủ động liên lạc với cậu? Vậy không phải càng tốt sao?”
“Nhưng tớ không có tiền trả phí luật sư…” Nguyễn Chân Chân mới nói một nửa liền bị Tô Văn ngắt lời, “Anh ta đòi tiền cậu hay gì?”
Hai người còn chưa gặp mặt, đương nhiên chưa nhắc tới chuyện tiền bạc, nhưng nếu thật sự ngồi xuống thảo luận về vụ kiện, cho dù người ta không nhắc, cô cũng không thể giả ngu. “Anh ta không cần, không có nghĩa là tớ không đưa, đây là nghề nghiệp, là cần câu cơm của người ta.”
“Được rồi, trước mắt đừng để tâm đến tiền bạc. Cậu gặp mặt anh ta một cái, vì cả hai đều là cựu học sinh, tư vấn pháp luật một chút cũng là chính đáng. Hơn nữa, anh ta còn…” Tô Văn nói giữa chừng đột nhiên lắp bắp, lại tiếp tục nói, “Anh ta còn nợ tớ một ân tình, giúp cậu một tý thì có sao?”
“Anh ta nợ cậu một ân tình, không phải tớ.”
“Của tớ là của cậu, ân tình này tớ chuyển cho cậu, cứ yên tâm dùng đi. Sao vậy, còn muốn lý luận rõ ràng với tớ hả?” Tô Văn hỏi vặn lại.
Nguyễn Chân Chân bị cô ấy chặn họng, không nói nên lời, đành phải đáp: “Được, để tớ gặp anh ta trước rồi nói.”
Sắp tới thời gian đã hẹn, cô cúp máy, quay người đứng ở lối ra tàu điện ngầm, nhìn nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi đi trở ra con đường ban nãy. Bước đến đằng xa khoảng bốn năm chục mét, một chiếc ô tô màu đen mang biển số vùng khác từ từ chạy sát vào lề đường, cửa sổ hạ xuống, một người đàn ông đeo kính ngồi ở ghế lái cúi người qua, hỏi cô: “Nguyễn Chân Chân?”
Cô cúi người nghiêng đầu nhìn nhìn, trên mặt lộ ra chút chần chừ: “Luật sư Cao?”
Người đàn ông gật đầu, chào hỏi: “Lên đi, nơi này không cho đậu xe.”
Nguyễn Chân Chân mở cửa, vội vàng ngồi vào ghế phụ. “Thật sự làm phiền anh rồi.”
Cô khách sáo nói, tự giác thắt dây an toàn, lúc quay người lại, thừa cơ liếc thoáng người đàn ông bên cạnh. Anh ta rất gầy, đây là ấn tượng đầu tiên của cô đối với anh, gần như có thể dùng cụm từ “gầy trơ xương” để miêu tả, mặt mày vốn có chút rắn rỏi càng thêm thâm trầm, sắc bén tựa như đao khắc, lộ ra mũi nhọn khắp nơi.
Nguyễn Chân Chân thầm giật mình, nhất thời quên hết mấy lời xã giao.
“Hồi trước tôi bị bệnh nặng, suýt nữa mất mạng.” Cao Tuấn như đoán được suy nghĩ của cô, thản nhiên giải thích một câu. Anh lái xe vào đường chính, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Chân Chân: “Tôi đến đây công tác, buổi chiều còn có việc, chúng ta tìm một chỗ ăn trước, vừa ăn vừa trao đổi, được chứ?”
Tuy là câu hỏi, nhưng không có ý gì là hỏi cả.
“À, được.” Nguyễn Chân Chân phản ứng trễ nửa nhịp, vội vàng đáp lại.
Cao Tuấn lại nói: “Tôi đã nghe Tô Văn nói sơ qua về chuyện của cô, có vài tình huống vẫn cần cô xác nhận lại.”
Lần này Nguyễn Chân Chân không tiếp lời ngay, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Nói thật với anh, tôi không định mời luật sư.”
“Vì sao?” Anh hỏi.
Cô thần sắc thản nhiên, đáp: “Vì không có tiền. Hơn nữa, thiếu nợ trả nợ là chuyện đương nhiên, chứng cứ đều bày ra đó rồi, vụ kiện này có mời luật sư cũng không thắng nổi, vậy còn lãng phí tiền bạc làm gì?”
Cao Tuấn trầm mặc một hồi, đột nhiên cười nhạo nói: “Có lý.”
Nguyễn Chân Chân cũng giật giật khóe miệng, đột nhiên hỏi: “Luật sư Cao, nghe Tô Văn nói anh là cựu học sinh, không biết anh học khoá nào?”
Cao Tuấn đáp: “Hơn cô hai khoá.”
“Thảo nào tôi không quen anh.” Nguyễn Chân Chân cười cười, lại nói chuyện phiếm, “Vậy anh làm ở công ty luật nào? Thường nhận vụ kiện nào nhất?”
Cao Tuấn nhạy bén nhận ra gì đó, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đáp: “Tôi làm ở công ty luật Bắc Lăng Duy Cảnh, thường nhận các vụ kiện ly hôn nhất, lần này được khách hàng ủy thác, đến Nam Châu điều tra một số chuyện.” Anh nói, như cười như không liếc cô một cái, lại hỏi: “Thế nào? Hài lòng chưa? Có muốn xem giấy phép hành nghề luật sư của tôi không?”
Nguyễn Chân Chân bị anh vạch trần tâm tư, trên mặt có chút xấu hổ, lúng túng cười một tiếng, ngậm miệng lại.
Anh lái xe đến một quán ăn bên ngoài, khi xuống xe, đột nhiên quay người lại, nói: “Tôi và Hứa Du Ninh là bạn cùng lớp.”
Nguyễn Chân Chân vừa bước xuống xe, nghe vậy bất giác sửng sốt, quay đầu, cách chiếc xe nhìn người đàn ông cao gầy này.
“Chúng tôi từng ở chung ký túc xá, quan hệ cũng không tệ. Cô không cần hoài nghi động cơ của tôi, nói thẳng ra, hiện tại cô không xu dính túi, nợ nần chồng chất, chẳng có gì để lừa cả.” Anh dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Còn nữa, mặc dù chứng cứ về việc Hứa Du Ninh vay tiền rất xác thực, nhưng vụ kiện này không phải không có phần thắng.”
Nguyễn Chân Chân nghe vậy bất giác cười gượng, nói: “Khoản vay không phải bịa đặt, tôi cũng không thể chứng minh khoản vay này không dùng trong sinh hoạt vợ chồng. Người ta nói, sinh hoạt vợ chồng không giới hạn trong sinh hoạt hàng ngày của vợ chồng, anh ta làm đầu tư, làm kinh doanh, số tiền kiếm được hay thua lỗ, đều tính là của tôi. Những điều này, chắc anh hiểu rõ hơn tôi chứ.”
Cao Tuấn mím chặt môi, hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng chỉ cười nhạt, nói: “Cô cũng thật tin tưởng Hứa Du Ninh.”
Câu nói này, Nguyễn Chân Chân không biết đã nghe được từ miệng của bao nhiêu người, cô cười tự giễu, chọn cách im lặng.
Hết Chương 1