Không Hề Đáng Yêu

Chương 339: Đại kết cục (Hạ)




Ngày hôm qua đi máy bay thức dậy sớm, buổi tối không được nghỉ ngơi tử tế, Giang Nhược hơi mệt mỏi, quay về phòng tẩy trang ngủ tạm một lát.

Nhưng giấc ngủ ngắn này cũng không yên ổn mấy, luôn nửa mơ nửa tỉnh, đến trước buổi trưa cô mò di động nhìn thử thời gian, nằm một lúc nữa trên giường, rồi lật người đứng dậy rửa mặt trang điểm một lần nữa, thay bộ váy sơmi thắt eo màu bạc bằng vải sa tanh mềm mại.

Trước khi đến bất kì buổi tụ họp hoặc bữa tiệc nào không muốn tham dự, trong lòng Giang Nhược sẽ luôn lưỡng lự giữa đi và không đi hết lần này đến lần khác, kết quả đều căn chỉnh đúng giờ có mặt.

Hôm nay cũng thế, trừ việc thời gian đến nhà hàng muộn mười phút vậy thôi.

Mà mười phút đến trễ này, chẳng qua là vì cô ngủ làm hơi bẹp một bên tóc, phải tìm máy sấy tóc và kẹp làm lại mất hồi lâu. Nếu là gặp những người khác, có lẽ cô sẽ tùy tiện chỉnh một chút, trông thỏa đáng là được.

Nhưng có thể xuất phát từ tâm lý so sánh đồng giới, cộng với mối quan hệ tế nhị giữa cô và Đỗ Thịnh Nghi, khiến cô yêu cầu cao hơn đối với bản thân, từ đầu tóc đến đường cong từ mắt cá chân tới mu bàn chân khi đi giày cao gót, bắt buộc phải thật tinh tế và hoàn hảo.

Làm xong mọi thứ, Giang Nhược nhìn gương mặt trang điểm và kiểu tóc trong gương tinh xảo đến mức thậm chí có phần long trọng, cảm thấy hơi buồn cười.

Nếu cô xuất hiện trước mặt Đỗ Thịnh Nghi như vậy, đối phương là phụ nữ, chắc chắn ngay tức khắc có thể hiểu nguyên nhân cô nhọc lòng như vậy.

Trước mặt bạn gái cũ của chồng, đặc biệt còn là trước mặt bạn gái cũ trước nay đều si tình đơn phương, biểu hiện để ý quá mức, có khi nào gián tiếp gia tăng sự kiêu ngạo của đối phương không?

Giang Nhược mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm mình trong gương, lấy bông dặm phấn che bớt má hồng màu sắc sáng quá mức, lau bỏ son môi đậm màu có tính công kích khá mạnh, gẩy nhẹ mái tóc, làm cho mấy sợi tóc xoã tung tùy ý, tô son môi màu nude, trong nháy mắt gương mặt trang điểm trở nên nhẹ nhàng dịu dàng không ít.

Khi đến nhà hàng vừa đúng giờ cơm, hơn nữa lại là ngày cuối năm, nhà hàng gần như không còn chỗ ngồi.

Giang Nhược dẫm trên giày cao gót vững bước nhanh chóng đi xuyên qua giữa nhà hàng, không bao lâu đã thấy Đỗ Thịnh Nghi ngồi chờ một mình.

Cô đi qua ngồi xuống, nói: “Ngại quá, ban nãy ngủ một lát, dậy muộn.”

Đỗ Thịnh Nghi nói: “Không sao, xem thử thực đơn, muốn ăn gì.”

“Cô quyết định là được.”

Đỗ Thịnh Nghi gọi món ăn, Giang Nhược nhìn cô ta thêm mấy lần, nhận ra trạng thái của cô ta không tồi, hình như không hề vì bị Thủy Hỏa bắt cóc mà chịu bất kì ảnh hưởng nào.

Sau sự kiện kia, Giang Nhược thấy dân mạng đều đang bàn luận ở trên mạng xã hội, nói Đỗ Thịnh Nghi không biết bơi, nhưng lúc đó Thủy Hỏa ngâm mình ở trong nước bị thương nặng, lôi kéo Đỗ Thịnh Nghi, dường như muốn kéo cô ta khỏi tàu.

Có điều cũng may có phát súng trí mạng cuối cùng của cảnh sát, Đỗ Thịnh Nghi được cứu.

Sau đấy đi bệnh viện kiểm tra, ngoài cổ tay có trầy da, cũng không có vấn đề lớn, ngày hôm sau liền quay trở lại đoàn phim, fans không thể thiếu một trận khen ngợi về thần tượng của mình, nói rằng thái độ bình tĩnh vững vàng mà kính nghiệp này, có một không hai, về sau lại vì chiếm hot search lâu quá, bị đối thủ châm chọc khiêu khích, lại không tránh khỏi một trận khẩu chiến trên mạng.

Sau đó thì Giang Nhược không tìm hiểu tiếp nữa.

Song cô thấy Đỗ Thịnh Nghi không hề có dáng vẻ bị ảnh hưởng, không ngừng phỏng đoán trong lòng cô ta có phải cũng vững như kiềng ba chân thế này không?. truyện đam mỹ

Đặc biệt là sau khi biết những khúc mắc tình cảm từng có giữa Đỗ Thịnh Nghi và Thủy Hỏa, về chuyện Thủy Hỏa bắt cóc cô ta, cô có chút nghi vấn, lại cũng không tiện hỏi.

Lần này, Đỗ Thịnh Nghi mời cô ăn cơm, có vẻ đúng là chỉ đơn thuần mời ăn cơm, dùng cái này để xin lỗi cô mà thôi.

Cô ta mở bình rượu vang, nâng ly về phía Giang Nhược nói: “Lần đó làm cô phải vào bệnh viện, tôi xin lỗi vì điều này.”

Đỗ Thịnh Nghi chỉ xin lỗi vì chuyện này, bởi vì lần đó cũng không phải ý định ban đầu của cô ta, vì suýt chút nữa làm hại đến tính mạng con trai cô, chỉ vì chuyện này mà thôi, còn về những chuyện khác cô ta đã làm, cô ta không cảm thấy có lỗi.

Giang Nhược không tiếp lời, cũng chưa nói chấp nhận lời xin lỗi của Đỗ Thịnh Nghi, cũng chẳng từ chối rõ ràng, chỉ uống một ngụm rượu.

Tiếp theo thì không có lời nào để nói.

Được một lúc, Đỗ Thịnh Nghi mở lời: “Thời gian trước, tôi đã gặp Chung Thận trong bữa tiệc riêng tư ở DS, nghe anh ta nói giám đốc điều hành trước đây của bọn cô, hình như tên Gisele, đã rời khỏi DS, đến một công ty đầu tư mạo hiểm.”

“Trước đây không lâu tôi mới nghe nói việc này.”

Vì lâm vào nguy cơ, DS không thể kịp thời cứu vãn, bị một thương hiệu khách sạn cao cấp khác là MAB thu mua, sau khi Giang Nhược biết được hướng đi của Gisele, kể chuyện này với Lục Hoài Thâm, mới biết công ty của Lục Hoài Thâm và Lục Trọng đã đầu tư vào MAB từ lâu rồi, là cổ đông của tập đoàn khách sạn này, vì pháp nhân công ty do hai người thành lập là Lục Trọng, trước đây lại không có một chút tin tức nào cho thấy MAB dự định thu mua DS, dẫn tới Chung Thận không hề phòng bị Lục Hoài Thâm.

(Ban đầu cứ tưởng Lục Trọng là nhân vật phản diện, trong bữa cơm đầu tiên của Giang Nhược ở nhà họ Lục sau khi về nước, cứ thấy gườm gườm tỏ thái độ cơ)

Thật ra Lục Hoài Thâm ngay từ ban đầu đã không có dự tính đầu tư vào DS, bất kể là cậu cả nhà Spencer, hay Chung Thận, đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh, bề ngoài tung ra cành ôliu cho người ta, biểu hiện ra ý đồ đầu tư cực cao, chẳng qua là đang kéo dài thời gian, giúp MAB tranh thủ thời gian chuẩn bị.

Quả thực xứng với cáo già xảo quyệt.

Giang Nhược tự nhận so mưu lược trong phương diện kinh doanh với Lục Hoài Thâm đúng là khác nhau một trời một vực, trước khi Lục Hoài Thâm cho cô biết, cô căn bản không nghĩ tới phương diện này.

Sau khi MAB thu mua DS, Chung Thận được mời làm CEO của DS, trở về trụ sở chính ở Bắc Mỹ, Gisele vốn dĩ cũng trong danh sách lựa chọn giám đốc điều hành của trụ sở chính, nhưng chị ta khó nhịn mối nhục bại trận, trong cơn giận dữ đã từ chức.

Mà Đỗ Thịnh Nghi, hiện tại vẫn là đại sứ quảng bá của DS như cũ.

Vốn dĩ khi quay phim ở quốc đảo sư tử, DS cung cấp miễn phí phòng khách sạn của công ty cho cô ta vào ở, nhưng để có thể sử dụng thêm thời gian rảnh rỗi khớp lời thoại với Tần Thư Nhiên, vẫn nên phối hợp ở Marina Bay cùng Tần Thư Nhiên.

Đề tài này qua đi, hai người gần như im lặng ăn hết bữa cơm.

Đỗ Thịnh Nghi ăn xong, buông bộ đồ ăn, lau miệng.

Nhìn về phía Giang Nhược nói: “Tôi đoán có phải cô có vấn đề muốn hỏi tôi không?”

Giang Nhược ngước mắt, ngừng một chút, một khi Đỗ Thịnh Nghi đã hỏi như vậy, cô cũng không kiêng dè nữa, “Tôi muốn biết Thủy Hỏa bắt cóc cô, là cô bị bắt hay tự nguyện?”

Lớp trang điểm trên mặt Đỗ Thịnh Nghi là tạo hình phim, môi đỏ tóc đen, hình tượng nữ cường nhân khá sắc sảo xinh đẹp, đường kẻ mắt hơi nhếch lên, lúc nghe thấy thế nhìn sang Giang Nhược, nhướng mày, rất là phong tình.

“Xem ra Lục Hoài Thâm đã kể chuyện trước kia với cô.”

Giang Nhược cười mà không nói.

Đỗ Thịnh Nghi nói: “Không biết cô bảo bắt cóc, cụ thể là chỉ lần nào? Cái lần ở nhà hàng lẩu, là anh ấy ép tôi qua đó, dùng mẹ nuôi tôi uy hiếp.”

“Cái lần trên biển cơ?”

Đỗ Thịnh Nghi không nói chuyện, Giang Nhược chờ cô ta.

Đỗ Thịnh Nghi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, lại đặt ly về, cụp mắt nhìn chằm chằm rượu hồi lâu, cô ta cúi đầu xuống, lặng lẽ nhếch khóe môi, ngước mắt nhìn Giang Nhược nói: “Tôi tự nguyện.”

Thế nhưng Giang Nhược không cảm thấy bất ngờ.

Đỗ Thịnh Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu điểm, không biết đang nhìn cái gì, cô ta nói: “Sau khi anh ấy xảy ra chuyện còn ở nhà tôi hai tháng, là tôi giúp anh ấy tránh thoát sự kiểm soát nghiêm mật của cảnh sát, sau đó lại dùng xe bảo mẫu đưa anh ấy ra khỏi thành phố.” Giọng cô ta không nhanh không chậm, ngữ khi trần thuật bình dị, nhưng biểu cảm khiến cho Giang Nhược không hiểu rõ.

Giống tự giễu, lại có vài phần cô đơn.

Không đợi Giang Nhược hỏi, cô ta tự nói: “Sau đấy anh ấy biến mất mấy tháng, lại đột nhiên xuất hiện nói phải rời khỏi. Tôi hỏi anh ấy đi đâu, anh ấy nói định về nơi từng ở hai năm sau khi rời HK, hơn nữa còn định đưa Giang Cận theo. Tôi biết sẽ không dễ dàng lắm, nên cho anh ấy cơ hội dùng tôi làm con tin.”

Đỗ Thịnh Nghi dừng ở đây, hơn nữa coi như là đoạn kết giữa cô ta và Thủy Hỏa.

Cô ta nhìn về phía Giang Nhược: “Tôi vốn cho rằng điều cô muốn hỏi tôi là quá khứ của tôi với Lục Hoài Thâm.”

Giang Nhược khẽ nhún vai, vẻ tươi cười không thể bình thản hơn, nhưng Đỗ Thịnh Nghi thấy có nét mỉa mai. Hiển nhiên Giang Nhược biết chuyện đã qua, cô ta còn ở đấy khoe khoang mê hoặc, chỉ tự chuốc lấy bẽ mặt.

Sắc mặt Đỗ Thịnh Nghi hơi lạnh lùng, “Quá khứ của tôi và anh ta, cũng là chuyện đã qua từ lâu rồi. Kỳ thật nói trắng ra là tôi tự làm tự chịu,” vẻ tự giễu trên khóe miệng cô ta càng thêm đậm nét, "Ngày trước chính tôi đơn phương nói với anh em anh ta tôi là bạn gái anh ta, người ta truyền qua truyền lại, anh ta giải thích không rõ, cuối cùng dứt khoát chẳng buồn giải thích nữa. Ngay cả mối quan hệ này, cũng là tôi đơn phương áp đặt cho anh ta. Là tôi cố tình xen vào ân oán của anh ta và Thủy Hỏa, nói ra vẫn là tự tôi rước họa máu cho nhà họ Đỗ. Sau khi gặp lại, tôi gán ép những thù hận đó lên đầu anh ta, anh ta cũng ngậm miệng chấp nhận. Sau đấy tôi nghĩ, thực ra là vì nhà họ Đỗ giúp mẹ con anh ta ở thời điểm anh ta khó khăn nhất, anh ta chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với tôi, anh ta chỉ áy náy trong lòng với nhà họ Đỗ từng giúp đỡ mẹ con họ.”

Lục Hoài Thâm căn bản chưa từng thích cô ta, không có người con trai nào có thể để mặc “bạn gái” mình cho mình đội nón xanh, cô ta và Thủy Hỏa giở trò ái muội dưới mí mắt anh, anh vẫn có thể thờ ơ, anh em trong bang cũng trêu đùa anh, anh cũng không để bụng, lời từng nói nhiều nhất chỉ là khuyên nhủ, khuyên cô ta đừng để bị cuốn vào.

Đỗ Thịnh Nghi cũng không biết nhiều năm như vậy, rốt cuộc đang hận cái gì, thật ra tình cảm của cô ta đối với Lục Hoài Thâm đã sớm tiêu ma gần hết rồi, điều cô ta hận chỉ là, bỏ ra nhiều thế nhưng lại rơi vào kết cục thế này.

Cô ta không muốn Lục Hoài Thâm dùng tình cảm bồi hoàn, chỉ muốn bắt anh trả giá mà thôi.

Đỗ Thịnh Nghi thở dài một hơi nói: “Bao nhiêu năm đã qua, những gì Lục Hoài Thâm có thể làm đều đã làm, ngoại trừ Giang thị anh ta không muốn cho tôi,” giọng điệu cô ta mang theo chút ý vui đùa, “Thôi vậy, cho tôi tôi cũng không lấy nổi, bữa cơm này cộng thêm ly rượu,” cô ta nâng chén, “Tôi thay Thủy Hỏa nói tiếng xin lỗi cô.”

Toàn bộ quá trình Giang Nhược không có gì phản ứng, Đỗ Thịnh Nghi càng giống như lẩm bẩm, nói rồi uống cạn rượu còn thừa trong ly, đứng dậy đi thẳng.

Đỗ Thịnh Nghi cất bước đi ra ngoài, bước chân nhanh như bay, chỉ muốn rời khỏi tầm mắt Giang Nhược trước khi viền mắt đỏ lên.

Cô ta đi lung tung, muốn về phim trường, nhưng đường trong khách sạn nối thông khắp nơi, cô ta đi nhầm đường tới trung tâm mua sắm của khách sạn, nước chảy xuống từ đài phun nước hình cầu ở giếng trời, tiếng nước ào ào khỏa lấp tiếng người hỗn loạn.

Cô ta nghỉ chân nhìn bể nước phía dưới, mặt nước màu xanh lam phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, cô ta nhớ tới mặt biển mênh mông đen kịt đêm đó.

Nửa người cô ta treo lơ lửng trên mặt biển, bức thiết muốn nắm chặt một người, giữ chặt một đôi tay, nhớ kỹ một mối tình trong quá khứ căn bản không muốn thừa nhận, cho dù cô ta sợ nước, còn có ám ảnh sợ biển, cho dù cô ta hơi không chú ý một cái sẽ rơi xuống biển cùng hắn.

Khi đó trên người hắn đã bị mấy phát súng, mặt không còn huyết sắc, nhưng vẫn cười kiểu lưu manh, “Em đoán xem lần này anh còn sống sót được không?”

“Em có từng thích anh không?”

“Không dám thừa nhận thích loại người như anh à? Không nói lời nào thì có nghĩa là ít nhất cũng thích một tí.”

“Buông tay.” Trọng lượng toàn bộ cơ thể hắn cũng kéo theo cô ta trĩu xuống, hắn dùng sức vạch ngón tay cô ta ra.

Đỗ Thịnh Nghi đứng ở trung tâm thương mại phồn hoa, nhìn chằm chằm mặt nước như mê muội, lẩm bẩm thành tiếng giống đêm đó: “Tùy Hà...”

(Đã bảo đừng thử rồi, yêu với chả đương haizz...)

……

Đỗ Thịnh Nghi đi rồi, Giang Nhược vẫn ngồi ở chỗ cũ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nếu đổi góc độ suy nghĩ, Đỗ Thịnh Nghi oán hận Lục Hoài Thâm là hợp tình hợp lí, không ai có thể chấp nhận bản thân tan cửa nát nhà là do chính mình tạo thành, chuyển dời thù hận, cũng là giải thoát chính mình.

Nhưng Giang Nhược không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì cô là người đứng trong chuyện này, đã chịu ảnh hưởng mạnh mẽ cùng với những tổn thương gián tiếp, cô có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không chấp nhận hành vi này của cô ta.

Song Đỗ Thịnh Nghi xin lỗi, dường như chỉ để lòng cảm thấy dễ chịu, không hề nói nhất định phải có được sự lượng thứ của Giang Nhược.

Tác phong này quả thực rất là Đỗ Thịnh Nghi, cô ta nói cho xong chuyện, thì Giang Nhược cũng nghe cho có vậy.

Được một lúc, cô rời khỏi nhà hàng, đến trung tâm thương mại. Vương Chiêu nhờ cô mua hộ chiếc túi, vì là mẫu kinh điển của thương hiệu, rất khó gặp được quầy chuyên doanh có hàng.

Giang Nhược đi xem một vòng, không mua được túi xách, ngược lại mua hai đôi giày cho mình.

Cô nhìn thời gian, mới chưa đến 2 giờ, Lục Hoài Thâm dự tính 8 giờ 15 đến sân bay, qua cửa nhập cảnh đến khách sạn, ít nhất cũng phải gần 10 giờ.

Giang Nhược bèn gọi taxi đến Orchard Road, bên đó là khu tập trung các trung tâm thương mại lớn, thiên đường mua sắm.

Đi dạo hồi lâu, kiểu túi Vương Chiêu muốn thực sự không có hàng, Vương Chiêu hạ yêu cầu đổi sang màu khác, Giang Nhược mua xong giúp cô ấy, sau đó bản thân mặc sức đi dạo khắp nơi.

Đến cuối cùng, bản thân cô mua không ít đồ, chiếm đầy hai tay, xách cũng tốn sức, gọi xe về khách sạn cất đồ trước, sau đó lại chuẩn bị ra công viên Marina Bay đi dạo.

Lúc này hoàng hôn dần buông, Marina Bay có pháo hoa giao thừa, bắt đầu từ hai giờ trước đó, bầu không khí cũng đã dần dần sôi động, đoàn người dần dần tụ tập xung quanh chuẩn bị nghênh đón niềm vui giao thừa, nhiệt độ không khí của quốc đảo sư tử bốn mùa như mùa hè, trong không khí mang theo hơi oi bức ẩm ướt, bầu không khí đêm giao thừa thế này, hoàn toàn khác biệt với mùa đông giá rét khắc nghiệt trong nước.

Giang Nhược đã một mình ứng phó qua loa bữa tối trong nhà hàng hải sản, trên đường trở về thỉnh thoảng xem đồng hồ, đã sắp 8 giờ.

Cô về đến khách sạn, trong lòng vẫn xao động không yên, dứt khoát tìm một quán cà phê ở tầng một ngồi đó.

Đại sảnh khách sạn kẻ đến người đi, so với ngày thường càng náo nhiệt hơn.

Giang Nhược chờ mãi, qua một ngày như bằng một năm.

Hơn 8 giờ, Lục Hoài Thâm gửi tin nhắn cho cô: Hạ cánh rồi.

9 giờ gửi tin nhắn: Đã lên xe.

Giang Nhược không nói cho anh biết mình đang chờ dưới tầng, trước sau chỉ trả lời: Vâng.

Chẳng bao lâu, anh gọi điện thoại tới hỏi: “Anh ở chỗ lễ tân đặt phòng, em ở tầng mấy? Tí nữa anh tới tìm em.”

Giang Nhược lập tức đứng dậy rời quán cà phê, cầm di động ra vẻ bình tĩnh báo số tầng số phòng của mình.

Lục Hoài Thâm nói: "Biết rồi.”

Nói xong cúp máy.

Giang Nhược cất di động, đến quầy thủ tục lưu trú tìm anh. Nhưng đại sảnh phân chia nhiều khu vực, bố trí nhiều quầy làm thủ tục lưu trú, Giang Nhược chỉ có thể tìm từ quầy đầu tiên, tìm một mạch suốt dọc đường.

Nhưng giờ này người cực kì đông, mỗi quầy đều xếp đầy người, Giang Nhược tìm đến hoa cả mắt, vẫn chẳng thấy người.

Thời điểm đi ngang qua thang máy, cô nghe thấy một tiếng xa xa đang gọi tên mình.

Cô bước nhanh qua khu thang máy, sau khi phản ứng lại, bước chân theo quán tính bước về phía trước hai bước mới dừng lại, lập tức ngoái đầu nhìn.

Lục Hoài Thâm đứng trước thang máy, bên cạnh có một chiếc vali, vẫy vẫy tay với cô.

Giang Nhược vô thức giương khóe miệng, chạy chậm qua, vốn định nhảy lên người anh, đột nhiên nhớ ra mình mặc váy, lập tức ngưng, phanh lại ngay trước mặt anh, mím môi, nhẹ nhàng tiến lên ôm một cái, nói mềm mỏng: “Đã lâu không gặp.”

Lục Hoài Thâm theo thói quen hôn bên tai cô một cái, hơi thở ấm nóng, “Đã lâu không gặp.”

Có lẽ là có không khí giao thừa tô điểm làm nền, khiến Giang Nhược lần đầu tiên cảm nhận được “tiểu biệt thắng tân hôn” là sự tuyệt vời khó có thể miêu tả đến nhường nào.

Tới gần giờ nửa đêm, tiếng pháo hoa càng dày đặc hơn, pháo hoa chiếu cho căn phòng đen kịt lúc sáng lúc tối, trong phòng cũng sục sôi ngất trời.

Giang Nhược hơi khom lưng, hôn môi anh từng cái từng cái một, hôn lên lồng ngực nóng rực của anh, làm sâu thêm dư vị.

Lục Hoài Thâm bình ổn hơi thở, vén tóc cô đang xõa ra sau tai, Giang Nhược vừa nóng lại mệt, ôm cổ anh nằm sấp trên người anh.

Giang Nhược trò chuyện dông dài với anh, những thứ hỏi đều là vấn đề không dinh dưỡng, hỏi anh mấy ngày nay trải qua thế nào, đã ăn gì, chuyến bay thẳng mười mấy tiếng, trên máy bay ngủ được không, lại kể Mãn Mãn gần đây biết bò hơn rồi, thậm chí còn muốn tự bám vào giường nhỏ đứng lên, áng chừng không bao lâu nữa là có thể tập đi.

Lục Hoài Thâm rất phối hợp lắng nghe hoặc đáp lại.

Giang Nhược ngẩng đầu, lại hôn nhẹ lên cằm anh, hơi châm chích, “Lần này anh đi lâu quá, làm em hơi nhớ anh một tí.”

Thực ra cũng chỉ mười sáu ngày.

Tay Lục Hoài Thâm thọc vào trong chăn gãi lên người cô, “Chỉ nhớ có một tí thôi?”

Giang Nhược kiêu ngạo lên, hơi bĩu môi nói: “Mức độ em nhớ anh, quyết định bởi mức độ anh nhớ em.”

Lục Hoài Thâm chống người ngồi dậy, đè người vào lòng hôn một hồi, cắn vành tai cô nói: “Anh có nhớ hay không, vừa rồi còn chưa đủ chứng minh?”

Nói xong lại có khí thế muốn tiếp tục.

Bên ngoài pháo hoa dường như càng thêm long trọng, Giang Nhược đẩy đầu anh, chống giường thò người lên đầu giường lấy điều khiển từ xa, mở rèm cửa.

Bầu trời bên ngoài chói lọi một vùng, vùng trời Marina Bay lấy pháo hoa làm bối cảnh, máy bay không người lái đầy cảm giác công nghệ hợp thành các loại hình dạng, có điều góc nhìn chỗ bọn họ đang ở cách gần quá, không nhìn được toàn cảnh, Giang Nhược chỉ thấy lờ mờ hình sư tử biển phun nước.

Giang Nhược tựa hờ trên giường, chăn đắp một nửa, nhìn chằm chằm bên ngoài chăm chú ngắm pháo hoa, hoàn toàn gạt Lục Hoài Thâm sang một bên.

Lục Hoài Thâm thở dài, thò người ra kéo cái quần bên cạnh.

Giang Nhược nhìn anh một cái, dời mắt tiếp tục tự ngắm pháo hoa.

Được một lúc, cô cảm giác Lục Hoài Thâm đang nghịch bàn tay phải cô đang chống trên giường, tiếp theo, một đồ vật lạnh lẽo, được lồng vào ngón tay mình.

Cô sửng sốt, thật ra đã ý thức được đó là cái gì.

Nhưng vẫn mất một lúc lâu, mới chậm rãi rũ mắt nhìn xuống tay mình.

Trên ngón áp út có chiếc nhẫn kim cương cắt mài tinh xảo.

Cô cười, nhìn nhẫn, lại nhìn anh: “Có ý gì?”

Cô dứt khoát ôm chăn ngồi xếp bằng, nâng tay lên, phản chiếu ánh lửa bên ngoài như mạ vàng, trông rực rỡ bắt mắt.

Quả nhiên là kim cương vĩnh cửu.

Lục Hoài Thâm ôm cả chăn lẫn người vào lòng, “Anh còn chuẩn bị nhẫn cưới, khi nào cho anh cơ hội đeo đây?”

Tay Giang Nhược xoay nhẫn, trong đầu đảo một vòng, mới hiểu được, anh thế này là có ý muốn tổ chức hôn lễ?

Cô giơ tay lên, cười hơi ngốc nghếch, “Đây không phải nhẫn cưới?”

“Nhẫn cầu hôn.”

Giang Nhược vờ tỏ vẻ bất mãn, “Đây mà là cầu hôn à?”

Lục Hoài Thâm chỉ chỉ bên ngoài: “Pháo hoa, còn có máy bay không người lái,” lại nhấc chân giũ giũ chăn, tung ra mấy cánh hoa hồng, “Hoa hồng.”

Giang Nhược mím môi cười nói: “Anh cũng thật biết nhặt nhạnh tiện nghi sẵn có.”

Lục Hoài Thâm khàn giọng cười nói: “Nếu không thì anh lại bảo người ta bắn pháo hoa, mời bạn bè người thân đến chứng kiến, dùng micro quỳ xuống cầu hôn ở trước mặt mọi người?”

Giang Nhược chỉ ngẫm lại cảnh tượng kia thì da đầu đã tê dại, ngũ quan nhíu chặt, “Chao ôi...”

Lục Hoài Thâm quả nhiên vẫn hiểu cô.

Giang Nhược quan sát nhẫn xong, liếc sang anh nói: “Anh còn có nhẫn cưới? Chuẩn bị lúc nào?”

Lục Hoài Thâm ôm cô, cùng cô ngắm pháo hoa, “Năm ngoái.”

Máy bay không người lái biến thành hình dạng đồng hồ, tiến vào thời gian đếm ngược giao thừa.

Giang Nhược: “Năm ngoái?”

“Nhẫn cưới mua năm ngoái,” Lục Hoài Thâm nói rồi nâng tay đeo nhẫn của cô lên: “Cái này là mấy tháng trước nhờ người thiết kế.”

“Thế mà anh giấu đến tận bây giờ,” Giang Nhược không giấu được niềm vui trong mắt, “Nhẫn cưới em cũng chưa nhìn thấy.”

Lục Hoài Thâm im lặng trong chốc lát nói: “Chuẩn bị xong, thì cứ xảy ra những việc ngoài ý muốn, cứ lỡ mất thời cơ. Về sau anh lại nghĩ chờ em tháo gỡ nút thắt trong lòng, có thể vui vẻ đeo nó, mới là thời cơ tốt nhất.”

Anh nắm tay Giang Nhược trong tay, nói rồi cúi đầu hôn một cái lên ngón tay cô, “Giang tiểu thư, xin em hãy gả cho anh.”

Trong ánh mắt chăm chú của Lục Hoài Thâm chỉ có cô, đáy mắt là vẻ dịu dàng mà cô đã từng khó có thể thấy.

Chóp mũi Giang Nhược chua xót, nhớ tới lúc bắt đầu cho đến bây giờ, đôi mắt này đã dỡ bỏ sự xa cách như thế nào, từ khi nào trút bỏ vẻ lạnh nhạt, bọn họ lại làm sao để nỗ lực tiếp nhận đối phương.

Cuộc sống kì thực đã tiến về phía trước theo hướng tốt đẹp, đây chỉ là một dấu chấm câu, sau dấu chấm câu là sự bắt đầu mới.

Thoạt tiên, Giang Nhược gật đầu biên độ nhỏ, sau đó ra sức gật đầu.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ ngân vang, năm mới đã đến.

Giang Nhược nói: “Vâng”.

Hà Nội, 18/7/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.